Vạn Kiếp Yêu Em: Tổng Tài, Xin Đừng Lừa Em!
Chương 95: Canh hầm
Hoàng Sansan
27/06/2023
Ngày hôm sau An Tịnh Nhã đi đến phòng ghi âm để quan sát Hàm Họa Y ghi âm
cho album, nhưng từ chối nghe thử bản ghi âm. Người phụ trách nhìn An
Tịnh Nhã bằng ánh mắt rất thương tâm, An Tịnh Nhã lại như không đáp lại
cho anh một nụ cười, sau đó rời đi.
Giang Minh Triết đi sau nghe được người phụ trách lẩm bẩm liền quay lại cho một cái lòng tin.
"Chuyện phu nhân làm đều có cân nhắc, anh cứ lo làm tốt công việc của mình. Sau này sẽ bù đắp cho anh." Giang Minh Triết chỉ vào tai người phụ trách rồi rời đi.
Người phụ trách cũng chẳng thể làm gì chỉ có thể quay lại hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Khang Dụ vừa hay đi qua đó thấy An Tịnh Nhã rời đi, đằng sau là người phụ trách thu âm than ngắn thở dài liền cho thư ký nên hỏi, sau khi trở về liền báo hết lại.
Thư ký thắc mắc, "Hàm tiểu thư có bối cảnh, nhưng Cao tổng phu nhân không giống người sẽ vì bối cảnh mà nhân nhượng, còn nói...Hàm gia so với Cao gia cũng không bằng. Cao tổng phu nhân sao lại...."
Khang Dụ phất tay, "Cứ quan sát đi."
Thư ký không nhiều chuyện lắm lời, gật đầu đi ra ngoài.
An Tịnh Nhã đi đến phòng làm việc của Tạ Tranh hỏi anh chuẩn bị cho buổi họp báo chiều nay và tiếc khai máy tối nay. Nhìn đến trang phục, An Tịnh Nhã đi đến sờ vào chiếc váy lụa màu đỏ.
"Có màu đen không?"
"Có màu đen, chỉ là kiểu dáng có hơi chút khác với cái váy này."
An Tịnh Nhã chắc chắn, "Mặc màu đen đi."
Tạ Tranh không hiểu, "Màu đỏ vẫn là tôn da của Nhược Vũ hơn."
"Không phải chỉ tôn màu da, thứ tôi muốn còn là tôn khí chất. Vẻ ngoài lạnh lùng của Đường Nhược Vũ là tự nhiên vậy nên mặc màu đen vừa có thể tôn da, vừa có thể tôn khí chất của cô ấy, hơn nữa cũng có thể dựa vào thiết kế làm nổi bật sự quyến rũ. Còn nữa .... Lưu Cẩn Thiên cũng mặc vest đen đi, cùng đi đến với Đường Nhược Vũ."
Tạ Tranh cười cười, "Cô muốn công khai cho mọi người thấy Peony đang nâng đỡ cho hai người họ."
"Không được sao?" An Tịnh Nhã nghiêng đầu cười.
Không những được mà còn rất được. Họp báo phóng viên đa số đều dồn hết vào vai nữ phụ chính, vì người casting thành công vai diễn này là một diễn viên phim thần tượng, hơn nữa còn không nổi.
Trước đó Tạ Tranh đều đã chuẩn bị hết nên Đường Nhược Vũ rất nhanh qua được phóng viên mà không đắc tội ai, chỉ để lại một câu.
"Tôi muốn sau khi bộ phim được công chiếu mọi người có thể nhìn vào diễn xuất đó của tôi để đánh giá. Cảm ơn."
An Tịnh Nhã ngồi ở văn phòng xem họp báo trực tiếp cũng cười. Pudding ở bên chân cô cọ cọ như muốn cô chơi với nó. An Tịnh Nhã cúi đầu xoa xoa đầu nó.
"Pudding, mẹ của con quả là có mắt nhìn người. Có đúng không?"
An Tịnh Nhã từ hôm qua đã xưng mẹ gọi con với Pudding, hơn nữa còn ôm nó đến thư phòng, kêu gọi Cao Minh Thành là ba. Như nhớ đếm gì đó An Tịnh Nhã liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Cao Minh Thành. Sau khi gọi xong tâm trạng vui lên không ít.
Đúng lúc này cô nhện được điện thoại của viện trưởng Đỗ nói rằng đã có kết quả kiểm tra thuốc. An Tịnh Nhã dọn lại một chút sau đó xách túi sách ra ngoài. Pudding vẫn như cũ chạy theo bên cạnh cô, một bước cũng không rời. An Tịnh Nhã vừa ra đến cửa lại gặp Tạ Tranh đi đến.
Tạ Tranh đưa đến trước mặt An Tịnh Nhã một tập tài liệu.
"Đây là danh sách các trợ lý mà tôi chọn lọc, cô xem rồi chọn ra."
An Tịnh Nhã nhìn tập tài liệu không dày không mỏng, "Cậu đưa cho thư ký Giang nói cậu ấy mang về nhà cho tôi."
Nói sau An Tịnh Nhã liền gấp gáp đi ngay.
An Tịnh Nhã vừa vào phòng, viện trưởng Đỗ như đã đợi cô từ lâu ngồi sẵn trên ghế sô pha.
An Tịnh Nhã ngồi xuống, trước tiên chào hỏi, quan sát vẻ mặt ngưng đọng của viện trưởng Đỗ thì lên tiếng hỏi trước.
"Kết qua không khả quan sao?"
Viện trường Đỗ không giấu diếm, gật đầu, "Kết quả rất không tốt."
Nói xong liền đẩy một tờ giấy kết quả đến cho An Tịnh Nhã.
Số liệu và ngôn ngữ y học An Tịnh Nhã không hiểu vì vậy viện trưởng Đỗ tường tận giải thích cho cô nghe.
"Thuốc này đối với người bình thường thì là thuốc tốt, nhưng với người từng bị chấn động não và làm phẫu thuật như Cao tổng thì rất không tốt, không những làm suy giảm trí nhớ của người bệnh, gây bệnh lý mất trí nhớ về sau, còn để lại di chứng rất nặng nề."
An Tịnh Nhã sững sờ ngồi trên ghế, mấp máy môi run run nói, "Vậy Minh Thành....anh ấy...hiện tại không sao chứ?"
"Cái này phải làm kiểm tra mới biết được. Nếu như mới uống thuốc không bao lâu thì có thể chữa được, nhưng ...nếu đã uống lâu dài rồi.... chúng tôi không thể đảm bảo sẽ hồi phục được."
An Tịnh Nhã bước chân vững vàng đi ra ngoài, nhưng trên mặt cô lại không giấu được sự run rẩy sợ hãi. An Tịnh Nhã muốn về nhà đợi Cao Minh Thành, nhưng nghĩ thế nào liền gọi điện đến phòng thư ký của Cao Minh Thành.
"Cao tổng có ở văn phòng không? Tôi là An Tịnh Nhã."
Thư ký vội vàng nói, "Cao tổng có ở văn phòng. Vừa rồi Angel tiểu thư có đến đây mang theo canh hầm cho Cao tổng."
Thư ký đơn giản nghĩ rằng bà chủ là gọi đến kiểm tra vì vậy thành thật nói ngay.
An Tịnh Nhã vừa nghe Angel mang canh hầm đến cho Cao Minh Thành thì vội vàng đi đến tập đoàn Cao thị. Cảm giác bất an như bủa vây An Tịnh Nhã, khiến cô cảm thấy như tim mình thắt lại, rất khó thở.
Pudding theo bước chân đi nhanh của An Tịnh Nhã mà chạy, cái đuôi ở sau lắc lơ qua lại.
Phòng thư ký thấy An Tịnh Nhã không lâu sau đó đã có mặt, hơn nữa còn đi rất nhanh vào văn phòng tổng tài thì đều đô xô ra cửa mang tâm thế hóng chuyện.
An Tịnh Nhã mở mạnh cánh cửa vào phòng liền thấy Angel đang múc canh ra.
Cao Minh Thành đang mặt nhăn mày nhíu phê văn kiện thì thấy cửa phòng mở mạnh, tiếp đó thấy An Tịnh Nhã, gương mặt như thở phào nhẹ nhõm, bỏ bút xuống, bước vài bước đi tới bên cạnh.
"Vợ, em tới rồi."
An Tịnh Nhã kiềm chế tâm trạng một chút, cười nói, "Muốn cùng anh ra ngoài ăn tối."
Sau đó làm như là mới thấy Angel, "Em họ, cũng ở đây sao?"
Angel ghét cái xưng hô em họ này, nhưng bên ngoài vẫn cười nói, "Dạ. Em mới học nấu ăn để sắp tới tham gia một chương trình lớn vì vậy mang đến cho anh họ ăn thử, đầu bếp ở nhà khen em nấu rất ngon."
An Tịnh Nhã gật đầu đã hiểu, "Cảm ơn em họ. Vậy cứ để đó chút chị cầm về ăn, đợi Minh Thành làm việc xong chị và anh ấy đã hẹn ra ngoài ăn tối."
Angel chần chừ, "Nếu không hai người cứ ăn đi em ngồi đợi cũng được, chút em mang bình giữ nhiệt về luôn."
An Tịnh Nhã không chịu, "Để mai chị kêu Mộng Phạn đem qua nhà trả em. Em chắc cũng không cần ngay đâu nhỉ."
Cao Minh Thành có chút khó chịu lên tiếng, "Em về đi. Không phải nói ngày mai phải trở lại đoàn làm phim sao, về nghỉ ngơi đi. Em đổ bệnh dì sẽ rất lo."
Angel hết cách chỉ có thể đi về, lúc ra đến cửa còn nghe Cao Minh Thành nói, "Nêu không có chuyện gì quan trọng thì từ nay không cần đến đây."
"Em biết rồi." Angel hậm hực trả lời rồi ra về.
An Tịnh Nhã bước vài bước đến bình giữ nhiệt cầm lên đi ra ngoài, Cao Minh Thành cũng không cản mà trở lại bàn làm việc phê nhanh văn kiện để còn đi ăn tối với vợ.
An Tịnh Nhã cầm bình giữ nhiệt đến phòng thư ký đưa cho nữ thư ký ngồi gần cửa.
"Mọi người cùng nhau ăn khuya nha."
Văn phòng thư ký nhiều việc thường xuyên làm đến khuya mới có thể về.
Nhóm thư ký vui vẻ nhận lấy nói cảm ơn, sau khi nhìn An Tịnh Nhã đi khuất rồi liền túm lại nói chuyện với nhau.
Giang Minh Triết đi sau nghe được người phụ trách lẩm bẩm liền quay lại cho một cái lòng tin.
"Chuyện phu nhân làm đều có cân nhắc, anh cứ lo làm tốt công việc của mình. Sau này sẽ bù đắp cho anh." Giang Minh Triết chỉ vào tai người phụ trách rồi rời đi.
Người phụ trách cũng chẳng thể làm gì chỉ có thể quay lại hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Khang Dụ vừa hay đi qua đó thấy An Tịnh Nhã rời đi, đằng sau là người phụ trách thu âm than ngắn thở dài liền cho thư ký nên hỏi, sau khi trở về liền báo hết lại.
Thư ký thắc mắc, "Hàm tiểu thư có bối cảnh, nhưng Cao tổng phu nhân không giống người sẽ vì bối cảnh mà nhân nhượng, còn nói...Hàm gia so với Cao gia cũng không bằng. Cao tổng phu nhân sao lại...."
Khang Dụ phất tay, "Cứ quan sát đi."
Thư ký không nhiều chuyện lắm lời, gật đầu đi ra ngoài.
An Tịnh Nhã đi đến phòng làm việc của Tạ Tranh hỏi anh chuẩn bị cho buổi họp báo chiều nay và tiếc khai máy tối nay. Nhìn đến trang phục, An Tịnh Nhã đi đến sờ vào chiếc váy lụa màu đỏ.
"Có màu đen không?"
"Có màu đen, chỉ là kiểu dáng có hơi chút khác với cái váy này."
An Tịnh Nhã chắc chắn, "Mặc màu đen đi."
Tạ Tranh không hiểu, "Màu đỏ vẫn là tôn da của Nhược Vũ hơn."
"Không phải chỉ tôn màu da, thứ tôi muốn còn là tôn khí chất. Vẻ ngoài lạnh lùng của Đường Nhược Vũ là tự nhiên vậy nên mặc màu đen vừa có thể tôn da, vừa có thể tôn khí chất của cô ấy, hơn nữa cũng có thể dựa vào thiết kế làm nổi bật sự quyến rũ. Còn nữa .... Lưu Cẩn Thiên cũng mặc vest đen đi, cùng đi đến với Đường Nhược Vũ."
Tạ Tranh cười cười, "Cô muốn công khai cho mọi người thấy Peony đang nâng đỡ cho hai người họ."
"Không được sao?" An Tịnh Nhã nghiêng đầu cười.
Không những được mà còn rất được. Họp báo phóng viên đa số đều dồn hết vào vai nữ phụ chính, vì người casting thành công vai diễn này là một diễn viên phim thần tượng, hơn nữa còn không nổi.
Trước đó Tạ Tranh đều đã chuẩn bị hết nên Đường Nhược Vũ rất nhanh qua được phóng viên mà không đắc tội ai, chỉ để lại một câu.
"Tôi muốn sau khi bộ phim được công chiếu mọi người có thể nhìn vào diễn xuất đó của tôi để đánh giá. Cảm ơn."
An Tịnh Nhã ngồi ở văn phòng xem họp báo trực tiếp cũng cười. Pudding ở bên chân cô cọ cọ như muốn cô chơi với nó. An Tịnh Nhã cúi đầu xoa xoa đầu nó.
"Pudding, mẹ của con quả là có mắt nhìn người. Có đúng không?"
An Tịnh Nhã từ hôm qua đã xưng mẹ gọi con với Pudding, hơn nữa còn ôm nó đến thư phòng, kêu gọi Cao Minh Thành là ba. Như nhớ đếm gì đó An Tịnh Nhã liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Cao Minh Thành. Sau khi gọi xong tâm trạng vui lên không ít.
Đúng lúc này cô nhện được điện thoại của viện trưởng Đỗ nói rằng đã có kết quả kiểm tra thuốc. An Tịnh Nhã dọn lại một chút sau đó xách túi sách ra ngoài. Pudding vẫn như cũ chạy theo bên cạnh cô, một bước cũng không rời. An Tịnh Nhã vừa ra đến cửa lại gặp Tạ Tranh đi đến.
Tạ Tranh đưa đến trước mặt An Tịnh Nhã một tập tài liệu.
"Đây là danh sách các trợ lý mà tôi chọn lọc, cô xem rồi chọn ra."
An Tịnh Nhã nhìn tập tài liệu không dày không mỏng, "Cậu đưa cho thư ký Giang nói cậu ấy mang về nhà cho tôi."
Nói sau An Tịnh Nhã liền gấp gáp đi ngay.
An Tịnh Nhã vừa vào phòng, viện trưởng Đỗ như đã đợi cô từ lâu ngồi sẵn trên ghế sô pha.
An Tịnh Nhã ngồi xuống, trước tiên chào hỏi, quan sát vẻ mặt ngưng đọng của viện trưởng Đỗ thì lên tiếng hỏi trước.
"Kết qua không khả quan sao?"
Viện trường Đỗ không giấu diếm, gật đầu, "Kết quả rất không tốt."
Nói xong liền đẩy một tờ giấy kết quả đến cho An Tịnh Nhã.
Số liệu và ngôn ngữ y học An Tịnh Nhã không hiểu vì vậy viện trưởng Đỗ tường tận giải thích cho cô nghe.
"Thuốc này đối với người bình thường thì là thuốc tốt, nhưng với người từng bị chấn động não và làm phẫu thuật như Cao tổng thì rất không tốt, không những làm suy giảm trí nhớ của người bệnh, gây bệnh lý mất trí nhớ về sau, còn để lại di chứng rất nặng nề."
An Tịnh Nhã sững sờ ngồi trên ghế, mấp máy môi run run nói, "Vậy Minh Thành....anh ấy...hiện tại không sao chứ?"
"Cái này phải làm kiểm tra mới biết được. Nếu như mới uống thuốc không bao lâu thì có thể chữa được, nhưng ...nếu đã uống lâu dài rồi.... chúng tôi không thể đảm bảo sẽ hồi phục được."
An Tịnh Nhã bước chân vững vàng đi ra ngoài, nhưng trên mặt cô lại không giấu được sự run rẩy sợ hãi. An Tịnh Nhã muốn về nhà đợi Cao Minh Thành, nhưng nghĩ thế nào liền gọi điện đến phòng thư ký của Cao Minh Thành.
"Cao tổng có ở văn phòng không? Tôi là An Tịnh Nhã."
Thư ký vội vàng nói, "Cao tổng có ở văn phòng. Vừa rồi Angel tiểu thư có đến đây mang theo canh hầm cho Cao tổng."
Thư ký đơn giản nghĩ rằng bà chủ là gọi đến kiểm tra vì vậy thành thật nói ngay.
An Tịnh Nhã vừa nghe Angel mang canh hầm đến cho Cao Minh Thành thì vội vàng đi đến tập đoàn Cao thị. Cảm giác bất an như bủa vây An Tịnh Nhã, khiến cô cảm thấy như tim mình thắt lại, rất khó thở.
Pudding theo bước chân đi nhanh của An Tịnh Nhã mà chạy, cái đuôi ở sau lắc lơ qua lại.
Phòng thư ký thấy An Tịnh Nhã không lâu sau đó đã có mặt, hơn nữa còn đi rất nhanh vào văn phòng tổng tài thì đều đô xô ra cửa mang tâm thế hóng chuyện.
An Tịnh Nhã mở mạnh cánh cửa vào phòng liền thấy Angel đang múc canh ra.
Cao Minh Thành đang mặt nhăn mày nhíu phê văn kiện thì thấy cửa phòng mở mạnh, tiếp đó thấy An Tịnh Nhã, gương mặt như thở phào nhẹ nhõm, bỏ bút xuống, bước vài bước đi tới bên cạnh.
"Vợ, em tới rồi."
An Tịnh Nhã kiềm chế tâm trạng một chút, cười nói, "Muốn cùng anh ra ngoài ăn tối."
Sau đó làm như là mới thấy Angel, "Em họ, cũng ở đây sao?"
Angel ghét cái xưng hô em họ này, nhưng bên ngoài vẫn cười nói, "Dạ. Em mới học nấu ăn để sắp tới tham gia một chương trình lớn vì vậy mang đến cho anh họ ăn thử, đầu bếp ở nhà khen em nấu rất ngon."
An Tịnh Nhã gật đầu đã hiểu, "Cảm ơn em họ. Vậy cứ để đó chút chị cầm về ăn, đợi Minh Thành làm việc xong chị và anh ấy đã hẹn ra ngoài ăn tối."
Angel chần chừ, "Nếu không hai người cứ ăn đi em ngồi đợi cũng được, chút em mang bình giữ nhiệt về luôn."
An Tịnh Nhã không chịu, "Để mai chị kêu Mộng Phạn đem qua nhà trả em. Em chắc cũng không cần ngay đâu nhỉ."
Cao Minh Thành có chút khó chịu lên tiếng, "Em về đi. Không phải nói ngày mai phải trở lại đoàn làm phim sao, về nghỉ ngơi đi. Em đổ bệnh dì sẽ rất lo."
Angel hết cách chỉ có thể đi về, lúc ra đến cửa còn nghe Cao Minh Thành nói, "Nêu không có chuyện gì quan trọng thì từ nay không cần đến đây."
"Em biết rồi." Angel hậm hực trả lời rồi ra về.
An Tịnh Nhã bước vài bước đến bình giữ nhiệt cầm lên đi ra ngoài, Cao Minh Thành cũng không cản mà trở lại bàn làm việc phê nhanh văn kiện để còn đi ăn tối với vợ.
An Tịnh Nhã cầm bình giữ nhiệt đến phòng thư ký đưa cho nữ thư ký ngồi gần cửa.
"Mọi người cùng nhau ăn khuya nha."
Văn phòng thư ký nhiều việc thường xuyên làm đến khuya mới có thể về.
Nhóm thư ký vui vẻ nhận lấy nói cảm ơn, sau khi nhìn An Tịnh Nhã đi khuất rồi liền túm lại nói chuyện với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.