Chương 41: Trăm năm Cố gia
Tịch Hề
27/12/2019
Quý Sênh Ca dành cả buổi sáng chọn trang phục. Sắp tới sẽ phải thu tập
tiếp theo của gameshow, Cam Giai cần mấy bộ quần áo mà cô thì vẫn chưa
chọn được phụ kiện ưng ý.
Cửa văn phòng bị đẩy từ bên ngoài, Quý Nhàn cầm một cái túi màu trắng bước vào, khuôn mặt không giấu được vẻ vui sướng, "Sênh Ca, con nghỉ làm một hôm đi, mau về nhà sửa soạn một chút."
"Sửa soạn gì thế ạ?" Quý Sênh Ca chọn được hai bộ quần áo, bèn đánh dấu lại.
"Đêm nay có tiệc mừng thọ của ông cụ Cố, chúng ta sẽ đến chúc mừng."
"Ông cụ Cố?"
"Đúng vậy, Cố lão gia Cố Minh Thiện." Quý Nhàn kéo ghế ngồi xuống, lấy ra một tấm thiệp mời mạ vàng, "Nghe nói tiệc năm nay được tổ chức tại gia, khách mời chỉ giới hạn trong vòng đối tác làm ăn của Lệ Tinh thôi, thế mà vừa hay lại có nhà chúng ta, đúng là không dám tin!"
Tấm thiệp mời bé cỡ bàn tay, khiêm tốn bất ngờ. Quý Sênh Ca mở ra xem, thấy chữ viết trên thiệp tinh tế, bên dưới còn mời cả gia đình đến chung vui.
"Chắc con không cần tham dự đâu nhỉ?" Quý Sênh Ca buông tấm thiệp, lòng vẫn còn nghi ngờ. Đã bao giờ ba muốn cô xuất hiện tại mấy bữa tiệc như thế, dù sao dòng chữ "mang theo người nhà" kia vốn không bao gồm cô con gái lớn này.
"Đi chứ, đương nhiên phải đi rồi." Đặt chiếc túi lên bàn, Quý Nhàn cười nói, "Những người xuất hiện tối nay toàn là giám đốc công ty điện ảnh có tiếng, con đi làm quen một chút, mở rộng quan hệ mới có lợi cho Hoàn Cẩm sau này, sao có thể không đi được."
Ông ta đẩy chiếc túi đến trước mặt cô, nói: "Quần áo của con đã được chuẩn bị hết rồi, nhớ trang điểm thật đẹp, không được để ba mất mặt đâu đấy."
Nhìn chiếc túi trắng in tên nhãn hiệu nổi tiếng, Quý Sênh Ca cụp mắt, "Vâng, con sẽ sửa soạn kĩ."
"Thế mới được chứ."
Quý Nhàn thở phào một hơi. Lúc vừa nhận được thiệp mời, đúng là ông ta không định để Quý Sênh Ca tham dự. Nhưng vừa rồi Phương thiếu gọi điện hỏi thăm, còn cho người đưa bộ trang phục này đến, ông ta đương nhiên không dám từ chối Phương Triển.
****
Váy dài trắng ôm sát người, chiều dài tay váy vừa vặn ôm lấy một nửa cánh tay mảnh khảnh, Quý Sênh Ca kéo khóa váy, nhìn mình trong gương, không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Kiểu dáng đúng là gu của cô, không quá hở hang mà vừa đủ để phác họa đường cong hoàn mỹ. Phụ nữa nào mà chẳng thích đẹp, huống chi cô trời sinh đã xinh đẹp hơn người.Lớp trang điểm vừa phải rất tương xứng với chiếc váy trắng cô đang mặc, đôi môi kiều diễm đánh son đỏ tươi, dung nhan thanh lệ. Mấy ngày nay khí trời vẫn còn ấm nhưng cũng sắp sang đông, cô bèn mang theo một chiếc áo khoác trắng bằng lông, nói gì thì nói, sức khỏe vẫn quan trọng nhất.
Tài xế đã chờ sẵn dưới lầu, Quý Sênh Ca khom lưng ngồi vào xe. Ánh đèn neon xẹt qua cửa sổ, hắt lên người phụ nữ dựa lưng vào ghế, ngũ quan tinh xảo ẩn dưới bóng đêm, không nhìn rõ biểu cảm.
Xe tiến vào phía nam khu Bát Bài, phảng phất như đã xuyên qua một thời đại khác. Khung cảnh trước mắt không phải những dãy cao ốc san sát nhau, cũng không có sự phồn hoa náo nhiệt, cách đó không xa là dãy đèn lồng đỏ treo thành hàng nơi biệt thự, dường như cũng là ánh đèn soi lối duy nhất trong đêm đen.
Quý Sênh Ca nghe nói, khu vực này không thuộc phạm vi quy hoạch của đô thị nên cho dù thành phố Vân Giang có phát triển thế nào đi chăng nữa thì nét xưa cũ của nơi đây vẫn sẽ được gìn giữ. Vậy nên mới nói, có thể sống ở đây không phải chỉ có tiền là đủ mà còn cần bối cảnh gia tộc lâu đời.
"Đại thiểu thư, tới rồi."
Vì xe bên ngoài không thể vào trong nên tài xế đành dừng trước cổng lớn. Quý Sênh Ca cầm xắc tay, mở cửa xuống xe.
Xung quanh biệt thự đỗ không ít siêu xe, cô cúi đầu chỉnh lại lễ phục trên người, chắc chắn mọi thứ bình thường mới cất bước vào bên trong.
"Sao giờ chị mới tới? Ba đợi chij lâu lắm đó!" Quý Mỹ Âm mặc váy dài đỏ, trừng mắt nhìn người đã đến muộn còn ung dung chậm rãi là Quý Sênh Ca.
Váy dài trắng bó sát để lộ đường cong thân thể, lễ phục vốn nhạt nhòa song khoác lên người Quý Sênh Ca lại không thể phù hợp hơn. Đôi môi đỏ rực tôn lên đường nét xinh đẹp trên gương mặt.
Quý Mỹ Âm mím môi đến mức trắng bệch, bình thường những buổi tiệc thế này ba sẽ không để Quý Sênh Ca có cơ hội lộ diện, hôm nay bị làm sao vậy không biết?
Gót chân giẫm lên bậc thang cuối cùng, Quý Sênh Ca đến bên cạnh Quý Nhàn, "Ba, trên đường bị kẹt xe."
"Không sao, chúng ta cũng vừa mới đến." Quý Nhàn nhìn đứa con gái lớn, cười nhẹ. Nhan sắc đứa con gái này của ông ta đúng là không thể xem thường, thế mới có thể lọt vào mắt xanh của con trai nhà họ Phương.
Phương Vân Bội liếc bộ lễ phục trên người Quý Sênh Ca, nhãn hiệu không rẻ chút nào.
"Đi thôi, mau vào trong."
Quý Nhàn lấy ra thiệp mời rồi bước về phía lối vào. Phương Vân Bội một bên khoác tay chồng, một bên thì thầm với Quý Mỹ Âm mấy câu dỗ dành.
Quý Sênh Ca đi cuối, khoảnh khắc bước vào cửa lớn đại sảnh, khung cảnh rực rỡ đập vào mắt cô.
"Wow, căn phòng này đẹp quá, còn rộng nữa!"
Bên tai vang lên giọng cảm thán kinh ngạc của Quý Mỹ Âm, Quý Sênh Ca khẽ mím môi, thật ra trong lòng cũng sửng sốt không kém. Dãy biệt thự này của Cố gia được thiết kế theo phong cách Minh-Thanh, cột chạm trổ, lợp ngói lưu ly xanh biếc, mỗi một chi tiết đều chứng tỏ địa vị tôn quý của chủ nhà.
Trăm năm Cố gia, quả là trăm nghe không bằng một thấy.
****
Trên bục cao, người đàn ông lười biếng tựa người vào lan can, trong tay kẹp một điếu thuốc lá. Khách khứa lục tục xuất hiện, anh tùy ý quét mắt một vòng, chỉ thấy đa số là những gương mặt xa lạ.
Danh sách khách mời đêm nay do một tay Cố Tái Thành lo liệu. Các CEO của những công ty được mời này chỉ vừa hợp tác với Lệ Tinh, bối cảnh còn non kém, nền móng không đủ sâu, mà những gia tộc có bối cảnh lại xuất hiện không nhiều.
Cố Duy Thâm cúi đầu hút thuốc, môi mỏng khẽ cong. Danh sách khách mời đêm nay anh chưa từng nhìn qua, mời ai cũng như nhau thôi, chỉ là Cố Tái Thành này tâm tư quá sâu.
****
Biệt thự có một bãi sân trống, giờ phút này được bao phủ bởi bức tường bằng hoa. Trong thời tiết se lạnh lập đông mà vẫn có thể nhìn thấy cảnh đẹp ý vui thế này, chỉ có thể là Cố gia.
Đàn ông tây trang chỉnh tề, còn phụ nữ lại muôn màu muôn vẻ, song nhìn chung mọi người đều chọn màu trắng, trông lóa mắt lạ thường. Cố Duy Thâm dụi thuốc, hai tay đút túi đi về hướng sảnh trước.
Quý Nhàn đưa vợ đi mời rượu, hình như nhìn thấy người quen nên thân thiết đến chào hỏi. Phương Vân Bội kéo con gái theo, nhân cơ hội giới thiệu với mọi người.
Bỏ lại sau lưng tiếng cười nói chói tai, hai tay Quý Sênh Ca nắm áo choàng, xoay người đi về phía tường hoa. Đủ loại hoa rực rỡ như gấm, khiến người ta yêu thích không thôi, ngón tay cô vuốt ve cánh hoa, ánh mắt lướt qua tường hoa nhìn thấy người đàn ông đứng trên bục cao.
Đôi mắt anh u ám tựa đêm đen, dường như cũng đang nhìn cô, Quý Sênh Ca còn chưa kịp phản ứng thì bả vai đã bị vỗ nhẹ.
"Sênh Ca, tôi tìm em nãy giờ."
Phương Triển nâng ly rượu đi tới, ánh mắt không rời khỏi người Quý Sênh Ca.
Cửa văn phòng bị đẩy từ bên ngoài, Quý Nhàn cầm một cái túi màu trắng bước vào, khuôn mặt không giấu được vẻ vui sướng, "Sênh Ca, con nghỉ làm một hôm đi, mau về nhà sửa soạn một chút."
"Sửa soạn gì thế ạ?" Quý Sênh Ca chọn được hai bộ quần áo, bèn đánh dấu lại.
"Đêm nay có tiệc mừng thọ của ông cụ Cố, chúng ta sẽ đến chúc mừng."
"Ông cụ Cố?"
"Đúng vậy, Cố lão gia Cố Minh Thiện." Quý Nhàn kéo ghế ngồi xuống, lấy ra một tấm thiệp mời mạ vàng, "Nghe nói tiệc năm nay được tổ chức tại gia, khách mời chỉ giới hạn trong vòng đối tác làm ăn của Lệ Tinh thôi, thế mà vừa hay lại có nhà chúng ta, đúng là không dám tin!"
Tấm thiệp mời bé cỡ bàn tay, khiêm tốn bất ngờ. Quý Sênh Ca mở ra xem, thấy chữ viết trên thiệp tinh tế, bên dưới còn mời cả gia đình đến chung vui.
"Chắc con không cần tham dự đâu nhỉ?" Quý Sênh Ca buông tấm thiệp, lòng vẫn còn nghi ngờ. Đã bao giờ ba muốn cô xuất hiện tại mấy bữa tiệc như thế, dù sao dòng chữ "mang theo người nhà" kia vốn không bao gồm cô con gái lớn này.
"Đi chứ, đương nhiên phải đi rồi." Đặt chiếc túi lên bàn, Quý Nhàn cười nói, "Những người xuất hiện tối nay toàn là giám đốc công ty điện ảnh có tiếng, con đi làm quen một chút, mở rộng quan hệ mới có lợi cho Hoàn Cẩm sau này, sao có thể không đi được."
Ông ta đẩy chiếc túi đến trước mặt cô, nói: "Quần áo của con đã được chuẩn bị hết rồi, nhớ trang điểm thật đẹp, không được để ba mất mặt đâu đấy."
Nhìn chiếc túi trắng in tên nhãn hiệu nổi tiếng, Quý Sênh Ca cụp mắt, "Vâng, con sẽ sửa soạn kĩ."
"Thế mới được chứ."
Quý Nhàn thở phào một hơi. Lúc vừa nhận được thiệp mời, đúng là ông ta không định để Quý Sênh Ca tham dự. Nhưng vừa rồi Phương thiếu gọi điện hỏi thăm, còn cho người đưa bộ trang phục này đến, ông ta đương nhiên không dám từ chối Phương Triển.
****
Váy dài trắng ôm sát người, chiều dài tay váy vừa vặn ôm lấy một nửa cánh tay mảnh khảnh, Quý Sênh Ca kéo khóa váy, nhìn mình trong gương, không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Kiểu dáng đúng là gu của cô, không quá hở hang mà vừa đủ để phác họa đường cong hoàn mỹ. Phụ nữa nào mà chẳng thích đẹp, huống chi cô trời sinh đã xinh đẹp hơn người.Lớp trang điểm vừa phải rất tương xứng với chiếc váy trắng cô đang mặc, đôi môi kiều diễm đánh son đỏ tươi, dung nhan thanh lệ. Mấy ngày nay khí trời vẫn còn ấm nhưng cũng sắp sang đông, cô bèn mang theo một chiếc áo khoác trắng bằng lông, nói gì thì nói, sức khỏe vẫn quan trọng nhất.
Tài xế đã chờ sẵn dưới lầu, Quý Sênh Ca khom lưng ngồi vào xe. Ánh đèn neon xẹt qua cửa sổ, hắt lên người phụ nữ dựa lưng vào ghế, ngũ quan tinh xảo ẩn dưới bóng đêm, không nhìn rõ biểu cảm.
Xe tiến vào phía nam khu Bát Bài, phảng phất như đã xuyên qua một thời đại khác. Khung cảnh trước mắt không phải những dãy cao ốc san sát nhau, cũng không có sự phồn hoa náo nhiệt, cách đó không xa là dãy đèn lồng đỏ treo thành hàng nơi biệt thự, dường như cũng là ánh đèn soi lối duy nhất trong đêm đen.
Quý Sênh Ca nghe nói, khu vực này không thuộc phạm vi quy hoạch của đô thị nên cho dù thành phố Vân Giang có phát triển thế nào đi chăng nữa thì nét xưa cũ của nơi đây vẫn sẽ được gìn giữ. Vậy nên mới nói, có thể sống ở đây không phải chỉ có tiền là đủ mà còn cần bối cảnh gia tộc lâu đời.
"Đại thiểu thư, tới rồi."
Vì xe bên ngoài không thể vào trong nên tài xế đành dừng trước cổng lớn. Quý Sênh Ca cầm xắc tay, mở cửa xuống xe.
Xung quanh biệt thự đỗ không ít siêu xe, cô cúi đầu chỉnh lại lễ phục trên người, chắc chắn mọi thứ bình thường mới cất bước vào bên trong.
"Sao giờ chị mới tới? Ba đợi chij lâu lắm đó!" Quý Mỹ Âm mặc váy dài đỏ, trừng mắt nhìn người đã đến muộn còn ung dung chậm rãi là Quý Sênh Ca.
Váy dài trắng bó sát để lộ đường cong thân thể, lễ phục vốn nhạt nhòa song khoác lên người Quý Sênh Ca lại không thể phù hợp hơn. Đôi môi đỏ rực tôn lên đường nét xinh đẹp trên gương mặt.
Quý Mỹ Âm mím môi đến mức trắng bệch, bình thường những buổi tiệc thế này ba sẽ không để Quý Sênh Ca có cơ hội lộ diện, hôm nay bị làm sao vậy không biết?
Gót chân giẫm lên bậc thang cuối cùng, Quý Sênh Ca đến bên cạnh Quý Nhàn, "Ba, trên đường bị kẹt xe."
"Không sao, chúng ta cũng vừa mới đến." Quý Nhàn nhìn đứa con gái lớn, cười nhẹ. Nhan sắc đứa con gái này của ông ta đúng là không thể xem thường, thế mới có thể lọt vào mắt xanh của con trai nhà họ Phương.
Phương Vân Bội liếc bộ lễ phục trên người Quý Sênh Ca, nhãn hiệu không rẻ chút nào.
"Đi thôi, mau vào trong."
Quý Nhàn lấy ra thiệp mời rồi bước về phía lối vào. Phương Vân Bội một bên khoác tay chồng, một bên thì thầm với Quý Mỹ Âm mấy câu dỗ dành.
Quý Sênh Ca đi cuối, khoảnh khắc bước vào cửa lớn đại sảnh, khung cảnh rực rỡ đập vào mắt cô.
"Wow, căn phòng này đẹp quá, còn rộng nữa!"
Bên tai vang lên giọng cảm thán kinh ngạc của Quý Mỹ Âm, Quý Sênh Ca khẽ mím môi, thật ra trong lòng cũng sửng sốt không kém. Dãy biệt thự này của Cố gia được thiết kế theo phong cách Minh-Thanh, cột chạm trổ, lợp ngói lưu ly xanh biếc, mỗi một chi tiết đều chứng tỏ địa vị tôn quý của chủ nhà.
Trăm năm Cố gia, quả là trăm nghe không bằng một thấy.
****
Trên bục cao, người đàn ông lười biếng tựa người vào lan can, trong tay kẹp một điếu thuốc lá. Khách khứa lục tục xuất hiện, anh tùy ý quét mắt một vòng, chỉ thấy đa số là những gương mặt xa lạ.
Danh sách khách mời đêm nay do một tay Cố Tái Thành lo liệu. Các CEO của những công ty được mời này chỉ vừa hợp tác với Lệ Tinh, bối cảnh còn non kém, nền móng không đủ sâu, mà những gia tộc có bối cảnh lại xuất hiện không nhiều.
Cố Duy Thâm cúi đầu hút thuốc, môi mỏng khẽ cong. Danh sách khách mời đêm nay anh chưa từng nhìn qua, mời ai cũng như nhau thôi, chỉ là Cố Tái Thành này tâm tư quá sâu.
****
Biệt thự có một bãi sân trống, giờ phút này được bao phủ bởi bức tường bằng hoa. Trong thời tiết se lạnh lập đông mà vẫn có thể nhìn thấy cảnh đẹp ý vui thế này, chỉ có thể là Cố gia.
Đàn ông tây trang chỉnh tề, còn phụ nữ lại muôn màu muôn vẻ, song nhìn chung mọi người đều chọn màu trắng, trông lóa mắt lạ thường. Cố Duy Thâm dụi thuốc, hai tay đút túi đi về hướng sảnh trước.
Quý Nhàn đưa vợ đi mời rượu, hình như nhìn thấy người quen nên thân thiết đến chào hỏi. Phương Vân Bội kéo con gái theo, nhân cơ hội giới thiệu với mọi người.
Bỏ lại sau lưng tiếng cười nói chói tai, hai tay Quý Sênh Ca nắm áo choàng, xoay người đi về phía tường hoa. Đủ loại hoa rực rỡ như gấm, khiến người ta yêu thích không thôi, ngón tay cô vuốt ve cánh hoa, ánh mắt lướt qua tường hoa nhìn thấy người đàn ông đứng trên bục cao.
Đôi mắt anh u ám tựa đêm đen, dường như cũng đang nhìn cô, Quý Sênh Ca còn chưa kịp phản ứng thì bả vai đã bị vỗ nhẹ.
"Sênh Ca, tôi tìm em nãy giờ."
Phương Triển nâng ly rượu đi tới, ánh mắt không rời khỏi người Quý Sênh Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.