Vân Khuynh Thiên Khuyết

Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục

Tố Tố Tuyết

17/11/2016

“Con ngựa này là tuyệt thế lương câu, Dịch Thanh cũng đang muốn thử một lần. Cảm ơn công chúa quan tâm, Dịch Thanh nhất định sẽ cẩn thận đối phó.”

Khánh Nhiễm cười trấn an Yến Hề Mẫn, nói xong, ánh mắt sáng ngời đi vào trong sân, nhất thời sân cưỡi ngựa đã không còn một tiếng động. Yến Hề Nùng hơi sững sờ nhìn bóng lưng của nàng, mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Khánh Nhiễm bước từng bước vào trong sân, Liệt Diệm có bộ lông đen tuyền như mực, chiếc bờm màu than bay lên cao, tựa như một bóng đen lấp lánh nổi giữa màn trời, thấy nàng đi tới, nó càng nóng nảy mài guốc, đôi mắt sáng quắc ánh lên vẻ kiên quyết bất tuân, kiêu ngạo mười phần nhìn Khánh Nhiễm chằm chằm.

Khánh Nhiễm đứng cách mười bước để đánh giá nó, không khỏi thầm khen ngợi, quả là một con thần câu. Nàng chậm rãi bước lên trước, Liệt Diệm thấy nàng tới gần hơn, thì khinh thường ngẩng mặt lên trời hí một tiếng, làm mấy con ngựa đứng xa xa chạy tán loạn. Khánh Nhiễm thấy nó hí xong thì nhìn mình chằm chằm, mắt hiện lên vẻ đắc ý, nàng không khỏi bật cười, nhẹ nhàng gọi: “Liệt Diệm.”

Sau đó nàng cười rực rỡ, từ từ bước gần, Liệt Diệm cũng không lập tức đến tấn công nàng, nó hơi ngừng động tác đang giơ hai chân mài guốc lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.

Khánh Nhiễm nhìn ra địch ý của nó, thầm nghĩ quả là một con ngựa mạnh mẽ, không tuân theo quản giáo, chiêu lấy lòng ngược lại sẽ không sử dụng được, xem ra chỉ có thể mạnh bạo. Giờ phút này toàn bộ tâm trí của nàng đều dùng trên người Liệt Diệm, không phát hiện cách đó không xa có một người đã bị nàng làm hoảng sợ, trái tim suýt chút nữa cũng ngừng đập.

Yến Hề Ngân vội vàng chạy đến, thấy Khánh Nhiễm bước từng bước một tới gần Liệt Diệm, nhất thời sợ tới mức nắm chặt hai bàn tay. Con ngựa này rất hung dữ, đả thương người vô số, ba năm trước hắn muốn thuần hóa con ngựa này, nhưng kết quả lại bị nó hất khỏi lưng, còn làm cánh tay bị thương. Trong lòng hắn không phục, muốn thử lại, nhưng dù nói thế nào, Mẫu hậu cũng không cho phép hắn đến gần con ngựa kia nữa.

Năm đó Hoàng huynh muốn giết chết nó, nhưng cũng nhờ Mẫn Mẫn khóc lóc van xin mới có thể giữ lại một mạng, hôm nay Hoàng huynh lại bảo Dịch Thanh đi thuần hóa con ngựa này, rõ ràng là đang cố ý làm khó nàng.

Yến Hề Ngân bước về phía Khánh Nhiễm, nhưng rồi lại chợt dừng chân, hắn sợ mình tới gần sẽ khiến Liệt Diệm giật mình, càng thêm điên cuồng hơn. Mắt hắn gắt gao nhìn Khánh Nhiễm chăm chăm, chuẩn bị thật tốt, nếu nàng có nguy hiểm, hắn sẽ lập tức tiến lên hỗ trợ.

Nhưng điều làm hắn giật mình là, Liệt Diệm lại không tấn công Dịch Thanh. Dựa theo khoảng cách của nàng và Liệt Diệm lúc này, hơn nữa còn là người xa lạ, Liệt Diệm nên bắt đầu tấn công mới phải. Chẳng lẽ là bởi vì Tuyết Lang? Dịch Thanh nuôi Tuyết Lang, dần dần trên người cũng mang theo hơi thở của nó, sói tuyết là loài rất hung mãnh, e là Liệt Diệm cũng phải kiêng kị vài phần.

Khánh Nhiễm lại bước một bước đến gần Liệt Diệm, mắt thấy chỉ còn cách nó ba bước chân, Liệt Diệm đột nhiên xoay người một cái, lấy vó sau đá về phía Khánh Nhiễm, nếu một cước này đá trúng, Khánh Nhiễm dĩ nhiên phải chết ngay lập tức.

“Dịch Thanh!”

Yến Hề Ngân nhịn không được hét lên một tiếng, chạy lên trước vài bước. Động tác của Liệt Diệm rất nhanh lại rất bất ngờ, ngay cả Yến Hề Nùng cũng phải nheo mắt lại, thay tên tiểu tử Dịch Thanh lớn mật này vuốt một nắm mồ hôi. Yến Hề Mẫn trợn to hai mắt, bịt kín miệng.

Trong lúc mọi thứ đang tĩnh lặng, Khánh Nhiễm đã lắc người nhảy sang bên phải Liệt Diệm, nhanh nhẹn dùng hai tay nắm lấy cái bờm của nó, động tác nhẹ nhàng, trong chớp mắt phóng người lên ngựa, như nước chảy mây trôi, hành động liền mạch lưu loát.

Liệt Diệm chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, nó lập tức trở nên điên cưồng, trên bãi cỏ tả xung hữu đột *đánh bên trái, đánh bên phải, động tác rất mạnh mẽ*, muốn đem người trên lưng hất bay khỏi lưng ngựa.

Khánh Nhiễm lại không sợ hãi, hai tay nàng gắt gao ôm chặt cổ ngựa, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, từ đầu đến cuối đều vững vàng nằm trên lưng của nó. Liệt Diệm dường như cũng phát hiện người trên lưng hoàn toàn không giống với tiểu cô nương vừa rồi, là người mạnh hơn rất nhiều, nó thấy chạy loạn một hồi cũng không có cách hất nàng xuống, thì bỗng nhiên trượt người xuống đất, nghĩ đến là muốn dùng sức nặng đè chết Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm nhất thời cảm thấy buồn cười, khẽ cười một tiếng: “Liệt Diệm, nghịch ngợm!” Nàng quát một tiếng, ngay lập tức phóng người bay lên cao, Liệt Diệm thấy trên lưng nhẹ một chút, liền giơ bốn vó chạy băng băng đi. Khánh Nhiễm từ không trung hạ xuống, thi triển khinh công đuổi sát theo, khinh công của nàng vô cùng tốt, tốc độ không hề thua kém Liệt Diệm, thậm chí còn vượt qua, chúng cung nhân đứng xem đều trợn mắt há hốc mồm. Nàng chạy như bay bên cạnh Liệt Diệm, vươn tay tìm tới bụng ngựa, mọi người đều không hiểu nàng giơ tay để làm gì. Lại thấy bàn tay đang vươn ra bên phải Liệt Diệm bỗng nhoáng lên một cái, nàng lại nhanh nhẹn phóng người lên, rồi đáp xuống bên trái nó, một mặt lao người đuổi theo, một mặt tiếp tục vươn tay tìm tới bụng ngựa.

Mọi người đang cảm thấy kì quái, thì chợt thấy tay nàng vung lên, tháo yên ngựa trên người Liệt Diệm xuống, rồi thuận tay ném ra rất xa.

Hắn đang làm gì vậy?!

Gương mặt của Cao Toàn đứng phía sau Yến Hề Ngân hiện lên vẻ đau khổ, trời mới biết để buộc yên ngựa lên lưng con ngựa này hắn đã phải tốn bao nhiêu công sức, còn dùng đến cả mê huyễn dược, nhưng hôm nay lại bị thiếu niên áo xanh kia tháo ra dễ dàng.

Khánh Nhiễm vứt yên xong, thì cầm lấy bờm ngựa, cười ha ha nói: “Muốn đá ta sao, không có cửa đâu!”

Tốc độ của Liệt Diệm hơi chậm lại, làm như có chút mờ mịt, hiển nhiên là không hiểu vì sao nàng lại tháo yên ngựa. Nhưng mà Khánh Nhiễm có thể cảm nhận được sự vui vẻ của nó khi thấy nàng làm vậy, bởi vì sau khi chạy chậm một chút, nó lại cất vó lao trên đường, tỏ vẻ vô cùng sung sướng. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu nó đã chấp nhận nàng, Khánh Nhiễm biết. Nàng nghĩ vậy, tay liền dùng sức, Liệt Diệm ăn đau hí dài một tiếng, lại trở nên điên cuồng. Mọi người đều không hiểu tại sao nàng lại làm vậy, nhưng Yến Hề Nùng lại chợt cười nhạt, Liệt Diệm, sợ là chỉ khi gặp được cường giả, gặp được người có thể khống chế nó, có thể làm nó kính phục mói có thể bằng lòng tôn người đó làm chủ.

Dịch Thanh này, cũng có chút hiểu biết!

Liệt Diệm dường như nổi điên chạy xồng xộc khắp sân cưỡi, mục đích rất đơn giản, đó là hất bay người phía trên khỏi lưng ngựa. Giờ phút này đã không còn yên ngựa, còn bị đá tới đá lui như vậy, Khánh Nhiễm lại chưa từng bỏ tay ra, nàng gắt gao nắm chặt bờm ngựa, vận chân khí ôm chặt lấy lưng ngựa. Thỉnh thoảng bị kéo xuống, nàng lại nhẹ nhàng điểm chân xuống đất rồi tiếp tục quay trở lại lưng ngựa.

Mọi người yên lặng nhìn một màn này, không biết cứ như vậy qua bao lâu, chỉ cảm thấy hai chân đã mỏi nhừ, ánh Mặt Trời cháy rát cũng chậm rãi di chuyển về tây. Chẳng biết đã chạy xồng xộc quanh sân cưỡi bao nhiêu lần, Liệt Diệm trên sân cuối cùng cũng giảm tốc độ.

Mà lúc này, Khánh Nhiễm cũng đã bị xóc nảy đến nghiêng ngã, đùi trong bị ma sát làm máu chảy ròng ròng. Lúc thấy Liệt Diệm rốt cuộc cũng dừng lại, Khánh Nhiễm liền lộn người xuống lưng ngựa, vội vọt tới rìa sân cưỡi nôn mửa một trận.

Vào lúc này nàng khom lưng, hai chân vẫn có chút run rẩy, một ngoại thần ở trước mặt mọi người lại nôn mửa trong cung như vậy thì chưa bao giờ gặp qua. Bất luận thế nào, đây cũng là chuyện mất thể thống, là hành động bất nhã làm người khác khinh thường. Nhưng mà giờ phút này mọi người đứng trên sân lại yên lặng nhìn thân ảnh gầy gò kia, trong mắt đều có vẻ xúc động và kính phục.

Qủa là một thiếu niên cố chấp kiên cường, một người kiêu ngạo như vậy thì sao có thể như lời Mẫn Mẫn nói. Yến Hề Nùng lắc đầu, trong lòng đã có suy tính.



Giờ phút này, ánh mắt Yến Hề Ngân nóng rực nhìn Khánh Nhiễm, trái tim trong ngực đập kịch liệt. Đối với nàng, từ trước đến nay hắn vẫn luôn thưởng thức, hắn biết nàng có trí tuệ, kiên cường, không màng danh lợi, biết nàng tinh thông binh pháp chiến trận, biết nàng có khả năng diễn giải, còn hiểu một chút y thuật. Nhưng mà lúc này, hắn mới biết, nàng còn là người lương thiện, cố chấp, vừa cứng rắn lại vừa mềm mại.

Một người con gái như vậy, nam nhi trên đời này có mấy ai có thể so sánh với nàng. Một người con gái như vậy, chỉ vừa đương tuổi xuân xanh, lại như đóa hoa thuần khiết trong lành, ẩn chứa vẻ thanh nhã.

Nàng mới ở cái tuổi đó thôi! Nhưng đã trải qua biết bao năm tháng đau khổ, trải qua những năm tháng khổ luyện khó khăn.

Giờ khắc này, hắn đối với nàng, không chỉ có thưởng thức, mà còn có sự khâm phục và ngưỡng mộ, cả trái tim đều vì nàng mà nở rộ ánh sáng cảm phục.

Phải từng trải thế nào, gia cảnh thế nào, mới có thể tạo nên một nữ tử hấp thu hết tinh hoa nhật nguyệt như vậy. Yến Hề Ngân bắt đầu cảm thấy tò mò với thân thế của nữ tử trước mắt, hắn bức thiết muốn hiểu hết về nàng. Bởi vì giờ phút này, sau khi rung động qua đi, trái tim hắn lại chợt thấy đau đớn, thấy khó chịu như vậy. Chết tiệt, nàng đã liều chết chịu bao nhiêu đau khổ rồi!

Thấy Khánh Nhiễm bật người lên, Yến Hề Ngân liền thi triển khinh công chạy tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng.

“Có khỏe không?”

Khánh Nhiễm đẩy tay hắn ra, xoay người cười nhạt nói: “Vương gia chê cười.”

Yến Hề Ngân nhìn nàng, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc rối tung của nàng, có vài sợi bị mồ hôi làm ướt dính vào trán, vào gò má. Sắc mặt nàng tái nhợt, trong ánh mắt lộ lên vẻ mệt mỏi, không thể nghi ngờ, giờ phút này nàng quả thật rất chật vật, nhưng Yến Hề Ngân lại cảm thấy nàng rất xinh đẹp, đẹp đến động lòng người.

Hắn quên hết tất cả nâng tay lên, muốn vuốt ve lọn tóc đen bị dính vào gò má phải của nàng, Khánh Nhiễm giật mình, vội tránh đi. Nàng rõ ràng cảm nhận được những ánh mái quái dị từ bốn phía phóng đến, trong đó có một ánh mắt rất phức tạp, nàng biết nó đến từ Tinh Đế.

Yến Hề Nùng nhìn một màn này, trong lòng vô cùng lo lắng, xem ra lời Hề Mẫn nói cũng không hẳn là tin đồn vô căn cứ. Chỉ có điều, không phải là Dịch Thanh mê hoặc nhị đệ, mà rõ ràng là nhị đệ tự mình hãm sâu vào, không thể thoát ra được.

Như vậy phải làm thế nào cho tốt?!

Lại vào lúc này, Liệt Diệm vẫn luôn yên lặng đứng một bên nhìn Khánh Nhiễm bỗng nhiên vui sướng hí lên một tiếng, nó nhẹ nhàng giơ vó bước tới trước mặt Khánh Nhiễm, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi quỳ chân trước xuống, dáng vẻ kia vô cùng thành kính.

Ánh sáng vàng óng giăng khắp màn trời, thiếu niên áo xanh hơi lay động, trước mặt hắn, có một chú thần câu đen tuyền đang thành kính bái lạy. Hình ảnh thần kì như vậy, đều làm trái tim của mỗi người rung động.

“Công chúa, đó là vị anh hùng mà công chúa đã nói sao?”

Tỳ nữ đứng phía sau Yến Hề Mẫn nhịn không được nhỏ giọng ca ngợi, Yến Hề Mẫn nhìn thiếu niên mặc bố sam màu xanh đứng giữa sân, cảm thấy trái tim trong ngực đập rất nhanh.

Đúng vậy, anh hùng phải như thế. Có tính cách kiên định, ý chí kiên cường, tấm lòng thuần thiện, có cử chỉ ung dung, và một tư thái quả cảm.

Nhìn Liệt Diệm quỳ trước người, Khánh Nhiễm sửng sốt, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Nó làm vậy là để biểu thị, nàng đã là chủ nhân của nó.

Nàng đứng vững trước mặt Liệt Diệm, vuốt ve chiếc bờm mềm mượt của nó, cười nói: “Sao hả? Chịu phục chưa? Về sau không được tùy tiện đả thương người khác nữa!”

Liệt Diệm làm như nghe hiểu lời nàng nói, dùng lưng cọ vào tay của nàng, giống như đang cầu xin tha thứ.

Đứng ở xa, Yến Hề Nùng dẫn đầu bước về phía hai người Khánh Nhiễm. Khi còn cách mười bước chân, hắn liền cười ha ha vỗ tay, nói.

“Tốt! Tốt lắm!”

Khánh Nhiễm vội đứng thẳng người, cúi đầu nói: “Tạ Hoàng thượng khen ngợi.”

Yến Hề Nùng gật đầu, thấy Liệt Diệm quả thật không tấn công bọn họ nữa, thì không khỏi ngạc nhiên cảm thán, nói: “Hôm nay có thể nói là một chuyện kì lạ, Dịch Thanh… không tệ. Con ngựa này là của ngươi.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, vội từ chối: “Dịch Thanh tạ Thánh thượng ưu ái, chỉ là Dịch Thanh đã có chiến mã, một con thần câu hiếm thấy như vậy, Dịch Thanh vô công, không dám được thưởng.”

Yến Hề Nùng hơi ngẩn ra, nhìn Khánh Nhiễm đang cười yếu ớt, nhíu mày nói: “Chiến mã của ngươi tốt hơn con ngựa này sao.”

Khánh Nhiễm đáp: “Đây là tuyệt thế lương câu, ngựa của Dịch Thanh chỉ là loại bình thường.”

“Vậy tại sao ngươi không cần? Con ngựa này tốt như vậy, ở cùng ngươi rất xứng.” Yến Hề Nùng còn chưa nói, Yến Hề Mẫn đã chen vào. Nàng nói xong thì nhìn về phía Liệt Diệm, ánh mắt mang theo vẻ khát vọng.



“Tuy ngựa của Dịch Thanh không phải là lương câu, nhưng đối với Dịch Thanh lại không rời không bỏ, có tình cảm rất sâu nặng với Dịch Thanh, nếu ta mang con ngựa này về, chắc chắn Thanh Phong sẽ cảm thấy mất mát.” Khánh Nhiễm nói xong, nhìn về phía Liệt Diệm xin lỗi.

Yến Hề Mẫn cứng họng, ánh mắt nhìn Khánh Nhiễm lại sáng hơn vài phần, mắt Yến Hề Nùng lại bắt đầu tối xuống.

“Nếu như ngươi đã vừa lòng, vậy cũng rất tốt!”

Tính tình như vậy, cũng khó trách…

Hắn bước tới gần Liệt Diệm, tuy Liệt Diệm không tấn công hắn, nhưng lại lui về phía sau hai bước, mắt vẫn nhìn Khánh Nhiễm. Yến Hề Nùng dừng lại, lần thứ hai nhìn về phía Khánh Nhiễm.

“Nhìn thấy chưa, con ngựa này đã nhận ngươi làm chủ, cả đời này cũng sẽ không thay đổi. Nếu ngươi vứt bỏ nó, nó sẽ đau lòng mà chết.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, đối diện với ánh mắt gần như khẩn cầu của Liệt Diệm, nàng liền phất áo quỳ xuống, cao giọng nói: “Dịch Thanh tạ ơn Bệ hạ ban ngựa.”

Yến Hề Nùng cao giọng cười, khẽ đỡ nàng dậy: “Trẫm cũng xem như thành toàn cho một chuyện tốt.”

Một thái giám chợt vội vàng chạy đến, Cao Toàn thấy thế thì khom người rời đi, hai người vừa nói vài câu, hắn lại hối hả chạy về. Yến Hề Nùng nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

“Bẩm Hoàng thượng, Thanh quốc phái sứ thần đến, mang theo quốc thư của Thanh Đế, bây giờ họ đã vào hoàng thành.”

Yến Hề Nùng hơi kinh ngạc, cách đây không lâu, Phượng Anh xưng đế, đổi quốc hiệu thành Vĩnh Nguyên, thành lập triều đại Thanh quốc, bách quan đều chúc mừng. Ngày hôm trước sứ thần Thanh quốc có tới thăm hỏi, nói là Thanh quốc muốn mở tiệc chiêu đãi ba nước. Nhưng hôm nay sao lại tiếp tục có sứ thần đến đây.

Yến Hề Nùng phất tay: “Dẫn đến thiên điện.”

Hắn nói xong thì quay đầu nhìn Khánh Nhiễm, nói: “Buổi lâm triều ngày mai, ngươi cũng vào triều đi.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, từ trước đến nay, chỉ có đại thần trên tam phẩm mới có thể vào tảo triều, nghe bẩm tấu trong ngày. Tuy ở trong doanh nàng được chúng binh lính gọi là tướng quân, nhưng vốn không có chức quan, giờ phút này lại mặc bố y, vậy vì sao Tinh Đế lại muốn nàng vào triều.

Trong lòng kinh ngạc, nhưng mặt Khánh Nhiễm vẫn không hiện lên vẻ sợ hãi, nàng quỳ một gối xuống, nói: “Dịch Thanh tuân Thánh ý.”

Nhưng do quỳ xuống đột ngột động đến vết thương trên đùi, nàng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Yến Hề Ngân có võ công rất cao nên đã nhìn thấy, chân mày hắn nhíu lại, vội tiến lên nâng nàng dậy.

“Hoàng huynh, “hắn*” bị thương rồi, để ta đưa “hắn” ra khỏi cung.”

(Chữ nàng và chữ hắn đồng âm với nhau, Yến Hề Ngân nói nàng, nhưng mọi người đều nghĩ là hắn.)

Hắn nói xong liền tự nhiên đỡ cánh tay Khánh Nhiễm, mặt hiện lên vẻ đau lòng, đúng là không hề che giấu. Yến Hề Nùng nhìn bàn tay đang đỡ Khánh Nhiễm của hắn, răng khẽ nghiến lại, giờ phút này, nếu như không có vị đại ca như hắn ở đây, sợ là nhị đệ đã muốn ôm Dịch Thanh chạy đi mất! Thật là hoang đường, hóa ra mấy năm nay hắn nhất định không chịu thành thân là vì lí do này.

Không được! Há có thể để đệ ấy làm ra chuyện hoang đường như vậy! Hắn phải mau nghĩ biện pháp để nhị đệ sớm ngày thành thân, có lẽ để nữ nhân trong phủ sẽ không còn xảy ra chuyện này nữa.

Hắn nghĩ thế, trầm giọng nói: “Cao Toàn, còn không mau tìm cáng đến đây. Ngươi đích thân đưa Dịch Thanh xuất cung đi, gọi Dương thái ý đến đó chữa trị. Hề Ngân, đệ theo Hoàng huynh đi gặp sứ thần của Thanh quốc!”

Yến Hề Ngân đang muốn mở miệng, Yến Hề Nùng đã xoay người. Hắn nhíu mày thở dài một tiếng, Khánh Nhiễm vội mượn cơ hội tránh khỏi tay hắn, cười nói.

“Dịch Thanh chỉ bị một chút ngoại thương thôi, không đáng lo.”

Yến Hề Ngân liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi nhìn những người đang đứng chờ trên sân cưỡi, chỉ đành phải gật đầu, dặn dò vài câu, rồi xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, Yến Hề Mẫn liền nhảy tới trước mặt Khánh Nhiễm, cười xán lạn, không khỏi khâm phục nói: “Dịch thanh, ngươi thật lợi hại. Còn… chuyện kia, thật xin lỗi.”

Thật xin lỗi? Đây lại là chuyện gì thế? Khánh Nhiễm sửng sốt, cười nói: “Sao công chúa lại nói như vậy?”

Yến Hề Mẫn xua tay, ngượng ngùng cười nói: “Ngươi đừng hỏi, tóm lại cứ nhớ là ta nói xin lỗi ngươi là được rồi. Ngươi… dưỡng thương thật tốt nha, ta hồi cung đây.”

Nàng nói xong cũng không tiếp tục nhìn Khánh Nhiễm nữa, vội vàng xoay người chạy đi xa, để lại một mình Khánh Nhiễm đứng ngơ ngác tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vân Khuynh Thiên Khuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook