Chương 39: Cướp hôn
Yuying
24/03/2021
" Chờ một tí."
Văn Khương đứng lên.
"Nói không chừng này đồ vật là bị trộm được cũng không chừng, không bằng lưu lại hắn thẩm vấn kỹ hơn"
"Công chúa nói thật phải." Công tử Huy đem ngọc bội song ngư thu hồi lại.
"Ta đây liền phân phó thủ hạ thẳm vấn hắn thật kỹ "
"Không vội, không bằng, ngươi đem hắn cùng ngọc bội lưu lại, ta sắp xếp nha đầu hỏi một chút.. Giữ lễ một chút có khi lại tra được nhiều chuyện?"
"Nào có chuyện phiền hà công chúa thẩm vấn?"
"Nếu như, ta muốn thẩm vấn thì sao?"
Công tử Huy nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt,trong mắt Văn Khương tồn tại câu nệ hiếm thấy. Này cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng có biểu tình như vậy, xác định cùng kiên nghị, cùng quá khứ bất luận điểm nào cũng đều không giống như hắn từng biết về nàng.
Liền trong lòng hắn nổi lên cảm nhận không vui, dự định cường ngạnh cự tuyệt thì ngoài truyền tới một thanh âm:
"Khởi bẩm Tư Không đại nhân, sứ giả Tề Quốc cầu kiến."
"Ta biết rồi, ta lập tức đến."
Công tử Huy phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Văn Khương tâm thần không yên cùng người đang quỳ trên mặt đất.
"Tang Du"
Văn Khương phác đảo hắn bên người, một tay kéo xuống khăn trùm đầu.
"Công chúa" - hắn biểu tình trầm thống nhìn nàng.
"Ta cũng biết là ngươi, nhất định là ngươi."
Văn Khương cởi bỏ dây trói trên người Tang Du, than thở khóc lóc.
"Công chúa, thuộc... Thuộc hạ không sao."
Hắn muốn cho nàng một cái an ủi cười lại không cẩn thận nôn ọe ra một ngụm máu.
"Ngươi, máu của ngươi?" - Văn Khương kinh hãi phía dưới không nói nên lời.
"Máu, màu máu... Thế nào lại thổ huyết?"
"Thuộc hạ không có việc gì." Tang Du miễn cưỡng bài trừ ra một nụ cười trấn an.
"Công tử ngài ấy đã tới, thủ hạ liền..."
Còn chưa chờ hắn nói xong, liền hướng tới một bên trên chiếc kỷ trà, Văn Khương vội vàng đỡ lấy hắn, mới khiến cho đầu hắn không bị va đập. Công tử Huy, Văn Khương nghiến răng nghiến lợi, ngươi vì thăm dò ta, lòng dạ quá mức độc ác.
Công tử Huy vừa thấy Bạch công tử, vội vàng hành lễ.
"Không biết công tử đại giá quang lâm, chưa kịp nghênh đón, mong công tử tha tội."
"Không sao, " - Bạch công tử khom người,
"Biết tin tiểu muội xuất giá đi qua đường Lang Gia, cố tình đến đưa tiễn"
"Làm phiền công tử lo lắng."
Tiểu Bạch cũng không cùng hắn dài dòng, thi lễ sau đó định hướng tới chủ trướng đi đến.
"Công tử chậm đã." - Công tử Huy đưa tay ngăn lại hắn,
"Không biết công tử có nghe thủ dụ của Tề vương, công chúa hạ giá về Lỗ quốc hiện tại đã là người Lỗ quốc, không thể tùy tiện tiếp xúc người ngoài "
"Nếu ta có ý gặp muội ấy thì sao?"
Tiểu Bạch khinh miệt nhìn quét khuôn mặt Huy công tử.
"Vậy cũng đừng trách tại hạ không thể lấy lễ đối đãi."
Tiểu Bạch cũng lười cùng hắn cãi vã, cất bước liền bước ra doanh trướng.
Một đạo ánh sáng ngăn trước mặt Bạch công tử, công tử Huy tay cầm gươm sáng bóng, khóe miệng hiện ra sát khí,
"Nếu như quý công tử làm hỏng đại sự, truyền đến Tề quốc ngài cảm thấy tương lai còn có chỗ đứng đê đối phó với Thế tử Trữ không?
Phú quý vương quyền bất quá là phù vân thoảng qua, nếu không thể cùng người trong lòng tương thân, Bạch công tử sống sót còn có ý nghĩa gì?"
"Nói hay lắm. Bất quá tại hạ vẫn không thể để công tử đi qua."
Tiểu Bạch đột ngột rút ra Thừa Ảnh kiếm, trời đất vạn vật trong nháy mắt an tĩnh lại, đơn giản vì chuôi thần binh xuất ra khỏi vỏ.
Thân kiếm màu xanh thẫm dưới trời chiều mơ hồ hiện ra chân thân, nếu không có nắng chiều một tia chiết xạ, này kiếm nhìn qua thế nhưng tượng không có thân kiếm thông thường, tiểu Bạch chỉ là nhẹ nhàng vung lên, mấy trượng kiếm khí liền lướt qua quanh thân công tử Huy, nếu không phải hắn có chút bản lĩnh sợ rằng đạc trở thành vong hồn dưới Thừa Ảnh kiếm.
"Đã đủ rồi, ta không muốn ở trước mắt tiểu muội giết người." - Tiểu Bạch lạnh giọng thu hồi Thừa Ảnh kiếm.
"Loại này thần binh này sao ngài có được?!
Công tử Huy hai mắt đỏ ngầu, rất có ý tứ giành lấy Thừa Ảnh kiếm trong tay Bạch công tử.
Tiểu Bạch mỉm cười, vài bước liền lướt tới trước,
"Ta mang tiểu muội đi, về phía phụ vương ta tự đi thỉnh tội, không nhọc phiền Tư Không đại nhân hao tâm tổn trí."
Công tử Huy còn nghĩ phá kiếm khí mà xuất, lại bất đắc dĩ bị tiểu Bạch hung hăng đánh văng xa mấy trượng...
Văn Khương đứng lên.
"Nói không chừng này đồ vật là bị trộm được cũng không chừng, không bằng lưu lại hắn thẩm vấn kỹ hơn"
"Công chúa nói thật phải." Công tử Huy đem ngọc bội song ngư thu hồi lại.
"Ta đây liền phân phó thủ hạ thẳm vấn hắn thật kỹ "
"Không vội, không bằng, ngươi đem hắn cùng ngọc bội lưu lại, ta sắp xếp nha đầu hỏi một chút.. Giữ lễ một chút có khi lại tra được nhiều chuyện?"
"Nào có chuyện phiền hà công chúa thẩm vấn?"
"Nếu như, ta muốn thẩm vấn thì sao?"
Công tử Huy nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt,trong mắt Văn Khương tồn tại câu nệ hiếm thấy. Này cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng có biểu tình như vậy, xác định cùng kiên nghị, cùng quá khứ bất luận điểm nào cũng đều không giống như hắn từng biết về nàng.
Liền trong lòng hắn nổi lên cảm nhận không vui, dự định cường ngạnh cự tuyệt thì ngoài truyền tới một thanh âm:
"Khởi bẩm Tư Không đại nhân, sứ giả Tề Quốc cầu kiến."
"Ta biết rồi, ta lập tức đến."
Công tử Huy phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Văn Khương tâm thần không yên cùng người đang quỳ trên mặt đất.
"Tang Du"
Văn Khương phác đảo hắn bên người, một tay kéo xuống khăn trùm đầu.
"Công chúa" - hắn biểu tình trầm thống nhìn nàng.
"Ta cũng biết là ngươi, nhất định là ngươi."
Văn Khương cởi bỏ dây trói trên người Tang Du, than thở khóc lóc.
"Công chúa, thuộc... Thuộc hạ không sao."
Hắn muốn cho nàng một cái an ủi cười lại không cẩn thận nôn ọe ra một ngụm máu.
"Ngươi, máu của ngươi?" - Văn Khương kinh hãi phía dưới không nói nên lời.
"Máu, màu máu... Thế nào lại thổ huyết?"
"Thuộc hạ không có việc gì." Tang Du miễn cưỡng bài trừ ra một nụ cười trấn an.
"Công tử ngài ấy đã tới, thủ hạ liền..."
Còn chưa chờ hắn nói xong, liền hướng tới một bên trên chiếc kỷ trà, Văn Khương vội vàng đỡ lấy hắn, mới khiến cho đầu hắn không bị va đập. Công tử Huy, Văn Khương nghiến răng nghiến lợi, ngươi vì thăm dò ta, lòng dạ quá mức độc ác.
Công tử Huy vừa thấy Bạch công tử, vội vàng hành lễ.
"Không biết công tử đại giá quang lâm, chưa kịp nghênh đón, mong công tử tha tội."
"Không sao, " - Bạch công tử khom người,
"Biết tin tiểu muội xuất giá đi qua đường Lang Gia, cố tình đến đưa tiễn"
"Làm phiền công tử lo lắng."
Tiểu Bạch cũng không cùng hắn dài dòng, thi lễ sau đó định hướng tới chủ trướng đi đến.
"Công tử chậm đã." - Công tử Huy đưa tay ngăn lại hắn,
"Không biết công tử có nghe thủ dụ của Tề vương, công chúa hạ giá về Lỗ quốc hiện tại đã là người Lỗ quốc, không thể tùy tiện tiếp xúc người ngoài "
"Nếu ta có ý gặp muội ấy thì sao?"
Tiểu Bạch khinh miệt nhìn quét khuôn mặt Huy công tử.
"Vậy cũng đừng trách tại hạ không thể lấy lễ đối đãi."
Tiểu Bạch cũng lười cùng hắn cãi vã, cất bước liền bước ra doanh trướng.
Một đạo ánh sáng ngăn trước mặt Bạch công tử, công tử Huy tay cầm gươm sáng bóng, khóe miệng hiện ra sát khí,
"Nếu như quý công tử làm hỏng đại sự, truyền đến Tề quốc ngài cảm thấy tương lai còn có chỗ đứng đê đối phó với Thế tử Trữ không?
Phú quý vương quyền bất quá là phù vân thoảng qua, nếu không thể cùng người trong lòng tương thân, Bạch công tử sống sót còn có ý nghĩa gì?"
"Nói hay lắm. Bất quá tại hạ vẫn không thể để công tử đi qua."
Tiểu Bạch đột ngột rút ra Thừa Ảnh kiếm, trời đất vạn vật trong nháy mắt an tĩnh lại, đơn giản vì chuôi thần binh xuất ra khỏi vỏ.
Thân kiếm màu xanh thẫm dưới trời chiều mơ hồ hiện ra chân thân, nếu không có nắng chiều một tia chiết xạ, này kiếm nhìn qua thế nhưng tượng không có thân kiếm thông thường, tiểu Bạch chỉ là nhẹ nhàng vung lên, mấy trượng kiếm khí liền lướt qua quanh thân công tử Huy, nếu không phải hắn có chút bản lĩnh sợ rằng đạc trở thành vong hồn dưới Thừa Ảnh kiếm.
"Đã đủ rồi, ta không muốn ở trước mắt tiểu muội giết người." - Tiểu Bạch lạnh giọng thu hồi Thừa Ảnh kiếm.
"Loại này thần binh này sao ngài có được?!
Công tử Huy hai mắt đỏ ngầu, rất có ý tứ giành lấy Thừa Ảnh kiếm trong tay Bạch công tử.
Tiểu Bạch mỉm cười, vài bước liền lướt tới trước,
"Ta mang tiểu muội đi, về phía phụ vương ta tự đi thỉnh tội, không nhọc phiền Tư Không đại nhân hao tâm tổn trí."
Công tử Huy còn nghĩ phá kiếm khí mà xuất, lại bất đắc dĩ bị tiểu Bạch hung hăng đánh văng xa mấy trượng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.