Chương 117
Phi Sát
22/11/2016
CHƯƠNG 117 : Oscar
E&B : Yến Phi Ly
.
Hollywood là kinh đô điện ảnh của thế giới, là nơi có thể phản ánh sự tán thành cũng như giá trị trong sự nghiệp của một diễn viên, cơ hồ tất cả diễn viên trên thế giới đều muốn đạt được thành công thậm chí nổi danh ở nơi này, diễn viên người Hoa có lẽ bởi vì vấn đề chủng tộc cho nên muốn phát triển ở đây lại càng gian nan. Nhưng dù vậy, nhiều năm qua vẫn có một đám lại một đám minh tinh bằng vào thân thủ linh hoạt, kỹ năng diễn xuất cùng mị lực của mình mà tạo ra thành công riêng tại Hollywood.
Chẳng qua đa phần diễn viên người Hoa khi vừa tiến vào Hollywood đều chỉ đóng vai phụ thậm chí phần nhiều chỉ là vai diễn xuất hiện thoáng qua một hai cảnh. Giống như Lục Diễn trực tiếp sắm vai nam chính không phải không có, nhưng tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dựa vào bốn danh hiệu ảnh đế quan trọng trong tay, cùng với một bộ phim toàn cầu với doanh thu ở hàng khủng, hiện giờ thanh danh Lục Diễn ở trong nước lan truyền rộng rãi, hắn đã có được địa vị siêu sao hàng đầu tuyệt đối. Cho nên khi tin tức hắn tham gia đóng phim ở Hollywood mọi người trong nước chính là náo nhiệt mà dậy lên một hồi thảo luận, nhưng không có ai tỏ vẻ quá mức kinh ngạc. Giống như hiện giờ bất kể Lục Diễn có tuôn ra dạng tin tức gì đi chăng nữa mọi người cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Công việc ở Hollywood tuyệt đối không thể dùng từ ‘vui vẻ’ để hình dung. Tuy rằng hắn là nam chính nhưng tại đất nước còn có những người kì thị chủng tộc nghiêm trọng, Lục Diễn cũng không có được sự tôn trọng tương ứng. Hắn khiêm tốn đáp lại những kẻ đối xử không mấy dễ chịu với hắn, ngược lại trở thành cái cớ để người khác đùa cợt cho là hắn yếu đuối nhát gan.
Bên ngoài công khai phô trương kỳ thị đương nhiên không có, ở Mỹ pháp luật có quy định rõ ràng tội phân biệt chủng tộc, nếu ai đó công khai tỏ vẻ mình là kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc nhất định sẽ phải chịu sự lên án của mọi người, nhưng điều này cũng vừa vặn chứng tỏ nạn kì thị chủng tộc ở nơi đây còn khá nghiêm trọng.
Lén lút khiêu khích cho tới bây giờ đều không ít. Thẳng đến khi Lục Diễn ngầm giáo huấn một nam diễn viên da trắng thường khiêu khích hắn nhiều nhất nặng nề nhất, khiến mọi người biết chàng trai phương Đông này không dễ chọc vào, những sự quấy rầy đó mới dần dần yên tĩnh. Bất luận là thời điểm nào hay nơi nào, quả đấm chung quy vẫn là cách nói chuyện giải quyết gọn lẹ nhất.
Hơn nửa năm quay phim, Lục Diễn cơ hồ biến mất trong tầm mắt công chúng chỉ có vài lần làm người đại diện phát ngôn cho những thương hiệu lớn mới chứng minh sự hiện hữu của hắn. Đương nhiên còn có những fan trung thành và đáng yêu vẫn luôn ngóng chờ tức của hắn, thỉnh thoảng có người ở các diễn đàn điện ảnh tiết lộ chút thông tin về tiến độ quay phim cùng với những tiết lộ sau hậu trường của Lục Diễn bên Hollywood.
Cho đến tháng một khi truyền ra tin tức bộ phim《Cố hương》được đề danh nhiều giải thưởng ở lễ trao giải Oscar, Lục Diễn cùng với đoàn phim《Cố hương》mới một lần nữa tiến vào tầm nhìn của công chúng, cũng trở thành tin tức đứng đầu các bản tin giải trí mãi cho đến ngày trước lễ trao giải.
Nếu như nói Hollywood là thánh địa mà diễn viên trên toàn cầu đều hướng tới như vậy Oscar nhất định là giải thưởng mà họ khát vọng nhất, thậm chí nói nó là giải thưởng danh giá nhất thế giới trong cảm nhận của nhiều người cũng không quá đáng.
Thảm đỏ Oscar chính là “Đấu trường” tàn sát vô số thước phim, không chỉ các nữ diễn viên đua nhau khoe sắc, hoặc hoa mỹ cao quý hoặc thành thục tao nhã hoặc giản dị gợi cảm; các diễn viên nam cũng không chút thua kém, dương quang tuấn lãng có, trầm ổn nội liễm có, anh tuấn suất khí cũng không hề thiếu. Trên thảm đỏ rực rỡ, biểu tượng cúp vàng chói lóa quen thuộc kia chỉ đành ảm đạm thất sắc trở thành phông nền, ở đây tuấn nam mỹ nữ mới là nhân vật chính.
Bao năm qua lễ trao giải Oscar đối với điện ảnh Hoa ngữ đều là một nỗi đau không lời gì diễn tả, người có đủ tư cách tham dự đã ít ỏi, cho dù có vài nhân vật bước trên thảm đỏ cũng phần lớn là vai vật phụ qua đường. Giống như Lục Diễn và đoàn phim《Cố hương》có thể dự thi chính là đã hiếm lại càng hiếm. Cũng bởi vì có hy vọng này, năm nay hai bên thảm đỏ Oscar có thêm không ít gương mặt đến từ phương Đông, trên khán đài trong hội trường tổ chức lễ trao giải càng có không ít fan trăm phương nghìn kế tìm đủ loại biện pháp để có một chỗ ngồi.
Khi Lục Diễn một thân tây trang cắt may vừa người, phong độ nhẹ nhàng cùng Lý Nhiễm xuất hiện trên thảm đỏ, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy kèm theo đó là tiếng hoan hô không dứt bên tai, khí thế này tuyệt không thua kém bất kỳ siêu sao Hollywood nào. Lại một lần chứng tỏ chân lý không thể bàn cãi “Người Hoa đâu đâu cũng có”.
Trước khi vào hội trường, Lục Diễn và Lý Nhiễm tiếp nhận phỏng vấn của mấy bên truyền thông. Vấn đề được hỏi đơn giản là cảm thụ khi tham dự Oscar, có lòng tin với việc đạt giải hay không và mấy câu hỏi thông thường, hai người trả lời cũng khá máy móc, vừa biểu đạt cảm nghĩ lại vừa tỏ vẻ nếu không nhận được giải cũng sẽ thuận theo tự nhiên, tóm lại là rất cẩn thận.
Ngược lại có một phóng viên tò mò hỏi một câu, “Lục tiên sinh, nếu lần này được giải có phải sẽ cởi bỏ đáp án nói cho chúng tôi biết người yêu của anh là ai hay không?”
Lục Diễn chớp mắt một cái, nhếch môi nở nụ cười, đáp, “Có lẽ.”
Hiện giờ trình tự các lễ trao giải tất cả mọi người đều cực kỳ quen thuộc, danh sách nhận giải được giữ bí mật tuyệt đối, trước khi khách mời trao giải mở phong bì ra, bất luận kẻ nào cũng không có quyền biết kết quả, Oscar quả nhiên là giải thưởng được lập ra đầu tiên còn được giữ đến tận ngày nay. Là lễ trao giải lâu đời dĩ nhiên là sẽ phát huy truyền thống này vô cùng nhuần nhuyễn, cả buổi lễ trao giải đều tràn ngập cảm giác hồi hộp.
《Cố hương》tổng cộng được đề cử ở tám hạng mục. Ngoại trừ ba giải quan trọng là phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất còn có năm hạng mục là thiết kế nghệ thuật xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất, dựng phim, biên tập âm thanh và hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất.
Trong năm đề cử trước, cuối cùng phim của họ đạt được ba giải hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất, quay phim cùng thiết kế nghệ thuật xuất sắc nhất. Đối với một bộ phim có doanh thu phòng vé cao như thế đạt được ba giải thưởng này cũng không khiến người ta kinh ngạc, giải thưởng chân chính có phân lượng còn ở phía sau.
Thời điểm công bố nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trên mặt Lục Diễn không biểu lộ chút gì, vẫn cứ mang theo mỉm cười chỉ là hắn lại âm thầm siết chặt bàn tay. Tô Mạc ngồi bên cạnh hắn cảm nhận được sự khẩn trương này, anh lặng lẽ nắm lấy tay hắn. Lục Diễn nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, kỳ thật Tô Mạc cũng khẩn trương không thua gì hắn, Lục Diễn cảm nhận được lòng bàn tay của anh đều đã chảy mồ hôi.
Tô Mạc là nhà tài trợ cho lễ trao giải lần này bởi vậy anh xuất hiện với cương vị khách mời, chỉ có điều anh không đi thảm đỏ mà thôi.
Khách mời trên sân khấu đã mở lớp phong bì được dán kín ra, Lục Diễn thoáng chốc căng thẳng, dùng sức nắm chặt tay Tô Mạc đồng thời cũng cảm nhận được lực độ truyền đến từ tay của đối phương.
Vị khách mời kia dùng một loại âm điệu phá lệ thong thả chậm rãi đọc ra một cái tên, hơi dài. Thực rõ ràng, đó không phải Lục Diễn.
Nháy mắt, vài loại cảm xúc biến chuyển trong lòng hắn, vừa có chút khổ sở lại giống như thở phào một hơi.
Theo tiếng vỗ tay vang lên, một nam diễn viên người Anh kích động cùng hưng phấn đi về phía sân khấu. Lục Diễn và Tô Mạc cũng vỗ tay theo mọi người.
Nói không thất vọng là giả. Mặc dù trong lòng rất rõ ràng, hôm nay chính mình nếu muốn nhận được giải thưởng này thì cần một chút kỳ tích, nhưng thời điểm thật sự xác định vẫn khó có thể tránh khỏi cảm thấy uể oải. Có lẽ là mấy lần trước đều quá thuận lợi, nếu ngay cả Oscar cũng một nhát ăn ngay, nói thật, không cần người khác mà ngay chính Lục Diễn cũng cảm thấy rất khó tin. Cho nên, chậm rãi cũng tốt, hắn còn trẻ thứ có nhiều nhất chính là cơ hội.
Tô Mạc lần thứ hai âm thầm nắm chặt tay hắn, ghé vào bên tai hắn thấp giọng an ủi, “Không sao đâu, còn có lần sau.”
Lý Nhiễm ngồi ở bên kia Tô Mạc cũng quay qua tặng cho hắn một ánh mắt an ủi.
Lục Diễn mỉm cười, gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Kế tiếp sự khẩn trương liền chuyển sang cho Lý Nhiễm bởi vì tiếp theo sẽ công bố đạo diễn xuất sắc nhất.
Kẻ có cơ hội sống lại như Lục Diễn so với bất kì ai đều rõ ràng Lý Nhiễm trong tương lai sẽ trở thành đạo diễn nổi danh hàng đầu trong nước thậm chí là quốc tế, cũng biết hắn là một trong số đạo diễn người Hoa hiếm hoi giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất tại Oscar, chỉ có điều lúc ấy không phải là phim《Cố hương》, bộ phim điện ảnh này sau khi Lục Diễn sống lại tạo nên hiệu ứng bươm bướm mới xuất hiện.
Cho nên, Lục Diễn hiện tại cũng không thể phán đoán Lý Nhiễm đến tột cùng có thể đạt giải hay không. Theo thời gian sống càng lâu, Lục Diễn nhận thấy thế giới này phát triển đã lệch hẳn so với những gì hắn biết ban đầu, biến hóa cũng xảy ra càng ngày càng nhiều. Có điều đối với Lục Diễn mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện tốt. Điều này cho thấy hắn đã chân chính dung nhập vào thế giới hiện tại, hắn thà rằng đem cuộc sống trước kia trở thành giấc mộng dài chân thực nhất. Mà hiện thực so cảnh trong mơ tốt đẹp hơn gấp trăm lần, đây thật sự quá tuyệt vời!
Khi khách mời trao giải đọc ra cái tên Lý Nhiễm, vị đạo diễn trẻ tuổi tương lai sẽ mang đẳng cấp thế giới này đã hưng phấn mà nhảy dựng lên, quay người qua dùng sức ôm lấy Tô Mạc ngồi ở bên cạnh, Tô Mạc cũng cao hứng ôm lại hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng, nói câu chúc mừng. Lục Diễn cũng vỗ tay rồi đứng lên, lúc này hắn cũng chỉ thấy vui thay cho Lý Nhiễm nào còn tâm tư đi để ý đối phương thân mật ôm vợ mình thế kia. Một hồi lâu sau, Lý Nhiễm buông Tô Mạc, đi qua ôm Lục Diễn một cái, cái ôm này thì ngắn hơn cái ôm thắm thiết trước đó nhiều lắm. Sau đó hắn bắt tay với bạn bè đồng nghiệp chung quanh rồi mới bắt đầu lên sân khấu nhận giải. Thời điểm xoay người, Lục Diễn còn chú ý tới khóe mắt của hắn có chút ẩm ướt.
Hôm nay Lý Nhiễm khó có được mà ăn mặc chỉnh tề, một đầu tóc lộn xộn rốt cục dưới sự nỗ lực của nhà tạo mẫu tóc tạm thời chịu nằm xuống nghiêm chỉnh, cả người có vẻ có sức sống và suất khí hơn. Trên thực tế, Lý Nhiễm mặc dù đạo diễn nhưng ngoại hình của hắn cũng không tệ, chẳng qua bị vẻ luộm thuộm che lấp hết. Nếu như bình thường hắn đều ra hình người như vậy, chẳng cần quy tắc ngầm gì đó, khẳng định có rất nhiều nam nữ diễn viên muốn yêu thương nhung nhớ.
Lý Nhiễm đi lên sân khấu, tiếp nhận cúp vàng tượng trưng cho danh dự cao quý nhất của điện ảnh từ tay khách mời trao giải, đôi bên chào hỏi lẫn nhau, hắn bắt đầu nêu cảm nghĩ khi được nhận giải, khẩu âm tiếng Anh của Lý Nhiễm thuần khiết, phát âm cũng rất êm tai, “Là một đạo diễn người Hoa hôm nay có thể đứng tại đây, tôi cảm thấy rất hãnh diện. Đầu tiên tôi muốn cảm ơn bộ phim điện ảnh《Cố hương》, cảm ơn câu chuyện tràn ngập chủ nghĩa anh hùng và tình cảm mãnh liệt lãng mạn này, cảm ơn nhân vật chính và những cư dân đáng yêu trong câu chuyện, tuy rằng bọn họ không hề có thật. Cho nên, tôi muốn nói lời cảm ơn đến người tạo ra kịch bản giàu sức tưởng tượng đã làm cho bọn họ tồn tại này.
Tôi còn muốn cảm ơn Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh đã trao cho tôi vinh dự lần này ; cảm ơn các nhà sản xuất, mỗi một thành viên trong đoàn phim và nhất là Lục Diễn. Cậu ấy vừa là người sản xuất vừa là nam chính lại còn là người sở hữu quyền tác giả của kịch bản phim, có thể nói không có cậu ấy sẽ không có bộ phim điện ảnh này, cũng sẽ không có tôi đứng đây hôm nay. Lúc trước khi chúng tôi quyết định thực hiện bộ phim này, cậu ấy nói chúng tôi nhất định sẽ thành công. Hiện tại, chúng tôi thật sự đã thành công! Cuối cùng, cảm ơn người thân và bạn bè của tôi cùng với tất cả những ai từng xem qua bộ phim điện ảnh này cũng như người hâm mộ đã luôn duy trì sự ủng hộ, cám ơn các bạn, tôi yêu mọi người!”
Sau khi hắn dứt lời, hiện trường lại là một trang pháo tay nồng nhiệt.
Người quen với Lý Nhiễm sẽ biết, đây chính là bài phát biểu phiến tình nhất giàu cảm xúc nhất mà hắn từng nói. Có thể thấy được, hiện tại hắn thật sự rất kích động rất hưng phấn.
Xuống dưới khán đài, Lý Nhiễm cầm cúp quơ quơ trước mặt Tô Mạc và Lục Diễn, lần thứ hai cùng bọn họ nhẹ nhàng ôm một cái.
Rất nhanh, thời khắc công bố phim hay nhất đã tới, tất cả những người có phim lọt vào đề cử đều khẩn trương cả lên, đây đã là giải thưởng cuối cùng của đêm nay và cũng là giải thưởng quan trọng nhất.
Khi khách mời từ từ mở ra phong thư bị dán kín, tim mỗi người đều đập thình thịch, cuối cùng, anh ta mỉm cười công bố chủ nhân của giải thưởng quan trọng nhất đêm nay. Khi cái tên tiếng Anh của《Cố hương》thoát ra từ miệng anh ta, hiện trường đầu tiên là một mảnh lặng im, sau đó hết thảy nhân viên đoàn phim có mặt ở đây đứng lên trong tiếng vỗ tay hoan hô náo nhiệt. Lúc này Lục Diễn cùng Lý Nhiễm đứng gần nhất hưng phấn ôm chầm lấy nhau, sau đó hai người đồng thời ôm lấy Tô Mạc ngồi bên cạnh.
Khi nhận thưởng, tất cả nhân viên đoàn phim có mặt lúc này đều đi lên sân khấu, là nam chính kiêm nhà sản xuất Lục Diễn cùng với đạo diễn Lý Nhiễm đứng ở phía trước, những người khác đứng thành một hàng phía sau bọn họ.
Lục Diễn đại diện nhận cúp vàng từ tay khách mời trao giải, anh ta bắt tay cùng bọn họ tỏ vẻ chúc mừng, sau đó liền nhường sân khấu lại cho họ.
Lục Diễn đứng trước micro, hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười mở miệng, “Cám ơn! Đây thật sự là vinh dự rất lớn, tôi nghĩ mỗi một người đứng bên cạnh và phía sau tôi đều là công thần. Chúng ta đã cùng nhau kể nên câu chuyện《Cố hương》này, mà hiện tại câu chuyện này chiếm được rất nhiều sự tán thành. Có thể thành công được như vậy, công thần lớn nhất chính là đạo diễn Lý Nhiễm.”
Lý Nhiễm tiếp nhận micro, “Cám ơn mọi người, nhất là Lục Diễn, không có cậu ấy sẽ chẳng có bộ phim này, nó càng chẳng thể xuất hiện trước mặt hàng tỷ khán giả. Cảm ơn mỗi một cố gắng của nhân viên trong đoàn phim, cảm ơn bộ phim điện ảnh này.”
Kế tiếp micro lại dạo qua một vòng để mọi người cùng nói đôi điều, cuối cùng lại trở về tay Lục Diễn, ý cười trong mắt của hắn càng sâu, “Đối với tôi mà nói, bộ phim này có thể đạt được giải thưởng không chỉ là vinh dự mà còn có ý nghĩa quan trọng hơn. Bởi vì hiện tại, tôi rốt cục có thể nói, tôi đã có một chút tư cách để có thể đứng bên một người. Tôi thường xuyên cảm thấy mình là một người cực kỳ may mắn, bởi vì tôi có thể ở thời gian đẹp nhất của cuộc đời, gặp được người ấy. Chúng ta từ lúc quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, cho đến hiện tại sắp sửa vĩnh viễn cùng một chỗ, tựa như một câu chuyện lãng mạn hoàn mỹ nhất trên đời, tôi nghĩ cho dù là đạo diễn tài hoa nhất cũng không thể tạo ra câu chuyện đẹp như vậy. Tôi cảm ơn người ấy bao dung tôi, hiểu tôi, nhất là tình yêu không hề giữ lại một chút gì của người ấy. Mà hiện tại, tôi muốn nói với người ấy một câu chôn sâu tận đáy lòng…”
Nói tới đây, Lục Diễn ngừng một chút, ánh mắt của hắn xuyên thấu qua hết thảy chướng ngại vững vàng dừng lại trên thân ảnh Tô Mạc ở xa xa, vô hạn thâm tình, vô hạn lưu luyến, sau đó mỉm cười đổi thành tiếng Trung, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra, “Tam sinh hữu hạnh, để anh được gặp em! Người yêu của anh, Tô Mạc!”
Sau khi nói xong, Lục Diễn đi xuống khỏi sân khấu, hắn nắm cúp vàng trong tay, hai mắt nhìn chăm chú vào Tô Mạc ở đối diện, không chút do dự từng bước một kiên định đi về phía người yêu của mình.
Tô Mạc thoáng sửng sốt, sau đó anh kịp hiểu Lục Diễn muốn làm cái gì, anh đứng lên, bước ra lối đi nhỏ, đứng ở nơi đó mỉm cười chờ đợi người yêu đến gần.
Khi mọi người mang theo kinh ngạc cùng ánh mắt tán thưởng, dưới ánh đèn của khán phòng rực rỡ, Lục Diễn đi tới trước mặt Tô Mạc, hai tay đem cúp đưa cho anh. Tô Mạc hơi hơi rũ mắt tiệp, mỉm cười nhận lấy cúp, Lục Diễn liền ôm cả người và cúp vào trong ngực.
Một bàn tay hắn nắm ở thắt lưng Tô Mạc, một bàn tay đỡ trên vai anh, khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi kia. Tô Mạc nửa điểm giãy dụa cũng không có, tại nháy mắt Lục Diễn tiến tới, anh thật tự nhiên mà nhắm mắt lại nghênh đón, tựa như giữa bọn họ đã làm qua vô số lần như vậy.
Không phải một nụ hôn sâu triền miên cỡ nào, thậm chí không có động tác thâm nhập, chỉ là môi chạm môi gắt gao cùng một chỗ, thoạt nhìn là thuần khiết như thế, tốt đẹp như thế, giống như đó là thứ tình yêu mà mỗi người trên thế gian này đều đang hướng tới.
Vỗ tay, tiếng cười, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo cùng với ánh đèn flash loang loáng không ngừng vang lên bên họ, hai người vẫn như trước không động đậy, đắm chìm trong thế giới chỉ có lẫn nhau.
Nháy mắt, đây tuyệt đối trở thành cao trào của toàn bộ lễ trao giải, may mắn vừa rồi đã là giải thưởng cuối cùng, nếu không muốn trong bầu không khí nhiệt liệt thế này mà tiến hành trao giải kế tiếp, đối với MC mà nói tuyệt đối là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lần này lễ trao giải Oscar ngay tại tình huống bất ngờ lại cực kỳ lãng mạn như thế mà kết thúc.
Hoàn chương 117
☆,
E&B : Yến Phi Ly
.
Hollywood là kinh đô điện ảnh của thế giới, là nơi có thể phản ánh sự tán thành cũng như giá trị trong sự nghiệp của một diễn viên, cơ hồ tất cả diễn viên trên thế giới đều muốn đạt được thành công thậm chí nổi danh ở nơi này, diễn viên người Hoa có lẽ bởi vì vấn đề chủng tộc cho nên muốn phát triển ở đây lại càng gian nan. Nhưng dù vậy, nhiều năm qua vẫn có một đám lại một đám minh tinh bằng vào thân thủ linh hoạt, kỹ năng diễn xuất cùng mị lực của mình mà tạo ra thành công riêng tại Hollywood.
Chẳng qua đa phần diễn viên người Hoa khi vừa tiến vào Hollywood đều chỉ đóng vai phụ thậm chí phần nhiều chỉ là vai diễn xuất hiện thoáng qua một hai cảnh. Giống như Lục Diễn trực tiếp sắm vai nam chính không phải không có, nhưng tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dựa vào bốn danh hiệu ảnh đế quan trọng trong tay, cùng với một bộ phim toàn cầu với doanh thu ở hàng khủng, hiện giờ thanh danh Lục Diễn ở trong nước lan truyền rộng rãi, hắn đã có được địa vị siêu sao hàng đầu tuyệt đối. Cho nên khi tin tức hắn tham gia đóng phim ở Hollywood mọi người trong nước chính là náo nhiệt mà dậy lên một hồi thảo luận, nhưng không có ai tỏ vẻ quá mức kinh ngạc. Giống như hiện giờ bất kể Lục Diễn có tuôn ra dạng tin tức gì đi chăng nữa mọi người cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Công việc ở Hollywood tuyệt đối không thể dùng từ ‘vui vẻ’ để hình dung. Tuy rằng hắn là nam chính nhưng tại đất nước còn có những người kì thị chủng tộc nghiêm trọng, Lục Diễn cũng không có được sự tôn trọng tương ứng. Hắn khiêm tốn đáp lại những kẻ đối xử không mấy dễ chịu với hắn, ngược lại trở thành cái cớ để người khác đùa cợt cho là hắn yếu đuối nhát gan.
Bên ngoài công khai phô trương kỳ thị đương nhiên không có, ở Mỹ pháp luật có quy định rõ ràng tội phân biệt chủng tộc, nếu ai đó công khai tỏ vẻ mình là kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc nhất định sẽ phải chịu sự lên án của mọi người, nhưng điều này cũng vừa vặn chứng tỏ nạn kì thị chủng tộc ở nơi đây còn khá nghiêm trọng.
Lén lút khiêu khích cho tới bây giờ đều không ít. Thẳng đến khi Lục Diễn ngầm giáo huấn một nam diễn viên da trắng thường khiêu khích hắn nhiều nhất nặng nề nhất, khiến mọi người biết chàng trai phương Đông này không dễ chọc vào, những sự quấy rầy đó mới dần dần yên tĩnh. Bất luận là thời điểm nào hay nơi nào, quả đấm chung quy vẫn là cách nói chuyện giải quyết gọn lẹ nhất.
Hơn nửa năm quay phim, Lục Diễn cơ hồ biến mất trong tầm mắt công chúng chỉ có vài lần làm người đại diện phát ngôn cho những thương hiệu lớn mới chứng minh sự hiện hữu của hắn. Đương nhiên còn có những fan trung thành và đáng yêu vẫn luôn ngóng chờ tức của hắn, thỉnh thoảng có người ở các diễn đàn điện ảnh tiết lộ chút thông tin về tiến độ quay phim cùng với những tiết lộ sau hậu trường của Lục Diễn bên Hollywood.
Cho đến tháng một khi truyền ra tin tức bộ phim《Cố hương》được đề danh nhiều giải thưởng ở lễ trao giải Oscar, Lục Diễn cùng với đoàn phim《Cố hương》mới một lần nữa tiến vào tầm nhìn của công chúng, cũng trở thành tin tức đứng đầu các bản tin giải trí mãi cho đến ngày trước lễ trao giải.
Nếu như nói Hollywood là thánh địa mà diễn viên trên toàn cầu đều hướng tới như vậy Oscar nhất định là giải thưởng mà họ khát vọng nhất, thậm chí nói nó là giải thưởng danh giá nhất thế giới trong cảm nhận của nhiều người cũng không quá đáng.
Thảm đỏ Oscar chính là “Đấu trường” tàn sát vô số thước phim, không chỉ các nữ diễn viên đua nhau khoe sắc, hoặc hoa mỹ cao quý hoặc thành thục tao nhã hoặc giản dị gợi cảm; các diễn viên nam cũng không chút thua kém, dương quang tuấn lãng có, trầm ổn nội liễm có, anh tuấn suất khí cũng không hề thiếu. Trên thảm đỏ rực rỡ, biểu tượng cúp vàng chói lóa quen thuộc kia chỉ đành ảm đạm thất sắc trở thành phông nền, ở đây tuấn nam mỹ nữ mới là nhân vật chính.
Bao năm qua lễ trao giải Oscar đối với điện ảnh Hoa ngữ đều là một nỗi đau không lời gì diễn tả, người có đủ tư cách tham dự đã ít ỏi, cho dù có vài nhân vật bước trên thảm đỏ cũng phần lớn là vai vật phụ qua đường. Giống như Lục Diễn và đoàn phim《Cố hương》có thể dự thi chính là đã hiếm lại càng hiếm. Cũng bởi vì có hy vọng này, năm nay hai bên thảm đỏ Oscar có thêm không ít gương mặt đến từ phương Đông, trên khán đài trong hội trường tổ chức lễ trao giải càng có không ít fan trăm phương nghìn kế tìm đủ loại biện pháp để có một chỗ ngồi.
Khi Lục Diễn một thân tây trang cắt may vừa người, phong độ nhẹ nhàng cùng Lý Nhiễm xuất hiện trên thảm đỏ, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy kèm theo đó là tiếng hoan hô không dứt bên tai, khí thế này tuyệt không thua kém bất kỳ siêu sao Hollywood nào. Lại một lần chứng tỏ chân lý không thể bàn cãi “Người Hoa đâu đâu cũng có”.
Trước khi vào hội trường, Lục Diễn và Lý Nhiễm tiếp nhận phỏng vấn của mấy bên truyền thông. Vấn đề được hỏi đơn giản là cảm thụ khi tham dự Oscar, có lòng tin với việc đạt giải hay không và mấy câu hỏi thông thường, hai người trả lời cũng khá máy móc, vừa biểu đạt cảm nghĩ lại vừa tỏ vẻ nếu không nhận được giải cũng sẽ thuận theo tự nhiên, tóm lại là rất cẩn thận.
Ngược lại có một phóng viên tò mò hỏi một câu, “Lục tiên sinh, nếu lần này được giải có phải sẽ cởi bỏ đáp án nói cho chúng tôi biết người yêu của anh là ai hay không?”
Lục Diễn chớp mắt một cái, nhếch môi nở nụ cười, đáp, “Có lẽ.”
Hiện giờ trình tự các lễ trao giải tất cả mọi người đều cực kỳ quen thuộc, danh sách nhận giải được giữ bí mật tuyệt đối, trước khi khách mời trao giải mở phong bì ra, bất luận kẻ nào cũng không có quyền biết kết quả, Oscar quả nhiên là giải thưởng được lập ra đầu tiên còn được giữ đến tận ngày nay. Là lễ trao giải lâu đời dĩ nhiên là sẽ phát huy truyền thống này vô cùng nhuần nhuyễn, cả buổi lễ trao giải đều tràn ngập cảm giác hồi hộp.
《Cố hương》tổng cộng được đề cử ở tám hạng mục. Ngoại trừ ba giải quan trọng là phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất còn có năm hạng mục là thiết kế nghệ thuật xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất, dựng phim, biên tập âm thanh và hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất.
Trong năm đề cử trước, cuối cùng phim của họ đạt được ba giải hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất, quay phim cùng thiết kế nghệ thuật xuất sắc nhất. Đối với một bộ phim có doanh thu phòng vé cao như thế đạt được ba giải thưởng này cũng không khiến người ta kinh ngạc, giải thưởng chân chính có phân lượng còn ở phía sau.
Thời điểm công bố nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trên mặt Lục Diễn không biểu lộ chút gì, vẫn cứ mang theo mỉm cười chỉ là hắn lại âm thầm siết chặt bàn tay. Tô Mạc ngồi bên cạnh hắn cảm nhận được sự khẩn trương này, anh lặng lẽ nắm lấy tay hắn. Lục Diễn nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, kỳ thật Tô Mạc cũng khẩn trương không thua gì hắn, Lục Diễn cảm nhận được lòng bàn tay của anh đều đã chảy mồ hôi.
Tô Mạc là nhà tài trợ cho lễ trao giải lần này bởi vậy anh xuất hiện với cương vị khách mời, chỉ có điều anh không đi thảm đỏ mà thôi.
Khách mời trên sân khấu đã mở lớp phong bì được dán kín ra, Lục Diễn thoáng chốc căng thẳng, dùng sức nắm chặt tay Tô Mạc đồng thời cũng cảm nhận được lực độ truyền đến từ tay của đối phương.
Vị khách mời kia dùng một loại âm điệu phá lệ thong thả chậm rãi đọc ra một cái tên, hơi dài. Thực rõ ràng, đó không phải Lục Diễn.
Nháy mắt, vài loại cảm xúc biến chuyển trong lòng hắn, vừa có chút khổ sở lại giống như thở phào một hơi.
Theo tiếng vỗ tay vang lên, một nam diễn viên người Anh kích động cùng hưng phấn đi về phía sân khấu. Lục Diễn và Tô Mạc cũng vỗ tay theo mọi người.
Nói không thất vọng là giả. Mặc dù trong lòng rất rõ ràng, hôm nay chính mình nếu muốn nhận được giải thưởng này thì cần một chút kỳ tích, nhưng thời điểm thật sự xác định vẫn khó có thể tránh khỏi cảm thấy uể oải. Có lẽ là mấy lần trước đều quá thuận lợi, nếu ngay cả Oscar cũng một nhát ăn ngay, nói thật, không cần người khác mà ngay chính Lục Diễn cũng cảm thấy rất khó tin. Cho nên, chậm rãi cũng tốt, hắn còn trẻ thứ có nhiều nhất chính là cơ hội.
Tô Mạc lần thứ hai âm thầm nắm chặt tay hắn, ghé vào bên tai hắn thấp giọng an ủi, “Không sao đâu, còn có lần sau.”
Lý Nhiễm ngồi ở bên kia Tô Mạc cũng quay qua tặng cho hắn một ánh mắt an ủi.
Lục Diễn mỉm cười, gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Kế tiếp sự khẩn trương liền chuyển sang cho Lý Nhiễm bởi vì tiếp theo sẽ công bố đạo diễn xuất sắc nhất.
Kẻ có cơ hội sống lại như Lục Diễn so với bất kì ai đều rõ ràng Lý Nhiễm trong tương lai sẽ trở thành đạo diễn nổi danh hàng đầu trong nước thậm chí là quốc tế, cũng biết hắn là một trong số đạo diễn người Hoa hiếm hoi giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất tại Oscar, chỉ có điều lúc ấy không phải là phim《Cố hương》, bộ phim điện ảnh này sau khi Lục Diễn sống lại tạo nên hiệu ứng bươm bướm mới xuất hiện.
Cho nên, Lục Diễn hiện tại cũng không thể phán đoán Lý Nhiễm đến tột cùng có thể đạt giải hay không. Theo thời gian sống càng lâu, Lục Diễn nhận thấy thế giới này phát triển đã lệch hẳn so với những gì hắn biết ban đầu, biến hóa cũng xảy ra càng ngày càng nhiều. Có điều đối với Lục Diễn mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện tốt. Điều này cho thấy hắn đã chân chính dung nhập vào thế giới hiện tại, hắn thà rằng đem cuộc sống trước kia trở thành giấc mộng dài chân thực nhất. Mà hiện thực so cảnh trong mơ tốt đẹp hơn gấp trăm lần, đây thật sự quá tuyệt vời!
Khi khách mời trao giải đọc ra cái tên Lý Nhiễm, vị đạo diễn trẻ tuổi tương lai sẽ mang đẳng cấp thế giới này đã hưng phấn mà nhảy dựng lên, quay người qua dùng sức ôm lấy Tô Mạc ngồi ở bên cạnh, Tô Mạc cũng cao hứng ôm lại hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng, nói câu chúc mừng. Lục Diễn cũng vỗ tay rồi đứng lên, lúc này hắn cũng chỉ thấy vui thay cho Lý Nhiễm nào còn tâm tư đi để ý đối phương thân mật ôm vợ mình thế kia. Một hồi lâu sau, Lý Nhiễm buông Tô Mạc, đi qua ôm Lục Diễn một cái, cái ôm này thì ngắn hơn cái ôm thắm thiết trước đó nhiều lắm. Sau đó hắn bắt tay với bạn bè đồng nghiệp chung quanh rồi mới bắt đầu lên sân khấu nhận giải. Thời điểm xoay người, Lục Diễn còn chú ý tới khóe mắt của hắn có chút ẩm ướt.
Hôm nay Lý Nhiễm khó có được mà ăn mặc chỉnh tề, một đầu tóc lộn xộn rốt cục dưới sự nỗ lực của nhà tạo mẫu tóc tạm thời chịu nằm xuống nghiêm chỉnh, cả người có vẻ có sức sống và suất khí hơn. Trên thực tế, Lý Nhiễm mặc dù đạo diễn nhưng ngoại hình của hắn cũng không tệ, chẳng qua bị vẻ luộm thuộm che lấp hết. Nếu như bình thường hắn đều ra hình người như vậy, chẳng cần quy tắc ngầm gì đó, khẳng định có rất nhiều nam nữ diễn viên muốn yêu thương nhung nhớ.
Lý Nhiễm đi lên sân khấu, tiếp nhận cúp vàng tượng trưng cho danh dự cao quý nhất của điện ảnh từ tay khách mời trao giải, đôi bên chào hỏi lẫn nhau, hắn bắt đầu nêu cảm nghĩ khi được nhận giải, khẩu âm tiếng Anh của Lý Nhiễm thuần khiết, phát âm cũng rất êm tai, “Là một đạo diễn người Hoa hôm nay có thể đứng tại đây, tôi cảm thấy rất hãnh diện. Đầu tiên tôi muốn cảm ơn bộ phim điện ảnh《Cố hương》, cảm ơn câu chuyện tràn ngập chủ nghĩa anh hùng và tình cảm mãnh liệt lãng mạn này, cảm ơn nhân vật chính và những cư dân đáng yêu trong câu chuyện, tuy rằng bọn họ không hề có thật. Cho nên, tôi muốn nói lời cảm ơn đến người tạo ra kịch bản giàu sức tưởng tượng đã làm cho bọn họ tồn tại này.
Tôi còn muốn cảm ơn Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh đã trao cho tôi vinh dự lần này ; cảm ơn các nhà sản xuất, mỗi một thành viên trong đoàn phim và nhất là Lục Diễn. Cậu ấy vừa là người sản xuất vừa là nam chính lại còn là người sở hữu quyền tác giả của kịch bản phim, có thể nói không có cậu ấy sẽ không có bộ phim điện ảnh này, cũng sẽ không có tôi đứng đây hôm nay. Lúc trước khi chúng tôi quyết định thực hiện bộ phim này, cậu ấy nói chúng tôi nhất định sẽ thành công. Hiện tại, chúng tôi thật sự đã thành công! Cuối cùng, cảm ơn người thân và bạn bè của tôi cùng với tất cả những ai từng xem qua bộ phim điện ảnh này cũng như người hâm mộ đã luôn duy trì sự ủng hộ, cám ơn các bạn, tôi yêu mọi người!”
Sau khi hắn dứt lời, hiện trường lại là một trang pháo tay nồng nhiệt.
Người quen với Lý Nhiễm sẽ biết, đây chính là bài phát biểu phiến tình nhất giàu cảm xúc nhất mà hắn từng nói. Có thể thấy được, hiện tại hắn thật sự rất kích động rất hưng phấn.
Xuống dưới khán đài, Lý Nhiễm cầm cúp quơ quơ trước mặt Tô Mạc và Lục Diễn, lần thứ hai cùng bọn họ nhẹ nhàng ôm một cái.
Rất nhanh, thời khắc công bố phim hay nhất đã tới, tất cả những người có phim lọt vào đề cử đều khẩn trương cả lên, đây đã là giải thưởng cuối cùng của đêm nay và cũng là giải thưởng quan trọng nhất.
Khi khách mời từ từ mở ra phong thư bị dán kín, tim mỗi người đều đập thình thịch, cuối cùng, anh ta mỉm cười công bố chủ nhân của giải thưởng quan trọng nhất đêm nay. Khi cái tên tiếng Anh của《Cố hương》thoát ra từ miệng anh ta, hiện trường đầu tiên là một mảnh lặng im, sau đó hết thảy nhân viên đoàn phim có mặt ở đây đứng lên trong tiếng vỗ tay hoan hô náo nhiệt. Lúc này Lục Diễn cùng Lý Nhiễm đứng gần nhất hưng phấn ôm chầm lấy nhau, sau đó hai người đồng thời ôm lấy Tô Mạc ngồi bên cạnh.
Khi nhận thưởng, tất cả nhân viên đoàn phim có mặt lúc này đều đi lên sân khấu, là nam chính kiêm nhà sản xuất Lục Diễn cùng với đạo diễn Lý Nhiễm đứng ở phía trước, những người khác đứng thành một hàng phía sau bọn họ.
Lục Diễn đại diện nhận cúp vàng từ tay khách mời trao giải, anh ta bắt tay cùng bọn họ tỏ vẻ chúc mừng, sau đó liền nhường sân khấu lại cho họ.
Lục Diễn đứng trước micro, hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười mở miệng, “Cám ơn! Đây thật sự là vinh dự rất lớn, tôi nghĩ mỗi một người đứng bên cạnh và phía sau tôi đều là công thần. Chúng ta đã cùng nhau kể nên câu chuyện《Cố hương》này, mà hiện tại câu chuyện này chiếm được rất nhiều sự tán thành. Có thể thành công được như vậy, công thần lớn nhất chính là đạo diễn Lý Nhiễm.”
Lý Nhiễm tiếp nhận micro, “Cám ơn mọi người, nhất là Lục Diễn, không có cậu ấy sẽ chẳng có bộ phim này, nó càng chẳng thể xuất hiện trước mặt hàng tỷ khán giả. Cảm ơn mỗi một cố gắng của nhân viên trong đoàn phim, cảm ơn bộ phim điện ảnh này.”
Kế tiếp micro lại dạo qua một vòng để mọi người cùng nói đôi điều, cuối cùng lại trở về tay Lục Diễn, ý cười trong mắt của hắn càng sâu, “Đối với tôi mà nói, bộ phim này có thể đạt được giải thưởng không chỉ là vinh dự mà còn có ý nghĩa quan trọng hơn. Bởi vì hiện tại, tôi rốt cục có thể nói, tôi đã có một chút tư cách để có thể đứng bên một người. Tôi thường xuyên cảm thấy mình là một người cực kỳ may mắn, bởi vì tôi có thể ở thời gian đẹp nhất của cuộc đời, gặp được người ấy. Chúng ta từ lúc quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, cho đến hiện tại sắp sửa vĩnh viễn cùng một chỗ, tựa như một câu chuyện lãng mạn hoàn mỹ nhất trên đời, tôi nghĩ cho dù là đạo diễn tài hoa nhất cũng không thể tạo ra câu chuyện đẹp như vậy. Tôi cảm ơn người ấy bao dung tôi, hiểu tôi, nhất là tình yêu không hề giữ lại một chút gì của người ấy. Mà hiện tại, tôi muốn nói với người ấy một câu chôn sâu tận đáy lòng…”
Nói tới đây, Lục Diễn ngừng một chút, ánh mắt của hắn xuyên thấu qua hết thảy chướng ngại vững vàng dừng lại trên thân ảnh Tô Mạc ở xa xa, vô hạn thâm tình, vô hạn lưu luyến, sau đó mỉm cười đổi thành tiếng Trung, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra, “Tam sinh hữu hạnh, để anh được gặp em! Người yêu của anh, Tô Mạc!”
Sau khi nói xong, Lục Diễn đi xuống khỏi sân khấu, hắn nắm cúp vàng trong tay, hai mắt nhìn chăm chú vào Tô Mạc ở đối diện, không chút do dự từng bước một kiên định đi về phía người yêu của mình.
Tô Mạc thoáng sửng sốt, sau đó anh kịp hiểu Lục Diễn muốn làm cái gì, anh đứng lên, bước ra lối đi nhỏ, đứng ở nơi đó mỉm cười chờ đợi người yêu đến gần.
Khi mọi người mang theo kinh ngạc cùng ánh mắt tán thưởng, dưới ánh đèn của khán phòng rực rỡ, Lục Diễn đi tới trước mặt Tô Mạc, hai tay đem cúp đưa cho anh. Tô Mạc hơi hơi rũ mắt tiệp, mỉm cười nhận lấy cúp, Lục Diễn liền ôm cả người và cúp vào trong ngực.
Một bàn tay hắn nắm ở thắt lưng Tô Mạc, một bàn tay đỡ trên vai anh, khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi kia. Tô Mạc nửa điểm giãy dụa cũng không có, tại nháy mắt Lục Diễn tiến tới, anh thật tự nhiên mà nhắm mắt lại nghênh đón, tựa như giữa bọn họ đã làm qua vô số lần như vậy.
Không phải một nụ hôn sâu triền miên cỡ nào, thậm chí không có động tác thâm nhập, chỉ là môi chạm môi gắt gao cùng một chỗ, thoạt nhìn là thuần khiết như thế, tốt đẹp như thế, giống như đó là thứ tình yêu mà mỗi người trên thế gian này đều đang hướng tới.
Vỗ tay, tiếng cười, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo cùng với ánh đèn flash loang loáng không ngừng vang lên bên họ, hai người vẫn như trước không động đậy, đắm chìm trong thế giới chỉ có lẫn nhau.
Nháy mắt, đây tuyệt đối trở thành cao trào của toàn bộ lễ trao giải, may mắn vừa rồi đã là giải thưởng cuối cùng, nếu không muốn trong bầu không khí nhiệt liệt thế này mà tiến hành trao giải kế tiếp, đối với MC mà nói tuyệt đối là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lần này lễ trao giải Oscar ngay tại tình huống bất ngờ lại cực kỳ lãng mạn như thế mà kết thúc.
Hoàn chương 117
☆,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.