Chương 9: Công tử Tiểu Bạch (hai)
Lưu Ly
22/03/2017
Thảo Môi Bì Phu mang tin tức về: nơi đằng
trước chính là biên giới Cử quốc, trấn nhỏ này đang tổ chức lễ Câu Mang nhưng náo nhiệt một cách kì lạ.
"Ca, lễ Câu Mang là cái gì vậy?" Tâm tình Văn Khương tựa hồ tốt lên một chút, đến đây có tí tò mò.
"Đây là tập tục "Xuân tế*". Cũng là ngày hội mà người Cử quốc yêu nhất.
*Xuân tế: hàng năm làng tổ chức tế Kỳ phúc (cầu an, cầu phước), từ 10 tháng 2 đến 15 tháng 2 với nghi thức và nội dung giống hệt như Kỳ Yên ở miền Nam – Lễ tháng 2 là Tế Kỳ Phúc còn gọi là “Xuân tế.”
"Thảo Môi Bì Phu, ngươi tìm được chỗ ở sao?"
"Khởi bẩm công tử, phía trước có hộ gia đình, chỉ có một vị công tử, hắn đồng ý cho thuê một gian phòng ở cho chúng ta ở lại."
"Rất tốt." Công tử Tiểu Bạch nhìn ngọn lửa xa xa sáng quắc, dắt Văn Khương, đi theo Thảo Môi Bì Phu tới quốc thành nhỏ.
Trên trấn nhỏ toàn là người đi bộ, ngã tư phồn hoa giờ phút này gắn lên cây đuốc chỉnh tề,
Văn Khương lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy chen chúc nhau ở cùng một chỗ, kéo tay công tử Tiểu Bạch không buông, không kịp nhìn.
"Ca, đó là cái gì?" Văn Khương chỉ vào một nữ tử ở đằng xa.
Nữ tử kia quần áo ngăn nắp, môi phiếm đỏ căng mọng, ánh mắt đoạt hồn, tư thế đánh đàn cũng rất là tao nhã.
"Không phải ai cũng là người tốt, không nên nhìn ."
"Nhưng mà, mọi người đều đang nhìn nàng a, nàng rất đẹp nha."
"Muội đi theo tam ca ngắm đèn hay ngắm nữ nhân?"
"Cả hai, dù sao tam ca thích mỹ nhân, nếu có thể giúp tam ca chọn lựa một mỹ nhân, cũng là công lao rất lớn."
"Ca, lễ Câu Mang là cái gì vậy?" Tâm tình Văn Khương tựa hồ tốt lên một chút, đến đây có tí tò mò.
"Đây là tập tục "Xuân tế*". Cũng là ngày hội mà người Cử quốc yêu nhất.
*Xuân tế: hàng năm làng tổ chức tế Kỳ phúc (cầu an, cầu phước), từ 10 tháng 2 đến 15 tháng 2 với nghi thức và nội dung giống hệt như Kỳ Yên ở miền Nam – Lễ tháng 2 là Tế Kỳ Phúc còn gọi là “Xuân tế.”
"Thảo Môi Bì Phu, ngươi tìm được chỗ ở sao?"
"Khởi bẩm công tử, phía trước có hộ gia đình, chỉ có một vị công tử, hắn đồng ý cho thuê một gian phòng ở cho chúng ta ở lại."
"Rất tốt." Công tử Tiểu Bạch nhìn ngọn lửa xa xa sáng quắc, dắt Văn Khương, đi theo Thảo Môi Bì Phu tới quốc thành nhỏ.
Trên trấn nhỏ toàn là người đi bộ, ngã tư phồn hoa giờ phút này gắn lên cây đuốc chỉnh tề,
Văn Khương lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy chen chúc nhau ở cùng một chỗ, kéo tay công tử Tiểu Bạch không buông, không kịp nhìn.
"Ca, đó là cái gì?" Văn Khương chỉ vào một nữ tử ở đằng xa.
Nữ tử kia quần áo ngăn nắp, môi phiếm đỏ căng mọng, ánh mắt đoạt hồn, tư thế đánh đàn cũng rất là tao nhã.
"Không phải ai cũng là người tốt, không nên nhìn ."
"Nhưng mà, mọi người đều đang nhìn nàng a, nàng rất đẹp nha."
"Muội đi theo tam ca ngắm đèn hay ngắm nữ nhân?"
"Cả hai, dù sao tam ca thích mỹ nhân, nếu có thể giúp tam ca chọn lựa một mỹ nhân, cũng là công lao rất lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.