Chương 9
Thanh Thanh Mộc Đồ
01/08/2020
Biết được chuyện cũ của Mạc gia, Thủy Chiếu Hàn đương nhiên sẽ không
khoanh tay đứng nhìn nữa. Hắn vốn có thôn thủ cao cường, lại thêm nam
nhi luyện võ, không nói mà rời đi, để lại người bảo vệ Mạc Vãn Khê vẫn
là có thể làm được. Chính là tối hôm qua theo lời Thủy phụ, là sinh thần thì làm sao có thể lấy lí do biện minh, thân là nhi nữ làm sao có thể
không trở về.
Cho dù tối qua hắn đã bị từ chối, nhưng hắn vẫn một lòng muốn bảo vệ nàng thật tốt. Nếu như chỉ riêng hắn không đủ, thì hắn còn rất nhiều bè bạn nơi hoang sơn giang hồ ngoài kia. Hôm qua nhận lời ở thêm hai ngày nữa, nhưng cũng là thừa dịp mà bày trí một phen. Thủy Chiếu Hàn ngồi bên bàn, trước mặt là bày ra một đống những mớ giấy bút hỗn độn. Sau đó không lâu, thư hội gửi đến thần được truyền đi. Đến khi hắn đi rồi, những người này sẽ thay hắn bảo vệ tốt cho Mạc Vãn Khê. Cứ như vậy mà vội đi cũng làm hắn yên tâm không ít. Thời gian trôi như chớp mắt, hai ngày này nhanh chóng qua đi. Giờ đây, hắn nắm chặt dây cương đứng bên đường, trước mắt là một thân áo lam nhạt của Mạc Vãn Khê. Cách đó không xa, Kiếm Vũ và Kiếm Tâm đứng bên xe ngựa ngóng trông.
“Sáng sớm bảo trọng, ngươi mau trở về đi”
Nói rồi, hắn quay người bước lên ngựa. Dưới chân đá một cái, con ngựa kinh lên một tiếng rồi chạy đi xa. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, thanh đoản kiếm của nam nhân lấp lánh dưới từng tia nắng chói chang khiến người ngoài không khỏi ngơ ngẩn. Nàng nhịn không được tiến lên một bước rồi đứng lại. Nàng cười khổ một cái. Quan tâm nhiều làm gì chứ? Bọn họ mãi mãi không thể đi cùng nhau trên một con đường.
“Tiểu thư?”
Kiếm Vũ, Kiếm Tâm bước đến sau nàng, muốn đưa tay đỡ nàng nhưng lại bị từ chối. Nàng xoay người, nét yếu ớt trên khuôn mặt đã dần tan biến. Nàng, không thể bị gục ngã được. Đó là di vật, là sản nghiệp mà mẹ của nàng gây dựng, cũng là muốn nàng có trách nhiệm với nó. Nếu để Mạc gia tiếp quản sản nghiệp này thì không bằng hủy bỏ toàn bộ đi. Thế nhưng, nàng lại không nhẫn tâm nhìn công sức bao năm của mẫu thân bị phá dỡ như vậy:
“Về thôi”
Dựa vào lực đỡ của Kiếm Vũ mà lên xe ngựa, Mạc Vãn Khê ngồi trong xe nhắm mắt, nỗi lòng bay tận nơi nào. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy quặn lòng. Đó là phụ thân của nàng, những người đó lại chính là những bậc tiền bối, làm sao lại có thể nhẫn tâm đến vậy?
Thủy Chiếu Hàn cưỡi ngựa, những luồng gió lạnh xẹt ngang ù ù bên tai. Hắn vì nàng mà trì hoãn tiến độ đến nửa tháng trời. Hắn phải thật mau về tới võ thành, chuẩn bị sinh nhật cho phụ thân, nếu không sẽ mang tiếng không hay.
Thủy gia là một thế gia có truyền thống võ lâm nức tiếng giang hồ. Mỗi thế hệ đều là một cao thủ huyền kiếm thứ thiệt. Thủy phụ trước kia vốn là một thiên tư trác tuyệt. Chính vì vậy, trong giang hồ thì Thủy gia đứng trên địa vị khá cao. Lần này, đại thọ năm mươi tuổi của Thủy phụ được coi là đại sự thế gian, Thủy Chiếu Hàn là con trai thì đương nhiên không thể vắng bóng. Vốn dĩ, quy gia Thủy gia không hề khắc nghiệt, thậm chí còn có chút buông thả. Thủy Chiến Hàn phong lưu lịch lãm. Năm trước nghe nói trên thảo nguyên xuất hiện một con ngựa hoang kiệt ngạo, không ai có thể thu phục. Mỗi người trong giang hồ có ai lại chẳng khát khao có một tuấn mã, Thủy Chiếu Hàn cũng vậy. Khi hay tin hắn liền lập tức phi tới vùng thảo nguyên, mới vậy đã trôi qua một năm ròng, cuối cùng cũng thu phục được mã vương. Bởi gần tới đại thọ phụ thân nên hắn vừa cưỡi tuấn mã vừa du ngoạn trở về. Vốn dĩ hắn đã tính toán kĩ thời gian vừa vặn trở về tới nơi nhưng cuối cùng lại gặp Mạc Vãn Khê liền trì hoãn lại không ít thời gian.
Võ thành Thủy gia trước giờ vốn tụ tập đông đúc dân chúng thập phương. Ở đó dù lớn hay nhỏ, dù trẻ hay già thì vẫn toát lên hơi thở hiên ngang tiêu sái của một kẻ thiếu hiệp. Lễ đại thọ Thủy gia ngày càng tới gần lại càng thu hút khách lữ ghé thăm.
Hắn đứng trước cửa thành, hiên ngang xuống ngựa. Khuôn phép gia giáo, rèn nắn từ nhỏ nên hắn không được tùy ý phóng ngựa nơi này. Hơn thế nữa, giang hồ nơi đây nhiều vô kể, sợ không tránh khỏi những mâu thuẫn. Hắn dắt ngựa đi vào, nhìn võ thành vừa xa lạ lại rất đỗi thân quen, trong lòng hắn lại có chút cảm khái. Chớp mắt đã trôi ba năm ròng. Trong ba năm ngoài, trừ khi gửi đi những lá thư bình an báo với quê nhà thì cũng không biết được gì hơn. Không phải do cảm tình đơn bạc mà do Thủy gia trước giờ luôn chú trọng nam tử độc lập, không được ỷ lại quá nhiều. Hắn vừa bước tới cổng nhà, gia nhân thấy vậy liền náo loạn tiến vào nội phủ, bẩm báo Thủy phụ sứ. Chờ tới khi hắn tiến tới tại đường đã thấy cha mình đang đứng chờ tại đó. Đôi mắt của mẹ khi thấy hắn liền khiến ông vô tri vô giác mà đứng lên, nhưng có vẻ sau khi nghĩ ra được điều gì đó lại lập tức ngồi xuống. Hắn tiến lên, quỳ gối và dập đầu ba cái:
“Cha, mẹ. Con đã trở về rồi”
Đợi đến khi hắn lạy cái cuối cùng, mẹ liền vội bước đến bên mà kéo hắn dậy. Về nhà trước tiên là dập đầu chào phụ mẫu, chuyện này là quy củ của Thủy gia từ lâu, không được phá hư.
Bà cầm lấy tay hắn, quét mắt kiểm tra một hồi, hốc mắt rưng rưng từng giọt nước mắt, không nói nên lời:
“Gầy hơn, đen hơn. Thật khổ cho con trai của ta mà”
Thế nhưng, trên khóe miệng lại nở nụ cười khi thấy hắn đã bình an trở về. Hắn đứng im tại chỗ, mỉm cười nhìn mẫu thân đang sốt sắng vì mình, nhẫn lại trả lời những câu hỏi rườm rà của mẫu thân”
“Nàng đừng nuông chiều nó quá. Bằng tuổi nó, ta cũng từng như vậy”
Cha vẫn luôn ngồi ở ghế tọa không nhúc nhích, khuôn mặt ông vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm chỉnh, dường như không quen nhìn mẹ con hắn thắm thiết liền nói ra lời. Nhưng trong ý lại không có chút muốn ngăn cản, đôi mắt ông còn ánh lên vẻ vui mừng.
“Chàng thật không chịu thay tính đổi nết. Con trai đã nhiều năm không trở về. Ta thật sự không quan tâm không được mà”
Sau một hồi kiểm tra thấy vô cùng an tâm, bà mới quay ra nói với chồng. Cha hắn bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp:
“Được được được. Là ta sai”
Vốn dĩ mẫu thân hắn trước kia cũng là một nữ hiệp lừng lẫy tiếng tăm, sau này gả cho Thủy phụ thì một lòng một dạ chăm sóc chồng con. Tuy bà là một nữ tử Giang Nam dịu dàng khiến lòng người say đắm, nhưng tính cách giang hồ lại lanh lẹ đối chấp. Bà yên tâm hơn hẳn, biết là cha con hai người cũng có chuyện muốn nói liền vỗ vỗ vai hắn:
“Ta còn có hẹn với cẩm tú các để cắt may áo quần, cha con hai người trò chuyện với nhau đi”
“Vâng”
Hắn cười gật đầu, dìu mẫu thân ra tới đại đường rồi nhanh chóng trở lại.
“Tới võ trường đi. Để phụ thân xem hai năm này con đã học được những gì”
Cha con hai người không nói nhiều, đi thẳng tới võ trường. Vừa tới võ trường, Thủy phụ không nói không rằng liền lao đến một cước, Thủy Chiến Hàn vội tránh lùi phía sau. Cha vừa lòng gật đầu, trong chớp mắt cứ vạy mà xuất chiêu, không cho Thủy Chiếu Hàn thời gian phản ứng.
Ngay lập tức hắn đá một cước khiến thiết kiếm phóng như bay trở lại, thân kiếm ngăn chặn cha hắn phóng công. Đợi đến khi mẹ hắn tới tìm vẫn nghe tiếng giáo gươm va chạm nhau loảng xoảng:
“Thằng bé mới trở về, chàng không hỏi han nó câu nào thì thôi, lại không để nó được nghỉ ngơi nữa”
Âm thanh của mẹ ngọt ngào truyền đến, tạm thời tách hai người ra khỏi nhau. Đến lúc này, Thủy phụ một tay cầm kiếm, giấu ở phía sau lưng người, rầu rĩ nói:
“Coi như có chút tiến bộ”
Mẫu thân tức giận trừng mắt phụ thân một cái:
“Cái gì mà coi như có chút tiến bộ? Ta thấy là có người nào đó không lại đó thôi”
Bị vợ yêu không chút do dự làm bẽ mặt, Thủy phụ nhất thời khó chịu. Sau đó nhìn qua con trai thì thấy hắn một thân ướt đẫm mồ hôi như lợn luộc, đành vội vàng giục giã:
“Mau đi rửa mặt đi. Chuẩn bị ăn cơm”
Hắn nhịn cười. Phụ thân hắn thế mà bị mẫu thân mình nắm trọn:
“Vậy con đi trước đây”
Trở lại trong sân, bên trong từng ngọn cây cọng cỏ, chiếc bàn đều vẫn như trước khi hắn rời đi.
Hắn vừa trở lại trong viện thì đã thấy đám hạ nhân phụng mệnh mẫu thân tới đưa nước ấm. Hắn tắm rửa một phen, sau đó thay quần áo. Trang phục trên người hắn mang đậm khí phái giang hồ. Một màu xanh cẩm bào kết hợp ngọc trâm cài tóc khiến hắn trở nên đầy hòa hoa, nho nhã lại không kém phần sắc sảo. Mẫu thân chờ hắn tới dùng bữa liền phân phó tì nữ dọn cơm. Thủy gia xem như giàu sang phú quý, lại có xuất thân giang hồ, khiến những nhà phú quý khác cũng ít để ý.
Một góc nhỏ được bày biện trên bàn là món ăn hắn yêu thích nhất được chế biến tinh xảo.
“Hàn nhi, con thử nếm món này đi. Món này chắc chắn con sẽ thích”
Mẹ hắn một bên gắp đồ ăn, một bên tươi cười vui nói:
“Nhà ta mới có đầu bếp hiểu rất rõ về món này. Đây chính là do cha con đích thân mời người ta tới”
Hắn cười nói:
“Con cảm ơn cha”
“Không phải là do mẹ con cứ nhất quyết muốn ta mời người ta tới sao?”
Tuy trên mặt Thủy phụ vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy nghiêm nghị nhưng vẫn có chút xấu hổ chưa kịp giấu hết. Làm sao mà hắn không biết chứ? Hắn liền đổi chủ đề sang lễ đại thọ của phụ thân, xem như giải vây cho ông ấy. Lúc này đây, Thủy gia tràn ngập tiếng nói tiếng cười, không khỏi vui vẻ, ấm áp.
Cho dù tối qua hắn đã bị từ chối, nhưng hắn vẫn một lòng muốn bảo vệ nàng thật tốt. Nếu như chỉ riêng hắn không đủ, thì hắn còn rất nhiều bè bạn nơi hoang sơn giang hồ ngoài kia. Hôm qua nhận lời ở thêm hai ngày nữa, nhưng cũng là thừa dịp mà bày trí một phen. Thủy Chiếu Hàn ngồi bên bàn, trước mặt là bày ra một đống những mớ giấy bút hỗn độn. Sau đó không lâu, thư hội gửi đến thần được truyền đi. Đến khi hắn đi rồi, những người này sẽ thay hắn bảo vệ tốt cho Mạc Vãn Khê. Cứ như vậy mà vội đi cũng làm hắn yên tâm không ít. Thời gian trôi như chớp mắt, hai ngày này nhanh chóng qua đi. Giờ đây, hắn nắm chặt dây cương đứng bên đường, trước mắt là một thân áo lam nhạt của Mạc Vãn Khê. Cách đó không xa, Kiếm Vũ và Kiếm Tâm đứng bên xe ngựa ngóng trông.
“Sáng sớm bảo trọng, ngươi mau trở về đi”
Nói rồi, hắn quay người bước lên ngựa. Dưới chân đá một cái, con ngựa kinh lên một tiếng rồi chạy đi xa. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, thanh đoản kiếm của nam nhân lấp lánh dưới từng tia nắng chói chang khiến người ngoài không khỏi ngơ ngẩn. Nàng nhịn không được tiến lên một bước rồi đứng lại. Nàng cười khổ một cái. Quan tâm nhiều làm gì chứ? Bọn họ mãi mãi không thể đi cùng nhau trên một con đường.
“Tiểu thư?”
Kiếm Vũ, Kiếm Tâm bước đến sau nàng, muốn đưa tay đỡ nàng nhưng lại bị từ chối. Nàng xoay người, nét yếu ớt trên khuôn mặt đã dần tan biến. Nàng, không thể bị gục ngã được. Đó là di vật, là sản nghiệp mà mẹ của nàng gây dựng, cũng là muốn nàng có trách nhiệm với nó. Nếu để Mạc gia tiếp quản sản nghiệp này thì không bằng hủy bỏ toàn bộ đi. Thế nhưng, nàng lại không nhẫn tâm nhìn công sức bao năm của mẫu thân bị phá dỡ như vậy:
“Về thôi”
Dựa vào lực đỡ của Kiếm Vũ mà lên xe ngựa, Mạc Vãn Khê ngồi trong xe nhắm mắt, nỗi lòng bay tận nơi nào. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy quặn lòng. Đó là phụ thân của nàng, những người đó lại chính là những bậc tiền bối, làm sao lại có thể nhẫn tâm đến vậy?
Thủy Chiếu Hàn cưỡi ngựa, những luồng gió lạnh xẹt ngang ù ù bên tai. Hắn vì nàng mà trì hoãn tiến độ đến nửa tháng trời. Hắn phải thật mau về tới võ thành, chuẩn bị sinh nhật cho phụ thân, nếu không sẽ mang tiếng không hay.
Thủy gia là một thế gia có truyền thống võ lâm nức tiếng giang hồ. Mỗi thế hệ đều là một cao thủ huyền kiếm thứ thiệt. Thủy phụ trước kia vốn là một thiên tư trác tuyệt. Chính vì vậy, trong giang hồ thì Thủy gia đứng trên địa vị khá cao. Lần này, đại thọ năm mươi tuổi của Thủy phụ được coi là đại sự thế gian, Thủy Chiếu Hàn là con trai thì đương nhiên không thể vắng bóng. Vốn dĩ, quy gia Thủy gia không hề khắc nghiệt, thậm chí còn có chút buông thả. Thủy Chiến Hàn phong lưu lịch lãm. Năm trước nghe nói trên thảo nguyên xuất hiện một con ngựa hoang kiệt ngạo, không ai có thể thu phục. Mỗi người trong giang hồ có ai lại chẳng khát khao có một tuấn mã, Thủy Chiếu Hàn cũng vậy. Khi hay tin hắn liền lập tức phi tới vùng thảo nguyên, mới vậy đã trôi qua một năm ròng, cuối cùng cũng thu phục được mã vương. Bởi gần tới đại thọ phụ thân nên hắn vừa cưỡi tuấn mã vừa du ngoạn trở về. Vốn dĩ hắn đã tính toán kĩ thời gian vừa vặn trở về tới nơi nhưng cuối cùng lại gặp Mạc Vãn Khê liền trì hoãn lại không ít thời gian.
Võ thành Thủy gia trước giờ vốn tụ tập đông đúc dân chúng thập phương. Ở đó dù lớn hay nhỏ, dù trẻ hay già thì vẫn toát lên hơi thở hiên ngang tiêu sái của một kẻ thiếu hiệp. Lễ đại thọ Thủy gia ngày càng tới gần lại càng thu hút khách lữ ghé thăm.
Hắn đứng trước cửa thành, hiên ngang xuống ngựa. Khuôn phép gia giáo, rèn nắn từ nhỏ nên hắn không được tùy ý phóng ngựa nơi này. Hơn thế nữa, giang hồ nơi đây nhiều vô kể, sợ không tránh khỏi những mâu thuẫn. Hắn dắt ngựa đi vào, nhìn võ thành vừa xa lạ lại rất đỗi thân quen, trong lòng hắn lại có chút cảm khái. Chớp mắt đã trôi ba năm ròng. Trong ba năm ngoài, trừ khi gửi đi những lá thư bình an báo với quê nhà thì cũng không biết được gì hơn. Không phải do cảm tình đơn bạc mà do Thủy gia trước giờ luôn chú trọng nam tử độc lập, không được ỷ lại quá nhiều. Hắn vừa bước tới cổng nhà, gia nhân thấy vậy liền náo loạn tiến vào nội phủ, bẩm báo Thủy phụ sứ. Chờ tới khi hắn tiến tới tại đường đã thấy cha mình đang đứng chờ tại đó. Đôi mắt của mẹ khi thấy hắn liền khiến ông vô tri vô giác mà đứng lên, nhưng có vẻ sau khi nghĩ ra được điều gì đó lại lập tức ngồi xuống. Hắn tiến lên, quỳ gối và dập đầu ba cái:
“Cha, mẹ. Con đã trở về rồi”
Đợi đến khi hắn lạy cái cuối cùng, mẹ liền vội bước đến bên mà kéo hắn dậy. Về nhà trước tiên là dập đầu chào phụ mẫu, chuyện này là quy củ của Thủy gia từ lâu, không được phá hư.
Bà cầm lấy tay hắn, quét mắt kiểm tra một hồi, hốc mắt rưng rưng từng giọt nước mắt, không nói nên lời:
“Gầy hơn, đen hơn. Thật khổ cho con trai của ta mà”
Thế nhưng, trên khóe miệng lại nở nụ cười khi thấy hắn đã bình an trở về. Hắn đứng im tại chỗ, mỉm cười nhìn mẫu thân đang sốt sắng vì mình, nhẫn lại trả lời những câu hỏi rườm rà của mẫu thân”
“Nàng đừng nuông chiều nó quá. Bằng tuổi nó, ta cũng từng như vậy”
Cha vẫn luôn ngồi ở ghế tọa không nhúc nhích, khuôn mặt ông vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm chỉnh, dường như không quen nhìn mẹ con hắn thắm thiết liền nói ra lời. Nhưng trong ý lại không có chút muốn ngăn cản, đôi mắt ông còn ánh lên vẻ vui mừng.
“Chàng thật không chịu thay tính đổi nết. Con trai đã nhiều năm không trở về. Ta thật sự không quan tâm không được mà”
Sau một hồi kiểm tra thấy vô cùng an tâm, bà mới quay ra nói với chồng. Cha hắn bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp:
“Được được được. Là ta sai”
Vốn dĩ mẫu thân hắn trước kia cũng là một nữ hiệp lừng lẫy tiếng tăm, sau này gả cho Thủy phụ thì một lòng một dạ chăm sóc chồng con. Tuy bà là một nữ tử Giang Nam dịu dàng khiến lòng người say đắm, nhưng tính cách giang hồ lại lanh lẹ đối chấp. Bà yên tâm hơn hẳn, biết là cha con hai người cũng có chuyện muốn nói liền vỗ vỗ vai hắn:
“Ta còn có hẹn với cẩm tú các để cắt may áo quần, cha con hai người trò chuyện với nhau đi”
“Vâng”
Hắn cười gật đầu, dìu mẫu thân ra tới đại đường rồi nhanh chóng trở lại.
“Tới võ trường đi. Để phụ thân xem hai năm này con đã học được những gì”
Cha con hai người không nói nhiều, đi thẳng tới võ trường. Vừa tới võ trường, Thủy phụ không nói không rằng liền lao đến một cước, Thủy Chiến Hàn vội tránh lùi phía sau. Cha vừa lòng gật đầu, trong chớp mắt cứ vạy mà xuất chiêu, không cho Thủy Chiếu Hàn thời gian phản ứng.
Ngay lập tức hắn đá một cước khiến thiết kiếm phóng như bay trở lại, thân kiếm ngăn chặn cha hắn phóng công. Đợi đến khi mẹ hắn tới tìm vẫn nghe tiếng giáo gươm va chạm nhau loảng xoảng:
“Thằng bé mới trở về, chàng không hỏi han nó câu nào thì thôi, lại không để nó được nghỉ ngơi nữa”
Âm thanh của mẹ ngọt ngào truyền đến, tạm thời tách hai người ra khỏi nhau. Đến lúc này, Thủy phụ một tay cầm kiếm, giấu ở phía sau lưng người, rầu rĩ nói:
“Coi như có chút tiến bộ”
Mẫu thân tức giận trừng mắt phụ thân một cái:
“Cái gì mà coi như có chút tiến bộ? Ta thấy là có người nào đó không lại đó thôi”
Bị vợ yêu không chút do dự làm bẽ mặt, Thủy phụ nhất thời khó chịu. Sau đó nhìn qua con trai thì thấy hắn một thân ướt đẫm mồ hôi như lợn luộc, đành vội vàng giục giã:
“Mau đi rửa mặt đi. Chuẩn bị ăn cơm”
Hắn nhịn cười. Phụ thân hắn thế mà bị mẫu thân mình nắm trọn:
“Vậy con đi trước đây”
Trở lại trong sân, bên trong từng ngọn cây cọng cỏ, chiếc bàn đều vẫn như trước khi hắn rời đi.
Hắn vừa trở lại trong viện thì đã thấy đám hạ nhân phụng mệnh mẫu thân tới đưa nước ấm. Hắn tắm rửa một phen, sau đó thay quần áo. Trang phục trên người hắn mang đậm khí phái giang hồ. Một màu xanh cẩm bào kết hợp ngọc trâm cài tóc khiến hắn trở nên đầy hòa hoa, nho nhã lại không kém phần sắc sảo. Mẫu thân chờ hắn tới dùng bữa liền phân phó tì nữ dọn cơm. Thủy gia xem như giàu sang phú quý, lại có xuất thân giang hồ, khiến những nhà phú quý khác cũng ít để ý.
Một góc nhỏ được bày biện trên bàn là món ăn hắn yêu thích nhất được chế biến tinh xảo.
“Hàn nhi, con thử nếm món này đi. Món này chắc chắn con sẽ thích”
Mẹ hắn một bên gắp đồ ăn, một bên tươi cười vui nói:
“Nhà ta mới có đầu bếp hiểu rất rõ về món này. Đây chính là do cha con đích thân mời người ta tới”
Hắn cười nói:
“Con cảm ơn cha”
“Không phải là do mẹ con cứ nhất quyết muốn ta mời người ta tới sao?”
Tuy trên mặt Thủy phụ vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy nghiêm nghị nhưng vẫn có chút xấu hổ chưa kịp giấu hết. Làm sao mà hắn không biết chứ? Hắn liền đổi chủ đề sang lễ đại thọ của phụ thân, xem như giải vây cho ông ấy. Lúc này đây, Thủy gia tràn ngập tiếng nói tiếng cười, không khỏi vui vẻ, ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.