Quyển 3 - Chương 9: Nụ hôn thê thảm của sói
Tố Tố Tuyết
06/04/2020
Khánh Nhiễm vốn đã xoay người, mới bước được một bước, cổ tay phải đã bị nắm chặt, một lực kéo mạnh truyền đến, kéo cơ thể nàng xoay ra sau,
còn chưa hoàn hồn, thắt lưng đã bị một bàn tay nắm chặt, sau
đó nàng chỉ thấy trước mắt tối đi, gương mặt tuấn tú bất
phàm của Lận Kì Mặt cũng chợt ụp xuống, càng ngày càng lớn.
Hơi thở dồn dập của hắn phả xuống hai má, trong lúc Khánh Nhiễm còn đang sững người, môi của hắn đã đặt lên môi nàng một cách chuẩn xác, môi chạm môi, bốn cánh môi mềm mại đồng thời run lên, cảm giác ướt át trơn mềm tuyệt vời này một khi đã tiếp xúc thì làm người ta không bao giờ muốn buông ra nữa, cơ thể Lận Kì Mặc run lên một cách rõ ràng.
Khánh Nhiễm vẫn kinh ngạc trợn to mắt một cách ngây ngốc, vô thức muốn khép chặt môi lại, nhưng Lận Kì Mặc làm như nhận ra suy nghĩ của nàng, đầu lưỡi đang lướt trên đôi môi khép chặt kia càng chuyển động linh hoạt hơn, như một con rắn uyển chuyển, ngay lúc môi nàng hé ra mà chưa kịp ngậm lại, hắn liền đưa lưỡi cạy răng nàng rồi vói vào. Hắn say sưa khiêu khích chiếc lưỡi thơm ngọt của Khánh Nhiễm, vờn nó một cách cuồng nhiệt, mạnh mẽ mút lấy nó, làm nàng không thể cưỡng lại sự mê say này.
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy tai nổ vang, đầu lại trống rỗng, cơ thể không cách nào khống chế được, càng ngày càng nhũn ra.
Kiếp trước bởi vì phải chăm sóc em trai, nàng vốn không còn thời gian để yêu đương, càng chưa bao giờ nếm thử mùi vị lúc hôn môi, ở kiếp này càng không cần nói tới.
Nụ hôn của hắn hôm nay đến một cách bất thình lình mà kịch liệt, dường như muốn hút toàn bộ linh hồn của nàng ra ngoài, nụ hôn đầu tiên lại cuồng nhiệt thế này làm Khánh Nhiễm chợt thấy vừa sợ vừa giật mình, trái tim run rẩy không ngừng, cơ thể càng cứng đờ ra, động cũng không dám động, hai gò má nóng rực lên, mắt không khỏi trừng lớn hơn nữa.
Một tiếng thở dài chợt truyền từ môi đến, Lận Kì Mặc bất đắc dĩ nhả thứ ngọt ngào trong miệng ra, dằn lòng ngẩng đầu lên. Nằm trong cánh tay hắn, Khánh Nhiễm hiện lên với làn da nõn nà, đôi mắt hơi cụp xuống lấp lánh như chảy nước, đôi môi mọng kiều diễm, đang run rẩy khe khẽ như mời gọi. Tình triều trong mắt hắn càng cuộn lên, hắn cười xấu xa, nhếch miệng ra lệnh.
“Nha đầu, nhắm mắt lại, ngoan.”
Giọng nói trầm khàn của hắn mang theo cảm giác mê hoặc và đầy dục vọng, Khánh Nhiễm vừa sợ vừa ngượng, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, giấu đi sự xấu hổ của bản thân.
Lận Kì Mặc thấp giọng cười, vội vã cuối đầu xuống, mút mạnh lấy đôi môi đỏ mọng mà mình đã khát khao từ lâu, không cần khách sáo nữa.
Lưỡi hắn đâm vào miệng nàng, khuấy đảo thăm dò không chừa một ngóc ngách nhỏ nào, càng không ngừng mút lấy lưỡi nàng, khiêu khích, phác họa, hút hết tất cả thứ nước ngọt ngào trong miệng nàng.
Nàng bị hắn hôn đến mức không thở được, ngực phập phồng, cảm giác tê dại và thoải mái không thể ngăn lại làm cả thể xác và tinh thần nàng dâng mãi lên không trung. Nàng chưa từng biết, hóa ra khi hôn một người, lại có thể mang tới cảm giác như vậy. Cơ thể gần như nhũn ra, nàng chỉ có thể vô lực giơ tay lên nắm chặt vạt áo trước ngực hắn. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt mê người này, nàng cũng bị hắn làm cho mặt đỏ tim đập, đầu óc trỗng rỗng.
Đúng lúc này, một nhánh cây khô bỗng rơi từ trên cây xuống, tạo ra một tiếng vang khe khẽ, Khánh Nhiễm giật mình, vội lùi ra sau, nhưng do quá nóng vội, chân phải va vào chân trái, làm nàng ngã thẳng ra sau.
Tiếng kêu hốt hoảng còn chưa ra khỏi miệng, cơ thể đã nhẹ tênh, canh tay mạnh mẽ trên thắt lưng đột niên siết chặt hơn, trời đất bỗng xoay chuyển, đến khi hoàn hồn, Lận Kì Mặc đã ôm nàng lăn mấy vòng trên nền đất phủ đầy lá khô, sau đó nằm đè lên người nàng.
Lận Kì Mặc vừa nằm lên người Khánh Nhiễm, đã cảm nhận được sự mềm mại êm ái, tuy nàng vận nam trang, tầng tầng lớp lớp vải bọc che đi dáng người duyên dáng, nhưng cảm giác mềm mại dưới người vẫn làm hắn thấy rõ được, nằm dưới người mình là một cô gái, một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, một cô gái đã sớm ăn sâu vào tâm can hắn, làm hắn si si niệm niệm.
Một dòng máu nóng xông lên não, lại đối diện với đôi mắt lấp lánh đong đầy nước như nai con bị kinh sợ, có chút tránh né của Khánh Nhiễm, trái tim và khối óc của Lận Kì Mặc như đông đặc lại.
“Nếu Nhiễm Nhiễm đã có lòng mời gọi như vậy, Tứ Lang ta mà từ chối thì thật thất lễ.”
Lận Kì Mặc vừa dứt lời đã cúi đầu xuống thêm lần nước, nụ hôm tinh tế như mưa rơi xuống gò má của Khánh Nhiễm, sau đó kéo một đường xuống chiếc cằm mềm mịn, chiếc cổ thon dài, rồi lượn lờ quanh phần thịt nơi cổ áo.
Tay hắn còn nhân cơ hội đó mò vào vạt áo trước ngực Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm kinh hãi, giật mình tỉnh giấc ngay lập tức, nhìn người đàn ông đang vùi lên cổ mình, không ngừng “làm việc” chăm chỉ, nàng bỗng cảm thấy vừa thẹn vừa giận, giơ tay muốn bổ lên gáy hắn.
Nhưng tay nàng còn chưa kịp hạ xuống, Lận Kì Mặc làm như đã sớm biết nàng sẽ hành động như vậy, tay trái vốn đặt trên eo nàng bỗng vung nhanh lên, bắt được cánh tay đang nâng lên của nàng một cách chính xác, sau đó xoay cổ tay, đặt cánh tay đó của nàng lên đỉnh đầu, đè xuống đất.
Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve đôi gò má nóng ran của nàng, nhìn nàng cười xấu xa, nhướng mày nói: “Nhiễm Nhiễm lạnh nhạt với ta nhiều ngày như vậy, ta còn chưa trừng phạt đủ đâu.”
Cơ thể thon dài của hắn lại đè lên người nàng chặt hơn, tuy cách lớp quần áo mùa đông dày cộm, nhưng Khánh Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng hừng hực mãnh liệt tỏa ra từ người hắn, nàng thấy hơi ngượng, còn thấy hơi tức giận, chỉ có thể dùng đôi mắt trong vắt mang theo sự xấu hổ trừng Lận Kì Mặc.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm như đầm nước mùa thu của Lận Kì Mặc, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy con ngươi của hắn sâu hun hút, dường như có gì đó đang dâng trào, đen nhánh như màu mực, vùng trên chân mày hơi nhăn lại càng cho thấy sự điềm đạm và tập trung. Lúc này mái tóc đen tuyền của hắn tuôn xuống như thác, rủ xuống hai bên vai, còn có lọn tóc rơi lệch xuống trán, càng tôn lên vẻ gợi cảm, mặt Khánh Nhiễm đỏ rực, mấy câu mắng chửi muốn nói ra lại không thể thốt ra ngoài, tất cả đều bị sự xấu hổ dồn xuống bụng.
Nhìn đôi mắt vốn trừng lên một cách giận dữ của nàng thoáng cái đã dời đi hướng khác, ánh mắt hiện lên vẻ thẹn thùng càng làm Lận Kì Mặc mãn nguyện hơn. Hắn ngắm đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng, lại nhìn hai gò má ửng đỏ như đang say. Cổ áo của nàng bị hắn kéo hơi tuột xuống, làm lộ ra tầng vải quấn trắng tinh, tầm mắt của Lận Kì Mặc dừng lại tại đó, dường như trong đó đang cất giấu bí mật ngọt ngào nhất thế gian, làm cả người hắn nóng rần lên.
Khánh Nhiễm lén đưa mắt nhìn hắn, nào ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm ngực mình, đồng tử có một làn sương mù lướt qua, như thứ rượu mạnh làm người ta say mê, mơ màng bay bổng lên cao, trong đầu nàng chợt có tiếng nổ oành, theo bản năng rút tay bấu chặt lấy tay áo, hai gò má nóng bừng, chân phải co lại bất thình lình, đá về phía Lận Kỳ Mặc.
Bàn tay mềm mại bị rút đi, Lận Kỳ Mặc hồi hồn, thân thể phản ứng tránh đi một cước của Khánh Nhiễm, ôm lấy nàng lăn qua một bên, trong thoáng chốc tư thế của hai người đã đổi cho nhau.
Khánh Nhiễm nằm trên người Lận Kỳ Mặc, thắt lưng bị bàn tay phía sau của hắn nắm chặt, nàng không dám giãy loạn, chỉ có thể bày ra gương mặt tức giận mà trừng hắn.
“Mau buông ra!”
Lận Kỳ Mặc thấy nàng như vậy thì lòng càng thêm vui mừng, hắn nhướng mày cười, rất xấu xa mà càng siết tay chặt hơn, cười nói: “Không buông, bị ta hôn rồi, từ nay về sau chính là nữ nhân của Lận Kỳ Mặc ta, đừng mơ ta sẽ buông ra.”
Dính sát hắn, còn nằm trên người hắn như vậy, Khánh Nhiễm chợt cảm thấy có chút luống cuống, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh như vì sao của hắn càng làm trái tim nàng đập thình thịch, Khánh Nhiễm dứt khoát chọn cách quay mặt đi, không nhìn về phía hắn.
Lận Kỳ Mặc bật cười, nhướng mày nhẹ giọng nói: “Nhớ lúc còn bé ngay cả quần của Tứ Lang Nhiễm Nhiễm đã cởi rồi, thế nào mà khi lớn lên lại dễ e thẹn như vậy? Thân thể trinh nguyên của người ta bị Nhiễm Nhiễm nhìn sạch không sót tí nào, phải chịu trách nhiệm đó nha.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, quay đầu lại trừng hắn, tức tối nói: “Ai cởi quần của ngươi! Rõ ràng là người mặt dày quấn ta không tha trước, hơn nữa… hơn nữa ta chẳng thấy gì hết, phụ trách cái gì.”
“A ~~ hóa ra là Nhiễm Nhiễm đang oán trách Tứ Lang không để muội thấy cho rõ, nếu Nhiễm Nhi muốn nhìn, ta…”
“Ngươi không biết xấu hổ! Ai muốn nhìn! Ngươi buông ra mau, nếu không ta động thủ đấy?!”
Khánh Nhiễm càng nghe càng thấy hắn nói bừa bãi ra, vội quát lên. Nhớ lại cảnh tượng năm đó ở trong rừng rút dây buộc quần của hắn, chỉ thấy ảo não vô cùng, trời mới biết, khi đó nàng chỉ coi hắn là con nít, vậy mà bây giờ nhắc lại chuyện xưa chỉ cảm thấy thẹn chín mặt.
Lận Kỳ Mặc lại cười một cách xảo trá, vẻ mặt mời mọc, nói tiếp: “Nhiễm Nhiễm muốn đồng thủ à, vậy càng tốt, Tứ Lang chờ đây.”
Khánh Nhiễm thấy hắn càng tỏ vẻ càn quấy hơn, gương mặt còn mang theo nét cười gian xảo, dùng ánh mắt ám muội mà nhìn chằm chằm mình, chỉ càng khiến hắn đạt được ý định hơn. Đang muốn động thủ giãy ra, nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cách đó không xa tới, rõ ràng có người sắp đến đây. Trong lòng nàng khẩn trương, vội nói.
“Mau buông ra, có người tới!”
Ai ngờ Lận Kỳ Mặc không buông tay ra, ngược lại còn rướn đầu về phía nàng, đôi chân dài ra sức kẹp lấy chân của nàng, làm nàng không thể động đậy. Khánh Nhiễm không ngờ lại bị hắn giam chết như vậy, nàng trợn mắt, nhìn hắn đầy kinh ngạc!!! Rốt cuộc thằng nhãi này muốn làm gì?
Lận Kỳ Mặc nhận lấy cái lườm cháy khét của nàng, cong môi cười, mắt hiện lên vẻ uỷ khuất: “Không thả đấy, ai bảo muội mấy ngày nay đều qua quýtới ta.”
Khánh Nhiễm nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trán liền toát ra một tầng mồ hôi, lật tay muốn bắt lấy bàn tay của hắn trên lưng mình, nhưng hắn lại càng siết chặt hơn.
“Ngươi mau buông ra, đừng lộn xộn nữa!”
“Muội nói muội sai rồi đi.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi được chưa, mau buông ra.” Lúc này Khánh Nhiễm đâu còn nhớ được tới chuyện khác, nói không ngừng, nhíu máy ra hiệu cho hắn buông tay ra, ai ngờ hắn vẫn trưng ra khuôn mặt nhàn nhã, chẳng nói lỏng tay một chút.
Tiếng bước chân đã sắp tới nơi, Khánh Nhiễm khẩn trương, nếu bây giờ hắn không buông, thì dù nàng động thủ cũng thoát không kịp. Dáng vẻ bây giờ của bọn họ, nếu để nhóm binh lính nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa, Khánh Nhiễm liền xìu xuống, thấp giọng nói.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Lận Kỳ Mặc thấy nàng chịu thua, liền nhướng mày cười, nhàn nhã nói: “Trừ phi muội đồng ý để buổi tối ta tới tìm muội, còn không thì đừng hòng ta thả ra.”
Tới bây giờ Khánh Nhiễm mới biết cái gì gọi là mặt dày, được đằng chân lên đằng đầu, đôi mắt dùng để lườm hắn sắp bốc hỏa tới nơi, nhưng nghe tiếng bước chân ngày càng to, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ, lại nhìn khuôn mặt thản nhiên của Lận Kỳ Mặc, nụ cười vô cùng nhàn nhã thư thái, nàng bèn cắn răng, lạnh lùng nói: “Ta đồng ý.”
Lận Kỳ Mặc nhướng mày cười, buông tay phải ra, chỉ chỉ vào má, cười nói: “Hôn một cái.”
Lực trên thắt lưng Khánh Nhiễm nhẹ đi, đâu còn thời gian bận tâm tới hắn, nàng ngự khí thoát ra, xoay nhanh ngư, tay phải đảo ngược trên lưng, chộp lấy bàn tay đang đặt trên thắt lưng mình, ngay sau đó vặn một cái.
“Ai da.”
Tiếng kêu thảm thiết khoa trương của Lận Kỳ Mặc vang thấu trời, Khánh Nhiễm đã thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn nên đứng thẳng dậy. Cũng không buồn liếc hắn thêm một cái, chỉ dơm bước, vừa chỉnh trang lại quần áo xộc xệch của mình, vừa đi về phía tiểu binh phía trước.
“Có chuyện gì?” Khánh Nhiễm ho nhẹ một cái, giọng hơi gằn, hỏi tiểu binh đang bước tới.
Tiểu binh cung kính cúi đầu, trả lời: “Bẩm tướng quân, công chúa mời ngài đi qua.”
Khánh Nhiễm gật đầu, bước nhanh đi, tiểu binh liếc trộm Lận Kỳ Mặc đang nằm dưới đất, lẳng lặng chớp mắt hai cái, sau đó cũng vội vàng xoay người đi theo.
Lận Kỳ Mặc thấy hai người dần đi xa, hắn giang tay giang chân, nhìn ánh Mặt Trời rực rỡ, trong lòng tràn ngập vui sướng, hắn cười thích thú, nhịn không được lăn hai vòng trên đất, mang theo đám lá rơi rụng bay tứ tung.
Hơi thở dồn dập của hắn phả xuống hai má, trong lúc Khánh Nhiễm còn đang sững người, môi của hắn đã đặt lên môi nàng một cách chuẩn xác, môi chạm môi, bốn cánh môi mềm mại đồng thời run lên, cảm giác ướt át trơn mềm tuyệt vời này một khi đã tiếp xúc thì làm người ta không bao giờ muốn buông ra nữa, cơ thể Lận Kì Mặc run lên một cách rõ ràng.
Khánh Nhiễm vẫn kinh ngạc trợn to mắt một cách ngây ngốc, vô thức muốn khép chặt môi lại, nhưng Lận Kì Mặc làm như nhận ra suy nghĩ của nàng, đầu lưỡi đang lướt trên đôi môi khép chặt kia càng chuyển động linh hoạt hơn, như một con rắn uyển chuyển, ngay lúc môi nàng hé ra mà chưa kịp ngậm lại, hắn liền đưa lưỡi cạy răng nàng rồi vói vào. Hắn say sưa khiêu khích chiếc lưỡi thơm ngọt của Khánh Nhiễm, vờn nó một cách cuồng nhiệt, mạnh mẽ mút lấy nó, làm nàng không thể cưỡng lại sự mê say này.
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy tai nổ vang, đầu lại trống rỗng, cơ thể không cách nào khống chế được, càng ngày càng nhũn ra.
Kiếp trước bởi vì phải chăm sóc em trai, nàng vốn không còn thời gian để yêu đương, càng chưa bao giờ nếm thử mùi vị lúc hôn môi, ở kiếp này càng không cần nói tới.
Nụ hôn của hắn hôm nay đến một cách bất thình lình mà kịch liệt, dường như muốn hút toàn bộ linh hồn của nàng ra ngoài, nụ hôn đầu tiên lại cuồng nhiệt thế này làm Khánh Nhiễm chợt thấy vừa sợ vừa giật mình, trái tim run rẩy không ngừng, cơ thể càng cứng đờ ra, động cũng không dám động, hai gò má nóng rực lên, mắt không khỏi trừng lớn hơn nữa.
Một tiếng thở dài chợt truyền từ môi đến, Lận Kì Mặc bất đắc dĩ nhả thứ ngọt ngào trong miệng ra, dằn lòng ngẩng đầu lên. Nằm trong cánh tay hắn, Khánh Nhiễm hiện lên với làn da nõn nà, đôi mắt hơi cụp xuống lấp lánh như chảy nước, đôi môi mọng kiều diễm, đang run rẩy khe khẽ như mời gọi. Tình triều trong mắt hắn càng cuộn lên, hắn cười xấu xa, nhếch miệng ra lệnh.
“Nha đầu, nhắm mắt lại, ngoan.”
Giọng nói trầm khàn của hắn mang theo cảm giác mê hoặc và đầy dục vọng, Khánh Nhiễm vừa sợ vừa ngượng, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, giấu đi sự xấu hổ của bản thân.
Lận Kì Mặc thấp giọng cười, vội vã cuối đầu xuống, mút mạnh lấy đôi môi đỏ mọng mà mình đã khát khao từ lâu, không cần khách sáo nữa.
Lưỡi hắn đâm vào miệng nàng, khuấy đảo thăm dò không chừa một ngóc ngách nhỏ nào, càng không ngừng mút lấy lưỡi nàng, khiêu khích, phác họa, hút hết tất cả thứ nước ngọt ngào trong miệng nàng.
Nàng bị hắn hôn đến mức không thở được, ngực phập phồng, cảm giác tê dại và thoải mái không thể ngăn lại làm cả thể xác và tinh thần nàng dâng mãi lên không trung. Nàng chưa từng biết, hóa ra khi hôn một người, lại có thể mang tới cảm giác như vậy. Cơ thể gần như nhũn ra, nàng chỉ có thể vô lực giơ tay lên nắm chặt vạt áo trước ngực hắn. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt mê người này, nàng cũng bị hắn làm cho mặt đỏ tim đập, đầu óc trỗng rỗng.
Đúng lúc này, một nhánh cây khô bỗng rơi từ trên cây xuống, tạo ra một tiếng vang khe khẽ, Khánh Nhiễm giật mình, vội lùi ra sau, nhưng do quá nóng vội, chân phải va vào chân trái, làm nàng ngã thẳng ra sau.
Tiếng kêu hốt hoảng còn chưa ra khỏi miệng, cơ thể đã nhẹ tênh, canh tay mạnh mẽ trên thắt lưng đột niên siết chặt hơn, trời đất bỗng xoay chuyển, đến khi hoàn hồn, Lận Kì Mặc đã ôm nàng lăn mấy vòng trên nền đất phủ đầy lá khô, sau đó nằm đè lên người nàng.
Lận Kì Mặc vừa nằm lên người Khánh Nhiễm, đã cảm nhận được sự mềm mại êm ái, tuy nàng vận nam trang, tầng tầng lớp lớp vải bọc che đi dáng người duyên dáng, nhưng cảm giác mềm mại dưới người vẫn làm hắn thấy rõ được, nằm dưới người mình là một cô gái, một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, một cô gái đã sớm ăn sâu vào tâm can hắn, làm hắn si si niệm niệm.
Một dòng máu nóng xông lên não, lại đối diện với đôi mắt lấp lánh đong đầy nước như nai con bị kinh sợ, có chút tránh né của Khánh Nhiễm, trái tim và khối óc của Lận Kì Mặc như đông đặc lại.
“Nếu Nhiễm Nhiễm đã có lòng mời gọi như vậy, Tứ Lang ta mà từ chối thì thật thất lễ.”
Lận Kì Mặc vừa dứt lời đã cúi đầu xuống thêm lần nước, nụ hôm tinh tế như mưa rơi xuống gò má của Khánh Nhiễm, sau đó kéo một đường xuống chiếc cằm mềm mịn, chiếc cổ thon dài, rồi lượn lờ quanh phần thịt nơi cổ áo.
Tay hắn còn nhân cơ hội đó mò vào vạt áo trước ngực Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm kinh hãi, giật mình tỉnh giấc ngay lập tức, nhìn người đàn ông đang vùi lên cổ mình, không ngừng “làm việc” chăm chỉ, nàng bỗng cảm thấy vừa thẹn vừa giận, giơ tay muốn bổ lên gáy hắn.
Nhưng tay nàng còn chưa kịp hạ xuống, Lận Kì Mặc làm như đã sớm biết nàng sẽ hành động như vậy, tay trái vốn đặt trên eo nàng bỗng vung nhanh lên, bắt được cánh tay đang nâng lên của nàng một cách chính xác, sau đó xoay cổ tay, đặt cánh tay đó của nàng lên đỉnh đầu, đè xuống đất.
Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve đôi gò má nóng ran của nàng, nhìn nàng cười xấu xa, nhướng mày nói: “Nhiễm Nhiễm lạnh nhạt với ta nhiều ngày như vậy, ta còn chưa trừng phạt đủ đâu.”
Cơ thể thon dài của hắn lại đè lên người nàng chặt hơn, tuy cách lớp quần áo mùa đông dày cộm, nhưng Khánh Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng hừng hực mãnh liệt tỏa ra từ người hắn, nàng thấy hơi ngượng, còn thấy hơi tức giận, chỉ có thể dùng đôi mắt trong vắt mang theo sự xấu hổ trừng Lận Kì Mặc.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm như đầm nước mùa thu của Lận Kì Mặc, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy con ngươi của hắn sâu hun hút, dường như có gì đó đang dâng trào, đen nhánh như màu mực, vùng trên chân mày hơi nhăn lại càng cho thấy sự điềm đạm và tập trung. Lúc này mái tóc đen tuyền của hắn tuôn xuống như thác, rủ xuống hai bên vai, còn có lọn tóc rơi lệch xuống trán, càng tôn lên vẻ gợi cảm, mặt Khánh Nhiễm đỏ rực, mấy câu mắng chửi muốn nói ra lại không thể thốt ra ngoài, tất cả đều bị sự xấu hổ dồn xuống bụng.
Nhìn đôi mắt vốn trừng lên một cách giận dữ của nàng thoáng cái đã dời đi hướng khác, ánh mắt hiện lên vẻ thẹn thùng càng làm Lận Kì Mặc mãn nguyện hơn. Hắn ngắm đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng, lại nhìn hai gò má ửng đỏ như đang say. Cổ áo của nàng bị hắn kéo hơi tuột xuống, làm lộ ra tầng vải quấn trắng tinh, tầm mắt của Lận Kì Mặc dừng lại tại đó, dường như trong đó đang cất giấu bí mật ngọt ngào nhất thế gian, làm cả người hắn nóng rần lên.
Khánh Nhiễm lén đưa mắt nhìn hắn, nào ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm ngực mình, đồng tử có một làn sương mù lướt qua, như thứ rượu mạnh làm người ta say mê, mơ màng bay bổng lên cao, trong đầu nàng chợt có tiếng nổ oành, theo bản năng rút tay bấu chặt lấy tay áo, hai gò má nóng bừng, chân phải co lại bất thình lình, đá về phía Lận Kỳ Mặc.
Bàn tay mềm mại bị rút đi, Lận Kỳ Mặc hồi hồn, thân thể phản ứng tránh đi một cước của Khánh Nhiễm, ôm lấy nàng lăn qua một bên, trong thoáng chốc tư thế của hai người đã đổi cho nhau.
Khánh Nhiễm nằm trên người Lận Kỳ Mặc, thắt lưng bị bàn tay phía sau của hắn nắm chặt, nàng không dám giãy loạn, chỉ có thể bày ra gương mặt tức giận mà trừng hắn.
“Mau buông ra!”
Lận Kỳ Mặc thấy nàng như vậy thì lòng càng thêm vui mừng, hắn nhướng mày cười, rất xấu xa mà càng siết tay chặt hơn, cười nói: “Không buông, bị ta hôn rồi, từ nay về sau chính là nữ nhân của Lận Kỳ Mặc ta, đừng mơ ta sẽ buông ra.”
Dính sát hắn, còn nằm trên người hắn như vậy, Khánh Nhiễm chợt cảm thấy có chút luống cuống, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh như vì sao của hắn càng làm trái tim nàng đập thình thịch, Khánh Nhiễm dứt khoát chọn cách quay mặt đi, không nhìn về phía hắn.
Lận Kỳ Mặc bật cười, nhướng mày nhẹ giọng nói: “Nhớ lúc còn bé ngay cả quần của Tứ Lang Nhiễm Nhiễm đã cởi rồi, thế nào mà khi lớn lên lại dễ e thẹn như vậy? Thân thể trinh nguyên của người ta bị Nhiễm Nhiễm nhìn sạch không sót tí nào, phải chịu trách nhiệm đó nha.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, quay đầu lại trừng hắn, tức tối nói: “Ai cởi quần của ngươi! Rõ ràng là người mặt dày quấn ta không tha trước, hơn nữa… hơn nữa ta chẳng thấy gì hết, phụ trách cái gì.”
“A ~~ hóa ra là Nhiễm Nhiễm đang oán trách Tứ Lang không để muội thấy cho rõ, nếu Nhiễm Nhi muốn nhìn, ta…”
“Ngươi không biết xấu hổ! Ai muốn nhìn! Ngươi buông ra mau, nếu không ta động thủ đấy?!”
Khánh Nhiễm càng nghe càng thấy hắn nói bừa bãi ra, vội quát lên. Nhớ lại cảnh tượng năm đó ở trong rừng rút dây buộc quần của hắn, chỉ thấy ảo não vô cùng, trời mới biết, khi đó nàng chỉ coi hắn là con nít, vậy mà bây giờ nhắc lại chuyện xưa chỉ cảm thấy thẹn chín mặt.
Lận Kỳ Mặc lại cười một cách xảo trá, vẻ mặt mời mọc, nói tiếp: “Nhiễm Nhiễm muốn đồng thủ à, vậy càng tốt, Tứ Lang chờ đây.”
Khánh Nhiễm thấy hắn càng tỏ vẻ càn quấy hơn, gương mặt còn mang theo nét cười gian xảo, dùng ánh mắt ám muội mà nhìn chằm chằm mình, chỉ càng khiến hắn đạt được ý định hơn. Đang muốn động thủ giãy ra, nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cách đó không xa tới, rõ ràng có người sắp đến đây. Trong lòng nàng khẩn trương, vội nói.
“Mau buông ra, có người tới!”
Ai ngờ Lận Kỳ Mặc không buông tay ra, ngược lại còn rướn đầu về phía nàng, đôi chân dài ra sức kẹp lấy chân của nàng, làm nàng không thể động đậy. Khánh Nhiễm không ngờ lại bị hắn giam chết như vậy, nàng trợn mắt, nhìn hắn đầy kinh ngạc!!! Rốt cuộc thằng nhãi này muốn làm gì?
Lận Kỳ Mặc nhận lấy cái lườm cháy khét của nàng, cong môi cười, mắt hiện lên vẻ uỷ khuất: “Không thả đấy, ai bảo muội mấy ngày nay đều qua quýtới ta.”
Khánh Nhiễm nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trán liền toát ra một tầng mồ hôi, lật tay muốn bắt lấy bàn tay của hắn trên lưng mình, nhưng hắn lại càng siết chặt hơn.
“Ngươi mau buông ra, đừng lộn xộn nữa!”
“Muội nói muội sai rồi đi.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi được chưa, mau buông ra.” Lúc này Khánh Nhiễm đâu còn nhớ được tới chuyện khác, nói không ngừng, nhíu máy ra hiệu cho hắn buông tay ra, ai ngờ hắn vẫn trưng ra khuôn mặt nhàn nhã, chẳng nói lỏng tay một chút.
Tiếng bước chân đã sắp tới nơi, Khánh Nhiễm khẩn trương, nếu bây giờ hắn không buông, thì dù nàng động thủ cũng thoát không kịp. Dáng vẻ bây giờ của bọn họ, nếu để nhóm binh lính nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa, Khánh Nhiễm liền xìu xuống, thấp giọng nói.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Lận Kỳ Mặc thấy nàng chịu thua, liền nhướng mày cười, nhàn nhã nói: “Trừ phi muội đồng ý để buổi tối ta tới tìm muội, còn không thì đừng hòng ta thả ra.”
Tới bây giờ Khánh Nhiễm mới biết cái gì gọi là mặt dày, được đằng chân lên đằng đầu, đôi mắt dùng để lườm hắn sắp bốc hỏa tới nơi, nhưng nghe tiếng bước chân ngày càng to, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ, lại nhìn khuôn mặt thản nhiên của Lận Kỳ Mặc, nụ cười vô cùng nhàn nhã thư thái, nàng bèn cắn răng, lạnh lùng nói: “Ta đồng ý.”
Lận Kỳ Mặc nhướng mày cười, buông tay phải ra, chỉ chỉ vào má, cười nói: “Hôn một cái.”
Lực trên thắt lưng Khánh Nhiễm nhẹ đi, đâu còn thời gian bận tâm tới hắn, nàng ngự khí thoát ra, xoay nhanh ngư, tay phải đảo ngược trên lưng, chộp lấy bàn tay đang đặt trên thắt lưng mình, ngay sau đó vặn một cái.
“Ai da.”
Tiếng kêu thảm thiết khoa trương của Lận Kỳ Mặc vang thấu trời, Khánh Nhiễm đã thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn nên đứng thẳng dậy. Cũng không buồn liếc hắn thêm một cái, chỉ dơm bước, vừa chỉnh trang lại quần áo xộc xệch của mình, vừa đi về phía tiểu binh phía trước.
“Có chuyện gì?” Khánh Nhiễm ho nhẹ một cái, giọng hơi gằn, hỏi tiểu binh đang bước tới.
Tiểu binh cung kính cúi đầu, trả lời: “Bẩm tướng quân, công chúa mời ngài đi qua.”
Khánh Nhiễm gật đầu, bước nhanh đi, tiểu binh liếc trộm Lận Kỳ Mặc đang nằm dưới đất, lẳng lặng chớp mắt hai cái, sau đó cũng vội vàng xoay người đi theo.
Lận Kỳ Mặc thấy hai người dần đi xa, hắn giang tay giang chân, nhìn ánh Mặt Trời rực rỡ, trong lòng tràn ngập vui sướng, hắn cười thích thú, nhịn không được lăn hai vòng trên đất, mang theo đám lá rơi rụng bay tứ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.