Vạn Kiếp Yêu Em: Tổng Tài, Xin Đừng Lừa Em!
Chương 188: Ánh sáng.
Hoàng Sansan
27/06/2023
Nhưng trong phút chốc lúc An Tịnh Nhã đến gần Albert thì chuyển hướng muốn giật lấy khẩu súng từ tay Angel. Nhưng đúng lúc này đầu cô lại
choáng lạ thường, trong lòng ngực trỗi lên một cảm giác muốn ói, sau đó
là bước hụt chân ngã nhoài xuống phía mép thuyền.
A! Say tàu không đúng lúc.
An Tịnh Nhã nghĩ thầm một câu, ngồi tựa vào thanh chắn thuyền chưa thể đứng dậy được.
Angel cũng bị giật mình mà cầm chặt súng hướng đến An Tịnh Nhã, đôi mắt sắc bén đăm đắm rất nhanh đã bén lên những tia lửa hận thù.
Albert vội vàng túm lấy chân Angel, thấp giọng cầu xin.
"Angel, để cô ấy đi đi. Không phải Cao Minh Thành cũng đã ở bên cô rồi sao? Không phải mục đích của cô là chiếm Cao thị sao? Nếu như trước đó Anthea đã chuẩn bị sẵn, sau khi cô ấy chết cổ phần sẽ chuyển cho Mạc Tu Kiệt thì sao? Angel, thả cô ấy đi đi."
Angel nghe vậy đúng là lung lay rồi. Đúng như Albert nói, nếu như An Tịnh Nhã đã sớm chuẩn bị hết rồi thì sao, cổ phầm của cô ta sẽ thuộc về Mạc Tu Kiệt, đến lúc đó nếu Mạc thị nhúng tay vào thì sẽ rất khó nắm được đến tổng bộ.
Albert miệng trào ra một búng máu nằm vật trên sàn thuyền, vết thương trên ngực vẫn đang không ngừng chảy máu, mặt của hắn cũng sắp trắng bệch luôn rồi.
Angel đi đến lan can nhoài người xuống dưới gọi người của Albert trên ca nô bên dưới lên trên đây đưa Albert đến bệnh viện cấp cứu. Chỉ là lúc nhoài người ra bị An Tịnh Nhã nắm tóc ở sau kéo giật lại sau đó đập mạnh xuống lan can thuyền. Khẩu súng cũng vì vậy rơi khỏi ray cô ta, đập vào thành thuyền rồi rơi xuống biển.
An Tịnh Nhã xoay ngược người Angel lại, tát cô ta hai phát sau đó bóp chặt cổ cô ta.
Angel bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, cào cào cánh tay của An Tịnh Nhã, cào đến chảy ra máu.
Triệu Kha Nguyệt, cuối cùng mày cũng phải chết, trả nợ cho tao.
Đúng lúc này lan can liền gãy, An Tịnh Nhã đang đè cổ Angel trên lan can cho nên hai người không tránh được mà theo quán tính cùng rơi xuống biển.
Một tiếng tùm thật lớn đã tạo sự chú ý cho chiếc ca nô đang đến gần, mà ca nô đó là Mạc Tu Kiệt và Lộ Khiết đang ngồi.
Lúc An Tịnh Nhã rơi xuống chân bị đập vào thành thuyền mà đau buốt, lúc này thật không vó lực để bơi lên. Cô đưa tay túm lấy chân Angel muốn kéo cô ta xuống cùng. Angel giãy giụa kịch liệt để tránh thoát. Cũng chính là nhờ
nước, An Tịnh Nhã lại đột nhiên choáng váng vì vậy Angel có thể dễ dàng ngoi lên.
Angel sau khi bò lên được thuyền liền ho khụ khụ, bên tai nhanh chóng đã truyền đến tiếng động cơ của ca nô, cô ta quay đầu nhìn sang liền nhìn thương khuôn mặt lạnh lùng tàn ác của Mạc Tu Kiệt.
Nói đến An Tịnh Nhã đột nhiên bị choáng vì vậy hai mắt mờ dần, trước mắt mọi vật như dần tối lại, chỉ có chút ánh sáng lẻ lo từ ánh mắt trồ dịu nhẹ của mùa xuân hắt xuống. Nhưng ánh sáng đó quá nhỏ, nó không đủ để soi sáng con đường trước mắt cô đi, không soi sáng được trái tim đang dần bị ăn mòn của cô, không soi sáng được cược đời sắp tôi của cô.
An Tịnh Nhã nhoẻn miệng cười, hai cánh tay dang rộng, đôi mắt dẫn khép lại, giống như cô muốn đóng tất cả lại, đóng cả hận thù của An Hi lại, không muốn bản thân bị oán niệm quá khứ thao túng làm hại đến người khác, không muốn An Hi lại mãi chìm trong thù hận.
Nhưng An Tịnh Nhã nào có biết, oán niệm đó đã là chảy vào từng mạch máu trong người cô, không thể hóa giải chỉ có thể hóa thành ác quỷ không được siêu sinh, chịu dày vò đau đớn. An Hi không chấp nhận, muốn cô ấy tiếp tục sống, muốn cô ấy trả thù.
Còn có, hai luồng ánh sáng trắng hình dáng một đứa trẻ đến gần cô, kéo tay cô gọi mẹ, nói cô đừng bỏ chúng.
Dù là An Hi hay An Tịnh Nhã, đều là một cô gái thuần khiết có trái tim nhân hậu, đều dễ dàng bị tình cảm lay động.
Lúc An Tịnh Nhã mở mắt tỉnh dậy thì cô đã nằm trong một căn phòng với màu trắng chủ đạo và mùi thuốc khử trùng nồng đậm trong không khí.
Cô mệt mỏi ngồi dậy, trong lồng ngực lại trào dâng cảm giác muốn nôn, nhưng cũng không quá rõ ràng vì vậy cô ngồi bó gối im lặng trên giường.
Cửa phòng rất nhanh có người đẩy ra, Lộ Khiết cùng Mạc Tu Kiệt đi vào.
An Tịnh Nhã nhìn hai người họ, câu đầu tiên là hỏi, "Bắt được Triệu Kha Nguyệt không?"
Mạc Tu Kiệt bộ dáng âm trầm im lặng không trả lời, có vẻ là vẫn đang tức giận với hành động lần này của An Tịnh Nhã. Lộ Khiết đụng tay anh một cái sau đó đưa đến tay An Tịnh Nhã một tờ giấy xét nghiệm.
"Cô ta đã sớm rời đi rồi. Nhã Nhã, mau xem cái này."
An Tịnh Nhã cầm lấy tờ giấy xét nghiệm, nhìn đến ảnh khám thai thì bất động, sau đó nhìn đến kết luận đã mang thai được 8 tuần.
"Bác sĩ cơ thể cậu lúc này đang yếu, Nhã Nhã có muốn ăn gì không?"
Trong căn phòng bệnh nhỏ an tĩnh đến mức chỉ cần là tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
"Ăn cháo đi." Mạc Tu Kiệt lạnh giọng lên tiếng sau đó kéo Lộ Khiết cùng đi ra ngoài, nhưng lại không rời đi ngay mà đứng bên ngoài cửa phòng bệnh. Rất nhanh bên trong đã truyền ra tiếng khóc nức nở đến xé lòng.
Lộ Khiết bồn chồn bất an muốn vào lại bị Mạc Tu Kiệt kéo đi. Cô cũng hiểu lúc này chắc An Tịnh Nhã đang muốn ở một mình vậy nên cũng chỉ thở dài một tiếng.
An Tịnh Nhã ở trong phong nắm chặt tờ giấy xét nghiệm đến mức nhàu nát, cô ôm đầu gối khóc nấc từng tiếng. Có thể, đây là lần đầu tiên An Tịnh Nhã khóc như vậy, lần đầu tiên cô buông thả bản thân như vậy.
Cô có thai rồi, có em bé rồi. Sao lại có thể trớ trêu đến như vậy? Sao đứa bé có thể đến ngay thời điểm này như vậy?
Buổi tối khi biết An Tịnh Nhã đã ngủ Mạc Tu Kiệt mới quay lại phòng bệnh này, lại đi đến xuống ghế bên cạnh giường bệnh, đôi mắt in hằn tia máu đỏ mà nhìn thẳng vào gương mặt mệt mỏi của An Tịnh Nhã.
Giờ phút này anh như có thể như thấy mặt yếu đuổi của cô, một mặt mà đối với anh rất xa lạ. An Tịnh Nhã trước giờ ở trước mặt anh chính là vô cùng mạnh mẽ, tuy không phải gọi là kiêu ngạo nhưng cô vẫn luôn tự tin mà nhìn người khác, hay cười, còn rất ôn nhu nhẹ nhàng.
Ánh mắt anh lại di chuyển nhìn đến bụng cô cháu gái lúc này vẫn còn chưa có chút nào nhô lên, nhớ đến chị gái mình lúc đó mang thai chắc cũng giống lúc này. Không có chồng bên cạnh, một mình đón nhận tin lớn, không biết lên cười hay khóc, không biết đi tiếp hay dừng lại. Chị anh lúc đó chắc là vô cùng tuyệt vọng, vô cùng cô đơn.
Anh nhất định sẽ không để điều đó xảy lần nữa. Đứa bé này sinh ra, nhất định sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất, bình an ra đời.
"Tìm Cao Minh Thành, huy động tất cả, cho dù lật cả đất nước lên cũng phải tìm được. Nếu trong nước không có, vậy sang Mỹ, cả đất nước Mỹ cũng phải lật hết lên. Cho dù tốn bao nhiêu nhân lực cũng phải đem người mang về đây."
Mạc Tu Kiệt nghe điện thoại xong, dụi tắt điếu thuốc định mở cửa ban công quay trờ vào thì bắt gặp An Tịnh Nhã không biết đã đứng sau từ lúc nào.
An Tịnh Nhã mỉm cười trong ánh sáng mờ nhạy của đèn phòng, đôi mắt cô giống như chứa đựng cả niềm vui nỗi buồn, lại sáng lấp lánh một cách kì lạ.
An Tịnh Nhã bước ra ngoài ban công, Mạc Tu Kiệt cau mày cởi áo choàng ra khoác lên người cháu gái, cúi người kéo khoác áo lên cho cô.
"Đừng để bị cảm lạnh."
"Cậu.... Cảm ơn cậu." Nếu không phải hiện tại cô còn có người thân bên cạnh, An Tịnh Nhã cô cũng sớm là An Hi năm đó, một mình nơi xa lạ, một mình chịu đựng hết thảy mọi chuyện vì không có người thân bên cạnh. Cũng đã sớm buông bỏ, sớm đã giống như bản thân cô của quá khứ, tự nguyện đốt lên ngọn lửa Hoa cung, tự nguyện uống ly rượu độc.
Mạc Tu Kiệt giang tay ra, An Tịnh Nhã hiểu ý nhoẻn miệng cười ôm chầm lấy cậu chả mình.
Mạc Tu Kiệt vỗ vỗ lưng cô, "Sớm quay về nghỉ ngơi đi thôi."
Cùng lúc đó ở căn biệt thự xa hoa kia, Angel lê tấm thân nhức mỏi của mình lên tầng lại thấy cánh cửa phòng Cao Minh Thành vẫn còn thắp sáng đèn, còn có bác sĩ đến.
"Bác sĩ...?"
Người bác sĩ kia quay đầu lại, "Cô có cho cậu ấy uống thuốc thường xuyên không?"
"Vẫn như lời ông dặn."
Bác sĩ xoa cằm quay đầu lại nhìn Cao Minh Thành nằm trên giường đang phải thở bằng ống thở.
"Không lý nào cậu ấy vẫn lên cơn co giật như vậy được. Hôm nay tôi theo hẹn đến tiêm thuốc, cậu ta xảy ra bài xích với thuốc lên cơn co giật mạnh, tim còn ngừng đập. Tôi còn suýt chút nữa phải mang cậu ta đến bệnh viện cấp cứu. Cũng may hiện tại đã không vấn đề gì. Trước mắt nếu không muốn giết một mạng người vậy chỉ có thể ngừng thuốc đợi cậu ta tỉnh lại xem tình hình."
A! Say tàu không đúng lúc.
An Tịnh Nhã nghĩ thầm một câu, ngồi tựa vào thanh chắn thuyền chưa thể đứng dậy được.
Angel cũng bị giật mình mà cầm chặt súng hướng đến An Tịnh Nhã, đôi mắt sắc bén đăm đắm rất nhanh đã bén lên những tia lửa hận thù.
Albert vội vàng túm lấy chân Angel, thấp giọng cầu xin.
"Angel, để cô ấy đi đi. Không phải Cao Minh Thành cũng đã ở bên cô rồi sao? Không phải mục đích của cô là chiếm Cao thị sao? Nếu như trước đó Anthea đã chuẩn bị sẵn, sau khi cô ấy chết cổ phần sẽ chuyển cho Mạc Tu Kiệt thì sao? Angel, thả cô ấy đi đi."
Angel nghe vậy đúng là lung lay rồi. Đúng như Albert nói, nếu như An Tịnh Nhã đã sớm chuẩn bị hết rồi thì sao, cổ phầm của cô ta sẽ thuộc về Mạc Tu Kiệt, đến lúc đó nếu Mạc thị nhúng tay vào thì sẽ rất khó nắm được đến tổng bộ.
Albert miệng trào ra một búng máu nằm vật trên sàn thuyền, vết thương trên ngực vẫn đang không ngừng chảy máu, mặt của hắn cũng sắp trắng bệch luôn rồi.
Angel đi đến lan can nhoài người xuống dưới gọi người của Albert trên ca nô bên dưới lên trên đây đưa Albert đến bệnh viện cấp cứu. Chỉ là lúc nhoài người ra bị An Tịnh Nhã nắm tóc ở sau kéo giật lại sau đó đập mạnh xuống lan can thuyền. Khẩu súng cũng vì vậy rơi khỏi ray cô ta, đập vào thành thuyền rồi rơi xuống biển.
An Tịnh Nhã xoay ngược người Angel lại, tát cô ta hai phát sau đó bóp chặt cổ cô ta.
Angel bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, cào cào cánh tay của An Tịnh Nhã, cào đến chảy ra máu.
Triệu Kha Nguyệt, cuối cùng mày cũng phải chết, trả nợ cho tao.
Đúng lúc này lan can liền gãy, An Tịnh Nhã đang đè cổ Angel trên lan can cho nên hai người không tránh được mà theo quán tính cùng rơi xuống biển.
Một tiếng tùm thật lớn đã tạo sự chú ý cho chiếc ca nô đang đến gần, mà ca nô đó là Mạc Tu Kiệt và Lộ Khiết đang ngồi.
Lúc An Tịnh Nhã rơi xuống chân bị đập vào thành thuyền mà đau buốt, lúc này thật không vó lực để bơi lên. Cô đưa tay túm lấy chân Angel muốn kéo cô ta xuống cùng. Angel giãy giụa kịch liệt để tránh thoát. Cũng chính là nhờ
nước, An Tịnh Nhã lại đột nhiên choáng váng vì vậy Angel có thể dễ dàng ngoi lên.
Angel sau khi bò lên được thuyền liền ho khụ khụ, bên tai nhanh chóng đã truyền đến tiếng động cơ của ca nô, cô ta quay đầu nhìn sang liền nhìn thương khuôn mặt lạnh lùng tàn ác của Mạc Tu Kiệt.
Nói đến An Tịnh Nhã đột nhiên bị choáng vì vậy hai mắt mờ dần, trước mắt mọi vật như dần tối lại, chỉ có chút ánh sáng lẻ lo từ ánh mắt trồ dịu nhẹ của mùa xuân hắt xuống. Nhưng ánh sáng đó quá nhỏ, nó không đủ để soi sáng con đường trước mắt cô đi, không soi sáng được trái tim đang dần bị ăn mòn của cô, không soi sáng được cược đời sắp tôi của cô.
An Tịnh Nhã nhoẻn miệng cười, hai cánh tay dang rộng, đôi mắt dẫn khép lại, giống như cô muốn đóng tất cả lại, đóng cả hận thù của An Hi lại, không muốn bản thân bị oán niệm quá khứ thao túng làm hại đến người khác, không muốn An Hi lại mãi chìm trong thù hận.
Nhưng An Tịnh Nhã nào có biết, oán niệm đó đã là chảy vào từng mạch máu trong người cô, không thể hóa giải chỉ có thể hóa thành ác quỷ không được siêu sinh, chịu dày vò đau đớn. An Hi không chấp nhận, muốn cô ấy tiếp tục sống, muốn cô ấy trả thù.
Còn có, hai luồng ánh sáng trắng hình dáng một đứa trẻ đến gần cô, kéo tay cô gọi mẹ, nói cô đừng bỏ chúng.
Dù là An Hi hay An Tịnh Nhã, đều là một cô gái thuần khiết có trái tim nhân hậu, đều dễ dàng bị tình cảm lay động.
Lúc An Tịnh Nhã mở mắt tỉnh dậy thì cô đã nằm trong một căn phòng với màu trắng chủ đạo và mùi thuốc khử trùng nồng đậm trong không khí.
Cô mệt mỏi ngồi dậy, trong lồng ngực lại trào dâng cảm giác muốn nôn, nhưng cũng không quá rõ ràng vì vậy cô ngồi bó gối im lặng trên giường.
Cửa phòng rất nhanh có người đẩy ra, Lộ Khiết cùng Mạc Tu Kiệt đi vào.
An Tịnh Nhã nhìn hai người họ, câu đầu tiên là hỏi, "Bắt được Triệu Kha Nguyệt không?"
Mạc Tu Kiệt bộ dáng âm trầm im lặng không trả lời, có vẻ là vẫn đang tức giận với hành động lần này của An Tịnh Nhã. Lộ Khiết đụng tay anh một cái sau đó đưa đến tay An Tịnh Nhã một tờ giấy xét nghiệm.
"Cô ta đã sớm rời đi rồi. Nhã Nhã, mau xem cái này."
An Tịnh Nhã cầm lấy tờ giấy xét nghiệm, nhìn đến ảnh khám thai thì bất động, sau đó nhìn đến kết luận đã mang thai được 8 tuần.
"Bác sĩ cơ thể cậu lúc này đang yếu, Nhã Nhã có muốn ăn gì không?"
Trong căn phòng bệnh nhỏ an tĩnh đến mức chỉ cần là tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
"Ăn cháo đi." Mạc Tu Kiệt lạnh giọng lên tiếng sau đó kéo Lộ Khiết cùng đi ra ngoài, nhưng lại không rời đi ngay mà đứng bên ngoài cửa phòng bệnh. Rất nhanh bên trong đã truyền ra tiếng khóc nức nở đến xé lòng.
Lộ Khiết bồn chồn bất an muốn vào lại bị Mạc Tu Kiệt kéo đi. Cô cũng hiểu lúc này chắc An Tịnh Nhã đang muốn ở một mình vậy nên cũng chỉ thở dài một tiếng.
An Tịnh Nhã ở trong phong nắm chặt tờ giấy xét nghiệm đến mức nhàu nát, cô ôm đầu gối khóc nấc từng tiếng. Có thể, đây là lần đầu tiên An Tịnh Nhã khóc như vậy, lần đầu tiên cô buông thả bản thân như vậy.
Cô có thai rồi, có em bé rồi. Sao lại có thể trớ trêu đến như vậy? Sao đứa bé có thể đến ngay thời điểm này như vậy?
Buổi tối khi biết An Tịnh Nhã đã ngủ Mạc Tu Kiệt mới quay lại phòng bệnh này, lại đi đến xuống ghế bên cạnh giường bệnh, đôi mắt in hằn tia máu đỏ mà nhìn thẳng vào gương mặt mệt mỏi của An Tịnh Nhã.
Giờ phút này anh như có thể như thấy mặt yếu đuổi của cô, một mặt mà đối với anh rất xa lạ. An Tịnh Nhã trước giờ ở trước mặt anh chính là vô cùng mạnh mẽ, tuy không phải gọi là kiêu ngạo nhưng cô vẫn luôn tự tin mà nhìn người khác, hay cười, còn rất ôn nhu nhẹ nhàng.
Ánh mắt anh lại di chuyển nhìn đến bụng cô cháu gái lúc này vẫn còn chưa có chút nào nhô lên, nhớ đến chị gái mình lúc đó mang thai chắc cũng giống lúc này. Không có chồng bên cạnh, một mình đón nhận tin lớn, không biết lên cười hay khóc, không biết đi tiếp hay dừng lại. Chị anh lúc đó chắc là vô cùng tuyệt vọng, vô cùng cô đơn.
Anh nhất định sẽ không để điều đó xảy lần nữa. Đứa bé này sinh ra, nhất định sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất, bình an ra đời.
"Tìm Cao Minh Thành, huy động tất cả, cho dù lật cả đất nước lên cũng phải tìm được. Nếu trong nước không có, vậy sang Mỹ, cả đất nước Mỹ cũng phải lật hết lên. Cho dù tốn bao nhiêu nhân lực cũng phải đem người mang về đây."
Mạc Tu Kiệt nghe điện thoại xong, dụi tắt điếu thuốc định mở cửa ban công quay trờ vào thì bắt gặp An Tịnh Nhã không biết đã đứng sau từ lúc nào.
An Tịnh Nhã mỉm cười trong ánh sáng mờ nhạy của đèn phòng, đôi mắt cô giống như chứa đựng cả niềm vui nỗi buồn, lại sáng lấp lánh một cách kì lạ.
An Tịnh Nhã bước ra ngoài ban công, Mạc Tu Kiệt cau mày cởi áo choàng ra khoác lên người cháu gái, cúi người kéo khoác áo lên cho cô.
"Đừng để bị cảm lạnh."
"Cậu.... Cảm ơn cậu." Nếu không phải hiện tại cô còn có người thân bên cạnh, An Tịnh Nhã cô cũng sớm là An Hi năm đó, một mình nơi xa lạ, một mình chịu đựng hết thảy mọi chuyện vì không có người thân bên cạnh. Cũng đã sớm buông bỏ, sớm đã giống như bản thân cô của quá khứ, tự nguyện đốt lên ngọn lửa Hoa cung, tự nguyện uống ly rượu độc.
Mạc Tu Kiệt giang tay ra, An Tịnh Nhã hiểu ý nhoẻn miệng cười ôm chầm lấy cậu chả mình.
Mạc Tu Kiệt vỗ vỗ lưng cô, "Sớm quay về nghỉ ngơi đi thôi."
Cùng lúc đó ở căn biệt thự xa hoa kia, Angel lê tấm thân nhức mỏi của mình lên tầng lại thấy cánh cửa phòng Cao Minh Thành vẫn còn thắp sáng đèn, còn có bác sĩ đến.
"Bác sĩ...?"
Người bác sĩ kia quay đầu lại, "Cô có cho cậu ấy uống thuốc thường xuyên không?"
"Vẫn như lời ông dặn."
Bác sĩ xoa cằm quay đầu lại nhìn Cao Minh Thành nằm trên giường đang phải thở bằng ống thở.
"Không lý nào cậu ấy vẫn lên cơn co giật như vậy được. Hôm nay tôi theo hẹn đến tiêm thuốc, cậu ta xảy ra bài xích với thuốc lên cơn co giật mạnh, tim còn ngừng đập. Tôi còn suýt chút nữa phải mang cậu ta đến bệnh viện cấp cứu. Cũng may hiện tại đã không vấn đề gì. Trước mắt nếu không muốn giết một mạng người vậy chỉ có thể ngừng thuốc đợi cậu ta tỉnh lại xem tình hình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.