Chương 26
Kỷ Mộc An
02/07/2023
Bờ môi của cậu mềm mại quá, vị ngọt ngào đâu đó cứ liên tục quấn lấy anh, không cho anh dừng lại. Tử Lưu nằm dưới tấm thân người nọ, không ngừng được cơn rên rĩ phát ra từ miệng, cơ thể khẽ khàng run rẩy, nhưng mà không phải sợ hãi, mà là khoái cảm mạnh mẽ đang tiến vào trái tim cậu.
( Phần sau chắc mọi người không thích đâu, nên mình lượt qua bớt)
...
Vốn dĩ Tử Lưu nghĩ rằng suốt cuộc đời sau này phải giấu diếm anh mãi mãi, nhưng mà người này cũng tâm lí quá rồi, dù vậy vẫn ẩn hiện đâu đó sự tinh nghịch mà chỉ có ở anh.
Cậu ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn anh, người con trai ấy cứ tưởng tượng chỉ có thể nhìn qua màng hình điện nhưng mà bây giờ lại nằm ngay đây, cạnh bên cậu. Ngoan ngoãn mà ngủ như chú cún con.
Đây là giấc mơ sao?
Hay là cậu chỉ đang ảo tưởng thôi?
Dù gì thì mặc kệ đi, cậu bị cuốn vào quá lâu rồi, bản thân cũng không muốn dứt ra nữa. Ảo tưởng hay mơ màng thì cũng chả sao cả, sưởi ấm trái tim cậu, yêu thương cậu, dành ít thời gian cho cậu là được rồi.
Tử Lưu đưa tay kéo một đường từ sống mũi của anh xuống đến phần cuối cằm. Định nghĩ từ yêu càng lúc càng đơn giản. Cậu chui rút vào chăn, ôm lấy lòng ngực săn chắc trước mặt mà thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
...
Vẫn y hệt những ngày khác, mùi hương đồ ăn sánh quen thuộc len lỏi vào từng tầng tầng lớp lớp trái tim cậu, khoét một lỗ không cho quên.
“Em thức rồi à? Tối qua ngủ quá....anh có pha nước chanh, uống đi cho giã bớt rượu”
“Được rồi, em biết mà”
Triết Sâm nhìn người con trai trước mặt mình, không khỏi muốn bế lên, mang đi cất vào lòng, bất chợt nở nụ cười.
“Nhóc Lãng~”
“Hửm? Chuyện gì?”
“Không gì hết, thích nên gọi thôi”
Cái thứ trong trái tim anh nảy nở ra nhanh quá, đến mức lí trí không thể khống chế nổi được.
“Sắp tốt nghiệp rồi, em định làm gì?”
“Ừm....chắc là live stream đàn, anh thấy sao?”
“Không thấy sao hết, Nhóc Lãng nhà ta đẹp như vậy, chơi đàn giỏi như vậy, chắc chắn có người vào xem thôi”
Bị người đàn ông trước mặt xu nịnh, cậu thấy có hơi buồn cười, cũng có chút tự cao nảy nở. Lặng lẽ chạm vào nơi tim, đập nhanh lắm, như muốn nhảy ra ngoài.
“Anh không đi làm sao?”
“Em ăn xong rồi anh đi”
Cuộc đời cứ mãi mãi trải qua những ngày tháng êm dịu thế này thì thật tốt đẹp biết bao. Cậu vốn đi một mình, nhưng bây giờ lại có thêm anh đi bên cạnh, trên đường đi luôn cười luôn nói. Thật là thú vị biết bao nhiêu.
Triết Sâm nhìn không rời mắt cậu trai trước mặt, bỗng nở nụ cười nhẹ, có chút không nỡ nói tạm biệt.
“Đi làm đi, nhìn gì quài à”
“Hôn một cái rồi đi”
“Đi nhanh lên”
Cậu đôi khi cũng bị cái bộ dạng cầu nhưng không được của anh làm cho động lòng, Du Triết Sâm thỉnh thoảng rất nhõng nhẽo, bám người còn có hơi hướng tinh nghịch. Từ lúc ở bên cạnh cậu những Đức tính kia càng ngày càng lộ rõ ràng hơn. Có biết là người ta thích lắm không.
...
“Ừ thì Tử Lưu”
“Dạ thầy”
Lão Ngô giảng viên của cậu gọi lại với giọng hơi ngập ngừng, kiểu như sợ bị từ chối, miệng ấp úng hồi lâu mới từ từ cất giọng.
“Buổi biểu diễn cuối năm...em có thể thay người đại diện lên sân khấu được không?”
Cậu nghe thấy rõ lắm, từ câu từng chữ, nhưng mà không biết nên trả lời thế nào mới phải.
“Thầy biết bệnh tình của em, nhưng mà....bản thân mình có tài, phải cho người khác thấy, học đàn cũng là để đứng trên sân khấu, em có thể cân nhắc một chút mà”
“Người đại diện.....”
“Người đại diện từ chối, nói rằng muốn đề cử em lên, tôi cũng không còn cách nào khác hết, vốn dĩ người đủ trình độ đứng trên sân khấu lớn thế này không nhiều, vậy mà lại bị từ chối”
*ren ren*
( bạn có hai tin nhắn từ “anh bạn trai”)
// Nhớ em~ //
//(≧▽≦)//
Tử Lưu bất giác nở nụ cười trên môi, thầm nghĩ “người gì đâu mà đáng yêu”
“Tử Lưu à, em—“
“Em đồng ý”
....
Triết Sâm vừa họp xong, mệt mỏi lấy tay xoa xoa hai Nguyệt thái dương, anh nhắm mắt lại cho nó nghĩ ngơi một chút, suốt cuộc hợp cứ hơi cay cay.
// Tan học chưa? //
// Tan rồi //
// Gửi ảnh anh xem //
Tử Lưu bên đầu dây kia, miệng không nhịn được nhếch lên một cái lớn. Lam Nhiên có hơi giật mình, bực bội muốn biết cậu nhắn tin với ai mà vui vết cười đùa đến vậy.
Cậu bạn nhón gót, đưa đầu mình về phía cậu sát hơn một chút, nào ngời vậy mà lại bị Tử Lưu phát hiện.
“Làm gì?”
Cậu vùng vằng nhích ra chỗ khác một chút.
“Xem xem cậu công tử đang nhắn tin với ai mà vui phải biết”
“Cậu biết làm cái gì chứ?”
Lam Nhiên vốn là bạn từ nhỏ bên cạnh nhà cậu, cậu ta cũng là thiếu gia, vùng tiền như nước lã, miệng nịnh nọt cũng giỏi. Từ nhỏ hai người đã rất thân, mỗi lần Tử Lưu bị ba mẹ mắng thì đều chạy qua nhà Lam Nhiên, cậu ta cũng rất vui vết đó tiếp.
Người đại diện lên sân khấu lần ngày chính là cậu ta, Lam Nhiên nhường lại cho cậu, cậu không hiểu lắm nên mới đi tìm để hỏi chuyện.
( Phần sau chắc mọi người không thích đâu, nên mình lượt qua bớt)
...
Vốn dĩ Tử Lưu nghĩ rằng suốt cuộc đời sau này phải giấu diếm anh mãi mãi, nhưng mà người này cũng tâm lí quá rồi, dù vậy vẫn ẩn hiện đâu đó sự tinh nghịch mà chỉ có ở anh.
Cậu ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn anh, người con trai ấy cứ tưởng tượng chỉ có thể nhìn qua màng hình điện nhưng mà bây giờ lại nằm ngay đây, cạnh bên cậu. Ngoan ngoãn mà ngủ như chú cún con.
Đây là giấc mơ sao?
Hay là cậu chỉ đang ảo tưởng thôi?
Dù gì thì mặc kệ đi, cậu bị cuốn vào quá lâu rồi, bản thân cũng không muốn dứt ra nữa. Ảo tưởng hay mơ màng thì cũng chả sao cả, sưởi ấm trái tim cậu, yêu thương cậu, dành ít thời gian cho cậu là được rồi.
Tử Lưu đưa tay kéo một đường từ sống mũi của anh xuống đến phần cuối cằm. Định nghĩ từ yêu càng lúc càng đơn giản. Cậu chui rút vào chăn, ôm lấy lòng ngực săn chắc trước mặt mà thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
...
Vẫn y hệt những ngày khác, mùi hương đồ ăn sánh quen thuộc len lỏi vào từng tầng tầng lớp lớp trái tim cậu, khoét một lỗ không cho quên.
“Em thức rồi à? Tối qua ngủ quá....anh có pha nước chanh, uống đi cho giã bớt rượu”
“Được rồi, em biết mà”
Triết Sâm nhìn người con trai trước mặt mình, không khỏi muốn bế lên, mang đi cất vào lòng, bất chợt nở nụ cười.
“Nhóc Lãng~”
“Hửm? Chuyện gì?”
“Không gì hết, thích nên gọi thôi”
Cái thứ trong trái tim anh nảy nở ra nhanh quá, đến mức lí trí không thể khống chế nổi được.
“Sắp tốt nghiệp rồi, em định làm gì?”
“Ừm....chắc là live stream đàn, anh thấy sao?”
“Không thấy sao hết, Nhóc Lãng nhà ta đẹp như vậy, chơi đàn giỏi như vậy, chắc chắn có người vào xem thôi”
Bị người đàn ông trước mặt xu nịnh, cậu thấy có hơi buồn cười, cũng có chút tự cao nảy nở. Lặng lẽ chạm vào nơi tim, đập nhanh lắm, như muốn nhảy ra ngoài.
“Anh không đi làm sao?”
“Em ăn xong rồi anh đi”
Cuộc đời cứ mãi mãi trải qua những ngày tháng êm dịu thế này thì thật tốt đẹp biết bao. Cậu vốn đi một mình, nhưng bây giờ lại có thêm anh đi bên cạnh, trên đường đi luôn cười luôn nói. Thật là thú vị biết bao nhiêu.
Triết Sâm nhìn không rời mắt cậu trai trước mặt, bỗng nở nụ cười nhẹ, có chút không nỡ nói tạm biệt.
“Đi làm đi, nhìn gì quài à”
“Hôn một cái rồi đi”
“Đi nhanh lên”
Cậu đôi khi cũng bị cái bộ dạng cầu nhưng không được của anh làm cho động lòng, Du Triết Sâm thỉnh thoảng rất nhõng nhẽo, bám người còn có hơi hướng tinh nghịch. Từ lúc ở bên cạnh cậu những Đức tính kia càng ngày càng lộ rõ ràng hơn. Có biết là người ta thích lắm không.
...
“Ừ thì Tử Lưu”
“Dạ thầy”
Lão Ngô giảng viên của cậu gọi lại với giọng hơi ngập ngừng, kiểu như sợ bị từ chối, miệng ấp úng hồi lâu mới từ từ cất giọng.
“Buổi biểu diễn cuối năm...em có thể thay người đại diện lên sân khấu được không?”
Cậu nghe thấy rõ lắm, từ câu từng chữ, nhưng mà không biết nên trả lời thế nào mới phải.
“Thầy biết bệnh tình của em, nhưng mà....bản thân mình có tài, phải cho người khác thấy, học đàn cũng là để đứng trên sân khấu, em có thể cân nhắc một chút mà”
“Người đại diện.....”
“Người đại diện từ chối, nói rằng muốn đề cử em lên, tôi cũng không còn cách nào khác hết, vốn dĩ người đủ trình độ đứng trên sân khấu lớn thế này không nhiều, vậy mà lại bị từ chối”
*ren ren*
( bạn có hai tin nhắn từ “anh bạn trai”)
// Nhớ em~ //
//(≧▽≦)//
Tử Lưu bất giác nở nụ cười trên môi, thầm nghĩ “người gì đâu mà đáng yêu”
“Tử Lưu à, em—“
“Em đồng ý”
....
Triết Sâm vừa họp xong, mệt mỏi lấy tay xoa xoa hai Nguyệt thái dương, anh nhắm mắt lại cho nó nghĩ ngơi một chút, suốt cuộc hợp cứ hơi cay cay.
// Tan học chưa? //
// Tan rồi //
// Gửi ảnh anh xem //
Tử Lưu bên đầu dây kia, miệng không nhịn được nhếch lên một cái lớn. Lam Nhiên có hơi giật mình, bực bội muốn biết cậu nhắn tin với ai mà vui vết cười đùa đến vậy.
Cậu bạn nhón gót, đưa đầu mình về phía cậu sát hơn một chút, nào ngời vậy mà lại bị Tử Lưu phát hiện.
“Làm gì?”
Cậu vùng vằng nhích ra chỗ khác một chút.
“Xem xem cậu công tử đang nhắn tin với ai mà vui phải biết”
“Cậu biết làm cái gì chứ?”
Lam Nhiên vốn là bạn từ nhỏ bên cạnh nhà cậu, cậu ta cũng là thiếu gia, vùng tiền như nước lã, miệng nịnh nọt cũng giỏi. Từ nhỏ hai người đã rất thân, mỗi lần Tử Lưu bị ba mẹ mắng thì đều chạy qua nhà Lam Nhiên, cậu ta cũng rất vui vết đó tiếp.
Người đại diện lên sân khấu lần ngày chính là cậu ta, Lam Nhiên nhường lại cho cậu, cậu không hiểu lắm nên mới đi tìm để hỏi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.