Chương 8
Điển Tâm
12/06/2014
Dọc theo đường đi, Hoắc Ưng nắm chặt cổ tay nàng, nắm đến mức cổ tay ẩn ẩn cảm giác đau. Nàng cũng không dám lên tiếng, chính là không nói gì nhìn lên hắn, nhìn thần sắc xanh mét kia của hắn.
Trên má ngăm đen có vết máu, vết máu đã muốn khô cạn, nàng xem ở trong mắt lại vẫn cảm thấy đau lòng. Nàng biết, giờ phút này hắn đang ở trong cơn giận dữ, nghe không lọt tai bất kì lời nói gì.
Mặc dù là hắn phẫn nộ, nàng vẫn là không sợ hắn. Tương phản, nàng biết hắn gặp đãi ngộ như thế mà khổ sở.
Bị mắng như vậy, công kích như vậy, trong lòng hắn nhất định chịu khổ sở đi?
Chẳng lẽ những năm gần đây, hắn chịu thừa nhận đều là lên án như vậy sao?
Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, không để ý cổ tay đau đớn, dùng tay kia vỗ về cánh tay hắn, không nói gì an ủi.
Hắn kiêu ngạo như vậy, cho dù bị ủy khuất, cũng sẽ không nói cho người khác. Như vậy, lại càng sẽ không có người an ủi hắn, ôm hắn –
Trở lại sân sau nơi mình sống một mình, ngay cả cửa đều còn chưa có bước vào, hắn liền rống lên.
“Ngươi đến phía sau núi làm cái gì?”
Nha, tiếng gầm gừ cỡ nào quen thuộc .
Khanh Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, phát hiện bản thân yêu thích hắn rít gào, còn hơn hắn trầm mặc.
“Hoắc Kình nói, phu nhân muốn cám ơn ta.” Nàng ôn nhu nói, thử nghĩ làm dịu đi lửa giận của hắn.
“Ta nói rồi! Ngươi không được đi ra phía sau núi.” Hắn cắn răng, cơ má run rẩy, làm cho miệng vết thương kia xem ra càng thêm dữ tợn.
“Nhưng là, phu nhân còn làm riêng một bàn rượu và thức ăn, ta nếu là không đi, là hội thất lễ —- a!”
Hoắc Ưng đột nhiên tăng thêm lực cầm cổ tay nàng, Khanh Khanh cổ tay phút chốc tê rần, cơ hồ muốn gãy rời, cổ tay đã muốn bị hắn nắm chặt đứt. Nàng cắn môi đỏ mọng, nhịn xuống đau đớn, không thể nói tiếp.
“Ta nói rồi, ngươi không được đi ra phía sau núi.” Hắn đem nàng kéo lại gần, bàn tay to nắm chặt cằm của nàng, lạnh giọng lặp lại câu nói kia, đồng mâu âm u, lạnh lẽo như vực sâu không đáy tối đen lại lạnh lẽo.
“Ta —- ta —-” cổ tay nàng đau quá, mà hắn thô bạo, làm nàng sợ hãi.
“Ngươi đem lời nói của ta vào tai này ra tai kia sao?”
“Ta không có —-” Nàng run rẩy, mắt chớp động lệ quang, nước mắt như những hạt trân châu đổ rào rào ngã nhào, tích lạc ở trên da thịt của hắn.
Hoắc Ưng phản xạ giật lùi tay lại, giống bị nước mắt của nàng làm bỏng. Nhưng sau khi buông tay ra, hắn lại ngẩn người, trong lòng hiện lên cảm xúc xa lạ, làm cho hắn bất an cực độ .
Đó là cái gì? Đau lòng? Hay là khủng hoảng?
Hắn trừng mắt nhìn hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vỗ về cổ tay sưng đỏ của Khanh Khanh, sắc mặt trong một thoáng trắng bệch.
Hắn trong lòng đau vì nàng?!
Theo khi nào thì lại có cảm giác này, này nguyên bản chính là nữ nhân là phương tiện dùng để ấm giường, địa vị ở trong lòng hắn đã càng lúc càng quan trọng. Hắn lãnh huyết, tàn khốc, ở trước mặt nàng tất cả đều tan chảy, hắn thậm chí luyến tiếc không muốn thấy nàng rơi lệ!
Ông trời! Khi hắn thấy trên cổ tay tinh tế kia của nàng sưng đỏ, không hiểu tức giận nhét đầy trong lòng đã tan biến mất —-
Ý niệm này trong đầu làm trong lòng hắn chấn động, sắc mặt càng thêm xanh trắng.
Khanh Khanh ngẩng đầu lên, nhìn không thấu vẻ mặt của hắn, trong cặp mắt to ngập nước mắt kia, còn có tàn lệ.
“Ta nguyên bản nghĩ đến, chỉ là một bữa cơm, không có việc gì. Huống chi phu nhân là trưởng bối, ta không nghĩ thất lễ, còn thay đổi xiêm y xong mới đi qua —-” Nàng chần chờ một chút. “ Ta cũng không biết, phu nhân nàng —-”
“Điên rồi!” Hắn thô lỗ rít một câu.
Thật lớn rít gào, làm cho thân mình nàng run lên, bản năng muốn tách rời khỏi hắn.
Phản ứng như vậy, làm Hoắc Ưng càng thêm phẫn nộ. Hắn trừng mắt nhìn nàng, thế này mới phát hiện, trên người nàng mặc không phải là xiêm y vải thô tầm thường, mà là một bộ quần áo thêu hoa tốt nhất .
Đột nhiên trong lúc đó, hắn chỉ cảm thấy, nữ nhân trước mắt như là cùng hắn có thiên sơn vạn thủy ngăn cách.
Nàng thanh tú ôn nhu, nàng am hiểu lễ nghi, thông tình đạt lý, nàng ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, phương thức nàng nói chuyện, trên người nàng mặc xiêm y tốt nhất, nàng vừa mới vươn tay, nhấc đầu, khắp nơi đều biểu hiện nàng xuất thân cao quý, cũng không phải là nữ tử nhà dân tầm thường
Mà hắn, chính là một sơn tặc —-
Ngực bỗng dưng hiện lên hoảng sợ, hắn miễn cưỡng áp chế cảm xúc hoảng hốt này, nắm chặt hai tay thành quyền, dùng rít gào đến phát tiết cảm xúc phập phồng.
“Nàng điên rồi! Ngươi không phải cũng đã nghe thấy Hoắc Kình nói! Cha ta là do ta giết, mẹ kế cũng là bị ta bức điên!” Hắn trừng mắt nhìn nàng, bộ mặt dữ tợn.
Một câu rống giận, làm chấn động hai màng nhĩ của Khanh Khanh, nàng vỗ về ngực lui từng bước, nước mắt rơi càng nhiều.
Lệ của nàng làm cho hắn hiểu lầm, nàng tin Hoắc Kình. Lửa giận ở nháy mắt như bão táp bùng lên trong đầu, hắn tức giận nàng không nghe lời, nhưng càng tức giận hơn nữa là nàng không tín nhiệm hắn của —-
Từng bị bao nhiêu người hiểu lầm quá, hắn không cần, nhưng riêng nàng thì không được!
Nàng từng nói qua, nàng không tin!
Nhưng là giờ phút này nàng lại chính là lắc lắc đầu, vẻ mặt nước mắt nghẹn ngào, trong đôi mắt to ánh lên sự bối rối.
Thẳng đến giờ phút này, Hoắc Ưng mới sáng tỏ, sự tín nhiệm của tiểu nữ nhân này, với hắn mà nói có bao nhiêu trọng yếu. Trong nháy mắt, ngực đau đớn sắp tê tâm liệt phế, hắn thậm chí muốn bắt lấy hai bả vai của nàng, dùng sức lay động nàng.
Hắn tưởng bức bách nàng, muốn nàng mở miệng, nhắc lại lời tín nhiệm, hắn muốn nàng nói, nói nàng không tin những lời này, nói nàng tin tưởng hắn —-
“Đừng nói như vậy bản thân ngươi —-” Khanh Khanh nghẹn ngào, rưng rưng nhìn hắn, thử vài lần, rốt cục đem lời nói ra: “ Ta biết ngươi không phải người như vậy —- ta biết đến —-”
Hắn như vậy tra tấn bản thân đã bao lâu? Hắn phẫn nộ rít gào, có thể làm cho người bên ngoài run run, nàng lại có thể nhìn thấu hắn bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Nàng đi ra phía trước, ôm lấy thân hình cao lớn của hắn, gắt gao tựa vào trong lòng hắn .
Hoắc Ưng lâm vào kinh ngạc, không nghĩ tới nàng thật sự không tin, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, lại càng thêm tức giận hơn.
Hắn tức giận chính mình, nhưng lại như thế dễ dàng chịu ảnh hưởng của nàng .
“Ngươi có biết? Ngươi có biết cái gì? Chỉ bằng ngươi theo ta lên trên giường, cho nên đối với chuyện của ta có thể biết rõ ràng hết mọi chuyện hay sao?” Hắn châm chọc nói.
Khanh Khanh cắn môi dưới, nhận thấy lời nói chua ngoa của hắn mà run rẩy. Lời nói của hắn làm thương tổn nàng, nhưng chưa đả bại nàng.
“Cho dù cha ngươi thật là do ngươi giết, kia cũng nhất định là có nguyên nhân, ngươi tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ giết người.” Nàng ôm hắn, nghe thấy tiếng hô hấp trầm trọng của hắn .
Hắn nhếch môi, bài trừ cười lạnh.
“Đừng quên, ta là Sơn Lang không máu không lệ, giết người phóng hỏa, với ta mà nói chỉ là việc vặt vãnh.”
Khanh Khanh lắc đầu.
“Nếu ngươi thật sự là người máu lạnh ác độc, thì ngay cả Hoắc Kình cùng Hoắc phu ngươi cũng ra tay sát hại rồi, nhưng mà ngươi vẫn tha mạng cho họ, còn tận tâm chăm sóc, làm cho hắn sau khi trưởng thành, lại tìm đến ngươi trả thù.” Nàng gằn từng tiếng, cẩn thận nói xong, ngửa đầu nhìn thẳng vào cặp con ngươi đen kia.
Hoắc Ưng trừng mắt nhìn nàng, vì những lời này mà chấn động.
Đáp án của nàng là như thế đơn giản. Nhưng, Hoắc Kình nhiều năm qua cũng không đến, mà mọi người trong sơn trại, cũng tổng đối với hắn trong tâm tồn tại ý sợ hãi. Nhưng nàng, một nữ tử cùng hắn ở chung bất quá mới hơn một tháng, lại rành mạch biết dụng tâm của hắn .
Nàng là như thế gần sát, nhìn thấu tâm tư của hắn, giống như tâm của hắn đã bị nàng nắm giữ ở trong tay, mặc cho nàng cẩn thận đoan trang phân tích —-
“Ngươi thực nghĩ đến, theo giúp ta ở trên giường là có thể can thiệp vào chuyện của ta?”
Khanh Khanh cắn môi, ngửa đầu nhìn hắn, lại lần nữa bởi vì những lời này mà run run, nước mắt rơi xuống ở trên hai má trắng hồng.
Hắn hít sâu một hơi, bắp ép mình phải bỏ qua lệ của nàng.
“Hay là ngươi nghĩ rằng, thượng quá giường của ta, thì chính là áp trại phu nhân của ta ?” Hắn miệng hèn mọn, nói ra những câu còn đả thương người hơn so với đao kiếm.
“Không, ta —-” Nàng nhắm chặt ánh mắt, không muốn lại nghe thêm bất kì lời nào nữa.
Hắn như thế nào có thể, đem chuyện tốt đẹp này, ôn nhu này, nói không chịu nổi được như vậy —-
Hoắc Ưng còn đang rít gào, thậm chí cầm bả vai của nàng, bắt buộc nàng nghe. “ Đừng vọng tưởng can thiệp chuyện của ta, càng đừng tưởng rằng ngươi hiểu biết ta bao nhiêu. Ngươi chính là công cụ làm ấm giường của ta, có nghe thấy không?” Hắn gầm rú nói.
Nàng lấy mu bàn tay để ở miệng, bàn chân lui từng bước, một đôi mắt trong suốt nhìn thẳng hắn. “ Ta biết, ngươi không phải là người như vậy —-” Nàng nhẹ giọng nói.
Hoắc Ưng hít sâu một hơi, càng thêm kích động.
Hắn không thể chịu đựng được, nàng dùng vẻ mặt này nhìn hắn, giống như nàng hiểu rõ ràng ý tưởng của hắn, biết hắn giờ phút này phẫn nộ chính là phô trương thanh thế —-
Nàng hiểu hắn quá, quá hiểu hắn!
Hắn phẫn nộ đập tay xuống bàn, ngón tay chỉ hướng ngoài cửa. Giờ khắc này, hắn thầm nghĩ phải đẩy nàng ra xa xa, tránh đi hai tròng mắt trong suốt kia .
“Cút, ngươi cút đi ra ngoài cho ta !” Hắn quát.
Khanh Khanh cả người cứng đờ, kinh sợ nhìn hắn.
“Mau cút đi!” Bởi vì đang trong lúc bối rối làm cho Hoắc Ưng mất lý trí, hắn tức giận đỏ mắt, lớn tiếng rít gào.
Khanh Khanh cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, thử muốn nói gì, lời nói lại toàn ngạnh ở cổ họng. nước mắt chảy xuống như mưa, nàng vô lực ngăn chặn.
Nhìn Hoắc Ưng trước mắt tức sùi bọt mép, nổi trận lôi đình, tất cả hình ảnh mấy ngày ở chung hiện ra trước mắt nàng. bộ dáng hắn cắt lấy y bào , bộ dáng khi hắn dùng cơm, bộ dáng của hắn hôn trụ nàng —-
Lòng của nàng đau quá, đau quá, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
Ở trong ôn tuyền, vẻ mặt của hắn ôm nàng ; trong núi rừng, hắn chủ động vươn tay, bàn tay thật dày nắm lấy tay nàng đi qua sơn đạo gập ghềnh; trong đêm khuya, khi nàng vì khí trời lạnh mà ho nhẹ, hắn tiến lại gần, cẩn thận ôm nàng vào trong vòm ngực ấm áp của hắn —-
“Ngươi…… Ngươi không phải thiệt tình……” Nàng thì thào nói, lời nói ra lại có vẻ như vậy suy yếu, không có nửa phần khẳng định.
Đúng vậy? Hoắc Ưng không phải thiệt tình, hắn cũng không phải thiệt tình muốn đuổi nàng —-
Hay là đúng, hắn thật sự muốn đuổi nàng đi?
Ngực đau quá, đau quá, Khanh Khanh tay nhỏ bé ôm chặt lấy ngực, hai mắt rơi lệ, mong mỏi nhìn hắn, chờ mong có được đáp án bất đồng.
Hoắc Ưng nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia không rõ cảm xúc. Nhưng cảm xúc kịch liệt lập tức bị hắn trong nháy mắt thô bạo dấu đi.
“Cút!” Hắn rít gào nói, ngữ khí ngoan độc , tuyệt tình
Nhưng là, cho dù chỉ có như vậy trong nháy mắt, đối với nàng mà nói vậy cũng là đủ rồi. Ít nhất, nàng biết hắn là thiệt tình, hắn là để ý đến nàng —-
Chính là nàng vẫn rất là khổ sở, đau lòng cơ hồ muốn ngất đi. Nàng là như vậy thương hắn, nhưng là cho tới hôm nay, nam nhân này vẫn không chịu thiệt tình đối với nàng, thậm chí còn muốn đuổi nàng rời đi —-
Khanh Khanh cắn môi dưới, mặc cho nước mắt rơi xuống. Nàng thật sâu nhìn thoáng qua nam nhân ngoan cố này, mới chậm rãi xoay người hướng phía cửa đi ra, như mong muốn của hắn.
Nhưng khi đi vào cạnh cửa, nàng lại xoay người lại, yên lặng nhìn hắn trong chốc lát.
Hắn ngồi ở bên cạnh bàn, bất động không nói, thậm chí không chịu nhìn nàng.
Khanh Khanh mở miệng. “ Ta cảm thấy, lời ngươi nói cũng không phải thiệt tình.”
Sau, nàng lau lệ, cúi đầu xoay người, bước ra khỏi cửa, rời đi. Lần này không có quay lại.
~~~~~~~~~~~~
Gió buổi sáng sớm lộ ra cảm giác thấm lạnh.
Trong sơn trại mọi việc vẫn diễn ra bình thường, theo mặt trời mọc lên ở phương đông, nhiều người rời giường, sân trước dãy nhà dài dần dần xuất hiện nhiều người đi lại.
“Tiểu Thúy, đem đồ ăn này đưa cho trại chủ đi.” Đầu bếp đại nương một tiếng thét to, đưa khay đồ ăn hướng Tiểu Thúy chỉ đi.
“Gì, ta?” Tiểu Thúy đưa ngón tay chỉ vào chóp mũi mình, chạy nhanh đem dưa chua trên bàn ôm vào trong lòng. “ Đại nương, dưa chua này còn chưa chuẩn bị tốt, ta một thân toàn mùi dưa chua, sợ không thể đem cơm đến cho trại chủ được.”
Nàng nhìn vòng vo khắp hướng
“Kia muội tử nhà vương gia —-”
Muội tử nhà Vương gia hai mắt trừng lớn, cầm lấy đại ấm trà lắc đầu mạnh. “ Đại nương, ta phải đi đưa trà cấp cho nhóm hán tử, đi chậm, sợ bọn họ kêu khát.” Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại, cầm theo đại ấm trà liền hướng công trường đi đến.
“Kia con dâu nhà Tương gia —-”
“Ai nha, nhà của ta có lỗ hổng cần gọi người tới giúp, ngượng ngùng, ta đi qua nhìn xem.” Nàng vừa nói vừa lui, thối lui đến cửa, làn váy nhấc lên, bước ra cửa liền đi một mạch không quay đầu lại.
“Này —-” ánh mắt lại vừa chuyển, chỉ thấy nữ quyến tại phòng bếp đều tìm cớ lui đi, trong lúc nhất thời thanh âm nói chuyện nổi lên bốn phía, thiếu chút nữa làm sập nóc nhà của khu nhà dài. Còn có người phản ứng mau lẹ, làm bộ ngất đi, dùng nhắm mắt làm ngơ.
Hay nói giỡn a, ban đêm ngày hôm qua, toàn sơn trại đều nghe thấy, thanh âm trại chủ gào thét muốn đuổi Vấn Nhi đi, mọi người tâm nóng như lửa đốt, lại không ai dám ló ra.
Ngày thường trại chủ cũng đã làm cho người ta trong lòng run sợ, khi hắn nổi cơn thịnh nộ, càng thêm đáng sợ. Thiếu Vấn Nhi, nhóm nữ quyến mỗi khi nghĩ đến phải vì trại chủ đưa cơm, liền sợ tới mức tay chân như nhũn ra.
Đại nương mắt trợn trắng nhìn xung quanh.
“Tốt lắm, tốt lắm, ta biết các ngươi không nghĩ đi làm vật hi sinh, đều đừng ầm ỹ! Ta đi, thế này là được rồi chứ gì?” Nàng đem muỗng quăng xuống, tạp dề tháo xuống, tức giận bưng đồ ăn lên .
Ai, thật là, xem trại chủ cùng Vấn Nhi mấy ngày trước còn ở một chỗ rất tốt, giống nhu tình mật ý, như thế nào mới một đêm, lại đột nhiên mọi việc lại nháo loạn?
Ngày thường, Vấn Nhi luôn nhu thuận ôn thuần, nhưng ai cũng không thể tưởng được, nàng kỳ thật ngoài mềm trong cứng, đều có chủ ý, một ngày hạ quyết tâm ai khuyên cũng không nghe.
Như thế rất tốt, sau này đưa đồ ăn đến cho trại chủ, chỉ có thể làm cho nhóm nữ quyến rút thăm đưa đi.
Đại nương lại thở dài, trước khi xuất môn không quên công đạo. “Ta đưa cơm đồ ăn đi qua, Tiểu Thúy, ngươi đợi lát nữa đem ống thẻ lấy ra cho mọi người rút thăm, buổi trưa nên chiếu quy củ mà làm nha!”
“Đã biết.” Tiểu Thúy gật đầu, biểu tình có chút ai oán.
Chờ đại nương vừa ra khỏi cửa, nhóm nữ quyến liền vây quanh lại đây, tò mò đặt câu hỏi.
“Như thế nào, như thế nào? Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Trăng vừa lên đỉnh núi, trong phòng trại chủ liền truyền đến rống lên một tiếng nhưng rất hung sợ.” Tiểu Thúy thở dài, vỗ về ngực. “ Không lâu sau, Vấn Nhi đi ra khỏi phòng, khóc rất đau lòng nha!”
“Vấn Nhi có nói gì không?”
“Còn có thể nói cái gì? Các ngươi cũng không nghe thấy ý tứ của trại chủ ?”
“Thật sự? Giả? Trại chủ thật sự muốn đuổi nàng xuống núi a?”
“Ai, âm thanh [cút] kia của trại chủ, rống lên làm toàn bộ mọi người trong trại đều nghe thấy được, này còn có thể là giả sao?”
“Nói cũng đúng —-”
Trong phòng dài, thanh âm thảo luận của nhóm nữ quyến không dứt bên tai; Trong sơn trại, các nam nhân mặc dù không tụ ở cùng một nơi, nhưng cũng là một người gặp được một người, liền dừng lại trao đổi tình báo, hỗ trợ báo tình hình cụ thể.
Một ngày này a, sợ là khổ sở thật lâu.
Ở trên giường trằn trọc một đêm, chưa nhắm mắt, trời đã sáng choang.
Hoắc Ưng đứng dậy rửa mặt chải đầu, mày thủy chung nhanh nhíu lại. Rửa mặt chải đầu xong, hắn đứng ở bên giường, trừng mắt nhìn bên cạnh giường không có người, nhếch môi.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Tiến vào.” Hắn cứng ngắc xoay người, lại không phát hiện ra mình muốn nhìn thấy người bước vào.
Phương đại nương bưng đồ ăn đi đến. “ Trại chủ, sớm.”
Hoắc Ưng cứng ngắc trừng mắt nhìn nàng, không có mở miệng, càng miễn bàn đáp lại.
Đại nương cúi đầu, đem đồ ăn bưng lên bàn, làm bộ không phát hiện thần sắc xanh mét của trại chủ.
Hắn nhìn về phía ngoài cửa, căm tức Vấn Nhi không thấy bóng dáng, muốn mở miệng hỏi, lại không biết nên hỏi từ đâu .
Chần chờ trong chốc lát, mày rậm nhanh nhíu lại, hắn đơn giản nhấc góc y bào, ngồi xuống, cầm lấy bát đũa ăn cơm, hãy còn sinh hờn dỗi.
“Trại chủ chậm dùng, ta trong chốc lát đến thu dọn.” Đại nương nở ra mỉm cười, muốn mau ly khai.
“Đợi chút!” Hoắc Ưng đột nhiên mở miệng.
Đại nương sửng sốt, có chút bất an dừng lại. “ Ách, trại chủ, còn có việc sao?”
“Nàng đâu?” Hắn đưa lưng về phía đại nương, miệng cứng ngắc.
“Ai?” Đại nương ngẩn ngơ, trừng mắt nhìn, nhất thời phản ứng không hiểu .
“Vấn Nhi.” Hắn không kiên nhẫn phun ra hai chữ kia .
“Sao?”
“Đừng làm cho ta hỏi lần thứ hai.” Hắn ba một tiếng ném chiếc đũa xuống, lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu lại.
Đại nương quá sợ hãi, ôm cái giỏ đựng cơm, đứng bên cạnh phát run.
“Ách…… Vấn Nhi…… Nàng…… Nàng……” Kinh hoảng quá độ, nàng ngay cả nói đều nói không tốt.
“Như thế nào?” Hắn mày rậm nhíu chặt, ở trong cảm xúc không kiên nhẫn, còn có một chút bất an.
“Nàng buổi tối hôm qua đã đi rồi.” Đại nương cố lấy dũng khí nói.
“Đi?” Hắn ngẩn người, cứng ngắc hỏi “Ai làm cho nàng đi?”
Đại nương thở hốc vì kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng. “Này —- trại chủ ngài tối hôm qua không phải…… Đuổi nàng đi sao?” Nàng sợ hãi nói.
Nguy rồi a, nghe trại chủ mở miệng, tình huống khẳng định không thích hợp, sự tình tựa hồ không phải như mọi người đã nghĩ.
Hoắc Ưng trừng mắt nhìn Phương đại nương, lúc này mới hoàn toàn sáng tỏ, nguyên bản sắc mặt xanh mét, chỉ một thoáng chuyển sang tái nhợt, thân hình cao lớn mạnh đứng lên.
“Nàng ra khỏi trại?!” Hắn rít gào nói.
“Ách…… đúng vậy…” Đại nương sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, vội vàng gật đầu.
“Vì sao không ngăn cản nàng?!” Lúc này, rít gào càng tăng, trên khuôn mặt tuấn tú, trán nổi lên gân xanh rất dọa người.
Đáng chết! Nàng là một cô nương mất trí nhớ, ở nửa đêm lại đi loạn trong Cửu sơn Thập Bát, cho dù không ngã chết, sớm hay muộn cũng làm thức ăn cho thú trong rừng !
“Nhưng —- Nhưng —- Vấn Nhi nói, là, là trại chủ ngài muốn nàng cút —- ách —- muốn nàng xuống núi.” Đại nương sắc mặt trắng bệch, cố lấy dũng khí. Đây chính là “ Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực”, lại cũng không xong, trại chủ thanh âm kêu thật lớn, toàn bộ sơn trại đều nghe thấy được đâu!
Hoắc Ưng sắc mặt càng khó nhìn, hạ một chưởng thật mạnh xuống mặt bàn. Oanh một tiếng, bàn gỗ ở dưới sự trọng kích vỡ làm đôi.
“Ta chỉ là muốn nàng cút ra khỏi phòng này, không phải muốn nàng —-” Hắn ngừng lại một chút, nắm tay cắn chặt răng, thanh âm cứng ngắc mắng. “ Đáng chết!”
Nàng tay trói gà không chặt, không có hắn giúp, ngay cả sơn đạo đều đi không tốt. Nay thừa dịp đêm xuống núi, sẽ gặp biết bao nhiêu là mạo hiểm?
Nàng khả năng lạc đường, hay là đang ở trong sơn động nào đó, hoặc là lại trượt chân ngã nhào xuống khe núi. Nàng cũng có khả năng đang lạc đường trong núi rừng rậm rạp, hoặc là đang bị mãnh thú đuổi theo, bị thương, ngả nhào, thậm chí hấp hối ở bên cạnh ai đó—-
Phần lớn phỏng đoán ở trong đầu hiện lên, hắn tay nắm chặt thành quyền, lạnh cả sống lưng, lo lắng sắp không thể hô hấp nổi.
Vấn Nhi, Vấn Nhi của hắn, nàng đang gặp phải nguy hiểm gì —-
“Trại chủ.” Đại nương thấp giọng gọi một tiếng, chưa từng gặp qua vẻ mặt này của trại chủ. Cặp con ngươi đen kia cho tới bây giờ lạnh như băng, nay tràn đầy kinh hoảng, bình tĩnh biến mất không thấy, hắn thành một nam nhân bình thường đang gặp phải đại loạn .
Hoắc Ưng nhanh phục hồi lại tinh thần, trên trán đã muốn che kín mồ hôi lạnh .
“Kêu đại phu đến đằng trước chờ!” Hắn quát, lấy kiếm treo trên tường, mũi chân nhún một chút, liền phi thân xông ra ngoài.
Còn chưa đuổi tới quảng trường, âm thanh không dứt của Hoắc Ưng đã truyền khắp sơn trại.
Con hắc mã hí vang cả tòa sơn trại đáp lại triệu hồi của hắn, lập tức lao ra khỏi chuồng ngựa, ở bên cạnh hắn phun khí, giẫm chận tại chỗ chờ.
Hắn xoay người lên ngựa, ngừng cũng không ngừng, giục ngựa liền hướng cửa trại mà đi.
“Mở cửa, thả cầu kiều!” Thật lớn rống lên một tiếng, giống có thể chấn động mặt đất.
Thủ vệ đại hán hoảng sợ, nhảy dựng lên nghe theo, sợ động tác chậm một chút, sẽ bị trại chủ chém .
Cầu kiều còn chưa hạ xuống một nửa, Hoắc Ưng cả người lẫn ngựa đã phóng tới, không chờ cả tòa cầu kiều hạ xuống, hắn liền xông lên, giục ngựa nhảy dựng lên.
Ở trong tiếng kinh hô của mọi người, người và ngựa hòa làm một, bay vọt qua khe suối, sang tới bờ bên kia, chỉ chốc lát sau, thân ảnh hắn liền đã biến mất ở trong rừng rậm.
Trên má ngăm đen có vết máu, vết máu đã muốn khô cạn, nàng xem ở trong mắt lại vẫn cảm thấy đau lòng. Nàng biết, giờ phút này hắn đang ở trong cơn giận dữ, nghe không lọt tai bất kì lời nói gì.
Mặc dù là hắn phẫn nộ, nàng vẫn là không sợ hắn. Tương phản, nàng biết hắn gặp đãi ngộ như thế mà khổ sở.
Bị mắng như vậy, công kích như vậy, trong lòng hắn nhất định chịu khổ sở đi?
Chẳng lẽ những năm gần đây, hắn chịu thừa nhận đều là lên án như vậy sao?
Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, không để ý cổ tay đau đớn, dùng tay kia vỗ về cánh tay hắn, không nói gì an ủi.
Hắn kiêu ngạo như vậy, cho dù bị ủy khuất, cũng sẽ không nói cho người khác. Như vậy, lại càng sẽ không có người an ủi hắn, ôm hắn –
Trở lại sân sau nơi mình sống một mình, ngay cả cửa đều còn chưa có bước vào, hắn liền rống lên.
“Ngươi đến phía sau núi làm cái gì?”
Nha, tiếng gầm gừ cỡ nào quen thuộc .
Khanh Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, phát hiện bản thân yêu thích hắn rít gào, còn hơn hắn trầm mặc.
“Hoắc Kình nói, phu nhân muốn cám ơn ta.” Nàng ôn nhu nói, thử nghĩ làm dịu đi lửa giận của hắn.
“Ta nói rồi! Ngươi không được đi ra phía sau núi.” Hắn cắn răng, cơ má run rẩy, làm cho miệng vết thương kia xem ra càng thêm dữ tợn.
“Nhưng là, phu nhân còn làm riêng một bàn rượu và thức ăn, ta nếu là không đi, là hội thất lễ —- a!”
Hoắc Ưng đột nhiên tăng thêm lực cầm cổ tay nàng, Khanh Khanh cổ tay phút chốc tê rần, cơ hồ muốn gãy rời, cổ tay đã muốn bị hắn nắm chặt đứt. Nàng cắn môi đỏ mọng, nhịn xuống đau đớn, không thể nói tiếp.
“Ta nói rồi, ngươi không được đi ra phía sau núi.” Hắn đem nàng kéo lại gần, bàn tay to nắm chặt cằm của nàng, lạnh giọng lặp lại câu nói kia, đồng mâu âm u, lạnh lẽo như vực sâu không đáy tối đen lại lạnh lẽo.
“Ta —- ta —-” cổ tay nàng đau quá, mà hắn thô bạo, làm nàng sợ hãi.
“Ngươi đem lời nói của ta vào tai này ra tai kia sao?”
“Ta không có —-” Nàng run rẩy, mắt chớp động lệ quang, nước mắt như những hạt trân châu đổ rào rào ngã nhào, tích lạc ở trên da thịt của hắn.
Hoắc Ưng phản xạ giật lùi tay lại, giống bị nước mắt của nàng làm bỏng. Nhưng sau khi buông tay ra, hắn lại ngẩn người, trong lòng hiện lên cảm xúc xa lạ, làm cho hắn bất an cực độ .
Đó là cái gì? Đau lòng? Hay là khủng hoảng?
Hắn trừng mắt nhìn hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vỗ về cổ tay sưng đỏ của Khanh Khanh, sắc mặt trong một thoáng trắng bệch.
Hắn trong lòng đau vì nàng?!
Theo khi nào thì lại có cảm giác này, này nguyên bản chính là nữ nhân là phương tiện dùng để ấm giường, địa vị ở trong lòng hắn đã càng lúc càng quan trọng. Hắn lãnh huyết, tàn khốc, ở trước mặt nàng tất cả đều tan chảy, hắn thậm chí luyến tiếc không muốn thấy nàng rơi lệ!
Ông trời! Khi hắn thấy trên cổ tay tinh tế kia của nàng sưng đỏ, không hiểu tức giận nhét đầy trong lòng đã tan biến mất —-
Ý niệm này trong đầu làm trong lòng hắn chấn động, sắc mặt càng thêm xanh trắng.
Khanh Khanh ngẩng đầu lên, nhìn không thấu vẻ mặt của hắn, trong cặp mắt to ngập nước mắt kia, còn có tàn lệ.
“Ta nguyên bản nghĩ đến, chỉ là một bữa cơm, không có việc gì. Huống chi phu nhân là trưởng bối, ta không nghĩ thất lễ, còn thay đổi xiêm y xong mới đi qua —-” Nàng chần chờ một chút. “ Ta cũng không biết, phu nhân nàng —-”
“Điên rồi!” Hắn thô lỗ rít một câu.
Thật lớn rít gào, làm cho thân mình nàng run lên, bản năng muốn tách rời khỏi hắn.
Phản ứng như vậy, làm Hoắc Ưng càng thêm phẫn nộ. Hắn trừng mắt nhìn nàng, thế này mới phát hiện, trên người nàng mặc không phải là xiêm y vải thô tầm thường, mà là một bộ quần áo thêu hoa tốt nhất .
Đột nhiên trong lúc đó, hắn chỉ cảm thấy, nữ nhân trước mắt như là cùng hắn có thiên sơn vạn thủy ngăn cách.
Nàng thanh tú ôn nhu, nàng am hiểu lễ nghi, thông tình đạt lý, nàng ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, phương thức nàng nói chuyện, trên người nàng mặc xiêm y tốt nhất, nàng vừa mới vươn tay, nhấc đầu, khắp nơi đều biểu hiện nàng xuất thân cao quý, cũng không phải là nữ tử nhà dân tầm thường
Mà hắn, chính là một sơn tặc —-
Ngực bỗng dưng hiện lên hoảng sợ, hắn miễn cưỡng áp chế cảm xúc hoảng hốt này, nắm chặt hai tay thành quyền, dùng rít gào đến phát tiết cảm xúc phập phồng.
“Nàng điên rồi! Ngươi không phải cũng đã nghe thấy Hoắc Kình nói! Cha ta là do ta giết, mẹ kế cũng là bị ta bức điên!” Hắn trừng mắt nhìn nàng, bộ mặt dữ tợn.
Một câu rống giận, làm chấn động hai màng nhĩ của Khanh Khanh, nàng vỗ về ngực lui từng bước, nước mắt rơi càng nhiều.
Lệ của nàng làm cho hắn hiểu lầm, nàng tin Hoắc Kình. Lửa giận ở nháy mắt như bão táp bùng lên trong đầu, hắn tức giận nàng không nghe lời, nhưng càng tức giận hơn nữa là nàng không tín nhiệm hắn của —-
Từng bị bao nhiêu người hiểu lầm quá, hắn không cần, nhưng riêng nàng thì không được!
Nàng từng nói qua, nàng không tin!
Nhưng là giờ phút này nàng lại chính là lắc lắc đầu, vẻ mặt nước mắt nghẹn ngào, trong đôi mắt to ánh lên sự bối rối.
Thẳng đến giờ phút này, Hoắc Ưng mới sáng tỏ, sự tín nhiệm của tiểu nữ nhân này, với hắn mà nói có bao nhiêu trọng yếu. Trong nháy mắt, ngực đau đớn sắp tê tâm liệt phế, hắn thậm chí muốn bắt lấy hai bả vai của nàng, dùng sức lay động nàng.
Hắn tưởng bức bách nàng, muốn nàng mở miệng, nhắc lại lời tín nhiệm, hắn muốn nàng nói, nói nàng không tin những lời này, nói nàng tin tưởng hắn —-
“Đừng nói như vậy bản thân ngươi —-” Khanh Khanh nghẹn ngào, rưng rưng nhìn hắn, thử vài lần, rốt cục đem lời nói ra: “ Ta biết ngươi không phải người như vậy —- ta biết đến —-”
Hắn như vậy tra tấn bản thân đã bao lâu? Hắn phẫn nộ rít gào, có thể làm cho người bên ngoài run run, nàng lại có thể nhìn thấu hắn bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Nàng đi ra phía trước, ôm lấy thân hình cao lớn của hắn, gắt gao tựa vào trong lòng hắn .
Hoắc Ưng lâm vào kinh ngạc, không nghĩ tới nàng thật sự không tin, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, lại càng thêm tức giận hơn.
Hắn tức giận chính mình, nhưng lại như thế dễ dàng chịu ảnh hưởng của nàng .
“Ngươi có biết? Ngươi có biết cái gì? Chỉ bằng ngươi theo ta lên trên giường, cho nên đối với chuyện của ta có thể biết rõ ràng hết mọi chuyện hay sao?” Hắn châm chọc nói.
Khanh Khanh cắn môi dưới, nhận thấy lời nói chua ngoa của hắn mà run rẩy. Lời nói của hắn làm thương tổn nàng, nhưng chưa đả bại nàng.
“Cho dù cha ngươi thật là do ngươi giết, kia cũng nhất định là có nguyên nhân, ngươi tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ giết người.” Nàng ôm hắn, nghe thấy tiếng hô hấp trầm trọng của hắn .
Hắn nhếch môi, bài trừ cười lạnh.
“Đừng quên, ta là Sơn Lang không máu không lệ, giết người phóng hỏa, với ta mà nói chỉ là việc vặt vãnh.”
Khanh Khanh lắc đầu.
“Nếu ngươi thật sự là người máu lạnh ác độc, thì ngay cả Hoắc Kình cùng Hoắc phu ngươi cũng ra tay sát hại rồi, nhưng mà ngươi vẫn tha mạng cho họ, còn tận tâm chăm sóc, làm cho hắn sau khi trưởng thành, lại tìm đến ngươi trả thù.” Nàng gằn từng tiếng, cẩn thận nói xong, ngửa đầu nhìn thẳng vào cặp con ngươi đen kia.
Hoắc Ưng trừng mắt nhìn nàng, vì những lời này mà chấn động.
Đáp án của nàng là như thế đơn giản. Nhưng, Hoắc Kình nhiều năm qua cũng không đến, mà mọi người trong sơn trại, cũng tổng đối với hắn trong tâm tồn tại ý sợ hãi. Nhưng nàng, một nữ tử cùng hắn ở chung bất quá mới hơn một tháng, lại rành mạch biết dụng tâm của hắn .
Nàng là như thế gần sát, nhìn thấu tâm tư của hắn, giống như tâm của hắn đã bị nàng nắm giữ ở trong tay, mặc cho nàng cẩn thận đoan trang phân tích —-
“Ngươi thực nghĩ đến, theo giúp ta ở trên giường là có thể can thiệp vào chuyện của ta?”
Khanh Khanh cắn môi, ngửa đầu nhìn hắn, lại lần nữa bởi vì những lời này mà run run, nước mắt rơi xuống ở trên hai má trắng hồng.
Hắn hít sâu một hơi, bắp ép mình phải bỏ qua lệ của nàng.
“Hay là ngươi nghĩ rằng, thượng quá giường của ta, thì chính là áp trại phu nhân của ta ?” Hắn miệng hèn mọn, nói ra những câu còn đả thương người hơn so với đao kiếm.
“Không, ta —-” Nàng nhắm chặt ánh mắt, không muốn lại nghe thêm bất kì lời nào nữa.
Hắn như thế nào có thể, đem chuyện tốt đẹp này, ôn nhu này, nói không chịu nổi được như vậy —-
Hoắc Ưng còn đang rít gào, thậm chí cầm bả vai của nàng, bắt buộc nàng nghe. “ Đừng vọng tưởng can thiệp chuyện của ta, càng đừng tưởng rằng ngươi hiểu biết ta bao nhiêu. Ngươi chính là công cụ làm ấm giường của ta, có nghe thấy không?” Hắn gầm rú nói.
Nàng lấy mu bàn tay để ở miệng, bàn chân lui từng bước, một đôi mắt trong suốt nhìn thẳng hắn. “ Ta biết, ngươi không phải là người như vậy —-” Nàng nhẹ giọng nói.
Hoắc Ưng hít sâu một hơi, càng thêm kích động.
Hắn không thể chịu đựng được, nàng dùng vẻ mặt này nhìn hắn, giống như nàng hiểu rõ ràng ý tưởng của hắn, biết hắn giờ phút này phẫn nộ chính là phô trương thanh thế —-
Nàng hiểu hắn quá, quá hiểu hắn!
Hắn phẫn nộ đập tay xuống bàn, ngón tay chỉ hướng ngoài cửa. Giờ khắc này, hắn thầm nghĩ phải đẩy nàng ra xa xa, tránh đi hai tròng mắt trong suốt kia .
“Cút, ngươi cút đi ra ngoài cho ta !” Hắn quát.
Khanh Khanh cả người cứng đờ, kinh sợ nhìn hắn.
“Mau cút đi!” Bởi vì đang trong lúc bối rối làm cho Hoắc Ưng mất lý trí, hắn tức giận đỏ mắt, lớn tiếng rít gào.
Khanh Khanh cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, thử muốn nói gì, lời nói lại toàn ngạnh ở cổ họng. nước mắt chảy xuống như mưa, nàng vô lực ngăn chặn.
Nhìn Hoắc Ưng trước mắt tức sùi bọt mép, nổi trận lôi đình, tất cả hình ảnh mấy ngày ở chung hiện ra trước mắt nàng. bộ dáng hắn cắt lấy y bào , bộ dáng khi hắn dùng cơm, bộ dáng của hắn hôn trụ nàng —-
Lòng của nàng đau quá, đau quá, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
Ở trong ôn tuyền, vẻ mặt của hắn ôm nàng ; trong núi rừng, hắn chủ động vươn tay, bàn tay thật dày nắm lấy tay nàng đi qua sơn đạo gập ghềnh; trong đêm khuya, khi nàng vì khí trời lạnh mà ho nhẹ, hắn tiến lại gần, cẩn thận ôm nàng vào trong vòm ngực ấm áp của hắn —-
“Ngươi…… Ngươi không phải thiệt tình……” Nàng thì thào nói, lời nói ra lại có vẻ như vậy suy yếu, không có nửa phần khẳng định.
Đúng vậy? Hoắc Ưng không phải thiệt tình, hắn cũng không phải thiệt tình muốn đuổi nàng —-
Hay là đúng, hắn thật sự muốn đuổi nàng đi?
Ngực đau quá, đau quá, Khanh Khanh tay nhỏ bé ôm chặt lấy ngực, hai mắt rơi lệ, mong mỏi nhìn hắn, chờ mong có được đáp án bất đồng.
Hoắc Ưng nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia không rõ cảm xúc. Nhưng cảm xúc kịch liệt lập tức bị hắn trong nháy mắt thô bạo dấu đi.
“Cút!” Hắn rít gào nói, ngữ khí ngoan độc , tuyệt tình
Nhưng là, cho dù chỉ có như vậy trong nháy mắt, đối với nàng mà nói vậy cũng là đủ rồi. Ít nhất, nàng biết hắn là thiệt tình, hắn là để ý đến nàng —-
Chính là nàng vẫn rất là khổ sở, đau lòng cơ hồ muốn ngất đi. Nàng là như vậy thương hắn, nhưng là cho tới hôm nay, nam nhân này vẫn không chịu thiệt tình đối với nàng, thậm chí còn muốn đuổi nàng rời đi —-
Khanh Khanh cắn môi dưới, mặc cho nước mắt rơi xuống. Nàng thật sâu nhìn thoáng qua nam nhân ngoan cố này, mới chậm rãi xoay người hướng phía cửa đi ra, như mong muốn của hắn.
Nhưng khi đi vào cạnh cửa, nàng lại xoay người lại, yên lặng nhìn hắn trong chốc lát.
Hắn ngồi ở bên cạnh bàn, bất động không nói, thậm chí không chịu nhìn nàng.
Khanh Khanh mở miệng. “ Ta cảm thấy, lời ngươi nói cũng không phải thiệt tình.”
Sau, nàng lau lệ, cúi đầu xoay người, bước ra khỏi cửa, rời đi. Lần này không có quay lại.
~~~~~~~~~~~~
Gió buổi sáng sớm lộ ra cảm giác thấm lạnh.
Trong sơn trại mọi việc vẫn diễn ra bình thường, theo mặt trời mọc lên ở phương đông, nhiều người rời giường, sân trước dãy nhà dài dần dần xuất hiện nhiều người đi lại.
“Tiểu Thúy, đem đồ ăn này đưa cho trại chủ đi.” Đầu bếp đại nương một tiếng thét to, đưa khay đồ ăn hướng Tiểu Thúy chỉ đi.
“Gì, ta?” Tiểu Thúy đưa ngón tay chỉ vào chóp mũi mình, chạy nhanh đem dưa chua trên bàn ôm vào trong lòng. “ Đại nương, dưa chua này còn chưa chuẩn bị tốt, ta một thân toàn mùi dưa chua, sợ không thể đem cơm đến cho trại chủ được.”
Nàng nhìn vòng vo khắp hướng
“Kia muội tử nhà vương gia —-”
Muội tử nhà Vương gia hai mắt trừng lớn, cầm lấy đại ấm trà lắc đầu mạnh. “ Đại nương, ta phải đi đưa trà cấp cho nhóm hán tử, đi chậm, sợ bọn họ kêu khát.” Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại, cầm theo đại ấm trà liền hướng công trường đi đến.
“Kia con dâu nhà Tương gia —-”
“Ai nha, nhà của ta có lỗ hổng cần gọi người tới giúp, ngượng ngùng, ta đi qua nhìn xem.” Nàng vừa nói vừa lui, thối lui đến cửa, làn váy nhấc lên, bước ra cửa liền đi một mạch không quay đầu lại.
“Này —-” ánh mắt lại vừa chuyển, chỉ thấy nữ quyến tại phòng bếp đều tìm cớ lui đi, trong lúc nhất thời thanh âm nói chuyện nổi lên bốn phía, thiếu chút nữa làm sập nóc nhà của khu nhà dài. Còn có người phản ứng mau lẹ, làm bộ ngất đi, dùng nhắm mắt làm ngơ.
Hay nói giỡn a, ban đêm ngày hôm qua, toàn sơn trại đều nghe thấy, thanh âm trại chủ gào thét muốn đuổi Vấn Nhi đi, mọi người tâm nóng như lửa đốt, lại không ai dám ló ra.
Ngày thường trại chủ cũng đã làm cho người ta trong lòng run sợ, khi hắn nổi cơn thịnh nộ, càng thêm đáng sợ. Thiếu Vấn Nhi, nhóm nữ quyến mỗi khi nghĩ đến phải vì trại chủ đưa cơm, liền sợ tới mức tay chân như nhũn ra.
Đại nương mắt trợn trắng nhìn xung quanh.
“Tốt lắm, tốt lắm, ta biết các ngươi không nghĩ đi làm vật hi sinh, đều đừng ầm ỹ! Ta đi, thế này là được rồi chứ gì?” Nàng đem muỗng quăng xuống, tạp dề tháo xuống, tức giận bưng đồ ăn lên .
Ai, thật là, xem trại chủ cùng Vấn Nhi mấy ngày trước còn ở một chỗ rất tốt, giống nhu tình mật ý, như thế nào mới một đêm, lại đột nhiên mọi việc lại nháo loạn?
Ngày thường, Vấn Nhi luôn nhu thuận ôn thuần, nhưng ai cũng không thể tưởng được, nàng kỳ thật ngoài mềm trong cứng, đều có chủ ý, một ngày hạ quyết tâm ai khuyên cũng không nghe.
Như thế rất tốt, sau này đưa đồ ăn đến cho trại chủ, chỉ có thể làm cho nhóm nữ quyến rút thăm đưa đi.
Đại nương lại thở dài, trước khi xuất môn không quên công đạo. “Ta đưa cơm đồ ăn đi qua, Tiểu Thúy, ngươi đợi lát nữa đem ống thẻ lấy ra cho mọi người rút thăm, buổi trưa nên chiếu quy củ mà làm nha!”
“Đã biết.” Tiểu Thúy gật đầu, biểu tình có chút ai oán.
Chờ đại nương vừa ra khỏi cửa, nhóm nữ quyến liền vây quanh lại đây, tò mò đặt câu hỏi.
“Như thế nào, như thế nào? Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Trăng vừa lên đỉnh núi, trong phòng trại chủ liền truyền đến rống lên một tiếng nhưng rất hung sợ.” Tiểu Thúy thở dài, vỗ về ngực. “ Không lâu sau, Vấn Nhi đi ra khỏi phòng, khóc rất đau lòng nha!”
“Vấn Nhi có nói gì không?”
“Còn có thể nói cái gì? Các ngươi cũng không nghe thấy ý tứ của trại chủ ?”
“Thật sự? Giả? Trại chủ thật sự muốn đuổi nàng xuống núi a?”
“Ai, âm thanh [cút] kia của trại chủ, rống lên làm toàn bộ mọi người trong trại đều nghe thấy được, này còn có thể là giả sao?”
“Nói cũng đúng —-”
Trong phòng dài, thanh âm thảo luận của nhóm nữ quyến không dứt bên tai; Trong sơn trại, các nam nhân mặc dù không tụ ở cùng một nơi, nhưng cũng là một người gặp được một người, liền dừng lại trao đổi tình báo, hỗ trợ báo tình hình cụ thể.
Một ngày này a, sợ là khổ sở thật lâu.
Ở trên giường trằn trọc một đêm, chưa nhắm mắt, trời đã sáng choang.
Hoắc Ưng đứng dậy rửa mặt chải đầu, mày thủy chung nhanh nhíu lại. Rửa mặt chải đầu xong, hắn đứng ở bên giường, trừng mắt nhìn bên cạnh giường không có người, nhếch môi.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Tiến vào.” Hắn cứng ngắc xoay người, lại không phát hiện ra mình muốn nhìn thấy người bước vào.
Phương đại nương bưng đồ ăn đi đến. “ Trại chủ, sớm.”
Hoắc Ưng cứng ngắc trừng mắt nhìn nàng, không có mở miệng, càng miễn bàn đáp lại.
Đại nương cúi đầu, đem đồ ăn bưng lên bàn, làm bộ không phát hiện thần sắc xanh mét của trại chủ.
Hắn nhìn về phía ngoài cửa, căm tức Vấn Nhi không thấy bóng dáng, muốn mở miệng hỏi, lại không biết nên hỏi từ đâu .
Chần chờ trong chốc lát, mày rậm nhanh nhíu lại, hắn đơn giản nhấc góc y bào, ngồi xuống, cầm lấy bát đũa ăn cơm, hãy còn sinh hờn dỗi.
“Trại chủ chậm dùng, ta trong chốc lát đến thu dọn.” Đại nương nở ra mỉm cười, muốn mau ly khai.
“Đợi chút!” Hoắc Ưng đột nhiên mở miệng.
Đại nương sửng sốt, có chút bất an dừng lại. “ Ách, trại chủ, còn có việc sao?”
“Nàng đâu?” Hắn đưa lưng về phía đại nương, miệng cứng ngắc.
“Ai?” Đại nương ngẩn ngơ, trừng mắt nhìn, nhất thời phản ứng không hiểu .
“Vấn Nhi.” Hắn không kiên nhẫn phun ra hai chữ kia .
“Sao?”
“Đừng làm cho ta hỏi lần thứ hai.” Hắn ba một tiếng ném chiếc đũa xuống, lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu lại.
Đại nương quá sợ hãi, ôm cái giỏ đựng cơm, đứng bên cạnh phát run.
“Ách…… Vấn Nhi…… Nàng…… Nàng……” Kinh hoảng quá độ, nàng ngay cả nói đều nói không tốt.
“Như thế nào?” Hắn mày rậm nhíu chặt, ở trong cảm xúc không kiên nhẫn, còn có một chút bất an.
“Nàng buổi tối hôm qua đã đi rồi.” Đại nương cố lấy dũng khí nói.
“Đi?” Hắn ngẩn người, cứng ngắc hỏi “Ai làm cho nàng đi?”
Đại nương thở hốc vì kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng. “Này —- trại chủ ngài tối hôm qua không phải…… Đuổi nàng đi sao?” Nàng sợ hãi nói.
Nguy rồi a, nghe trại chủ mở miệng, tình huống khẳng định không thích hợp, sự tình tựa hồ không phải như mọi người đã nghĩ.
Hoắc Ưng trừng mắt nhìn Phương đại nương, lúc này mới hoàn toàn sáng tỏ, nguyên bản sắc mặt xanh mét, chỉ một thoáng chuyển sang tái nhợt, thân hình cao lớn mạnh đứng lên.
“Nàng ra khỏi trại?!” Hắn rít gào nói.
“Ách…… đúng vậy…” Đại nương sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, vội vàng gật đầu.
“Vì sao không ngăn cản nàng?!” Lúc này, rít gào càng tăng, trên khuôn mặt tuấn tú, trán nổi lên gân xanh rất dọa người.
Đáng chết! Nàng là một cô nương mất trí nhớ, ở nửa đêm lại đi loạn trong Cửu sơn Thập Bát, cho dù không ngã chết, sớm hay muộn cũng làm thức ăn cho thú trong rừng !
“Nhưng —- Nhưng —- Vấn Nhi nói, là, là trại chủ ngài muốn nàng cút —- ách —- muốn nàng xuống núi.” Đại nương sắc mặt trắng bệch, cố lấy dũng khí. Đây chính là “ Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực”, lại cũng không xong, trại chủ thanh âm kêu thật lớn, toàn bộ sơn trại đều nghe thấy được đâu!
Hoắc Ưng sắc mặt càng khó nhìn, hạ một chưởng thật mạnh xuống mặt bàn. Oanh một tiếng, bàn gỗ ở dưới sự trọng kích vỡ làm đôi.
“Ta chỉ là muốn nàng cút ra khỏi phòng này, không phải muốn nàng —-” Hắn ngừng lại một chút, nắm tay cắn chặt răng, thanh âm cứng ngắc mắng. “ Đáng chết!”
Nàng tay trói gà không chặt, không có hắn giúp, ngay cả sơn đạo đều đi không tốt. Nay thừa dịp đêm xuống núi, sẽ gặp biết bao nhiêu là mạo hiểm?
Nàng khả năng lạc đường, hay là đang ở trong sơn động nào đó, hoặc là lại trượt chân ngã nhào xuống khe núi. Nàng cũng có khả năng đang lạc đường trong núi rừng rậm rạp, hoặc là đang bị mãnh thú đuổi theo, bị thương, ngả nhào, thậm chí hấp hối ở bên cạnh ai đó—-
Phần lớn phỏng đoán ở trong đầu hiện lên, hắn tay nắm chặt thành quyền, lạnh cả sống lưng, lo lắng sắp không thể hô hấp nổi.
Vấn Nhi, Vấn Nhi của hắn, nàng đang gặp phải nguy hiểm gì —-
“Trại chủ.” Đại nương thấp giọng gọi một tiếng, chưa từng gặp qua vẻ mặt này của trại chủ. Cặp con ngươi đen kia cho tới bây giờ lạnh như băng, nay tràn đầy kinh hoảng, bình tĩnh biến mất không thấy, hắn thành một nam nhân bình thường đang gặp phải đại loạn .
Hoắc Ưng nhanh phục hồi lại tinh thần, trên trán đã muốn che kín mồ hôi lạnh .
“Kêu đại phu đến đằng trước chờ!” Hắn quát, lấy kiếm treo trên tường, mũi chân nhún một chút, liền phi thân xông ra ngoài.
Còn chưa đuổi tới quảng trường, âm thanh không dứt của Hoắc Ưng đã truyền khắp sơn trại.
Con hắc mã hí vang cả tòa sơn trại đáp lại triệu hồi của hắn, lập tức lao ra khỏi chuồng ngựa, ở bên cạnh hắn phun khí, giẫm chận tại chỗ chờ.
Hắn xoay người lên ngựa, ngừng cũng không ngừng, giục ngựa liền hướng cửa trại mà đi.
“Mở cửa, thả cầu kiều!” Thật lớn rống lên một tiếng, giống có thể chấn động mặt đất.
Thủ vệ đại hán hoảng sợ, nhảy dựng lên nghe theo, sợ động tác chậm một chút, sẽ bị trại chủ chém .
Cầu kiều còn chưa hạ xuống một nửa, Hoắc Ưng cả người lẫn ngựa đã phóng tới, không chờ cả tòa cầu kiều hạ xuống, hắn liền xông lên, giục ngựa nhảy dựng lên.
Ở trong tiếng kinh hô của mọi người, người và ngựa hòa làm một, bay vọt qua khe suối, sang tới bờ bên kia, chỉ chốc lát sau, thân ảnh hắn liền đã biến mất ở trong rừng rậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.