Chương 90: Con gái của chúng tôi
Ni Vô Ngả
08/09/2023
Hạ Kiều Nghi bận ăn uống, chuyện phiếm với Hàn Triết Mẫn, nhìn thấy tên người gọi, lòng cô đập thịch một cái, đột nhiên tâm trạng cứ thế xuống dốc không phanh.
Cô không chậm trễ, trượt tắt máy.
Thấy cả hai cha con Hàn Triết nhìn mình, cô cười trừ nói với Hàn Triết Mẫn:
“Đây… mau ăn thịt càng cua này đi… em gầy thế này thật không được… phải ăn nhiều, bổ sung đầy đủ chất mới tốt.”
Hàn Triết Mẫn đưa mắt nhìn qua sắc mặt ba nuôi đang không tốt, có chút suy tư.
Mấy ngày sau đó, Hạ Kiều Nghi đã báo mẹ sẽ ở lại nhà của Hàn Triết.
Hạ Lam nghe cô nói qua điện thoại, vội vàng tắt máy, sau đó gọi video tới. Bà phải xem xét một lượt, thấy có một cô bé ở bên cạnh cô, sau khi tra khảo một hồi mới đồng ý rồi tắt máy.
Bà khó là đúng, ai bảo con gái đã có người yêu mà còn qua đêm ở nhà một người đàn ông đang có ý đồ mờ ám với con cơ chứ?
Sau mấy lần cô tỏ thái độ với Hàn Triết, thì anh đã không còn hở một chút là ôm ấp cô. Cô cũng khá bất ngờ, không nghĩ chiêu trò dọa mình sẽ chết lại có tác dụng với anh như thế.
Anh so với đời trước, thực sự khác rất rất nhiều.
Cô thay đổi, anh cũng thay đổi.
Hạ Kiều Nghi đã có thể tin tưởng, thoải mái ở lại nhà anh mà không lo nửa đêm anh giở trò đi qua quấy phá.
Cô có phòng, nhưng không thích quay lại căn phòng đó mà ở lại với Hàn Triết Mẫn. Quan hệ của hai người vì mấy ngày này mà khá khẩm hơn nhiều, cô cũng nhân đó mà nói ra việc muốn con bé gặp nhà tham vấn tâm lý.
Cô đã giải thích cho con bé, con bé không phải đi điều trị bệnh tâm thần, mà chỉ là trong lòng con bé có khúc mắc, cần phải đi gặp nhà tham vấn để họ hỗ trợ, giúp con bé gỡ bỏ được đống tơ vò trong đầu. Nếu không, một ngày nào đó sẽ sinh bệnh.
Ban đầu, Hàn Triết Mẫn còn phản kháng, nhưng có sự xuất hiện của Hàn Triết tất nhiên không thể không đồng ý. Phải mất thời gian hơn một năm về sau, con bé mới có thể dứt điểm hoàn toàn khúc mắc trong lòng.
Đấy là chuyện của tương lai, còn hiện tại, chỉ cần con bé chịu hợp tác, chịu nói chuyện với Hạ Kiều Nghi mấy câu đã là tốt rồi.
…
Hàn Triết đưa Hạ Kiều Nghi và Hàn Triết Mẫn về tới dưới khu nhà cô. Mắt thấy có một chiếc xe quen thuộc đỗ ở cách đó không xa, Hạ Kiều Nghi cố ý phớt lờ mà nói với Hàn Triết:
“Chuyện em nói với anh về việc để Mẫn Mẫn đi học anh đã nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
Hàn Triết hằn học đáp, dường như cũng nhận ra chiếc xe phía xa.
Hạ Kiều Nghi dặn dò lại một lần:
“Con bé hiện tại tình trạng hơi đặc biệt, anh chọn trường thì chú ý một chút.”
Hàn Triết liếc mắt qua Cố Giai Khải, Cố Giai Khải lập tức đảm bảo nói:
“Kiều Nghi yên tâm, tôi sẽ chọn một ngôi trường tư thật tốt cho Mẫn Mẫn.”
Cô gật đầu.
Nhìn Cố Giai Khải như thế, thực ra cũng là một người đàn em đáng tin cậy.
Sau khi đàn em mang đồ của Hàn Triết Mẫn lên trên nhà, mấy người họ mới rời đi. Hạ Kiều Nghi dẫn Hàn Triết Mẫn vẫn luôn yên lặng quan sát đi lên trên.
Mở cửa cho con bé vào nhà:
“Đây là nhà của chị.”
Cô cười nhẹ:
“Không có nhiều phòng ngủ đâu, nên em vẫn phải ngủ với chị đấy!”
Hàn Triết Mẫn không đáp, lặng thinh nhìn ngó xung quanh.
Cô xem đồng hồ, nói:
“Tầm này, chắc mẹ chị sắp về tới nơi rồi. Chị sẽ giới thiệu với em…”
Chưa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng chuông cửa.
Hạ Kiều Nghi trong lòng thầm đoán là ‘ai’ nên cố ý coi như không nghe thấy. Đến hồi chuông cửa thứ ba, Hàn Triết Mẫn cũng nghe không nổi nữa, nhắc cô.
Cô nói:
“Kệ đi em, nếu là mẹ chị thì đã mở cửa vào rồi. Chắc lại là mấy tên khốn đi lạc đấy.”
Hàn Triết Mẫn cau mày khi nghe cô dùng từ nặng lời, hiển nhiên là không nghĩ cô có thể nói được những lời đó.
Hạ Kiều Nghi thì bận để tâm tới chuyện khác, cho nên cũng không để ý mình đã nói linh tinh.
Tiếng chuông cửa không kêu nữa, cho rằng người đã rời đi, cô thất vọng, gương mặt ỉu xìu đứng lên đi vào bếp.
“Ngồi chơi đi, chị đi xem có gì ăn được không.”
Cô lục lọi trong nhà bếp, thấy một quả dưa hấu nên bổ nó ra rồi xếp ra đĩa. Một lúc sau nghe tiếng mở cửa, nghĩ mẹ đã về, cô vừa bê đĩa dưa đi ra vừa định chào mẹ thì cả người khựng lại.
Lục Đông Phong đã lâu không gặp.
Hạ Lam nhìn cô cười nói:
“Con bé này, sao ở nhà mà không ra mở cửa cho anh hả?”
Ánh mắt Hạ Lam dừng lại trên ghế sô pha, nhìn thấy một đứa bé mặc váy công chúa, mái tóc xõa dài ngang vai bà lập tức reo lên:
“Ôi, Mẫn Mẫn mà con nói đây sao…? Sao mà xinh xắn dễ thương quá…”
Đôi mắt bà hiện lên vẻ vừa vui mừng vừa tò mò, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh Hàn Triết Mẫn.
Hàn Triết Mẫn nhận ra người đàn ông kia chính là người trong điện thoại của Hạ Kiều Nghi, bình thường rõ ràng không thích nói chuyện mà không rõ lúc ấy con bé ma xui quỷ khiến thế nào lại cố ý nói:
“Mẹ ơi, đây là bà ngoại sao?”
Lần này đến lượt Lục Đông Phong ngỡ ngàng, cả Hạ Kiều Nghi tay bê đĩa dưa hấu cũng quay lại nhìn con bé khó hiểu.
Thấy ánh mắt Hàn Triết Mẫn, cô phớt lờ Lục Đông Phong, đi tới đặt đĩa dưa hấu lên mặt bàn:
“Ừ, con ăn đi, xong mẹ dẫn con đi dạo.”
Nghe cách xưng hô có chút gợn gợn, thế nhưng không ai bắt bẻ được.
Hạ Lam không rõ tình hình, bà vẫy vẫy Lục Đông Phong:
“Lại đây ngồi đi con.”
“Vâng.”
Lục Đông Phong đi tới tính ngồi xuống bên cạnh cô, cô lập tức đứng lên né tránh bằng cách đi vào phòng ngủ. Hàn Triết Mẫn không ăn, muốn đi theo cô mà bị Hạ Lam ôm giữ lại, dùng sự ngọt ngào ép con bé ăn một miếng dưa hấu.
“Ôi xinh gái quá, nhưng đôi mắt hơi buồn, con phải cười nhiều lên một chút có biết chưa?”
Hàn Triết Mẫn gật đầu.
“Chuyện này là sao vậy ạ?”
Lục Đông Phong khó hiểu hỏi.
Hạ Lam thoải mái nói:
“À, đây là Triết Mẫn, con bé được A Triết nhận nuôi từ cô nhi viện về ấy mà.”
“Ý con là tại sao con bé lại gọi Nghi là mẹ?”
Lục Đông Phong có chút sốt ruột.
Hạ Lam chưa kịp trả lời, Hạ Kiều Nghi đứng ở cửa phòng ngủ trên tay đã cầm quần áo thoải mái để chuẩn bị thay, giọng cô đanh đá văng vẳng lại:
“Con bé được chúng tôi nhận nuôi, tại sao không thể gọi tôi là mẹ?”
Lúc ấy, Hạ Lam mới biết con gái mình lại giận con trai nhà người ta. Nhìn con gái đi vào phòng thay đồ, bà khẽ trách:
“Nghi, sao con lại nói chuyện với anh như thế?”
Cơn giận trong lòng cô càng sôi trào khiến sắc mặt đỏ phừng phừng, cô không muốn đôi co thêm bất cứ lời nào, thay đồ xong đi ra gọi Hàn Triết Mẫn:
“Con ăn xong chưa?”
Hàn Triết Mẫn rất phối hợp, đáp:
“Xong rồi ạ.”
“Đi, mẹ dẫn con đi mua ít đồ, mẹ vừa kiểm tra thấy túi đồ dùng cá nhân của con đã để lại trên xe ba con rồi.”
“Vâng.”
Hai người cứ thế ra khỏi nhà.
Lục Đông Phong đứng đờ đẫn giữa nhà một lúc lâu, không nghĩ chỉ mới vài ngày không gặp giữa hai người đã có một rào cản khác.
“Hai đứa lại giận nhau à? Haizzz, mẹ đã nói bao nhiêu lần nhưng con bé vẫn giữ tính đỏng đảnh như thế… con đừng buồn, hai đứa sẽ sớm làm lành lại…”
Hạ Lam đi vào bếp nấu đồ ăn tối, thuận tiện hỏi Lục Đông Phong:
“Tối nay ở lại ăn cơm con nhé?”
Lục Đông Phong nhìn gương mặt hiền từ của bà, cảm giác thật phức tạp. Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đáp:
“Dạ thôi mẹ ạ, con nghĩ con nên về…”
Hạ Lam nhìn sắc mặt anh, đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn:
“Hai đứa cãi nhau chuyện gì vậy, sao mẹ cảm thấy tình hình có vẻ căng thẳng thế?”
Bà trông không giống như mọi lần hai người chỉ giận qua loa.
Lục Đông Phong nghĩ rồi lại nghĩ, sau cùng anh dứt khoát lắc đầu:
“Không có gì ạ.”
…
Cô không chậm trễ, trượt tắt máy.
Thấy cả hai cha con Hàn Triết nhìn mình, cô cười trừ nói với Hàn Triết Mẫn:
“Đây… mau ăn thịt càng cua này đi… em gầy thế này thật không được… phải ăn nhiều, bổ sung đầy đủ chất mới tốt.”
Hàn Triết Mẫn đưa mắt nhìn qua sắc mặt ba nuôi đang không tốt, có chút suy tư.
Mấy ngày sau đó, Hạ Kiều Nghi đã báo mẹ sẽ ở lại nhà của Hàn Triết.
Hạ Lam nghe cô nói qua điện thoại, vội vàng tắt máy, sau đó gọi video tới. Bà phải xem xét một lượt, thấy có một cô bé ở bên cạnh cô, sau khi tra khảo một hồi mới đồng ý rồi tắt máy.
Bà khó là đúng, ai bảo con gái đã có người yêu mà còn qua đêm ở nhà một người đàn ông đang có ý đồ mờ ám với con cơ chứ?
Sau mấy lần cô tỏ thái độ với Hàn Triết, thì anh đã không còn hở một chút là ôm ấp cô. Cô cũng khá bất ngờ, không nghĩ chiêu trò dọa mình sẽ chết lại có tác dụng với anh như thế.
Anh so với đời trước, thực sự khác rất rất nhiều.
Cô thay đổi, anh cũng thay đổi.
Hạ Kiều Nghi đã có thể tin tưởng, thoải mái ở lại nhà anh mà không lo nửa đêm anh giở trò đi qua quấy phá.
Cô có phòng, nhưng không thích quay lại căn phòng đó mà ở lại với Hàn Triết Mẫn. Quan hệ của hai người vì mấy ngày này mà khá khẩm hơn nhiều, cô cũng nhân đó mà nói ra việc muốn con bé gặp nhà tham vấn tâm lý.
Cô đã giải thích cho con bé, con bé không phải đi điều trị bệnh tâm thần, mà chỉ là trong lòng con bé có khúc mắc, cần phải đi gặp nhà tham vấn để họ hỗ trợ, giúp con bé gỡ bỏ được đống tơ vò trong đầu. Nếu không, một ngày nào đó sẽ sinh bệnh.
Ban đầu, Hàn Triết Mẫn còn phản kháng, nhưng có sự xuất hiện của Hàn Triết tất nhiên không thể không đồng ý. Phải mất thời gian hơn một năm về sau, con bé mới có thể dứt điểm hoàn toàn khúc mắc trong lòng.
Đấy là chuyện của tương lai, còn hiện tại, chỉ cần con bé chịu hợp tác, chịu nói chuyện với Hạ Kiều Nghi mấy câu đã là tốt rồi.
…
Hàn Triết đưa Hạ Kiều Nghi và Hàn Triết Mẫn về tới dưới khu nhà cô. Mắt thấy có một chiếc xe quen thuộc đỗ ở cách đó không xa, Hạ Kiều Nghi cố ý phớt lờ mà nói với Hàn Triết:
“Chuyện em nói với anh về việc để Mẫn Mẫn đi học anh đã nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
Hàn Triết hằn học đáp, dường như cũng nhận ra chiếc xe phía xa.
Hạ Kiều Nghi dặn dò lại một lần:
“Con bé hiện tại tình trạng hơi đặc biệt, anh chọn trường thì chú ý một chút.”
Hàn Triết liếc mắt qua Cố Giai Khải, Cố Giai Khải lập tức đảm bảo nói:
“Kiều Nghi yên tâm, tôi sẽ chọn một ngôi trường tư thật tốt cho Mẫn Mẫn.”
Cô gật đầu.
Nhìn Cố Giai Khải như thế, thực ra cũng là một người đàn em đáng tin cậy.
Sau khi đàn em mang đồ của Hàn Triết Mẫn lên trên nhà, mấy người họ mới rời đi. Hạ Kiều Nghi dẫn Hàn Triết Mẫn vẫn luôn yên lặng quan sát đi lên trên.
Mở cửa cho con bé vào nhà:
“Đây là nhà của chị.”
Cô cười nhẹ:
“Không có nhiều phòng ngủ đâu, nên em vẫn phải ngủ với chị đấy!”
Hàn Triết Mẫn không đáp, lặng thinh nhìn ngó xung quanh.
Cô xem đồng hồ, nói:
“Tầm này, chắc mẹ chị sắp về tới nơi rồi. Chị sẽ giới thiệu với em…”
Chưa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng chuông cửa.
Hạ Kiều Nghi trong lòng thầm đoán là ‘ai’ nên cố ý coi như không nghe thấy. Đến hồi chuông cửa thứ ba, Hàn Triết Mẫn cũng nghe không nổi nữa, nhắc cô.
Cô nói:
“Kệ đi em, nếu là mẹ chị thì đã mở cửa vào rồi. Chắc lại là mấy tên khốn đi lạc đấy.”
Hàn Triết Mẫn cau mày khi nghe cô dùng từ nặng lời, hiển nhiên là không nghĩ cô có thể nói được những lời đó.
Hạ Kiều Nghi thì bận để tâm tới chuyện khác, cho nên cũng không để ý mình đã nói linh tinh.
Tiếng chuông cửa không kêu nữa, cho rằng người đã rời đi, cô thất vọng, gương mặt ỉu xìu đứng lên đi vào bếp.
“Ngồi chơi đi, chị đi xem có gì ăn được không.”
Cô lục lọi trong nhà bếp, thấy một quả dưa hấu nên bổ nó ra rồi xếp ra đĩa. Một lúc sau nghe tiếng mở cửa, nghĩ mẹ đã về, cô vừa bê đĩa dưa đi ra vừa định chào mẹ thì cả người khựng lại.
Lục Đông Phong đã lâu không gặp.
Hạ Lam nhìn cô cười nói:
“Con bé này, sao ở nhà mà không ra mở cửa cho anh hả?”
Ánh mắt Hạ Lam dừng lại trên ghế sô pha, nhìn thấy một đứa bé mặc váy công chúa, mái tóc xõa dài ngang vai bà lập tức reo lên:
“Ôi, Mẫn Mẫn mà con nói đây sao…? Sao mà xinh xắn dễ thương quá…”
Đôi mắt bà hiện lên vẻ vừa vui mừng vừa tò mò, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh Hàn Triết Mẫn.
Hàn Triết Mẫn nhận ra người đàn ông kia chính là người trong điện thoại của Hạ Kiều Nghi, bình thường rõ ràng không thích nói chuyện mà không rõ lúc ấy con bé ma xui quỷ khiến thế nào lại cố ý nói:
“Mẹ ơi, đây là bà ngoại sao?”
Lần này đến lượt Lục Đông Phong ngỡ ngàng, cả Hạ Kiều Nghi tay bê đĩa dưa hấu cũng quay lại nhìn con bé khó hiểu.
Thấy ánh mắt Hàn Triết Mẫn, cô phớt lờ Lục Đông Phong, đi tới đặt đĩa dưa hấu lên mặt bàn:
“Ừ, con ăn đi, xong mẹ dẫn con đi dạo.”
Nghe cách xưng hô có chút gợn gợn, thế nhưng không ai bắt bẻ được.
Hạ Lam không rõ tình hình, bà vẫy vẫy Lục Đông Phong:
“Lại đây ngồi đi con.”
“Vâng.”
Lục Đông Phong đi tới tính ngồi xuống bên cạnh cô, cô lập tức đứng lên né tránh bằng cách đi vào phòng ngủ. Hàn Triết Mẫn không ăn, muốn đi theo cô mà bị Hạ Lam ôm giữ lại, dùng sự ngọt ngào ép con bé ăn một miếng dưa hấu.
“Ôi xinh gái quá, nhưng đôi mắt hơi buồn, con phải cười nhiều lên một chút có biết chưa?”
Hàn Triết Mẫn gật đầu.
“Chuyện này là sao vậy ạ?”
Lục Đông Phong khó hiểu hỏi.
Hạ Lam thoải mái nói:
“À, đây là Triết Mẫn, con bé được A Triết nhận nuôi từ cô nhi viện về ấy mà.”
“Ý con là tại sao con bé lại gọi Nghi là mẹ?”
Lục Đông Phong có chút sốt ruột.
Hạ Lam chưa kịp trả lời, Hạ Kiều Nghi đứng ở cửa phòng ngủ trên tay đã cầm quần áo thoải mái để chuẩn bị thay, giọng cô đanh đá văng vẳng lại:
“Con bé được chúng tôi nhận nuôi, tại sao không thể gọi tôi là mẹ?”
Lúc ấy, Hạ Lam mới biết con gái mình lại giận con trai nhà người ta. Nhìn con gái đi vào phòng thay đồ, bà khẽ trách:
“Nghi, sao con lại nói chuyện với anh như thế?”
Cơn giận trong lòng cô càng sôi trào khiến sắc mặt đỏ phừng phừng, cô không muốn đôi co thêm bất cứ lời nào, thay đồ xong đi ra gọi Hàn Triết Mẫn:
“Con ăn xong chưa?”
Hàn Triết Mẫn rất phối hợp, đáp:
“Xong rồi ạ.”
“Đi, mẹ dẫn con đi mua ít đồ, mẹ vừa kiểm tra thấy túi đồ dùng cá nhân của con đã để lại trên xe ba con rồi.”
“Vâng.”
Hai người cứ thế ra khỏi nhà.
Lục Đông Phong đứng đờ đẫn giữa nhà một lúc lâu, không nghĩ chỉ mới vài ngày không gặp giữa hai người đã có một rào cản khác.
“Hai đứa lại giận nhau à? Haizzz, mẹ đã nói bao nhiêu lần nhưng con bé vẫn giữ tính đỏng đảnh như thế… con đừng buồn, hai đứa sẽ sớm làm lành lại…”
Hạ Lam đi vào bếp nấu đồ ăn tối, thuận tiện hỏi Lục Đông Phong:
“Tối nay ở lại ăn cơm con nhé?”
Lục Đông Phong nhìn gương mặt hiền từ của bà, cảm giác thật phức tạp. Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đáp:
“Dạ thôi mẹ ạ, con nghĩ con nên về…”
Hạ Lam nhìn sắc mặt anh, đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn:
“Hai đứa cãi nhau chuyện gì vậy, sao mẹ cảm thấy tình hình có vẻ căng thẳng thế?”
Bà trông không giống như mọi lần hai người chỉ giận qua loa.
Lục Đông Phong nghĩ rồi lại nghĩ, sau cùng anh dứt khoát lắc đầu:
“Không có gì ạ.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.