Chương 344: ác mộng
Hạ Nhiễm Tuyết
07/02/2016
So sánh với Thiên Trạch đang hân hoan trong niềm vui ba ngày sau Thanh Hàn quốc sư chuẩn bị thành thân, thì biên giới Nhan uốc tất cả đều bình tĩnh, kinh nghiệm từ đại đại kiếp của Nhan Quốc, bất luận là kinh tế, bất luận là dân sinh, lòng người đều có chút trầm trọng, tân hoàng ban bố pháp lệnh, kinh tế từ từ khôi phục. Nhất là quân đội quốc gia, vẫn mạnh mẽ. Cho mọi người một bàn tay vững vàng.
Buổi tối, bên trong hoàng cung Nhan Quốc, trăng sáng treo mình lơ lửng trên không, ánh trăng trắng nhạt, lúc này thái giám đứng ở cửa tẩm cung của hoàng thượng không ngừng lắc đầu, ngủ gật.
Bên trong, một mảnh an tĩnh, chỉ khẽ nghe ra một hồi tiếng hít thở nhàn nhạt, nam tử nằm trên giường mặc áo màu trắng, trong ngực ôm một nữ tử có diện mạo cực kỳ ngọt ngào, khóe miệng nữ tử cười nhè nhẹ, ngủ cực kỳ say. Mà cặp mi nam tử lại nhíu chặt, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, tựa như nằm mơ thấy cái gì đó đáng sợ.
Bốn phương một mảnh sương trắng, hắn không thấy được bất kỳ vật gì. Hắn đi về phía trước, từ từ, sương mù dày đặc trước mắt từ từ tản đi, thân thể của hắn xuyên qua một cánh cửa kì quái, đi tới một căn phòng kỳ quái hơn nữa. Đây là cảnh hắn chưa bao giờ thấy, lại cảm giác có chút quen thuộc.
Căn phòng rất trắng, màu trắng tự nhiên, không còn thêm màu sắc nào, giữa phòng có một chiếc giường nhỏ, một người nằm trên giường, hắn có chút mê hoặc, giơ chân lên đi trước, lại bị một tấm kính trong suốt ngăn cản. Không thể đi tới một bước.
“Đây là vật gì?” Hắn vỗ bức tường vô hình một cái, lông mày không vui vặn lên, lúc này, cửa lại mở ra, một đám người toàn thân bao kín bởi quần áo đi tới, đây là y phục gì, nam tử nheo lại cặp mắt, có chút không hiểu, trong ký ức của hắn, hìnhd như chưa từng thấy qua loại y phục này, chẳng những thân thể, ngay cả mặt cũng che lại, chỉ để lộ đôi mắt.
Đám người kia đi tới bên giường, dưới chăn màu trắng, kéo một cánh tay trắng mịn, sau đó lấy ra một cái thùng kỳ quái, trên đó có một cây châm, ánh sáng lóe qua, mang theo một tia lạnh như băng.
Trong lúc bất chợt đầu của hắn đau đớn, tim cũng nhảy loạn , hắn dùng tay ôm lấy trán, không hiểu hắn lúc này sợ, nóng nảy là vì cái gì.
Chỉ thấy cây kim kia, cứ như vậy thẳng tắp đâm vào cánh tay của người trên giường.
“Không cần, các ngươi buông nàng ra, đừng động vào nàng.” Hắn đột nhiên kêu to, tim co rút lại , khó chịu, hắn dùng sức vỗ bức tường trong suốt, không ngừng dùng thân thể đâm vào, hắn không biết tại sao mình lại kích động như vậy, lại sợ như vậy. Hắn chỉ biết là mình nhất định phải ngăn cản, nhất định phải ngăn cản bọn họ.
Chất lỏng màu đỏ từ từ men theo thành của cái ống trong suốt, hắn biết rõ, đó là máu, là máu của nàng, thật kỳ quái, hắn chưa thấy người đang nằm, nhưng lại biết đó là một cô gái, một cô gái rất gầy.
“Không. . . . . . Đừng động vào nàng, đừng. . . . . .” Mồ hôi trên trán nam tử càng thêm nhiều. Tiếng hô đau đớn đánh thức nữ tử trong ngực hắn, nữ tử kinh hãi, vuốt trán hắn. Khẽ gọi hắn dậy, giọng nói có mấy phần sợ.
Buổi tối, bên trong hoàng cung Nhan Quốc, trăng sáng treo mình lơ lửng trên không, ánh trăng trắng nhạt, lúc này thái giám đứng ở cửa tẩm cung của hoàng thượng không ngừng lắc đầu, ngủ gật.
Bên trong, một mảnh an tĩnh, chỉ khẽ nghe ra một hồi tiếng hít thở nhàn nhạt, nam tử nằm trên giường mặc áo màu trắng, trong ngực ôm một nữ tử có diện mạo cực kỳ ngọt ngào, khóe miệng nữ tử cười nhè nhẹ, ngủ cực kỳ say. Mà cặp mi nam tử lại nhíu chặt, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, tựa như nằm mơ thấy cái gì đó đáng sợ.
Bốn phương một mảnh sương trắng, hắn không thấy được bất kỳ vật gì. Hắn đi về phía trước, từ từ, sương mù dày đặc trước mắt từ từ tản đi, thân thể của hắn xuyên qua một cánh cửa kì quái, đi tới một căn phòng kỳ quái hơn nữa. Đây là cảnh hắn chưa bao giờ thấy, lại cảm giác có chút quen thuộc.
Căn phòng rất trắng, màu trắng tự nhiên, không còn thêm màu sắc nào, giữa phòng có một chiếc giường nhỏ, một người nằm trên giường, hắn có chút mê hoặc, giơ chân lên đi trước, lại bị một tấm kính trong suốt ngăn cản. Không thể đi tới một bước.
“Đây là vật gì?” Hắn vỗ bức tường vô hình một cái, lông mày không vui vặn lên, lúc này, cửa lại mở ra, một đám người toàn thân bao kín bởi quần áo đi tới, đây là y phục gì, nam tử nheo lại cặp mắt, có chút không hiểu, trong ký ức của hắn, hìnhd như chưa từng thấy qua loại y phục này, chẳng những thân thể, ngay cả mặt cũng che lại, chỉ để lộ đôi mắt.
Đám người kia đi tới bên giường, dưới chăn màu trắng, kéo một cánh tay trắng mịn, sau đó lấy ra một cái thùng kỳ quái, trên đó có một cây châm, ánh sáng lóe qua, mang theo một tia lạnh như băng.
Trong lúc bất chợt đầu của hắn đau đớn, tim cũng nhảy loạn , hắn dùng tay ôm lấy trán, không hiểu hắn lúc này sợ, nóng nảy là vì cái gì.
Chỉ thấy cây kim kia, cứ như vậy thẳng tắp đâm vào cánh tay của người trên giường.
“Không cần, các ngươi buông nàng ra, đừng động vào nàng.” Hắn đột nhiên kêu to, tim co rút lại , khó chịu, hắn dùng sức vỗ bức tường trong suốt, không ngừng dùng thân thể đâm vào, hắn không biết tại sao mình lại kích động như vậy, lại sợ như vậy. Hắn chỉ biết là mình nhất định phải ngăn cản, nhất định phải ngăn cản bọn họ.
Chất lỏng màu đỏ từ từ men theo thành của cái ống trong suốt, hắn biết rõ, đó là máu, là máu của nàng, thật kỳ quái, hắn chưa thấy người đang nằm, nhưng lại biết đó là một cô gái, một cô gái rất gầy.
“Không. . . . . . Đừng động vào nàng, đừng. . . . . .” Mồ hôi trên trán nam tử càng thêm nhiều. Tiếng hô đau đớn đánh thức nữ tử trong ngực hắn, nữ tử kinh hãi, vuốt trán hắn. Khẽ gọi hắn dậy, giọng nói có mấy phần sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.