Chương 97: Đánh nhau ở trường
Ni Vô Ngả
13/09/2023
Buổi trưa đầu tuần, Hạ Kiều Nghi vừa kết thúc một môn học và cùng Tô Tịch đi ăn trưa. Hôm nay, Lục Ái Ái thái độ khác thường chạy tới trường cô rủ đi ăn nên ba người ở căng tin gọi mấy món ‘đắt nhất’ để thưởng thức. Dù rằng so với bên ngoài không là gì, nhưng với căng tin sinh viên thế này đã được coi là sang chảnh rồi.
Ba người thu hút không ít ánh mắt nhìn. Ban đầu cô còn tưởng do bọn cô ăn sang nên bị nhìn. Nhưng dần dần thì thấy có điều không đúng.
Tô Tịch nói thắc mắc lòng cô:
“Có gì đâu mà mọi người cứ nhìn chúng mình gớm vậy?”
Lục Ái Ái biểu hiện lạ vội nói:
“Chắc thấy chúng mình xinh đẹp thì nhìn thôi mà.”
Hạ Kiều Nghi lại chẳng quan tâm nhiều nữa, vừa ăn vừa lôi điện thoại ra định lướt web thì bị Lục Ái Ái cướp mất.
“Vừa ăn vừa xem điện thoại không tốt, chúng mình tập trung ăn đi.”
Hạ Kiều Nghi liếc mắt nhìn cô ấy, miệng nói bâng quơ:
“Không biết lại đang giấu diếm cái gì.”
Lục Ái Ái chột dạ nói ngay:
“Giấu nhiều thứ.”
Hạ Kiều Nghi chẳng buồn cãi, buổi chiều cô còn có ca học nên tập trung ăn cho xong. Kể ra, Lục Ái Ái và Tô Tịch cũng khá hợp nhau, lần trước cô giới thiệu hai người họ, qua vài lần tiếp xúc thì đã trở nên thân thiết.
Chỉ là lòng cô vẫn nặng nề vụ của Ngữ Thu Mai… Haizzz, dù thế nào thì mấy người cũng là bạn tốt, cô nói lời tàn nhẫn nhưng thật lòng cô không hề muốn thế. Ngoài mặt, Ái Ái trông có vẻ vô tư, nhưng cô nghĩ chắc cô ấy cũng buồn lắm đấy.
Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy vừa hay đi xuống căng tin, nhìn thấy mấy người, cô ta vẻ mặt hớn hở kéo Bùi Minh Thy đi tới.
“Ấy, hai cậu đều ở đây à… biết tin gì chưa, Lục gia Lục phu nhân đăng ảnh lên trang cá nhân của mình, nói là chụp cùng con dâu tương lai sắp gả về Lục gia của bác ấy… Hiện tại báo đài đang tung hô ghê lắm… nhưng mà Kiều Nghi à, mình nhìn trong ảnh thấy người Lục phu nhân chọn làm con dâu không phải cậu, chẳng lẽ cậu và Lục Thiếu tá chia tay rồi sao?”
Trần Hiểu Linh đưa bài viết của Lục phu nhân ra trước mặt Hạ Kiều Nghi. Cô nhìn qua, thấy ảnh bà ấy chụp với Hoàng Cẩm Huyền. Người như Lục phu nhân, cô nghĩ bà ấy sẽ không tùy tiện đăng linh tinh như thế, chỉ sợ là có người chỉ điểm.
Mà giọng Trần Hiểu Linh oang oang khắp căng tin, cố ý để người khác nghe thấy. Thế nên cô mới hiểu, hóa ra mọi người nhìn cô chằm chằm nãy giờ là vì lý do này.
Tô Tịch cùng cô học cả buổi sáng nên giờ mới biết tin, hiện tại cũng há hốc miệng nhìn cô, nhưng phần nhiều là lo cho cô.
Trần Hiểu Linh thấy thế, cợt nhả nói:
“Tịch, chẳng lẽ cậu không nghe cậu ta nói về chuyện tình cảm sao? Có gì mà giấu diếm cả bạn thân như thế hả Nghi, hay là bị đá nên ngại nói ra ngoài… Cũng phải, Lục Thiếu tá và Lục gia là ai chứ… nói ra mất công người ta nghĩ cậu bị anh ấy chơi đùa qua đường lại không hay.”
“Chát.”
“Con điên này, có câm ngay không?”
Người chửi là Lục Ái Ái, người đánh cũng là Lục Ái Ái.
Lục Ái Ái sắc mặt đỏ ửng đầy tức giận. Chuyện cô ấy cố gắng che giấu Hạ Kiều Nghi để chờ anh họ xử lý, vậy mà lại bị kẻ này phá đám.
Hạ Kiều Nghi hay bất kể ai trong căng tin đều không ngờ Lục Ái Ái sẽ ra tay, cô vội vàng ôm giữ lại cô ấy:
“Ái Ái… đừng mà…”
Trần Hiểu Linh một tay ôm mặt, một tay chỉ vào mặt Lục Ái Ái:
“Con mẹ nó, mày là cái thá gì mà dám đánh tao hả?”
Lục Ái Ái gạt phăng tay Trần Hiểu Linh ra, chửi:
“Tao là cái thá gì kệ mẹ tao, loại mày khốn nạn thấy bạn cùng phòng hơn mình thì ghen ăn tức ở tìm cách chọc phá hả? Ba mẹ mày không dạy thì để tao dạy.”
Hai bên chửi nhau, lời Lục Ái Ái rất tục, Trần Hiểu Linh thì không biết Lục Ái Ái là em họ Lục Đông Phong cho nên cũng hăng máu. Hai bên rất nhanh lao vào đánh nhau.
Hạ Kiều Nghi và Tô Tịch muốn can ngăn, nhưng Bùi Minh Thy lại lao vào cùng Trần Hiểu Linh đánh Lục Ái Ái. Tô Tịch lưỡng lự, đúng lúc nhìn thấy Trần Hiểu Linh nhân lúc Hạ Kiều Nghi mải can đã giật mạnh tóc cô khiến cô suýt ngã nhào xuống đất. Vì thế cô ấy chuyển từ vai can ngăn, sang hùa vào cùng Lục Ái Ái đánh lại hai người kia.
Sự việc hỗn loạn bị người khác quay video lại, giảng viên và cán bộ nhà trường rất nhanh đã nghe tin vội vàng chạy tới. Cả năm người đều bị kéo lên văn phòng nhà trường viết bản tường trình và mời phụ huynh.
Ban đầu, khi giảng viên hỏi khóa của mấy người, nghe Lục Ái Ái nói là sinh viên trường Ngoại ngữ bên cạnh thì mọi người bắt đầu tỏ thái độ. Cứ thế đổ cho Hạ Kiều Nghi và Tô Tịch là kéo sinh viên trường ngoài đến đánh bạn cùng phòng…
Một cán bộ vừa gọi điện cho bên trường Ngoại ngữ, mục đích tố cáo ra oai trước với bên trường hàng xóm, vừa cầm lấy bản tường trình của mấy người đọc qua. Nhìn thấy tên Lục Ái Ái, ánh mắt xoẹt qua tia chấn động, lại nhìn về phía Lục Ái Ái bấy giờ vẫn lườm nguýt Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy.
Đầu bên kia, cán bộ bên trường Ngoại ngữ không thân thiện lắm:
“Cho tôi hỏi, sinh viên đó tên và mã sinh viên là gì, có chắc là sinh viên trường tôi không?”
Hai bên mang tiếng hàng xóm, nhưng cạnh tranh nhau từng chút, ngữ khí của bên trường Ngoại ngữ cũng không tốt đẹp gì.
Cán bộ trường Kinh tế bấy giờ đã quá muộn để thu hồi lời nói, đành phải nói ra tên Lục Ái Ái và mã sinh viên.
Đầu bên kia có tiếng hít sâu, một mảng im lặng như thể đối phương đã tắt micro cuộc gọi để trao đổi với người khác.
“Alo?”
Đầu bên kia phải vài phút sau mới có động tĩnh, tông giọng đã khác, rõ ràng điện thoại đã được chuyển cho người khác nghe.
“Xin chào, tôi là Phó Hiệu trưởng trường Đại học Ngoại ngữ, làm phiền cô chuyển máy cho sinh viên trường tôi, tôi muốn nói chuyện với em ấy.”
Cán bộ trường Kinh tế thoáng chốc chấn động, ai nghĩ lại gặp Phó Hiệu trưởng? Ánh mắt cán bộ trường Kinh tế nhìn Lục Ái Ái càng thêm cảnh giác:
“Thầy em muốn nói chuyện với em.”
Lục Ái Ái bộ dạng hung hăng với Trần Hiểu Linh nghe máy:
Đầu bên kia, Phó Hiệu trưởng lập tức hỏi han tình trạng sức khỏe của Lục Ái Ái xem cô ấy có bị thương không. Lục Ái Ái đứng ở ngoài cửa phòng thành thập đáp:
“Thầy à, em không sao, chỉ bị mấy vết thương ngoài da thôi… Dạ, em đánh người ta trước, nhưng là do người ta cố ý kiếm chuyện, chửi em và chị dâu tương lai của em không ra gì… thầy xem, em và cả anh họ cũng không dám làm tổn thương chị ấy… vậy mà người ta nỡ làm thế. Không có lửa thì làm sao có khói…? Chưa kể giảng viên trường người ta vừa nghe em nói là sinh viên trường mình thì lập tức tỏ thái độ…”
Lục Ái Ái ở bên ngoài nói, người bên trong hóng không sót một chữ. Thậm chí đến Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của Lục Ái Ái.
Tô Tịch thấy vẻ mặt bọn họ, tốt bụng nói:
“Cô ấy là em họ của Lục Thiếu tá.”
Một câu đã có thể khiến cho sắc mặt mấy người họ, bao gồm cả cán bộ tái nhợt.
Lục Ái Ái đã nói chuyện xong với bên trường mình, quay lại đưa trả điện thoại cho cán bộ kia.
“Thầy em hỏi, bao giờ cô làm thủ tục bàn giao sinh viên về ạ?”
Cán bộ trường Kinh tế thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, giả lả cười với Lục Ái Ái:
“Sẽ nhanh thôi mà, em cứ bình tĩnh.”
Lục Ái Ái do ban đầu bị người ta thái độ nên thái độ cô ấy đối với họ cũng không tốt. Cô ấy định nói gì đó nhưng đã bị Hạ Kiều Nghi nắm tay giữ lại.
“Cộc cộc.”
Nghe tiếng gõ cửa, mấy người đưa mắt nhìn ra cửa, hóa ra là phụ huynh của Tô Tịch. Người phụ nữ đã lớn tuổi như thể Tô Tịch chính là con lỡ kế hoạch, bà ấy mặc áo bà ba chất liệu vải quý hiếm, đeo thêm chuỗi ngọc trai sáng chói, gương mặt trông rất phúc hậu.
“Mẹ…”
Tô Tịch gọi một tiếng. Ánh mắt bà dừng trên Tô Tịch, xong thì nói với cán bộ:
“Chào cô, tôi là phụ huynh của Tô Tịch.”
Cán bộ nhìn bà, sau đó vội mời:
“Mời chị ngồi.”
Bà ấy là người tới đầu tiên, mới mời phụ huynh chưa bao lâu mà đã đến, chứng tỏ rất rảnh rỗi và lo cho con.
Cán bộ ra ngoài sang một căn phòng khác nói chuyện với mấy thầy cô khác trong trường. Bọn họ lỡ để sinh viên gọi phụ huynh rồi, bây giờ phải xử lý thế nào…?
Tô phu nhân ngồi xuống cạnh Tô Tịch, hỏi han con gái một hồi. Bà nhìn trên gương mặt cô có vết xước, đôi mắt rực lên sự thương xót. Trong ánh mắt thiếu điều muốn hỏi ‘Bọn nó sao lại đánh con ra nông nỗi thế này?’
Thế nhưng bản chất hiền lành khiến bà trông rất nhu hòa. Tô Tịch cười xòa, an ủi:
“Con không sao, như kiến cắn thôi mà.”
“Nói dối, kiến nào cắn chảy máu như thế?”
Phong cách nói chuyện chậm rãi và tròn vành rõ chữ. Bà nói rồi lại quay sang bên cạnh chỗ Lục Ái Ái và Hạ Kiều Nghi ngồi. Rất chuẩn xác nhìn vào mắt Hạ Kiều Nghi hỏi:
“Bạn học Kiều Nghi mà con nói đây sao?”
Tô Tịch được phen giới thiệu:
“Vâng, bạn thân cùng phòng của con đấy. Còn đây là Lục Ái Ái, em họ của Lục Thiếu tá ấy, mẹ biết không?”
Nghe giới thiệu, Hạ Kiều Nghi và Lục Ái Ái khẽ cúi đầu chào bà.
Ánh mắt bà thoáng bất ngờ, xong cười nhẹ với hai người:
“Hai đứa xinh mà dịu dàng quá, chẳng giống con gái bác chút nào, lúc nào cũng như đàn ông vậy.”
Ba người thu hút không ít ánh mắt nhìn. Ban đầu cô còn tưởng do bọn cô ăn sang nên bị nhìn. Nhưng dần dần thì thấy có điều không đúng.
Tô Tịch nói thắc mắc lòng cô:
“Có gì đâu mà mọi người cứ nhìn chúng mình gớm vậy?”
Lục Ái Ái biểu hiện lạ vội nói:
“Chắc thấy chúng mình xinh đẹp thì nhìn thôi mà.”
Hạ Kiều Nghi lại chẳng quan tâm nhiều nữa, vừa ăn vừa lôi điện thoại ra định lướt web thì bị Lục Ái Ái cướp mất.
“Vừa ăn vừa xem điện thoại không tốt, chúng mình tập trung ăn đi.”
Hạ Kiều Nghi liếc mắt nhìn cô ấy, miệng nói bâng quơ:
“Không biết lại đang giấu diếm cái gì.”
Lục Ái Ái chột dạ nói ngay:
“Giấu nhiều thứ.”
Hạ Kiều Nghi chẳng buồn cãi, buổi chiều cô còn có ca học nên tập trung ăn cho xong. Kể ra, Lục Ái Ái và Tô Tịch cũng khá hợp nhau, lần trước cô giới thiệu hai người họ, qua vài lần tiếp xúc thì đã trở nên thân thiết.
Chỉ là lòng cô vẫn nặng nề vụ của Ngữ Thu Mai… Haizzz, dù thế nào thì mấy người cũng là bạn tốt, cô nói lời tàn nhẫn nhưng thật lòng cô không hề muốn thế. Ngoài mặt, Ái Ái trông có vẻ vô tư, nhưng cô nghĩ chắc cô ấy cũng buồn lắm đấy.
Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy vừa hay đi xuống căng tin, nhìn thấy mấy người, cô ta vẻ mặt hớn hở kéo Bùi Minh Thy đi tới.
“Ấy, hai cậu đều ở đây à… biết tin gì chưa, Lục gia Lục phu nhân đăng ảnh lên trang cá nhân của mình, nói là chụp cùng con dâu tương lai sắp gả về Lục gia của bác ấy… Hiện tại báo đài đang tung hô ghê lắm… nhưng mà Kiều Nghi à, mình nhìn trong ảnh thấy người Lục phu nhân chọn làm con dâu không phải cậu, chẳng lẽ cậu và Lục Thiếu tá chia tay rồi sao?”
Trần Hiểu Linh đưa bài viết của Lục phu nhân ra trước mặt Hạ Kiều Nghi. Cô nhìn qua, thấy ảnh bà ấy chụp với Hoàng Cẩm Huyền. Người như Lục phu nhân, cô nghĩ bà ấy sẽ không tùy tiện đăng linh tinh như thế, chỉ sợ là có người chỉ điểm.
Mà giọng Trần Hiểu Linh oang oang khắp căng tin, cố ý để người khác nghe thấy. Thế nên cô mới hiểu, hóa ra mọi người nhìn cô chằm chằm nãy giờ là vì lý do này.
Tô Tịch cùng cô học cả buổi sáng nên giờ mới biết tin, hiện tại cũng há hốc miệng nhìn cô, nhưng phần nhiều là lo cho cô.
Trần Hiểu Linh thấy thế, cợt nhả nói:
“Tịch, chẳng lẽ cậu không nghe cậu ta nói về chuyện tình cảm sao? Có gì mà giấu diếm cả bạn thân như thế hả Nghi, hay là bị đá nên ngại nói ra ngoài… Cũng phải, Lục Thiếu tá và Lục gia là ai chứ… nói ra mất công người ta nghĩ cậu bị anh ấy chơi đùa qua đường lại không hay.”
“Chát.”
“Con điên này, có câm ngay không?”
Người chửi là Lục Ái Ái, người đánh cũng là Lục Ái Ái.
Lục Ái Ái sắc mặt đỏ ửng đầy tức giận. Chuyện cô ấy cố gắng che giấu Hạ Kiều Nghi để chờ anh họ xử lý, vậy mà lại bị kẻ này phá đám.
Hạ Kiều Nghi hay bất kể ai trong căng tin đều không ngờ Lục Ái Ái sẽ ra tay, cô vội vàng ôm giữ lại cô ấy:
“Ái Ái… đừng mà…”
Trần Hiểu Linh một tay ôm mặt, một tay chỉ vào mặt Lục Ái Ái:
“Con mẹ nó, mày là cái thá gì mà dám đánh tao hả?”
Lục Ái Ái gạt phăng tay Trần Hiểu Linh ra, chửi:
“Tao là cái thá gì kệ mẹ tao, loại mày khốn nạn thấy bạn cùng phòng hơn mình thì ghen ăn tức ở tìm cách chọc phá hả? Ba mẹ mày không dạy thì để tao dạy.”
Hai bên chửi nhau, lời Lục Ái Ái rất tục, Trần Hiểu Linh thì không biết Lục Ái Ái là em họ Lục Đông Phong cho nên cũng hăng máu. Hai bên rất nhanh lao vào đánh nhau.
Hạ Kiều Nghi và Tô Tịch muốn can ngăn, nhưng Bùi Minh Thy lại lao vào cùng Trần Hiểu Linh đánh Lục Ái Ái. Tô Tịch lưỡng lự, đúng lúc nhìn thấy Trần Hiểu Linh nhân lúc Hạ Kiều Nghi mải can đã giật mạnh tóc cô khiến cô suýt ngã nhào xuống đất. Vì thế cô ấy chuyển từ vai can ngăn, sang hùa vào cùng Lục Ái Ái đánh lại hai người kia.
Sự việc hỗn loạn bị người khác quay video lại, giảng viên và cán bộ nhà trường rất nhanh đã nghe tin vội vàng chạy tới. Cả năm người đều bị kéo lên văn phòng nhà trường viết bản tường trình và mời phụ huynh.
Ban đầu, khi giảng viên hỏi khóa của mấy người, nghe Lục Ái Ái nói là sinh viên trường Ngoại ngữ bên cạnh thì mọi người bắt đầu tỏ thái độ. Cứ thế đổ cho Hạ Kiều Nghi và Tô Tịch là kéo sinh viên trường ngoài đến đánh bạn cùng phòng…
Một cán bộ vừa gọi điện cho bên trường Ngoại ngữ, mục đích tố cáo ra oai trước với bên trường hàng xóm, vừa cầm lấy bản tường trình của mấy người đọc qua. Nhìn thấy tên Lục Ái Ái, ánh mắt xoẹt qua tia chấn động, lại nhìn về phía Lục Ái Ái bấy giờ vẫn lườm nguýt Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy.
Đầu bên kia, cán bộ bên trường Ngoại ngữ không thân thiện lắm:
“Cho tôi hỏi, sinh viên đó tên và mã sinh viên là gì, có chắc là sinh viên trường tôi không?”
Hai bên mang tiếng hàng xóm, nhưng cạnh tranh nhau từng chút, ngữ khí của bên trường Ngoại ngữ cũng không tốt đẹp gì.
Cán bộ trường Kinh tế bấy giờ đã quá muộn để thu hồi lời nói, đành phải nói ra tên Lục Ái Ái và mã sinh viên.
Đầu bên kia có tiếng hít sâu, một mảng im lặng như thể đối phương đã tắt micro cuộc gọi để trao đổi với người khác.
“Alo?”
Đầu bên kia phải vài phút sau mới có động tĩnh, tông giọng đã khác, rõ ràng điện thoại đã được chuyển cho người khác nghe.
“Xin chào, tôi là Phó Hiệu trưởng trường Đại học Ngoại ngữ, làm phiền cô chuyển máy cho sinh viên trường tôi, tôi muốn nói chuyện với em ấy.”
Cán bộ trường Kinh tế thoáng chốc chấn động, ai nghĩ lại gặp Phó Hiệu trưởng? Ánh mắt cán bộ trường Kinh tế nhìn Lục Ái Ái càng thêm cảnh giác:
“Thầy em muốn nói chuyện với em.”
Lục Ái Ái bộ dạng hung hăng với Trần Hiểu Linh nghe máy:
Đầu bên kia, Phó Hiệu trưởng lập tức hỏi han tình trạng sức khỏe của Lục Ái Ái xem cô ấy có bị thương không. Lục Ái Ái đứng ở ngoài cửa phòng thành thập đáp:
“Thầy à, em không sao, chỉ bị mấy vết thương ngoài da thôi… Dạ, em đánh người ta trước, nhưng là do người ta cố ý kiếm chuyện, chửi em và chị dâu tương lai của em không ra gì… thầy xem, em và cả anh họ cũng không dám làm tổn thương chị ấy… vậy mà người ta nỡ làm thế. Không có lửa thì làm sao có khói…? Chưa kể giảng viên trường người ta vừa nghe em nói là sinh viên trường mình thì lập tức tỏ thái độ…”
Lục Ái Ái ở bên ngoài nói, người bên trong hóng không sót một chữ. Thậm chí đến Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của Lục Ái Ái.
Tô Tịch thấy vẻ mặt bọn họ, tốt bụng nói:
“Cô ấy là em họ của Lục Thiếu tá.”
Một câu đã có thể khiến cho sắc mặt mấy người họ, bao gồm cả cán bộ tái nhợt.
Lục Ái Ái đã nói chuyện xong với bên trường mình, quay lại đưa trả điện thoại cho cán bộ kia.
“Thầy em hỏi, bao giờ cô làm thủ tục bàn giao sinh viên về ạ?”
Cán bộ trường Kinh tế thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, giả lả cười với Lục Ái Ái:
“Sẽ nhanh thôi mà, em cứ bình tĩnh.”
Lục Ái Ái do ban đầu bị người ta thái độ nên thái độ cô ấy đối với họ cũng không tốt. Cô ấy định nói gì đó nhưng đã bị Hạ Kiều Nghi nắm tay giữ lại.
“Cộc cộc.”
Nghe tiếng gõ cửa, mấy người đưa mắt nhìn ra cửa, hóa ra là phụ huynh của Tô Tịch. Người phụ nữ đã lớn tuổi như thể Tô Tịch chính là con lỡ kế hoạch, bà ấy mặc áo bà ba chất liệu vải quý hiếm, đeo thêm chuỗi ngọc trai sáng chói, gương mặt trông rất phúc hậu.
“Mẹ…”
Tô Tịch gọi một tiếng. Ánh mắt bà dừng trên Tô Tịch, xong thì nói với cán bộ:
“Chào cô, tôi là phụ huynh của Tô Tịch.”
Cán bộ nhìn bà, sau đó vội mời:
“Mời chị ngồi.”
Bà ấy là người tới đầu tiên, mới mời phụ huynh chưa bao lâu mà đã đến, chứng tỏ rất rảnh rỗi và lo cho con.
Cán bộ ra ngoài sang một căn phòng khác nói chuyện với mấy thầy cô khác trong trường. Bọn họ lỡ để sinh viên gọi phụ huynh rồi, bây giờ phải xử lý thế nào…?
Tô phu nhân ngồi xuống cạnh Tô Tịch, hỏi han con gái một hồi. Bà nhìn trên gương mặt cô có vết xước, đôi mắt rực lên sự thương xót. Trong ánh mắt thiếu điều muốn hỏi ‘Bọn nó sao lại đánh con ra nông nỗi thế này?’
Thế nhưng bản chất hiền lành khiến bà trông rất nhu hòa. Tô Tịch cười xòa, an ủi:
“Con không sao, như kiến cắn thôi mà.”
“Nói dối, kiến nào cắn chảy máu như thế?”
Phong cách nói chuyện chậm rãi và tròn vành rõ chữ. Bà nói rồi lại quay sang bên cạnh chỗ Lục Ái Ái và Hạ Kiều Nghi ngồi. Rất chuẩn xác nhìn vào mắt Hạ Kiều Nghi hỏi:
“Bạn học Kiều Nghi mà con nói đây sao?”
Tô Tịch được phen giới thiệu:
“Vâng, bạn thân cùng phòng của con đấy. Còn đây là Lục Ái Ái, em họ của Lục Thiếu tá ấy, mẹ biết không?”
Nghe giới thiệu, Hạ Kiều Nghi và Lục Ái Ái khẽ cúi đầu chào bà.
Ánh mắt bà thoáng bất ngờ, xong cười nhẹ với hai người:
“Hai đứa xinh mà dịu dàng quá, chẳng giống con gái bác chút nào, lúc nào cũng như đàn ông vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.