Chương 37
Miêu Diệc Hữu Tú
31/05/2016
Bên góc phòng bên này, toàn bộ phát sinh khi nãy đều rơi vào trong mắt mọi người.
Phương Tình trước mắt đều sùng bái cảm khái: “Chị Giai Hỉ, thật sự là ‘hùng – mạnh’ a!”
Cố Mạch cũng khe khẽ cười rộ lên: “Chiêu thức của chị ấy tuy rằng không cao minh, đối phó với Dương Đan lại vừa hay. Nháo như vậy, tất cả mọi người biết Dương Đan ả ghen tuông nữ chính, Song Hỉ tất nhiên biến thành nữ chính được đồng tình. Mai sau cho dù Lưu Hiệp vì cô nàng quyết liệt trong nhà, mọi người cũng chỉ ca ngợi tình yêu cả bọn họ, sẽ không có nói xầm xì gì về Song Hỉ… . . . . . . Hơn nữa, chị ấy làm một hồi như vậy, còn có được cái khéo léo, nước bẩn đều hất hết lên người khác, bản thân mình lại phủi sạch sẽ!!”
Phương Tình đồng ý gật gật đầu, bên người Lục Hân không biết khi nào tới lại lạnh lùng hừ một tiếng.
“Hà Giai Hỉ làm như vậy, sẽ chọc giận Dương Đan. Về sau không biết cô nàng sẽ làm ra chuyện gì làm khó Lưu gia. Trước mắt Lưu gia tiếp nhận một hạng mục rất lớn, nơi phát ra tài chính chủ yếu dựa vào Dương gia. Cô chị làm như vậy khiến cho Dương Đan trả thù, chỉ sợ Lưu Hiệp sẽ rơi vào cảnh khó khăn.”
Cố Mạch không bận tâm nâng tay vén vén tóc: “Tóm lại Song Hỉ sẽ không phải chịu mệt nha! Hà Giai Hỉ cũng chẳng cần quan tâm tới nhiều sóng gió vậy đâu, báo thù giúp em gái là tốt rồi, huống chi….. chị ấy là muốn buộc Lưu Hiệp chọn lựa”
Phương Tình có chút lơ mơ, nghĩ nghĩ mới để ý tới quan hệ lợi hại trong đó, không khỏi có chút lo lắng: “Chị Giai Hỉ không phải luôn luôn không muốn thấy Lưu Hiệp sao? Làm sao bây giờ. . . . . .”
Cố Mạch thấy có người lại không hiểu rõ, không kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ chị ấy vẫn đang không muốn thấy hắn, nhưng chị ấy có thể làm sao?? Song Hỉ quyết tâm phải đi theo Lưu Hiệp, chị chỉ có thể nghĩ biện pháp hết sức cố gắng vì Song Hỉ bình định chướng ngại, bảo đảm cô nàng không đến mức ăn khổ!”
Nói tới đây, Cố Mạch hơi hơi dừng một chút, dường như lơ đễnh nói: “Cũng như cậu với mẹ cậu, cậu nếu nhận định Lục Hân, bác ấy ngoài việc tán thành thì phải làm thế nào đây?”
Lục Hân đôi mắt khẽ nhúc nhích, sâu sắc nhìn cô nàng một cái.
Phương Tình kinh ngạc nhìn cô bạn, tinh tế cân nhắc, hiện ra vẻ mặt tỉnh ngộ.
Lục Hân mỉm cười, giơ ly rượu trong tay hướng Cố Mạch kính: “Vậy chúc cô. . . . . . Sớm ngày đạt thành mong muốn.”
Cố Mạch cổ tay vừa lật, một ly rượu nhanh chóng thấy đáy, đôi lông mi cao vút khẽ nhướng: “Cũng vậy!”
Sắc mặt Lưu Hiệp có chút khó coi, gương mặt hăng hái trước đây lộ vẻ mêt mỏi.
Song Hỉ chưa bao giờ thấy hắn như vậy, có chút lo lắng kéo góc áo hắn
“Hiệp Hiệp. . . . . .”
Lưu Hiệp thở dài một hơi, nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Đừng lo lắng, anh không sao. . . . . . Trong phòng có chút khó chịu, anh đi ra ngoài hít thở không khí”
Song Hỉ không rõ tình hình, không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cô chỉ có thể dựa vào trực giác, cảm nhận không khí không bình thường.
“Hiệp Hhiệp, em không thông minh, rất nhiều chuyện đều nhìn không rõ. Dương Đan có một câu là nói đúng, em chỉ biết đứng sau lưng người khác làm phiền phức.”
Song Hỉ trong lòng thực thất bại, cô từ nhỏ phản ứng so với người khác đều chậm nửa nhịp, bây giờ mới ý thức được bản thân mình mang tới không ít phiền toái cho Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp thở dài, hắn vẫn không muốn cô bị ảnh hưởng từ chuyện của mình, có thể tiếp tục vui vẻ yên tâm sống, nhưng chung quy cũng là hắn không thể bảo vệ cô chu toàn.
“Hỉ Bảo, anh đã nghĩ là làm liên luỵ tới em….. em không dính dáng tới anh, vậy muốn dính dáng ai chứ?”
Vừa lúc, Song Hỉ cùng Lưu Hiệp đứng ở ngoài ban công, ngọn đèn trong phòng xán lạn, phong cảnh ca múa vui vẻ, đỉnh đầu bọn họ là một mảnh ánh sáng óng ánh. Lưu Hiệp cũng vì uống không ít rượu, giọng nói có chút khàn khàn. Hắn nói, Hỉ Bảo, em không dính dáng tới anh, vậy muốn dính dáng ai?
Cái mũi Song Hỉ ê ẩm, cúi đầu, nước mắt đã rơi xuống.
“Làm sao vậy? Đừng khóc a. . . . . . Dương Đan chỉ nói lung tung, em tin thật sao! Hỉ Bảo, ngoan a, không khóc. . . . . .” Lưu Hiệp vừa thấy cô rơi nước mắt, liền luống cuống, tay chân luống cuống nâng mặt cô lên giúp cô lau nước mắt.
Tay Song Hỉ nắm góc áo hắn càng ngày càng chặt, khụt khịt, cố gắng ổn định bản thân.
“Hiệp Hiệp, chờ khi em tốt nghiệp. . . . . . Chúng ta liền kết hôn đi!”
Không phải nhất thời xúc động, không phải vì sự ôn hoà Lưu Hiệp khiến cho mê mang…Cô thực sự yêu người trước mắt này. Nếu lưỡng tình tương duyệt, như vậy có cái gì cần bận tâm nữa? Cô không muốn làm vẻ, thầm nghĩ hạnh phúc, cùng Lưu Hiệp bên nhau chính là hạnh phúc, cô như vậy vì sao phải lãnh phí hạnh phúc trước mắt chứ?
Lưu Hiệp không thể tin nhìn cô, trong mắt tràn đầy vui mừng như điên, phiền não rối rắm khi nãy giờ đã tan biến sạch. Toàn bộ thể xác và tinh thần hắn, giống như ngâm mình trong nước nóng, thoải mái toàn thân đến độ không thể tưởng tượng được.
“Hỉ Bảo. . . . . . em vừa nói, là nói gì đó. . . . . . phải không?”
Song Hỉ đôi mắt ướt sũng mở thật to, một cái chớp mắt cũng không chớp nhìn hắn, trong đôi mắt đó toát ra ánh sáng, ngay cả sao trên trời cũng không bằng.
“Hiệp Hiệp, em nói, chúng ta kết hôn đi!”
Lưu Hiệp vẻ mặt vui sướng, thế nhưng giống như đứa trẻ reo hò một tiếng, bỗng nhiên nâng tay cầm eo Song Hỉ giơ cô lên cao xoay vòng vòng.
Song Hỉ cười vui vẻ, thét chói tai ôm chặt vai hắn bảo bỏ cô xuống.
Lưu Hiệp buông cô xuống lập tức ôm chặt lấy cô, ôm cô đi vào trong phòng.
Mọi người đã sớm nghe thấy tiếng cười ngoài ban công, tự động tự giác vì bọn họ nhường lối đi. Trong ánh mắt Lưu Hiệp chỉ có Song Hỉ, cô cũng cười nhìn hắn. Lưu Hiệp lôi kéo cô lên sân khấu, giơ lên tay Song Hỉ cao cao lên tuyên bố.
“Chúng tôi sẽ kết hôn !”
Không khí dưới này cũng bị cuốn hút, đều bị cảm hoá của bọn họ mà hoan hô. Phương Tình còn không sợ nhân vật chính náo loạn chưa đủ, ngay tức khắc lấy pháo dây bắn ra bốn phía, khiến bầu không khí càng thêm sôi động.
Trong mắt Lục Hân đều là ý cười, lại vẫn như cũ lạnh lùng nghiêm mặt hừ một tiếng, khinh thường mắng: “Khá lắm!”
Cố Mạch cũng vui vẻ thật tình vì Song Hỉ, nghe thấy lời hắn nói, cong mắt liếc nhìn gật đầu đồng ý: “Lưu Hiệp còn đem tay cô nàng giơ cao lên, cũng không phải thắng lợi của trận đấu quyền anh, động tác đó cũng ngốc thật!”
Hà Giai Hỉ sắc mặt đen đi, đêm nay thật đúng ngoài dự liệu của cô, tuy rằng kết cục này cô cũng không cảm thấy nó có cái gì không tốt.
Tống Duy Minh cười vô cùng bất đắc dĩ: “Giai Hỉ, em gái bảo bối của em, khiến cho vũ hội anh tỉ mỉ chuẩn bị đều bị làm hỏng rồi!”
Hà Giai Hỉ cơn giận đằng đằng trừng mắt nhìn gã liếc mắt một cái, tức giận nói: “Lưu Hiệp là tên ngốc sao?”
Tống Duy Minh hơi hơi sửng sốt, nhíu đầu mày: “Em không phải muốn ép buộc hắn cho ra đáp án sao, làm sao? Bây giờ lại bắt đầu vì em rể mà đau lòng a?”
Hà Giai Hỉ nghiêm mặt đen sau một lúc lâu không nói, suy tư một lát đột nhiên thản nhiên cười, hơi có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Dù sao dù sao không phải em gặp xuí quẩy, ngày mai. . . . . . Có hắn chịu rồi!”
“Con muốn đi đâu??”
Phương Tình toàn thân cứng đờ, tựa như con mèo, thắt lưng chậm rãi thẳng lên, nghiêng đầu nói với Lục Hân: “Anh ra bên ngoài chờ em trước đi, em tới ngay.”
Lục Hân nhìn cô, lại nhìn nhìn Dịch Trường Thanh đẹp lạnh lùng động lòng người, gật gật đầu đi trước .
Phương Tình xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ. . . . . .”
Dịch Trường Thanh hừ lạnh một tiếng: “Theo mẹ về!”
Phương Tình nhíu mày: “Về để làm gì? Nghe lời mẹ cùng Hạ Khải Minh kết giao?”
“Khải Minh nó không tệ, gia thế bối cảnh không thua Lục Hân, mấu chốt là nó ôn hoà lương thiện, vì điểm này không cần thiết nói cho con cũng biết rõ ràng so với Lục Hân cũng hơn bao nhiêu”
Phương Tình thở dài: “Hạ Khải Minh tốt lắm, đối với con chỉ coi anh ấy là anh trai, chỉ có tình cảm anh em, không có tình yêu nam nữ”
Dịch Trường Thanh không biến sắc: “Tình cảm có thể gầy dựng.”
Phương Tình thấy mềm mỏng không được, không khỏi giọng điệu nghiêm túc : “Mẹ, mẹ không cần cố sức tác hợp cho con cùng Hạ Khải Minh. Mẹ xem mẹ làm như vậy khiến cho anh ấy xấu hổ lắm, huống chi bây giờ cùng Cố Tiểu Mạch bên nhau. Mẹ làm như vậy là chia rẻ uyên ương không hợp tình. Anh ấy kiêng nể là do mẹ là trưởng bối không khước từ, miễn cưỡng theo ý mẹ tới tìm con, cứ tiếp tục mãi, chúng ta vài người sau này làm sao có thể chung sống?”
Gương mặt Dịch Trường Thanh đen hẳn xuống: “Con thực nghĩ nó là miễn cưỡng thuận theo ý ta?”
Phương Tình đương nhiên gật gật đầu: “Đương nhiên! Mẹ, mẹ cũng đừng trăm phương ngàn kế làm khó chúng con . . . . . . Thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt, chẳng lẽ đều muốn con sống thử một lần? Con nói thật với mẹ, đêm giao thừa ngày đó con tới Lục gia, ba mẹ anh ấy đã đồng ý chuyện chúng con…”
Dịch Trường Thanh nghe vậy tức giận càng cao: “Con dám ở sau lưng ta đi tới nhà bọn họ”
Phương Tình rõ ràng thẳng thắn nói thật: “Đúng vậy, mẹ cũng đừng coi con thành trẻ con nữa, con có nhận định của con!”
Dịch Trường Thanh tức hết hơi, chỉ có chút tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con là đứa không có đầu óc vô tâm vô phế, Dịch Trường Thanh ta làm sao sinh đứa con gái ngu xuẩn thế này chứ!”
Phương Tình không chút nào để ý nhún vai: “Hoặc là, con kế thừa gien của ba nhiều chút?”
Dịch Trường Thanh giận ngứa cả hàm răng, biết bây giờ nói cái gì Phương Tình đều nghe không vào, dứt khoát mặc kệ cô, cô liền bỏ đi
Phương Tình vừa rời khỏi, Cố Mạch liền lượn lờ trên đôi giầy cao vút từ trong góc đi ra, giọng nói tôn kính khiêm tốn: “Dì Dịch!”
Dịch Trường Thanh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô nàng trong chốc lát, Cố Mạch không né không tránh để cho bà nhìn quét.
Dịch Trường Thanh chậm rãi lộ ra một tươi cười ý vị thâm trường: “Cháu là Cố Mạch người mà Tình Tình luôn miệng nhắc tới??”
Cố Mạch rũ mí mắt quan sát, vô cùng nhu thuận gật gật đầu.
Dịch Trường Thanh thản nhiên mở miệng: “Ta biết cha cháu, ông ấy bây giờ khoẻ chứ?”
Cố Mạch kiêu ngạo như vậy giờ phút nãy rất biết ngoan ngoãn: “Cha cháu khoẻ lắm, cảm ơn dì Dịch quan tâm”
Dịch Trường Thanh bận tâm cô tốt xấu gì cũng là bạn của Phương Tình, cũng không có làm khó cô nàng, hỏi thẳng: “Cháu ở đây mong chờ ta, chắc là vì thằng nhóc Hạ gia kia?”
Cố Mạch khuôn mặt trầm tĩnh, không có chút thẹn thùng hay bối rối vì bị vạch trần, tự nhiên thừa nhận.
“Dì lợi dụng Khải Minh, có từng nghĩ tới đối với anh ấy vô cùng không có công bằng?? Cố Mạch kính xin dì thủ hạ lưu tình.”
Dịch Trường Thanh nở nụ cười cân nhắc: “À? Cháu làm sao biết rõ hắn không vui vẻ phải chịu đựng?”
Cố Mạch nhìn bà nghiêm túc hỏi lại: “Chẳng lẽ dì cảm thấy uống chậm có thể giải khát? Cho hắn hy vọng, sẽ chỉ khiến cho hắn thêm thất vọng. Cùng với mai sau đau khổ đấu tranh, không bằng chưa bao giờ từng hưởng qua ngon ngọt này, cuối cùng tương lai dễ chịu càng khiến cho không bỏ xuống được.”
Dịch Trường Thanh im lặng nhìn cô nàng sau một lúc lâu, đột nhiên cười: “Ta nhìn không rõ cháu, cháu như vậy mà có tâm tư thế kia, so với ai khác cũng nhìn rõ mọi việc, theo lý thuyết…. không nên yêu tiểu tự Hạ gia kia chứ?”
Cố Mạch bất ngờ khi bị bà hỏi như vậy:”Trong tình cảm, cháu cũng phải trải qua mới biết được không phải cái gì cũng có thể khống chế. Dì Dịch lúc còn trẻ… cũng không phải vì một người mà mất đi kiềm chế sao?”
Dịch Trường Thanh nhướng nhướng mi: “Con gái thông minh tốt lắm, tránh được bị hại, nhưng mà….. Người nếu mà quá thông minh, cái gì cũng biết rõ ràng hết, trái lại sẽ mất đi nhiều niềm vui. Có chút ít hồ đồ, mới sống được thoải mái. . . . . .”
Tươi cười trên gương mặt Cố Mạch nhạt đi rất nhiều, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đồng tử lạnh khẽ lướt qua Dịch Trường Thanh nhìn về phía ngoài cửa: “Không có chút thông minh như vậy, cháu chỉ sợ rằng không thể ở sống cho tới bây giờ. Không phải mọi cô gái đều may mắn giống như Tình Tử, có một người mẹ vì cô ấy là lo liệu sạch sẽ”
Dịch Trường Thanh gật gật đầu không cần phải nhiều lời nữa: “Tình Tình có cháu làm bạn như vậy rất tốt…. . . . . . Yên tâm, ta luôn luôn biết yêu thương tiểu bối, sẽ không xuống tay độc. Nhưng mà, cháu phải biết rằng, mấy chuyện này kỳ thật không phải mình ta là có thể tính được. Hạ Khải Minh nếu là không có lòng dạ nào, ta có xúi giục thế nào cũng không được.”
Cố Mạch nghe lời này của bà nở nụ cười, trong mắt ánh sáng chớp động: “Dì cứ yên tâm, về Khải Minh nơi đó có cháu, sẽ không giằng co lâu lắm!”
Phương Tình cùng Lục Hân cùng với Lưu Hiệp cùng Song Hỉ ăn mừng, bốn người trẻ tuổi chơi đùa đến đêm khuya mới tàn cuộc.
Lục Hân vừa vào nhà đã cởi cà- vạt, cởi nút cổ áo, thả lỏng ngồi tựa vào sô pha
Phương Tình vẫn rất phấn khởi, cười hì hì rót cho hắn ly nước: “Khó chịu ? Anh uống còn ít hơn em, uống quá kém!”
Lục Hân lười biếng quét mắt nhìn cô một cái: “Ít nhất tôi uống rượu ngoan, uống say không tìm người 419……”
Phương Tình bị hắn nói, tức giận nói: “Anh chờ xem, nếu uống ruợu kém, anh muốn lấy được niềm vui từ ông nội em xem rất khó đó!”
Lục Hân khẽ nhíu mày, nâng mắt sâu kín nhìn chăm chú vào cô..
Phương Tình bị ánh mắt của hắn thấy sợ hãi trong lòng..
“Em nói xem. . . . nếu gạo nấu thành cơm, mẹ em còn có thể kiên quyết phản đối như vậy không?”
Phương Tình sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên, lại bị Lục Hân nhanh như điện chế trụ, mạnh mẽ túm kéo xuống, nghiêng người đặt cô nằm trên sô pha..
“Lục Hân, Lục Hân anh bình tỉnh một chút, đừng xằng bậy. . . . . .”
Lục Hân làm sao bất kể kháng cự từ cô, không đợi cô nói hết liền hôn xuống. . .
Phương Tình trước mắt đều sùng bái cảm khái: “Chị Giai Hỉ, thật sự là ‘hùng – mạnh’ a!”
Cố Mạch cũng khe khẽ cười rộ lên: “Chiêu thức của chị ấy tuy rằng không cao minh, đối phó với Dương Đan lại vừa hay. Nháo như vậy, tất cả mọi người biết Dương Đan ả ghen tuông nữ chính, Song Hỉ tất nhiên biến thành nữ chính được đồng tình. Mai sau cho dù Lưu Hiệp vì cô nàng quyết liệt trong nhà, mọi người cũng chỉ ca ngợi tình yêu cả bọn họ, sẽ không có nói xầm xì gì về Song Hỉ… . . . . . . Hơn nữa, chị ấy làm một hồi như vậy, còn có được cái khéo léo, nước bẩn đều hất hết lên người khác, bản thân mình lại phủi sạch sẽ!!”
Phương Tình đồng ý gật gật đầu, bên người Lục Hân không biết khi nào tới lại lạnh lùng hừ một tiếng.
“Hà Giai Hỉ làm như vậy, sẽ chọc giận Dương Đan. Về sau không biết cô nàng sẽ làm ra chuyện gì làm khó Lưu gia. Trước mắt Lưu gia tiếp nhận một hạng mục rất lớn, nơi phát ra tài chính chủ yếu dựa vào Dương gia. Cô chị làm như vậy khiến cho Dương Đan trả thù, chỉ sợ Lưu Hiệp sẽ rơi vào cảnh khó khăn.”
Cố Mạch không bận tâm nâng tay vén vén tóc: “Tóm lại Song Hỉ sẽ không phải chịu mệt nha! Hà Giai Hỉ cũng chẳng cần quan tâm tới nhiều sóng gió vậy đâu, báo thù giúp em gái là tốt rồi, huống chi….. chị ấy là muốn buộc Lưu Hiệp chọn lựa”
Phương Tình có chút lơ mơ, nghĩ nghĩ mới để ý tới quan hệ lợi hại trong đó, không khỏi có chút lo lắng: “Chị Giai Hỉ không phải luôn luôn không muốn thấy Lưu Hiệp sao? Làm sao bây giờ. . . . . .”
Cố Mạch thấy có người lại không hiểu rõ, không kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ chị ấy vẫn đang không muốn thấy hắn, nhưng chị ấy có thể làm sao?? Song Hỉ quyết tâm phải đi theo Lưu Hiệp, chị chỉ có thể nghĩ biện pháp hết sức cố gắng vì Song Hỉ bình định chướng ngại, bảo đảm cô nàng không đến mức ăn khổ!”
Nói tới đây, Cố Mạch hơi hơi dừng một chút, dường như lơ đễnh nói: “Cũng như cậu với mẹ cậu, cậu nếu nhận định Lục Hân, bác ấy ngoài việc tán thành thì phải làm thế nào đây?”
Lục Hân đôi mắt khẽ nhúc nhích, sâu sắc nhìn cô nàng một cái.
Phương Tình kinh ngạc nhìn cô bạn, tinh tế cân nhắc, hiện ra vẻ mặt tỉnh ngộ.
Lục Hân mỉm cười, giơ ly rượu trong tay hướng Cố Mạch kính: “Vậy chúc cô. . . . . . Sớm ngày đạt thành mong muốn.”
Cố Mạch cổ tay vừa lật, một ly rượu nhanh chóng thấy đáy, đôi lông mi cao vút khẽ nhướng: “Cũng vậy!”
Sắc mặt Lưu Hiệp có chút khó coi, gương mặt hăng hái trước đây lộ vẻ mêt mỏi.
Song Hỉ chưa bao giờ thấy hắn như vậy, có chút lo lắng kéo góc áo hắn
“Hiệp Hiệp. . . . . .”
Lưu Hiệp thở dài một hơi, nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Đừng lo lắng, anh không sao. . . . . . Trong phòng có chút khó chịu, anh đi ra ngoài hít thở không khí”
Song Hỉ không rõ tình hình, không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cô chỉ có thể dựa vào trực giác, cảm nhận không khí không bình thường.
“Hiệp Hhiệp, em không thông minh, rất nhiều chuyện đều nhìn không rõ. Dương Đan có một câu là nói đúng, em chỉ biết đứng sau lưng người khác làm phiền phức.”
Song Hỉ trong lòng thực thất bại, cô từ nhỏ phản ứng so với người khác đều chậm nửa nhịp, bây giờ mới ý thức được bản thân mình mang tới không ít phiền toái cho Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp thở dài, hắn vẫn không muốn cô bị ảnh hưởng từ chuyện của mình, có thể tiếp tục vui vẻ yên tâm sống, nhưng chung quy cũng là hắn không thể bảo vệ cô chu toàn.
“Hỉ Bảo, anh đã nghĩ là làm liên luỵ tới em….. em không dính dáng tới anh, vậy muốn dính dáng ai chứ?”
Vừa lúc, Song Hỉ cùng Lưu Hiệp đứng ở ngoài ban công, ngọn đèn trong phòng xán lạn, phong cảnh ca múa vui vẻ, đỉnh đầu bọn họ là một mảnh ánh sáng óng ánh. Lưu Hiệp cũng vì uống không ít rượu, giọng nói có chút khàn khàn. Hắn nói, Hỉ Bảo, em không dính dáng tới anh, vậy muốn dính dáng ai?
Cái mũi Song Hỉ ê ẩm, cúi đầu, nước mắt đã rơi xuống.
“Làm sao vậy? Đừng khóc a. . . . . . Dương Đan chỉ nói lung tung, em tin thật sao! Hỉ Bảo, ngoan a, không khóc. . . . . .” Lưu Hiệp vừa thấy cô rơi nước mắt, liền luống cuống, tay chân luống cuống nâng mặt cô lên giúp cô lau nước mắt.
Tay Song Hỉ nắm góc áo hắn càng ngày càng chặt, khụt khịt, cố gắng ổn định bản thân.
“Hiệp Hiệp, chờ khi em tốt nghiệp. . . . . . Chúng ta liền kết hôn đi!”
Không phải nhất thời xúc động, không phải vì sự ôn hoà Lưu Hiệp khiến cho mê mang…Cô thực sự yêu người trước mắt này. Nếu lưỡng tình tương duyệt, như vậy có cái gì cần bận tâm nữa? Cô không muốn làm vẻ, thầm nghĩ hạnh phúc, cùng Lưu Hiệp bên nhau chính là hạnh phúc, cô như vậy vì sao phải lãnh phí hạnh phúc trước mắt chứ?
Lưu Hiệp không thể tin nhìn cô, trong mắt tràn đầy vui mừng như điên, phiền não rối rắm khi nãy giờ đã tan biến sạch. Toàn bộ thể xác và tinh thần hắn, giống như ngâm mình trong nước nóng, thoải mái toàn thân đến độ không thể tưởng tượng được.
“Hỉ Bảo. . . . . . em vừa nói, là nói gì đó. . . . . . phải không?”
Song Hỉ đôi mắt ướt sũng mở thật to, một cái chớp mắt cũng không chớp nhìn hắn, trong đôi mắt đó toát ra ánh sáng, ngay cả sao trên trời cũng không bằng.
“Hiệp Hiệp, em nói, chúng ta kết hôn đi!”
Lưu Hiệp vẻ mặt vui sướng, thế nhưng giống như đứa trẻ reo hò một tiếng, bỗng nhiên nâng tay cầm eo Song Hỉ giơ cô lên cao xoay vòng vòng.
Song Hỉ cười vui vẻ, thét chói tai ôm chặt vai hắn bảo bỏ cô xuống.
Lưu Hiệp buông cô xuống lập tức ôm chặt lấy cô, ôm cô đi vào trong phòng.
Mọi người đã sớm nghe thấy tiếng cười ngoài ban công, tự động tự giác vì bọn họ nhường lối đi. Trong ánh mắt Lưu Hiệp chỉ có Song Hỉ, cô cũng cười nhìn hắn. Lưu Hiệp lôi kéo cô lên sân khấu, giơ lên tay Song Hỉ cao cao lên tuyên bố.
“Chúng tôi sẽ kết hôn !”
Không khí dưới này cũng bị cuốn hút, đều bị cảm hoá của bọn họ mà hoan hô. Phương Tình còn không sợ nhân vật chính náo loạn chưa đủ, ngay tức khắc lấy pháo dây bắn ra bốn phía, khiến bầu không khí càng thêm sôi động.
Trong mắt Lục Hân đều là ý cười, lại vẫn như cũ lạnh lùng nghiêm mặt hừ một tiếng, khinh thường mắng: “Khá lắm!”
Cố Mạch cũng vui vẻ thật tình vì Song Hỉ, nghe thấy lời hắn nói, cong mắt liếc nhìn gật đầu đồng ý: “Lưu Hiệp còn đem tay cô nàng giơ cao lên, cũng không phải thắng lợi của trận đấu quyền anh, động tác đó cũng ngốc thật!”
Hà Giai Hỉ sắc mặt đen đi, đêm nay thật đúng ngoài dự liệu của cô, tuy rằng kết cục này cô cũng không cảm thấy nó có cái gì không tốt.
Tống Duy Minh cười vô cùng bất đắc dĩ: “Giai Hỉ, em gái bảo bối của em, khiến cho vũ hội anh tỉ mỉ chuẩn bị đều bị làm hỏng rồi!”
Hà Giai Hỉ cơn giận đằng đằng trừng mắt nhìn gã liếc mắt một cái, tức giận nói: “Lưu Hiệp là tên ngốc sao?”
Tống Duy Minh hơi hơi sửng sốt, nhíu đầu mày: “Em không phải muốn ép buộc hắn cho ra đáp án sao, làm sao? Bây giờ lại bắt đầu vì em rể mà đau lòng a?”
Hà Giai Hỉ nghiêm mặt đen sau một lúc lâu không nói, suy tư một lát đột nhiên thản nhiên cười, hơi có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Dù sao dù sao không phải em gặp xuí quẩy, ngày mai. . . . . . Có hắn chịu rồi!”
“Con muốn đi đâu??”
Phương Tình toàn thân cứng đờ, tựa như con mèo, thắt lưng chậm rãi thẳng lên, nghiêng đầu nói với Lục Hân: “Anh ra bên ngoài chờ em trước đi, em tới ngay.”
Lục Hân nhìn cô, lại nhìn nhìn Dịch Trường Thanh đẹp lạnh lùng động lòng người, gật gật đầu đi trước .
Phương Tình xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ. . . . . .”
Dịch Trường Thanh hừ lạnh một tiếng: “Theo mẹ về!”
Phương Tình nhíu mày: “Về để làm gì? Nghe lời mẹ cùng Hạ Khải Minh kết giao?”
“Khải Minh nó không tệ, gia thế bối cảnh không thua Lục Hân, mấu chốt là nó ôn hoà lương thiện, vì điểm này không cần thiết nói cho con cũng biết rõ ràng so với Lục Hân cũng hơn bao nhiêu”
Phương Tình thở dài: “Hạ Khải Minh tốt lắm, đối với con chỉ coi anh ấy là anh trai, chỉ có tình cảm anh em, không có tình yêu nam nữ”
Dịch Trường Thanh không biến sắc: “Tình cảm có thể gầy dựng.”
Phương Tình thấy mềm mỏng không được, không khỏi giọng điệu nghiêm túc : “Mẹ, mẹ không cần cố sức tác hợp cho con cùng Hạ Khải Minh. Mẹ xem mẹ làm như vậy khiến cho anh ấy xấu hổ lắm, huống chi bây giờ cùng Cố Tiểu Mạch bên nhau. Mẹ làm như vậy là chia rẻ uyên ương không hợp tình. Anh ấy kiêng nể là do mẹ là trưởng bối không khước từ, miễn cưỡng theo ý mẹ tới tìm con, cứ tiếp tục mãi, chúng ta vài người sau này làm sao có thể chung sống?”
Gương mặt Dịch Trường Thanh đen hẳn xuống: “Con thực nghĩ nó là miễn cưỡng thuận theo ý ta?”
Phương Tình đương nhiên gật gật đầu: “Đương nhiên! Mẹ, mẹ cũng đừng trăm phương ngàn kế làm khó chúng con . . . . . . Thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt, chẳng lẽ đều muốn con sống thử một lần? Con nói thật với mẹ, đêm giao thừa ngày đó con tới Lục gia, ba mẹ anh ấy đã đồng ý chuyện chúng con…”
Dịch Trường Thanh nghe vậy tức giận càng cao: “Con dám ở sau lưng ta đi tới nhà bọn họ”
Phương Tình rõ ràng thẳng thắn nói thật: “Đúng vậy, mẹ cũng đừng coi con thành trẻ con nữa, con có nhận định của con!”
Dịch Trường Thanh tức hết hơi, chỉ có chút tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con là đứa không có đầu óc vô tâm vô phế, Dịch Trường Thanh ta làm sao sinh đứa con gái ngu xuẩn thế này chứ!”
Phương Tình không chút nào để ý nhún vai: “Hoặc là, con kế thừa gien của ba nhiều chút?”
Dịch Trường Thanh giận ngứa cả hàm răng, biết bây giờ nói cái gì Phương Tình đều nghe không vào, dứt khoát mặc kệ cô, cô liền bỏ đi
Phương Tình vừa rời khỏi, Cố Mạch liền lượn lờ trên đôi giầy cao vút từ trong góc đi ra, giọng nói tôn kính khiêm tốn: “Dì Dịch!”
Dịch Trường Thanh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô nàng trong chốc lát, Cố Mạch không né không tránh để cho bà nhìn quét.
Dịch Trường Thanh chậm rãi lộ ra một tươi cười ý vị thâm trường: “Cháu là Cố Mạch người mà Tình Tình luôn miệng nhắc tới??”
Cố Mạch rũ mí mắt quan sát, vô cùng nhu thuận gật gật đầu.
Dịch Trường Thanh thản nhiên mở miệng: “Ta biết cha cháu, ông ấy bây giờ khoẻ chứ?”
Cố Mạch kiêu ngạo như vậy giờ phút nãy rất biết ngoan ngoãn: “Cha cháu khoẻ lắm, cảm ơn dì Dịch quan tâm”
Dịch Trường Thanh bận tâm cô tốt xấu gì cũng là bạn của Phương Tình, cũng không có làm khó cô nàng, hỏi thẳng: “Cháu ở đây mong chờ ta, chắc là vì thằng nhóc Hạ gia kia?”
Cố Mạch khuôn mặt trầm tĩnh, không có chút thẹn thùng hay bối rối vì bị vạch trần, tự nhiên thừa nhận.
“Dì lợi dụng Khải Minh, có từng nghĩ tới đối với anh ấy vô cùng không có công bằng?? Cố Mạch kính xin dì thủ hạ lưu tình.”
Dịch Trường Thanh nở nụ cười cân nhắc: “À? Cháu làm sao biết rõ hắn không vui vẻ phải chịu đựng?”
Cố Mạch nhìn bà nghiêm túc hỏi lại: “Chẳng lẽ dì cảm thấy uống chậm có thể giải khát? Cho hắn hy vọng, sẽ chỉ khiến cho hắn thêm thất vọng. Cùng với mai sau đau khổ đấu tranh, không bằng chưa bao giờ từng hưởng qua ngon ngọt này, cuối cùng tương lai dễ chịu càng khiến cho không bỏ xuống được.”
Dịch Trường Thanh im lặng nhìn cô nàng sau một lúc lâu, đột nhiên cười: “Ta nhìn không rõ cháu, cháu như vậy mà có tâm tư thế kia, so với ai khác cũng nhìn rõ mọi việc, theo lý thuyết…. không nên yêu tiểu tự Hạ gia kia chứ?”
Cố Mạch bất ngờ khi bị bà hỏi như vậy:”Trong tình cảm, cháu cũng phải trải qua mới biết được không phải cái gì cũng có thể khống chế. Dì Dịch lúc còn trẻ… cũng không phải vì một người mà mất đi kiềm chế sao?”
Dịch Trường Thanh nhướng nhướng mi: “Con gái thông minh tốt lắm, tránh được bị hại, nhưng mà….. Người nếu mà quá thông minh, cái gì cũng biết rõ ràng hết, trái lại sẽ mất đi nhiều niềm vui. Có chút ít hồ đồ, mới sống được thoải mái. . . . . .”
Tươi cười trên gương mặt Cố Mạch nhạt đi rất nhiều, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đồng tử lạnh khẽ lướt qua Dịch Trường Thanh nhìn về phía ngoài cửa: “Không có chút thông minh như vậy, cháu chỉ sợ rằng không thể ở sống cho tới bây giờ. Không phải mọi cô gái đều may mắn giống như Tình Tử, có một người mẹ vì cô ấy là lo liệu sạch sẽ”
Dịch Trường Thanh gật gật đầu không cần phải nhiều lời nữa: “Tình Tình có cháu làm bạn như vậy rất tốt…. . . . . . Yên tâm, ta luôn luôn biết yêu thương tiểu bối, sẽ không xuống tay độc. Nhưng mà, cháu phải biết rằng, mấy chuyện này kỳ thật không phải mình ta là có thể tính được. Hạ Khải Minh nếu là không có lòng dạ nào, ta có xúi giục thế nào cũng không được.”
Cố Mạch nghe lời này của bà nở nụ cười, trong mắt ánh sáng chớp động: “Dì cứ yên tâm, về Khải Minh nơi đó có cháu, sẽ không giằng co lâu lắm!”
Phương Tình cùng Lục Hân cùng với Lưu Hiệp cùng Song Hỉ ăn mừng, bốn người trẻ tuổi chơi đùa đến đêm khuya mới tàn cuộc.
Lục Hân vừa vào nhà đã cởi cà- vạt, cởi nút cổ áo, thả lỏng ngồi tựa vào sô pha
Phương Tình vẫn rất phấn khởi, cười hì hì rót cho hắn ly nước: “Khó chịu ? Anh uống còn ít hơn em, uống quá kém!”
Lục Hân lười biếng quét mắt nhìn cô một cái: “Ít nhất tôi uống rượu ngoan, uống say không tìm người 419……”
Phương Tình bị hắn nói, tức giận nói: “Anh chờ xem, nếu uống ruợu kém, anh muốn lấy được niềm vui từ ông nội em xem rất khó đó!”
Lục Hân khẽ nhíu mày, nâng mắt sâu kín nhìn chăm chú vào cô..
Phương Tình bị ánh mắt của hắn thấy sợ hãi trong lòng..
“Em nói xem. . . . nếu gạo nấu thành cơm, mẹ em còn có thể kiên quyết phản đối như vậy không?”
Phương Tình sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên, lại bị Lục Hân nhanh như điện chế trụ, mạnh mẽ túm kéo xuống, nghiêng người đặt cô nằm trên sô pha..
“Lục Hân, Lục Hân anh bình tỉnh một chút, đừng xằng bậy. . . . . .”
Lục Hân làm sao bất kể kháng cự từ cô, không đợi cô nói hết liền hôn xuống. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.