Vấn Lang Quân

Chương 1

Điển Tâm

12/06/2014

Núi cao, khe núi, đường mòn.

Đây là một khe núi hiểm trở, hai bên vách núi cao ngất, bên cạnh có một dòng suối trong suốt. Hai bên vách núi cũng có dòng nước chảy qua khe núi, cùng nhập vào dòng suối.

Nơi này được xưng là Cửu sơn Thập Bát (*), không chỉ là thế núi hiểm trở, nước chảy xiết nguy hiểm, hơn nữa người càng hiểm.

(*Cửu sơn Thập Bát: chín ngọn núi, mười tám khe núi )

Hơn mười năm trước, trong núi này liền tụ tập một đám sơn tặc, thỉnh thoảng cướp bóc của thương lữ (*) qua đường.

(*Thương lữ: đoàn xe chở hàng hóa của các thương nhân đi qua)

Sơn tặc nhanh nhẹn dũng mãnh, tất cả đều là nam nhân cao to cường tráng, cộng thêm toàn cưỡi trên lưng ngựa hoang, ở giữa núi rừng xuất quỷ nhập thần, quan phủ cũng không có biện pháp đành phải bó tay, nhóm dân cư phụ cận cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Bình thường, ở chỗ này nếu có người đi lạc liền nhất định không trở lại.

Trong rừng toàn cây tùng rậm rạp, nước chảy róc rách, chim ưng bay lượn vòng tròn trên bầu trời xanh xanh giữa khe núi, trong khe núi một thân thân hình nhỏ bé, yêu kiều đang nằm.

Ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.

Trong khe núi không khí lạnh như băng, nàng mặc một bộ quần áo vàng nhạt, đi hài màu hồng cánh sen, nằm ở trên thềm đá lạnh, có nửa thân mình nằm ở chỗ nước cạn, cũng không nhúc nhích, sợi tóc đen nhánh như rơi vào khe suối trong suốt, từ từ để nước lay động

Bỗng dưng, xa xa trên đường mòn hẻo lánh, một người một ngựa chậm rãi đi đến, tiếng vó ngựa thanh thúy.

Khấu, khấu, khấu, khấu, khấu, khấu

Đó là một con ngựa hoang màu đen cường tráng, nam nhân hai tay ngăm đen thô dày kéo lấy bờm ngựa.

Hắn một thân hắc y, tóc dài chỉ dùng vải thô buộc cao đơn giản, hai tròng mắt lãnh liệt, khuôn mặt khắc sâu như tượng đá được khắc, mang một vẻ mặt cuồng dã.

Vó ngựa vẫn vang lên, một người một ngựa không có đình chỉ, vó ngựa thậm chí thiếu chút nữa dẫm phải đầu nhỏ của nàng. Nam nhân mặt không chút thay đổi, nhìn không chớp mắt, như đối với tiểu nữ nhân kia nhìn như không thấy.

Phía chân trời một đám mây trắng được gió kéo đến, chim chóc ở trên đầu hót ríu rít, tiếng vó ngựa dần dần xa, trong khe núi thân hình nhỏ bé, yêu kiều vẫn là không nhúc nhích.

Thẳng đến cơ hồ lúc sắp đạp tới khe sâu, hắc y nam tử giống như nhớ tới cái gì, thế này mới ghìm dây cương lại, con ngựa tức khắc dừng lại.

Hắn nhíu mi, sau một lúc lâu tựa như đang tự suy tư, lại liền kéo dấy cương sang bên tay trái, quay đầu ngựa lại, hướng đường cũ bước vào.

Lúc này, hắn đi đến tại bên cạnh nữ tử nhìn như tử thi mới dừng lại, hai tròng mắt lợi hại đảo qua thân thể của nàng, tiếp theo rút ra trường kiếm ở bên hông, lấy mũi kiếm nâng ống tay áo dính nước bùn lên.

Quần áo mặc dù có chút bẩn, nhưng vẫn nhìn ra được là được may từ loại vải tốt nhất, loại này so với hoàng kim còn quý trọng hơn, người có gia cảnh bình thường tuyệt đối sẽ không có được. Không chỉ có như thế, bên cạnh ống tay áo rộng thùng thình, còn thêu chim bói cá lượn lờ ẩn hiện trong đám mây, kỹ thuật thêu rất tinh xảo, cẩn thận tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết có giá trị rất xa xỉ.

Từ hai tròng mắt hiện lên một tia hào quang, thân hình cao lớn xoay người xuống ngựa.

Hắn động tác gọn gàng, dễ dàng đem nàng từ trong nước kéo ra ngoài, quăng đến trên lưng ngựa, hắn động tác thô lỗ, phảng phất giờ phút này nhưng chính là đang vứt một túi ngô lên trên lưng ngựa.

Hắn lại lần nữa ngồi lên trên lưng ngựa, quay đầu ngựa lại, hướng khe sâu bước vào.

Thanh sơn như trước, nước chảy vẫn như cũ, một trận gió thổi phất quá đường mòn. Nam nhân vẫn là mặt không chút thay đổi, mà người nằm ngang trên lưng ngựa, một đôi mày liễu cẩn thận, nhẹ nhàng nhíu lại –

Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, dần dần biến mất.

“Trại chủ đã trở lại!”

Âm thanh vang dội gầm rú vang vọng bốn phía, thủ trạm gác (*) Vương Nhị mặt rỗ đưa tay bắc bên miệng làm loa, hướng đồng bọn phía dưới cửa trại hô: “ Mở cửa, phóng cầu kiều —-”

(*thủ trạm gác: người đứng trên trạm gác cao ở trước cửa sơn trại)

“Đến đây!”

Tiểu thủ vệ thét to, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, dùng sức chuyển động mộc chế đĩa quay (*)thật lớn .

(*mộc chế đĩa quay : như là tay lái của chiến thuyền ý)

Chỉ chốc lát sau, âm thanh cánh cửa gỗ nặng lề vang ầm ầm, cửa gỗ thật lớn của sơn trại chậm rãi hạ xuống, cuối cùng ầm vang một tiếng, bắc ngang qua vách núi đá đối diện, làm mặt đất rung chuyển dữ dội một phen.

Vắt ngang qua hai vách núi, là một khe suối sâu không thấy đáy. một đường cạnh vách núi, là mật đạo trọng yếu ẩn mật liên kết với đường mòn, mà một đường khác giữ vách núi, còn lại là một tòa sơn trại khổng lồ hùng vĩ, trong sơn trại mọi người đi ra bên ngoài, toàn dựa vào cây cầu gỗ này.

Nơi này là Cửu sơn Thập Bát là địa phương rất hiểm trở, cũng là căn cứ của bọn họ.

Hoắc Ưng giục ngựa, bước qua thành cầu gỗ thật lớn, đi vào trong sơn trại, phía sau lại lần nữa truyền đến tiếng nổ, cầu gỗ được thu hồi, nơi này lại lần nữa trở nên tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài

Hắn xoay người xuống ngựa, túm hoàng y nữ tử (*), khiêng trên vai.

(*hoàng y nữ tử :nữ tử vận trang phục màu vàng)

Một gã thiếu niên hơn mười tuổi lập tức tiến lên, đem con ngựa dắt đến một bên vào trong chuồng, tuy rằng ngoài miệng không có nói, nhưng cặp ánh mắt kia của hắn nhịn không được trộm ngắm trại chủ trên vai đang khiêng bao —- ách —- kia không phải là bao!

Bất luận nhìn như thế nào cũng thấy, trên vai trại chủ khiêng giờ phút này, đều như là một nữ nhân a, chẳng lẽ là, trại chủ luôn luôn không gần nữ sắc, lúc này lại đoạt một nữ nhân trở về?

Không, không đúng a! Trại chủ không phải đã nghiêm chỉnh ra lệnh nói cho tất cả mọi người trong trại, có thể cướp hàng hóa ,và tiền bạc, chính là tuyệt đối không được có ý niệm cướp nữ nhân mang về sơn trại ở trong đầu sao?

Mọi người trao đổi ánh mắt nghi vấn, lại không dám hé răng nói nửa lời

Hoắc Ưng một đường khiêng nàng kia, xuyên qua sân nhà, đi nhanh vào trong nhà, quang minh chính đại đi qua, mọi người ai cũng trừng lớn mắt, cũng đi theo hắn vào phòng nghị sự.

Vừa vào phòng chính, vài tên đại hán cũng tùy theo đi tới, cấp báo cáo sự tình lớn nhỏ trong trại.

Hắn tùy ý đặt nữ nhân kia trên nền nhà, bàn tay to lớn dạo qua một vòng ở trên thân hình lạnh như băng, bỏ trâm gài tóc và trang sức ra, tiếp theo xoay người, vén vạt ngoại sam hướng chiếc ghế đi đến.

“Trại chủ, đây là —-” hán tử mày rậm cố lấy dũng khí, hỏi ra vấn đề thắc mắc trong lòng của mọi người

“Hàng nhặt được.” Hoắc Ưng thản nhiên nói, âm điệu lạnh như băng, đem trang sức ném cho thuộc hạ. “ Cầm đi đổi lấy ngân lượng.” Hắn phân phó.

“Ách, kia, thế còn nữ nhân kia ?”

“Đem quần áo lột, cũng cầm đi đổi lấy tiền.” Hắn tiếp nhận trà nóng một bên đưa đến, vẫn là mặt không chút thay đổi.

Mọi người trừng lớn ánh mắt ngạc nhiên, ánh mắt toàn tập trung trên mặt đất, chỉ thấy tiểu nữ nhân kia tóc dài tán loạn, vẻ mặt đầy bùn, rất giống một đứa nhỏ.

Trên thái dương của nàng có vết máu đã khô, trên tay nhỏ bé trắng noãn còn có vết trầy da, vật liệu may mặc trên người dính một chút bùn, một bộ dáng như bị ngã từ đỉnh núi xuống, thân hình nho nhỏ cứng ngắc như đã chết, bị thô lỗ để xuống đất, cũng không thấy nàng có động tĩnh gì.

A, hay là nữ nhân này đã chết?

“Xem nàng như vậy chết, khẳng định sẩy chân ngã nhào vào vách núi.” Có người đoán.

“Trên trán có máu mà, đại khái là bị ngã vỡ đầu.”

“Trại chủ ở đâu kiếm ra?”

Hoắc Ưng buông chén trà xuống. “ Nhặt được ở địa phương cách đây mấy chục thước.”

“Chỉ có một mình nàng sao?”

Hắn gật đầu, có chút không kiên nhẫn.

“Quái, là cô nương nhà ai sao một mình chạy tới Cửu sơn Thập Bát này?” Có người khó hiểu nói.

“Không quan tâm nhiều như vậy, nói không chừng nàng là muốn tới chỗ này tự vẫn.” Một người khác nói, ánh mắt nhìn thẳng vật liệu may mặc tốt nhất kia, ở trong lòng thầm đánh giá, xiêm y này có thể đổi được bao nhiêu ngân lượng.

Trại chủ nói rất đúng, vật liệu may mặc được thêu rất tinh xảo rất hiếm thấy, xem ra người ta là cô nương nhà giàu có, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, tuổi còn trẻ mà đã đi tìm đến cái chết. Chính là, xiêm y trên người này còn có thể đổi được chút tiền, có thể cho mấy đứa trẻ ăn no, coi như là làm công đức đi, nhiều nhất bọn họ đem nàng mai táng thận trọng, đốt thêm ba nén hương, cũng coi như trả lại ân tình của nàng.



“Đúng rồi, trại chủ, hôm qua lại có hai hộ nhà tiến đến, nói là từ phương bắc đến, một nhà họ Lưu, một nhà họ Trần, hai hộ này có bẩy nhân khẩu.” Trương Gia Bảo dẫn đầu phục hồi lại tinh thần, vội vàng báo cáo.

“Đã an bài tốt chưa?”

“Đã làm như lệ thường, trước để cho nữ quyến đến vườn rau hỗ trợ, nam phái đi làm công việc xây dựng.”

“Tốt lắm.” Hoắc Ưng gật đầu.

Một con gà trống theo ngoài cửa đi vào, nó ngẩng đầu ưỡn ngực để lộ ra lông chim xinh đẹp của nó. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn con gà trống kia một cái, mới lại quay đầu —-

“Có tin tức gì không?” Hắn hỏi.

“Nói.”

Hoắc Ưng giương mắt, tầm mắt chuyển hướng vào tên còn lại.

“Lão Cát, thám tử phái xuống núi đâu?”

“Tiểu Vương dùng bồ câu đưa tin trở về, tri huyện Sơn Đông tháng sau sẽ cáo lão hồi hương, Viễn Đông tiêu cục thay hiệu buôn Hà Nam vận chuyển lương thực, hai loại tin tức này xác nhận không có lầm.”

“Tri huyện Sơn Đông là người như thế nào?!” ngón tay to dày đầy nam tính nhẹ nhàng gõ gõ xuống mặt bàn, ánh mắt của hắn thâm trầm, có chút đăm chiêu, mọi người cung kính đứng ở một bên, chờ nghe chỉ thị của hắn.

“Đồn đãi nói hắn vài năm nay đã tham ô không biết bao nhiêu ngân lượng, Tiểu Vương nói hắn thỉnh đội quân quan binh hộ tống, chỉ là trả hơn mười lượng để vận chuyển mỗi xe hàng hóa.”

Trên bạc môi nhếch lên một nụ cười, con ngươi đen lóe ra quang mang mãnh liệt như ánh mắt của con thú đang săn mồi.

“Cửa hiệu Hà Nam làm ăn buôn bán ra sao?” Hoắc Ưng lại hỏi.

“Lâm đại phú của hiệu Hà Nam buôn bán rất công đạo, gặp gỡ năm mất mùa, còn có thể mang hàng hóa ra phát chẩn tai ương.”

Ngoài phòng một trận xôn xao, một con chó lông vàng đang truy đuổi một con mèo theo từ ngoài cửa chạy ra, tiến vào bên trong chuồng gà, trong khoảng thời gian ngắn gà bay chó sủa, làm cho túi bụi, bên ngoài mọi người vội vàng đem chó mèo bắt ra khỏi chuồng gà

Hoắc Ưng nheo lại ánh mắt, thẳng đến ngoài cửa tranh cãi ầm ĩ lắng xuống, mới lại mở miệng.

“Lương thực dự trữ của chúng ta còn thừa bao nhiêu?”

“Còn có thể chống đỡ trên mấy tháng.”

Hoắc Ưng nhíu mày, chậm rãi gật đầu.

Lão Cát sờ sờ mũi, thật cẩn thận mở miệng. “ Trại chủ, cần kêu Tiểu Vương thâm nhập, thám thính càng sâu một chút không?”

Hắn thu hồi tầm mắt, nhướng mày, tức khắc có quyết định. “ Buông tha cho hiệu buôn Hà Nam, kêu Tiểu Vương theo tri huyện Sơn Đông, nhìn xem vị trí chính xác của lão già đó ở đâu.”

“Dạ”

Lão Cát lui đi ra ngoài, Tương lão nhị liền tiến lên đây, phía sau còn có vài người đều muốn mau chút báo cáo tình huống trong trại cho Hoắc Ưng.

Vài vị đại hán đều qua tuổi bốn mươi, so về tuổi lớn hơn Hoắc Ưng rất nhiều, nhưng tất cả đều đối với nam nhân tuổi trẻ này tin phục sát đất, trong trại vô luận là việc lớn nhỏ, đều từ hắn toàn quyền quyết định.

Tuy nói bên ngoài truyền sinh động như thật, nói bọn họ là đàn sơn tặc, là ma đầu có bao nhiêu kiêu ngạo và hung ác, nhưng trong trại cũng không có đồ đệ nào hung ác. Nói trắng ra, vì cuộc sống khốn khó, bất đắc dĩ mới lên núi, bằng không người nào lại nguyện ý dân lương thiện không làm, lại đi làm sơn tặc?

Mấy năm trước phương bắc đại chiến, người mang theo gia quyến vào trong trại chỉ có tăng không giảm, mấy trăm cá nhân muốn ăn muốn uống muốn có chỗ ở, tất cả đều dựa vào sự tính toán của Hoắc Ưng.

“Trại chủ, trước đó vài ngày tường gỗ ở phía đông trại có chút gẫy mục, không lâu nữa chính là mùa mưa, có phải hay không thừa dịp sửa lại cho tốt?” Tương lão nhị nói, hắn phụ trách kiểm tra, trùng tu lại tường gỗ bốn phía trong trại .

Cẩu Tử Thất cũng vội vàng xen mồm vào “ Trại chủ, ở mật đạo cạnh khe suối nước cũng dâng lên nhiều, có phải hay không cũng nên đào thêm vài điểm”

“Kia có thể hoãn lại một chút?” Tương lão Nhị trừng lớn liếc mắt một cái.

“Là ngươi nói mùa mưa sắp tới nha!” Cẩu Tử Thất hừ một tiếng, không chịu thua trừng mắt trả lại.

Vì muốn công trình của mình được làm trước, mà hai người tranh nhau mặt đỏ tai hồng, phá lệ rống lớn tiếng.

Hoắc Ưng ngồi ở trên ghế, bất động thanh sắc, mắt lạnh nhìn hai người, chờ tranh luận chấm dứt.

Nguyên bản chú gà trống đang ở trong phòng, nơi nơi đi lại, lại vào lúc này đi đến trước mặt hắn, nó làm như đối với nữ nhân nằm ở giữa nhà kia thực cảm thấy hứng thú, mào gà màu đỏ trên đỉnh đầu thỉnh thoảng trái phải rung động, rồi đột nhiên cúi đầu tiến công, dùng mỏ bén nhọn nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn —-

Thật là chướng mắt!

Mắt đen hơi hơi nhíu lại, ngón trỏ bắn ra một đạo kình khí, bắn thẳng đến mào gà đỏ tươi kia.

“Khanh khách khanh khách —-”

Gà trống bị trúng kình khí, đau đến nhảy dựng lên, thẳng kêu khanh khách, chật vật bay thoát ra ngoài.

Khanh khách khanh khách —-

Là thanh âm gì?

Khanh Khanh mày liễu nhíu lại, cổ họng không phát ra được một chút thanh âm, chỉ có thể mấp máy đôi môi đầy đặn đỏ mọng. Nàng chậm rãi nhận ra, tạp âm dần dần đi xa kia chính là tiếng gà trống

Trời đã sáng?

Nàng thử muốn mở mắt ra, lại bị mãnh liệt choáng váng đánh úp trở lại, sợ tới mức nàng lập tức buông tha, hai mắt nhắm thật chặt, chờ choáng váng có thể biến mất.

Ông trời! Thân thể của nàng đau quá, tứ chi không còn sức lực, đau không thôi, như là có trăm ngàn cân đè nặng như vậy trầm trọng.

Xa xa truyền đến tiếng mèo kêu chó sủa, thanh âm mơ hồ, dần dần trở nên rõ ràng, nàng thậm chí nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm các nam nhân nói chuyện, có một thanh âm thấp trầm , cách nàng rất gần.

“Trước phái người đi đem tường phía đông một lần nữa đóng cọc, sau khi chuẩn bị cho tốt, lại cùng đi mở rộng khe suối sắp xếp thủy đạo.”

“Nhưng là, trại chủ —-” Hai gã đại hán trăm miệng một lời.

“Làm theo lời ta.” thanh âm lạnh lùng kia cắt đứt lời của bọn họ.

Nàng bởi vì thanh âm lãnh khốc kia mà rùng mình một cái, rồi mới phát hiện, quần áo trên người sớm trở nên lạnh băng lại ẩm ướt , giờ phút này toàn dán tại trên da thịt, cực kỳ không thoải mái .

Hảo lạnh!

Nàng trong bóng đêm nghĩ, hao hết khí lực hoạt động hai tay, gắt gao ôm lấy chính mình. Một trận gió lại đánh úp lại, thổi qua xiêm y lạnh như băng, dẫn phát từng trận hàn ý, nàng nhịn không được co rúm lại.

Trên đỉnh đầu tiếng đàm luận còn đang tiếp tục.

“Trại chủ, hoa tiêu ở vườn rau guồng nước có chút vấn đề, Giang bác gái muốn người cho người đi Cán Sa Thành mời người đến sửa.”

Nhắc tới Cán Sa Thành, lãng mi nhíu chặt lại, bàn tay to nắm chặt cái chén.

“Trong trại không có người nào sửa được sao?” Hoắc Ưng thanh âm trầm thấp hỏi.

Cán Sa Thành cách nơi này chỉ có mấy chục dặm đường, lân cận với nước Vãn Sa , sản xuất tơ lụa là chính, phía nam có một tòa thành đứng đầu giàu có nhất. Mấy năm trước, khi cha hắn làm chủ sơn trại cũng từng có ý đoạt lấy thương đội của Cán Sa Thành .

“Lâm Tam làm nghề mộc nói hắn không hiểu lắm nguyên lý của guồng nước.”

“Vậy cho người xuống núi đi bắt một người biết làm về, bịt kín mắt người đó lại, sau khi xong việc lại thả hắn xuống núi.” Hắn buông cái chén xuống, nhìn bọn thuộc hạ, mặt khác bổ xung thêm một câu.” Thời điểm vào thành chú ý một chút, tân thành chủ (*)của Cán Sa Thành, không cần tùy tiện chọc —-”

(*tân thành chủ : thành chủ mới )

“Ha —- ha —- hắt xì!”



Bên dưới chân thình lình vang lên một cái hắt xì lớn, cắt đứt một chữ cuối cùng của hắn.

Mọi người nghe tiếng ngẩn ngơ, đều hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy nữ tử nguyên bản nằm úp sấp trên mặt đất kia ,giờ phút này sớm cuộn tròn mình lại, hai tay vây quanh chính mình, còn liên tục hắt xì.

Hắn cúi đầu, chân mày cau lại.

“Ai nha, nguyên lai không chết a?!” Tương lão Nhị trừng lớn mắt, hoàn hồn kêu lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, thật vất vả mới ngừng hắt xì, nhưng là trong người vẫn còn hàn ý, nàng không ngừng run run, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập.

Bất quá, sau khi dùng sức đánh vài cái hắt xì, cơn choáng váng chậm rãi biến mất, nàng hít sâu một hơi, thật cẩn thận mở to mắt.

Trước hết xuất hiện ở trước mắt, là một đôi giày đế cao màu đen, trên giày đen là màu đen trang phục, bên hông buộc một thanh trường kiếm. Tầm mắt lại hướng lên trên, ánh vào trong mắt là nam nhân cằm kiên cường, bạc môi mân thành một đường, sống mũi thẳng, còn có một đôi con ngươi đen sáng.

Đó là một đôi ánh mắt lạnh như băng, sâu không lường được, lại không có nửa điểm cảm tình, chỉ lóe ra quang mang hắc ám, như là hai viên ngọc đen phát sáng lãnh liệt.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, bị ánh mắt lãnh khốc của hắn dọa. Chính là, khuôn mặt quá mức tuấn tú suất sắc kia, lại làm cho nàng không thể ly khai tầm mắt.

Tuy rằng biết như thế này thực không lễ phép, nàng lại vẫn ngốc lăng nhìn hắn, giống bị cặp con ngươi đen kia thôi miên, thậm chí đối với một bên nói to làm ồn ào nghe mà như không nghe thấy.

“Xong rồi, nàng không chết, không thể lấy xiêm y đi đổi tiền.”

“Xem vì trại chủ cứu nàng một mạng, nàng nên hội lưu lại xiêm y để tạ lễ đi!”

“Im lặng! Tất cả câm miệng!” Trương Gia Bảo xì một tiếng khinh miệt, thân thủ thưởng cho hai người mấy cốc vào đầu.

“Nha, ta lại chưa nói sai, trại chủ là có chủ ý này, mới đem nàng trở về thôi!” một người trong đó không cam lòng, bước lùi về sau vài bước, quang quác quang quác kêu lên.

“Đó là nghĩ đến nàng đã chết, hiện tại người lại không chết, ngươi bớt tranh cãi không được a!” Trương Gia Bảo trừng liếc mắt nhìn một cái, mới xoay người đối mặt với cô gái một thân bùn đất kia. “Cô nương, xin hỏi ngươi họ gì tên gì? Nhà ở chỗ nào a?” Hắn lộ ra tươi cười tự cho là thân thiết, lại không biết khi cười, vẻ mặt càng dữ tợn hơn có vẻ dọa người.

Nàng vẫn là cũng không nhúc nhích, nhìn Hoắc Ưng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vẻ mặt ngu si.

“Cô nương?” Trương Gia Bảo mở miệng lại gọi. “Cô nương?”

Nữ nhân kia vẫn là ngây ngốc nhìn trại chủ, đối hắn kêu to không có phản ứng gì

“Uy, cô nương!” Cẩu Tử Thất ở một bên thấy thế, nhịn không được ngồi xổm xuống, thân thủ đẩy nàng một phen.

“A?!” Nàng kinh hoảng quay đầu, vừa thấy ở trước mặt nàng các nam nhân làm thành nửa vòng tròn, sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, vội vàng lui về sau, một đôi tay nhỏ bé bắt lấy ống quần của nam tử cao lớn phía sau, chỉ kém không trốn được đầu ra phía sau cặp chân dài kiên cố kia.

“Ngươi họ gì tên gì? Nhà ở chỗ nào a?” Trương Gia Bảo thấy nàng có phản ứng, mở miệng lặp lại vấn đề vừa rồi.

“Ta……” Gặp người này giống như không ác ý gì, nàng mở miệng nghĩ muốn trả lời, nhưng mới nói một chữ, nàng liền ngạc nhiên phát hiện, trong đầu đúng là trống rỗng.

“Như thế nào?” Tương lão Nhị thúc giục.

“Ách…… Ta……” Nàng cố gắng suy nghĩ lại, gấp đến độ sắp khóc, nhưng vô luận nàng dùng sức như thế nào, cố gắng nghĩ, trong đầu lại mông lung giống một tầng sương mù dày đặc.

Thời điểm đang ở buồn rầu , chóp mũi đột nhiên một trận gãi ngứa, nàng hít một hơi thật sâu, lại hít vào một hơi, vẫn là chỉ không ghìm lại được xúc động —-

“Ha thu!” Nàng lại đánh cái hắt xì, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến thẳng đỏ lên. (Ha thu này có nghĩa là lúc đó chị đánh một cái hắc xì, nhưng lại nghe ra là Ha Thu )

“Ngươi kêu ha thu?”

“Không, không phải.” Nàng vội vàng phủ nhận, cảm giác được một đạo tầm mắt lợi hại đang nhìn nàng, hai má càng hồng hơn “Rốt cuộc như thế nào a?”

Cẩu Tử thất không kiên nhẫn nhíu mày.

“Ta……” Bọn họ càng ép hỏi, nàng càng sợ hãi, thân hình nho nhỏ co rúm lại, sợ hãi nhìn vài tên đại hán trước mặt, nhỏ giọng nói vài tiếng.

“Cái gì? Lớn tiếng lên!” người không kiên nhẫn càng ngày càng nhiều.

Nháy mắt, mắt to rơi nước mắt, môi đỏ mọng run lên, thật vất vả phun ra vài từ.

“Ách — ta không nghĩ ra –”

“Gì?!” Mọi người há hốc mồm.

“Ngươi như thế nào nghĩ không ra?” Cẩu Tử Thất tiến lên, không thể nào chấp nhận được kêu lên.

Trong đôi mắt to đen lúng liếng nước mắt, lập tức trào ra. Nàng khiếp đảm lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, bộ dáng đáng thương cực kỳ.

“Ta…… Ta thật sự nghĩ không ra …” Nàng nói nhỏ.

“Một chút cũng nghĩ không ra?” Cẩu Tử thất tới gần.

Nàng lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống càng nhanh.

“Một —- một chút cũng nghĩ không ra……”

“Việc này thật tốt a ~.” Tương lão Nhị nhìn một cái xem thường.

“Đại khái là lăn xuống vách núi ,chắc vẫn đang còn choáng váng.”

“Đúng vậy, xem vết thương trên trán nàng, thật nghiêm trọng nha!”

Trương Gia Bảo vẻ mặt khó xử, chỉ có thể chỉ cô nương kia, nhìn trại chủ nói: “Này — ách, trại chủ, hiện tại làm sao bây giờ?” Tổng không thể dựa theo kế hoạch ban đầu, lột xiêm y, rồi đem nàng đi chôn? Bất thành a, lúc này cũng không phải là thi thể lạnh như băng, mà là một tiểu cô nương đang sống sờ sờ !

Hoắc Ưng nhìn quét qua mọi người, mặt không chút thay đổi.

“Chính mình làm đi.” Hắn thản nhiên nói, xoay người chuẩn bị rời đi.

A, hắn phải đi? Hắn muốn ném nàng đi?

Nàng trong lòng hoảng hốt! Bỏ qua ống quần của hắn, tay nhỏ bé hướng lên trên leo lên, nắm chặt góc áo của hắn, mắt to ngập nước đáng thương hề hề nhìn hắn, giống như con chó nhỏ đáng thương.

Ô ô, bọn họ xưng hô hắn là trại chủ, như vậy chỉ có hắn cứu được nàng? Nếu cứu nàng, sao vậy có thể tại đây một lát mặc kệ ném nàng đi?

Nàng dùng hết khí lực, gắt gao nắm lấy góc áo của Hoắc Ưng, kiên quyết không cho hắn rời đi

Hắn trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lẽo “Buông tay.”

“Không — không thể —-” Nàng cố chừng dũng khí, mới có thể mở miệng. Cặp ánh mắt kia quá mức lạnh như băng dọa người, nàng chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền lập tức bị bại trận, đầu nhỏ cúi xuống, không dám lại nhìn hắn.

“Buông tay.” lúc này đây, thanh âm có vẻ mềm nhẹ rất nhiều, lại càng thêm lạnh như băng.

Bốn phía truyền đến thanh âm hút không khí, nàng không dám ngẩng đầu, đoán hắn giờ phút này biểu tình đại khái thực dọa người.

Nàng thực là sợ hãi, nhưng lại vẫn là không chịu buông tay. Ô ô, không thể buông tay a, lúc này cái gì cũng đã quên, nếu buông tay bỏ hắn ra, nàng còn có thể chạy đi đâu?

Hoắc Ưng nhíu mày, không nói lời gì nữa. Hắn mặt không chút thay đổi, rút mạnh trường kiếm ở bên hông ra–

“Trại chủ!” Mọi người cả kinh kêu lên.

A, trại chủ sẽ không nghĩ muốn chém tiểu oa nhi đáng thương này chứ? (tiểu oa nhi = đứa nhỏ)

Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, trường kiếm không chút khách khí hạ xuống, lưỡi dao bổ về phía y bào, dừng ở nửa tấc chỗ đôi bàn tay nhỏ bé kia, dễ dàng cắt đứt góc áo bị nàng giữ chặt.

Bởi vì dùng sức quá độ, nàng hô nhỏ một tiếng, thân hình nhỏ bé ngã xuống, chật vật ngã trên mặt đất, đau suýt nữa muốn khóc thành tiếng, đôi tay nhỏ bé vẫn còn đang cầm một góc áo bị cắt kia.

Hoắc Ưng lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, không lại để ý tới, lại lần nữa xoay người, ở giữa mọi người đang lặng yên bước đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vấn Lang Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook