Chương 31
Phi Sát
22/11/2016
CHƯƠNG 31 : Triệu Điềm Nhi
Editor : Linh Linh
Beta: Yến Phi Ly
“Tôi chỉ biết, nếu Tô Mạc có ý với tôi, cho dù tôi là thẳng, cũng nguyện ý bị bẻ cong.”
.
Lúc cuộc vui chưa tàn, Chu Ảnh Tài đã uống rượu say mèm, cả người ngay cả đứng cũng không vững, người giám chế đành phải hướng Hạ Minh bồi tội, đảm đương nhiệm vụ mang người về nhà.
Hạ Minh không thèm để ý mà phất phất tay, giám chế liền đỡ người ra ngoài.
Vài người khác ngược lại uống không nhiều lắm, nhưng dưới khí thế cường đại của Hạ Minh quả thực nói cũng không dám nói nhiều, thấy đạo diễn cùng giám chế đi rồi, cũng vội vàng mượn cớ cáo từ, Hạ Minh đương nhiên không phản đối.
Rất nhanh cũng chỉ còn lại hai người Hạ Minh cùng Lục Diễn.
Không còn ai nữa , Hạ Minh chuyển đề tài, hỏi, “Tô Mạc gần đây khỏe không? Sau lần trước liền chưa thấy qua cậu ấy. Người này, có việc cũng chẳng bao giờ tìm tôi, chẳng thú vị gì cả.”
Lục Diễn giật mình một chút, kỳ thật hắn cũng đã lâu không gặp Tô Mạc, trước còn không cảm thấy gì, Hạ Minh vừa hỏi nhất thời có loại cảm giác khó tả, dù sao là cảm giác không thoải mái, “Tôi cũng không rõ ràng lắm, mấy tháng này vẫn luôn quay phim, lần trước cũng là lần gần đây nhất nhìn thấy Tô đổng.”
Hạ Minh có chút kinh ngạc, “Không gặp mặt thì thôi, ngay cả liên hệ cũng không có?”
Lục Diễn lắc đầu, cảm xúc không thoải mái dưới đáy lòng càng lan tràn.
Hạ Minh nhìn bộ dáng Lục Diễn, ái muội mà cười cười, “Như thế nào, các ngươi còn không phải loại quan hệ đó?”
Lục Diễn phục hồi lại tinh thần, ra vẻ không hiểu hỏi lại, “Loại quan hệ đó là quan hệ gì?”
Hạ Minh ngón trỏ chỉ chỉ Lục Diễn, “Giả bộ! Vừa mới khen cậu thẳng thắn, lập tức liền vòng vo với tôi, tưởng tôi nhìn không ra sao? Tôi cùng Tô Mạc quen biết rất nhiều năm, cậu ta thật sự tinh quái, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, cũng chưa bao giờ thích nợ người khác. Cho dù có yêu cầu người khác hỗ trợ, cậu ta cũng nhất định sẽ đáp trả ích lợi tương ứng, thường thường làm đến cuối cùng vẫn là người khác thiếu nhân tình cậu ấy. Tôi năm đó nợ cậu ta một ân tình lớn, qua nhiều năm như vậy, cậu ta cho tới bây giờ chưa cho tôi cơ hội hoàn trả. Lần trước cậu ấy mang cậu đến chỗ tôi, đây chính là lần đầu tiên cậu ta chủ động dẫn người tới gặp tôi, tôi hiểu ý tứ của cậu ấy, vừa lúc tính tình cậu cũng thực hợp ý tôi, coi như kết giao thêm một người bạn. Tô Mạc thoạt nhìn lạnh lùng lãnh khốc, kỳ thật rất trọng tình trọng nghĩa, nói thực ra, nếu không phải bởi vì tôi không thích nam, đã sớm theo đuổi cậu ấy.”
Lục Diễn lẳng lặng nghe xong, nở nụ cười, “Vậy Hạ thiếu gia lại dựa vào cái gì cho rằng tôi thích nam cơ chứ?”
Hạ Minh cười nói, “Cậu có thích nam hay không tôi không biết, nhưng tôi nhìn ra được, Tô Mạc có tình cảm với cậu.”
“Vậy thì thế nào?”
“Tôi chỉ biết, nếu Tô Mạc có ý với tôi, cho dù tôi là thẳng, cũng nguyện ý bị bẻ cong.” Hạ Minh cười đến ý vị sâu xa, “Người thanh niên, cơ hội tốt cũng đừng bỏ lỡ, nếu không tương lai lại hối hận.”
Lục Diễn không tiếp lời Hạ Minh, chỉ khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng chút khó chịu kia dần dần tiêu tán.
Hai người lại hàn huyên chốc lát, liền chuẩn bị rời đi.
Lục Diễn cùng Hạ Minh đều là tự mình lái xe tới, cùng đi đến cửa quán bar, chuẩn bị tự đi lấy xe.
Mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy bên cạnh có một đôi nam nữ đang lôi kéo. Hai người ăn mặc đều vô cùng thời thượng, cô gái còn trang điểm tỉ mỉ, nhưng không biết vì cái gì ở chỗ này dây dưa mất thể diện như vậy.
Lục Diễn vốn không muốn xen vào việc của người khác, lúc tùy ý thoáng nhìn lại nhận ra cô gái kia, cau mày nghĩ nghĩ, Lục Diễn cảm thấy chính mình không thể cứ như vậy tránh đi, quay đầu thấp giọng nói với Hạ Minh một câu, “Bên kia là bạn bè của tôi, tôi đi qua nhìn xem có cần hỗ trợ hay không.”
Hạ Minh gật gật đầu, vốn chuẩn bị rời đi cước bộ cũng ngừng lại.
Lục Diễn đi đến lôi kéo một trong hai người, thấp giọng hỏi, “Chị Điềm Nhi, cần giúp đỡ không?”
Triệu Điềm Nhi nghe được tiếng nói vội quay đầu lại, nhìn thấy Lục Diễn, lập tức lộ ra biểu tình kinh hỉ xin giúp đỡ, “Lục Diễn, là cậu.” Trên tay giãy dụa cũng càng dùng sức hơn.
Nam nhân kia mắt thấy sắp thực hiện được, lại nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim lập tức hung ác mà trừng mắt, “Mày là ai, tao khuyên mày tốt nhất chớ xen vào việc của người khác.”
Người nam nhân này bộ dáng lớn lên cũng không tệ, đáng tiếc vẻ mặt lệ khí hiện ra dữ tợn.
Lục Diễn nhăn mày lại, kiềm chế mà nói, “Này cậu, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không nên thô bạo với con gái như vậy, mong cậu mau buông tay ra.”
Nam nhân quát, “Tao kéo bạn gái tao mắc mớ gì tới mày.”
“Không phải, chúng tôi đã sớm chia tay.” Triệu Điềm Nhi nhìn thấy Lục Diễn biểu tình biến đổi lập tức liền giải thích.
Nghe được Triệu Điềm Nhi nói, Lục Diễn một lần nữa trầm xuống, “Bất luận hai người là quan hệ như thế nào, cô ấy không đồng ý, cậu không nên miễn cưỡng. Tôi lặp lại lần nữa, cậu nhanh buông tay ra.”
“Tao cứ không buống đấy mày làm được gì?!” Nam nhân càng dùng sức kéo, Triệu Điềm Nhi bị đau đến mức nhăn mặt.
Lục Diễn không nói gì nữa, trực tiếp ra tay nắm cổ tay người kia, kéo tay hắn rớt ra.
Nam nhân bị nắm cổ tay phát đau, không tự chủ được mà buông tay, bị Lục Diễn từng chút một kéo ra xa.
Lục Diễn thả tay người kia, nâng Triệu Điềm Nhi bởi vì mất kiềm chế có chút thoát lực đứng dậy, nhìn cũng không nhìn nam nhân kia, chuẩn bị rời đi.
Người kia ở phía sau hét to một tiếng, “Mày chính là vì thằng này muốn chia tay tao đúng không!”
Triệu Điềm Nhi căn bản không muốn để ý đến hắn.
Lục Diễn bỗng nhiên cảm giác phía sau có nguy hiểm, vội nghiêng thân, tránh thoát một quyền nam nhân đột nhiên đánh úp tới, trở tay bắt lấy nắm đấm chưa kịp thu kia, trên tay dùng sức một cái, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, nam nhân nhất thời kêu la thảm thiết.
Triệu Điềm Nhi nghe được tiếng vang, quay đầu lại nhìn thấy nam nhân ôm tay đau đến mức ngồi bệt xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cô cũng không phải cảm thấy Lục Diễn ra tay quá nặng, mà là lo lắng hắn sẽ gặp phải phiền toái.
Quả nhiên, nam nhân kia vừa kêu thảm thiết vừa uy hiếp, “Mày có biết tao là ai không, mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ làm cho mày cút khỏi cái thành phố này.”
Lục Diễn híp mắt trên cao nhìn xuống, hắn còn chưa mở miệng, phía sau đã có người lên tiếng, “Tống thiếu gia khẩu khí thật lớn, tùy tiện liền muốn đuổi người khỏi thành phố, không biết ông Tống nghe được sẽ có cảm tưởng thế nào.”
Hạ Minh khóe miệng ngậm xì gà, chậm rãi bước tới, trêu tức mà nhìn nam nhân còn đang kêu rên, “Chẳng qua Tống thiếu gia muốn đuổi đi chính là bạn bè của Hạ tam tôi, về sau tôi muốn gặp cậu ấy chẳng phải là rất bất tiện, không biết Tống thiếu gia có thể làm sao cho thuận tiện đây.”
Tống Cảnh mặt mũi trắng bệch, lần này không phải đau mà là bị dọa sợ, hắn chẳng thể nghĩ đến sẽ chọc tới vị sát tinh Hạ Minh này, so với tranh giành tình nhân, đương nhiên vẫn là mệnh quan trọng hơn, vội vàng biện giải, “Hạ… Hạ thiếu gia, tôi… là tôi nói giỡn, anh chớ, chớ để trong lòng. Tôi chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua, lập tức đi.. đi ngay.” Nói xong liền nghiêng ngả lảo đảo mà bỏ chạy.
Lục Diễn nhìn Hạ Minh cười nói, “Anh lại giúp tôi một lần.”
Hạ Minh nhả một vòng khói, “Không có gì. Tôi không ra tay thì cậu cũng có thể giải quyết, tôi chỉ là cảm thấy đùa rất vui.”
Nói xong lấy xì gà chỉ chỉ Triệu Điềm Nhi, “Này thì sao?”
Lục Diễn hướng Triệu Điềm Nhi hỏi, “Chị Điềm Nhi, tôi giúp chị gọi xe nhé?”
Triệu Điềm Nhi thoạt nhìn còn sợ hãi, ngại ngùng mà mở miệng nói, “Lục Diễn, cậu có thể đưa tôi về được không?”
Lục Diễn gật gật đầu, “Có thể.”
“OK, tôi đây cũng phải đi, có việc gọi điện thoại cho tôi.” Hạ Minh nói xong phất tay rời đi.
Lục Diễn đỡ Triệu Điềm Nhi đi, chỗ này cách bar có chút xa, cũng may đêm tối trên đường người đi đường cũng không quá nhiều, một đường thông thuận.
Mới đầu Triệu Điềm Nhi cái gì cũng không nói, xe chạy được một đoạn đột nhiên mở miệng, “Tôi cùng Tống Cảnh quen nhau ba năm.”
Lục Diễn đang lái xe, lập tức không kịp phản ứng, một lát sau mới hỏi lại, “Chính là người vừa rồi?”
“Ừ.” Triệu Điềm Nhi gật gật đầu, cũng không thèm để ý Lục Diễn đang lái xe có thể nhìn thấy không, tự mình nói tiếp, “Ngay từ đầu là hắn theo đuổi tôi, tôi mới đầu không nghĩ để ý hắn, sau lại chậm rãi bị hắn ôn nhu nhiệt tình đả động, lúc ấy bạn bè của tôi còn khuyên nhủ tôi, nói hắn là hoa hoa công tử, vui đùa một chút mà thôi sẽ không nghiêm túc. Khi đó tôi không nghe, còn khờ dại cho rằng tôi và hắn có thể thiên trường địa cửu, kết quả không đến hai năm, hắn bắt đầu thói cũ. Tôi mới đầu còn ôm hy vọng hắn sẽ quay đầu lại, sau lại rốt cục chịu không nổi liền đề xuất chia tay. Ai biết sau khi tôi đòi chia tay hắn lại không chịu buông tay. Nửa năm này vẫn luôn quấn lấy tôi, hôm nay may mắn gặp cậu, không thì tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Sau khi nói xong không đợi Lục Diễn trả lời, lại tự giễu mà cười, “Thật ngại, để cậu nghe mấy cái này. Hôm nay không biết làm sao, chỉ là muốn tìm người tâm sự.”
Lục Diễn săn sóc đáp, “Không quan hệ, chị Điềm Nhi không sợ tôi không biết giữ miệng là được.”
Triệu Điềm Nhi cười nói, “Có cái gì mà tôi tới bây giờ còn sợ người khác biết, bất quá tôi tin tưởng cậu không phải người như vậy. Lại nói tiếp, trước nhìn cậu đều là phong thái nhã nhặn, không nghĩ tới đánh nhau lợi hại như vậy.”
Lục Diễn cười cười, thuận miệng đáp, “Mỗi người đều có một mặt không muốn người khác biết.”
Câu này vừa nói xong, Lục Diễn trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, cảm giác thực quen thuộc. Đúng rồi, là nghe Tô Mạc nói qua, khi đó tại quán cà phê ở khu đại học, phần sau của câu nói kia là, mấu chốt là người đó nguyện ý để ai nhìn thấu mà thôi. Đồng thời nhớ tới còn có vẻ mặt Tô Mạc lúc đó, không biết tại sao ngực muộn phiền, không còn hưng trí nói chuyện.
Đưa Triệu Điềm Nhi đến dưới lầu, Lục Diễn săn sóc thay đối phương mở cửa xe, Triệu Điềm Nhi lần thứ hai hướng hắn nói lời cảm tạ, “Đêm nay thật sự là cám ơn cậu.”
Lục Diễn cười cười, “Chị đã cảm ơn rồi.”
Triệu Điềm Nhi cũng cười, hào phóng nói, “Có muốn đi lên uống chén trà hay không?”
Lục Diễn lắc đầu, “Không, vẫn là nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được rồi, cậu trên đường cẩn thận.”
Triệu Điềm Nhi vào nhà, Lục Diễn cũng không lập tức lái xe rời đi, ngược lại dựa vào đầu xe đứng trong chốc lát, ánh trăng nhu hòa lẳng lặng lan tràn trên người của hắn, trong lòng hắn cũng là một mảnh mềm mại.
Vừa rồi nghe Triệu Điềm Nhi kể chuyện của cô cùng Tống Cảnh, Lục Diễn trong lòng cũng nảy lên một ý niệm trong đầu, nếu như là Tô Mạc, nhất định sẽ không như vậy.
Không rõ là vì cái gì, hắn đối với Tô Mạc liền có tin tưởng mãnh liệt như vậy, trong tin tưởng này thậm chí là mang theo một chút kiêu ngạo, một loại kiêu ngạo bí ẩn lại ngọt ngào không thể cùng người nói.
Kỳ thật tính đến cùng, số lần hắn cùng với Tô Mạc chân chính gặp mặt cũng không nhiều, mỗi một lần cũng rất ngắn ngủi, nhưng giữa bọn họ lại giống như sớm có ăn ý, đối với nhau đều có một loại hiểu biết vượt trội. Trên cái thế giới này có một số người như vậy, không cần thời gian lắng đọng, không quá thâm giao, lại có thể là tri kỷ.
Lục Diễn xác định chính mình cũng không thích nam, bởi vì tại thời gian hai kiếp người của mình, chưa từng gặp một nam nhân có thể làm cho hắn động tâm, nhưng đồng dạng, hắn cũng chưa bao giờ gặp một cô gái có thể làm cho hắn động tâm. Hắn không phủ nhận ngay từ đầu chính là lấy cớ này cự tuyệt Tô Mạc, hắn cũng không xác định, thời điểm chân chính rơi vào ái tình, có thể hay không chỉ là vì người kia, mà không quản nam hay nữ. Nếu quả như thế, cũng có thể xem là một loại lãng mạn.
Lục Diễn có thể xác định chính là, đối với chuyện tình cảm, hắn là kẻ thận trọng, hắn tựa như một thợ săn ẩn mình trong bóng đêm, chờ thời cơ mà động, một kích tất thắng. Hắn sẽ thận trọng mà lựa chọn, kiên nhẫn chờ đợi, thẳng đến khi xác định người kia là đúng người, nếu vĩnh viễn cũng không gặp được đúng người, hắn tình nguyện trong hoang mạc tình cảm cô độc một mình. Cả cuộc đời chỉ mong có một lần yêu, một khi xác định, liền sẽ không quay đầu lại, cho nên tuyệt sẽ không dễ dàng giao phó.
Lục Diễn đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, rất muốn gặp người kia một lần.
Nhưng mà cho đến lúc này, Lục Diễn mới phát hiện, hắn cư nhiên không có phương thức liên lạc với Tô Mạc. Những lần gặp mặt trước kia, đều là Tô Mạc chủ động tìm hắn, cho tới bây giờ đều là đột nhiên lại thỏa đáng mà xuất hiện trước mặt hắn, thế cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ qua sẽ có tình cảnh hôm nay, hắn muốn gặp anh nhưng không cách nào nhìn thấy.
Lục Diễn có chút uể oải, tuy rằng hắn biết, thông qua một ít phương thức vẫn có thể tìm tới Tô Mạc, nhưng hắn lại không nghĩ làm như vậy. Cuối cùng cũng chỉ dựa vào đầu xe yên lặng đứng, rồi trở về nhà.
Chưa từng nghĩ tới ngày hôm sau người mà hắn muốn gặp sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hoàn chương 31
☆,
Editor : Linh Linh
Beta: Yến Phi Ly
“Tôi chỉ biết, nếu Tô Mạc có ý với tôi, cho dù tôi là thẳng, cũng nguyện ý bị bẻ cong.”
.
Lúc cuộc vui chưa tàn, Chu Ảnh Tài đã uống rượu say mèm, cả người ngay cả đứng cũng không vững, người giám chế đành phải hướng Hạ Minh bồi tội, đảm đương nhiệm vụ mang người về nhà.
Hạ Minh không thèm để ý mà phất phất tay, giám chế liền đỡ người ra ngoài.
Vài người khác ngược lại uống không nhiều lắm, nhưng dưới khí thế cường đại của Hạ Minh quả thực nói cũng không dám nói nhiều, thấy đạo diễn cùng giám chế đi rồi, cũng vội vàng mượn cớ cáo từ, Hạ Minh đương nhiên không phản đối.
Rất nhanh cũng chỉ còn lại hai người Hạ Minh cùng Lục Diễn.
Không còn ai nữa , Hạ Minh chuyển đề tài, hỏi, “Tô Mạc gần đây khỏe không? Sau lần trước liền chưa thấy qua cậu ấy. Người này, có việc cũng chẳng bao giờ tìm tôi, chẳng thú vị gì cả.”
Lục Diễn giật mình một chút, kỳ thật hắn cũng đã lâu không gặp Tô Mạc, trước còn không cảm thấy gì, Hạ Minh vừa hỏi nhất thời có loại cảm giác khó tả, dù sao là cảm giác không thoải mái, “Tôi cũng không rõ ràng lắm, mấy tháng này vẫn luôn quay phim, lần trước cũng là lần gần đây nhất nhìn thấy Tô đổng.”
Hạ Minh có chút kinh ngạc, “Không gặp mặt thì thôi, ngay cả liên hệ cũng không có?”
Lục Diễn lắc đầu, cảm xúc không thoải mái dưới đáy lòng càng lan tràn.
Hạ Minh nhìn bộ dáng Lục Diễn, ái muội mà cười cười, “Như thế nào, các ngươi còn không phải loại quan hệ đó?”
Lục Diễn phục hồi lại tinh thần, ra vẻ không hiểu hỏi lại, “Loại quan hệ đó là quan hệ gì?”
Hạ Minh ngón trỏ chỉ chỉ Lục Diễn, “Giả bộ! Vừa mới khen cậu thẳng thắn, lập tức liền vòng vo với tôi, tưởng tôi nhìn không ra sao? Tôi cùng Tô Mạc quen biết rất nhiều năm, cậu ta thật sự tinh quái, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, cũng chưa bao giờ thích nợ người khác. Cho dù có yêu cầu người khác hỗ trợ, cậu ta cũng nhất định sẽ đáp trả ích lợi tương ứng, thường thường làm đến cuối cùng vẫn là người khác thiếu nhân tình cậu ấy. Tôi năm đó nợ cậu ta một ân tình lớn, qua nhiều năm như vậy, cậu ta cho tới bây giờ chưa cho tôi cơ hội hoàn trả. Lần trước cậu ấy mang cậu đến chỗ tôi, đây chính là lần đầu tiên cậu ta chủ động dẫn người tới gặp tôi, tôi hiểu ý tứ của cậu ấy, vừa lúc tính tình cậu cũng thực hợp ý tôi, coi như kết giao thêm một người bạn. Tô Mạc thoạt nhìn lạnh lùng lãnh khốc, kỳ thật rất trọng tình trọng nghĩa, nói thực ra, nếu không phải bởi vì tôi không thích nam, đã sớm theo đuổi cậu ấy.”
Lục Diễn lẳng lặng nghe xong, nở nụ cười, “Vậy Hạ thiếu gia lại dựa vào cái gì cho rằng tôi thích nam cơ chứ?”
Hạ Minh cười nói, “Cậu có thích nam hay không tôi không biết, nhưng tôi nhìn ra được, Tô Mạc có tình cảm với cậu.”
“Vậy thì thế nào?”
“Tôi chỉ biết, nếu Tô Mạc có ý với tôi, cho dù tôi là thẳng, cũng nguyện ý bị bẻ cong.” Hạ Minh cười đến ý vị sâu xa, “Người thanh niên, cơ hội tốt cũng đừng bỏ lỡ, nếu không tương lai lại hối hận.”
Lục Diễn không tiếp lời Hạ Minh, chỉ khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng chút khó chịu kia dần dần tiêu tán.
Hai người lại hàn huyên chốc lát, liền chuẩn bị rời đi.
Lục Diễn cùng Hạ Minh đều là tự mình lái xe tới, cùng đi đến cửa quán bar, chuẩn bị tự đi lấy xe.
Mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy bên cạnh có một đôi nam nữ đang lôi kéo. Hai người ăn mặc đều vô cùng thời thượng, cô gái còn trang điểm tỉ mỉ, nhưng không biết vì cái gì ở chỗ này dây dưa mất thể diện như vậy.
Lục Diễn vốn không muốn xen vào việc của người khác, lúc tùy ý thoáng nhìn lại nhận ra cô gái kia, cau mày nghĩ nghĩ, Lục Diễn cảm thấy chính mình không thể cứ như vậy tránh đi, quay đầu thấp giọng nói với Hạ Minh một câu, “Bên kia là bạn bè của tôi, tôi đi qua nhìn xem có cần hỗ trợ hay không.”
Hạ Minh gật gật đầu, vốn chuẩn bị rời đi cước bộ cũng ngừng lại.
Lục Diễn đi đến lôi kéo một trong hai người, thấp giọng hỏi, “Chị Điềm Nhi, cần giúp đỡ không?”
Triệu Điềm Nhi nghe được tiếng nói vội quay đầu lại, nhìn thấy Lục Diễn, lập tức lộ ra biểu tình kinh hỉ xin giúp đỡ, “Lục Diễn, là cậu.” Trên tay giãy dụa cũng càng dùng sức hơn.
Nam nhân kia mắt thấy sắp thực hiện được, lại nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim lập tức hung ác mà trừng mắt, “Mày là ai, tao khuyên mày tốt nhất chớ xen vào việc của người khác.”
Người nam nhân này bộ dáng lớn lên cũng không tệ, đáng tiếc vẻ mặt lệ khí hiện ra dữ tợn.
Lục Diễn nhăn mày lại, kiềm chế mà nói, “Này cậu, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không nên thô bạo với con gái như vậy, mong cậu mau buông tay ra.”
Nam nhân quát, “Tao kéo bạn gái tao mắc mớ gì tới mày.”
“Không phải, chúng tôi đã sớm chia tay.” Triệu Điềm Nhi nhìn thấy Lục Diễn biểu tình biến đổi lập tức liền giải thích.
Nghe được Triệu Điềm Nhi nói, Lục Diễn một lần nữa trầm xuống, “Bất luận hai người là quan hệ như thế nào, cô ấy không đồng ý, cậu không nên miễn cưỡng. Tôi lặp lại lần nữa, cậu nhanh buông tay ra.”
“Tao cứ không buống đấy mày làm được gì?!” Nam nhân càng dùng sức kéo, Triệu Điềm Nhi bị đau đến mức nhăn mặt.
Lục Diễn không nói gì nữa, trực tiếp ra tay nắm cổ tay người kia, kéo tay hắn rớt ra.
Nam nhân bị nắm cổ tay phát đau, không tự chủ được mà buông tay, bị Lục Diễn từng chút một kéo ra xa.
Lục Diễn thả tay người kia, nâng Triệu Điềm Nhi bởi vì mất kiềm chế có chút thoát lực đứng dậy, nhìn cũng không nhìn nam nhân kia, chuẩn bị rời đi.
Người kia ở phía sau hét to một tiếng, “Mày chính là vì thằng này muốn chia tay tao đúng không!”
Triệu Điềm Nhi căn bản không muốn để ý đến hắn.
Lục Diễn bỗng nhiên cảm giác phía sau có nguy hiểm, vội nghiêng thân, tránh thoát một quyền nam nhân đột nhiên đánh úp tới, trở tay bắt lấy nắm đấm chưa kịp thu kia, trên tay dùng sức một cái, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, nam nhân nhất thời kêu la thảm thiết.
Triệu Điềm Nhi nghe được tiếng vang, quay đầu lại nhìn thấy nam nhân ôm tay đau đến mức ngồi bệt xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cô cũng không phải cảm thấy Lục Diễn ra tay quá nặng, mà là lo lắng hắn sẽ gặp phải phiền toái.
Quả nhiên, nam nhân kia vừa kêu thảm thiết vừa uy hiếp, “Mày có biết tao là ai không, mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ làm cho mày cút khỏi cái thành phố này.”
Lục Diễn híp mắt trên cao nhìn xuống, hắn còn chưa mở miệng, phía sau đã có người lên tiếng, “Tống thiếu gia khẩu khí thật lớn, tùy tiện liền muốn đuổi người khỏi thành phố, không biết ông Tống nghe được sẽ có cảm tưởng thế nào.”
Hạ Minh khóe miệng ngậm xì gà, chậm rãi bước tới, trêu tức mà nhìn nam nhân còn đang kêu rên, “Chẳng qua Tống thiếu gia muốn đuổi đi chính là bạn bè của Hạ tam tôi, về sau tôi muốn gặp cậu ấy chẳng phải là rất bất tiện, không biết Tống thiếu gia có thể làm sao cho thuận tiện đây.”
Tống Cảnh mặt mũi trắng bệch, lần này không phải đau mà là bị dọa sợ, hắn chẳng thể nghĩ đến sẽ chọc tới vị sát tinh Hạ Minh này, so với tranh giành tình nhân, đương nhiên vẫn là mệnh quan trọng hơn, vội vàng biện giải, “Hạ… Hạ thiếu gia, tôi… là tôi nói giỡn, anh chớ, chớ để trong lòng. Tôi chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua, lập tức đi.. đi ngay.” Nói xong liền nghiêng ngả lảo đảo mà bỏ chạy.
Lục Diễn nhìn Hạ Minh cười nói, “Anh lại giúp tôi một lần.”
Hạ Minh nhả một vòng khói, “Không có gì. Tôi không ra tay thì cậu cũng có thể giải quyết, tôi chỉ là cảm thấy đùa rất vui.”
Nói xong lấy xì gà chỉ chỉ Triệu Điềm Nhi, “Này thì sao?”
Lục Diễn hướng Triệu Điềm Nhi hỏi, “Chị Điềm Nhi, tôi giúp chị gọi xe nhé?”
Triệu Điềm Nhi thoạt nhìn còn sợ hãi, ngại ngùng mà mở miệng nói, “Lục Diễn, cậu có thể đưa tôi về được không?”
Lục Diễn gật gật đầu, “Có thể.”
“OK, tôi đây cũng phải đi, có việc gọi điện thoại cho tôi.” Hạ Minh nói xong phất tay rời đi.
Lục Diễn đỡ Triệu Điềm Nhi đi, chỗ này cách bar có chút xa, cũng may đêm tối trên đường người đi đường cũng không quá nhiều, một đường thông thuận.
Mới đầu Triệu Điềm Nhi cái gì cũng không nói, xe chạy được một đoạn đột nhiên mở miệng, “Tôi cùng Tống Cảnh quen nhau ba năm.”
Lục Diễn đang lái xe, lập tức không kịp phản ứng, một lát sau mới hỏi lại, “Chính là người vừa rồi?”
“Ừ.” Triệu Điềm Nhi gật gật đầu, cũng không thèm để ý Lục Diễn đang lái xe có thể nhìn thấy không, tự mình nói tiếp, “Ngay từ đầu là hắn theo đuổi tôi, tôi mới đầu không nghĩ để ý hắn, sau lại chậm rãi bị hắn ôn nhu nhiệt tình đả động, lúc ấy bạn bè của tôi còn khuyên nhủ tôi, nói hắn là hoa hoa công tử, vui đùa một chút mà thôi sẽ không nghiêm túc. Khi đó tôi không nghe, còn khờ dại cho rằng tôi và hắn có thể thiên trường địa cửu, kết quả không đến hai năm, hắn bắt đầu thói cũ. Tôi mới đầu còn ôm hy vọng hắn sẽ quay đầu lại, sau lại rốt cục chịu không nổi liền đề xuất chia tay. Ai biết sau khi tôi đòi chia tay hắn lại không chịu buông tay. Nửa năm này vẫn luôn quấn lấy tôi, hôm nay may mắn gặp cậu, không thì tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Sau khi nói xong không đợi Lục Diễn trả lời, lại tự giễu mà cười, “Thật ngại, để cậu nghe mấy cái này. Hôm nay không biết làm sao, chỉ là muốn tìm người tâm sự.”
Lục Diễn săn sóc đáp, “Không quan hệ, chị Điềm Nhi không sợ tôi không biết giữ miệng là được.”
Triệu Điềm Nhi cười nói, “Có cái gì mà tôi tới bây giờ còn sợ người khác biết, bất quá tôi tin tưởng cậu không phải người như vậy. Lại nói tiếp, trước nhìn cậu đều là phong thái nhã nhặn, không nghĩ tới đánh nhau lợi hại như vậy.”
Lục Diễn cười cười, thuận miệng đáp, “Mỗi người đều có một mặt không muốn người khác biết.”
Câu này vừa nói xong, Lục Diễn trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, cảm giác thực quen thuộc. Đúng rồi, là nghe Tô Mạc nói qua, khi đó tại quán cà phê ở khu đại học, phần sau của câu nói kia là, mấu chốt là người đó nguyện ý để ai nhìn thấu mà thôi. Đồng thời nhớ tới còn có vẻ mặt Tô Mạc lúc đó, không biết tại sao ngực muộn phiền, không còn hưng trí nói chuyện.
Đưa Triệu Điềm Nhi đến dưới lầu, Lục Diễn săn sóc thay đối phương mở cửa xe, Triệu Điềm Nhi lần thứ hai hướng hắn nói lời cảm tạ, “Đêm nay thật sự là cám ơn cậu.”
Lục Diễn cười cười, “Chị đã cảm ơn rồi.”
Triệu Điềm Nhi cũng cười, hào phóng nói, “Có muốn đi lên uống chén trà hay không?”
Lục Diễn lắc đầu, “Không, vẫn là nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được rồi, cậu trên đường cẩn thận.”
Triệu Điềm Nhi vào nhà, Lục Diễn cũng không lập tức lái xe rời đi, ngược lại dựa vào đầu xe đứng trong chốc lát, ánh trăng nhu hòa lẳng lặng lan tràn trên người của hắn, trong lòng hắn cũng là một mảnh mềm mại.
Vừa rồi nghe Triệu Điềm Nhi kể chuyện của cô cùng Tống Cảnh, Lục Diễn trong lòng cũng nảy lên một ý niệm trong đầu, nếu như là Tô Mạc, nhất định sẽ không như vậy.
Không rõ là vì cái gì, hắn đối với Tô Mạc liền có tin tưởng mãnh liệt như vậy, trong tin tưởng này thậm chí là mang theo một chút kiêu ngạo, một loại kiêu ngạo bí ẩn lại ngọt ngào không thể cùng người nói.
Kỳ thật tính đến cùng, số lần hắn cùng với Tô Mạc chân chính gặp mặt cũng không nhiều, mỗi một lần cũng rất ngắn ngủi, nhưng giữa bọn họ lại giống như sớm có ăn ý, đối với nhau đều có một loại hiểu biết vượt trội. Trên cái thế giới này có một số người như vậy, không cần thời gian lắng đọng, không quá thâm giao, lại có thể là tri kỷ.
Lục Diễn xác định chính mình cũng không thích nam, bởi vì tại thời gian hai kiếp người của mình, chưa từng gặp một nam nhân có thể làm cho hắn động tâm, nhưng đồng dạng, hắn cũng chưa bao giờ gặp một cô gái có thể làm cho hắn động tâm. Hắn không phủ nhận ngay từ đầu chính là lấy cớ này cự tuyệt Tô Mạc, hắn cũng không xác định, thời điểm chân chính rơi vào ái tình, có thể hay không chỉ là vì người kia, mà không quản nam hay nữ. Nếu quả như thế, cũng có thể xem là một loại lãng mạn.
Lục Diễn có thể xác định chính là, đối với chuyện tình cảm, hắn là kẻ thận trọng, hắn tựa như một thợ săn ẩn mình trong bóng đêm, chờ thời cơ mà động, một kích tất thắng. Hắn sẽ thận trọng mà lựa chọn, kiên nhẫn chờ đợi, thẳng đến khi xác định người kia là đúng người, nếu vĩnh viễn cũng không gặp được đúng người, hắn tình nguyện trong hoang mạc tình cảm cô độc một mình. Cả cuộc đời chỉ mong có một lần yêu, một khi xác định, liền sẽ không quay đầu lại, cho nên tuyệt sẽ không dễ dàng giao phó.
Lục Diễn đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, rất muốn gặp người kia một lần.
Nhưng mà cho đến lúc này, Lục Diễn mới phát hiện, hắn cư nhiên không có phương thức liên lạc với Tô Mạc. Những lần gặp mặt trước kia, đều là Tô Mạc chủ động tìm hắn, cho tới bây giờ đều là đột nhiên lại thỏa đáng mà xuất hiện trước mặt hắn, thế cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ qua sẽ có tình cảnh hôm nay, hắn muốn gặp anh nhưng không cách nào nhìn thấy.
Lục Diễn có chút uể oải, tuy rằng hắn biết, thông qua một ít phương thức vẫn có thể tìm tới Tô Mạc, nhưng hắn lại không nghĩ làm như vậy. Cuối cùng cũng chỉ dựa vào đầu xe yên lặng đứng, rồi trở về nhà.
Chưa từng nghĩ tới ngày hôm sau người mà hắn muốn gặp sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hoàn chương 31
☆,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.