Chương 354: Bị bệnh
Hạ Nhiễm Tuyết
10/02/2016
Trong lúc bất chợt,
nam tử mở mắt, ánh mắt trong trẻo như trăng, lúc này trên dung nhan
tuyệt sắc mang theo mấy phần thâm trầm, hắn cúi đầu nhìn cô gái trong
ngực mình, nhìn nàng hồi lâu, hắn hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó nhẹ nhàng gỡ cánh tay nhỏ bé trên eo mình xuống, ngồi dậy, tiện tay khoác một bộ y phục xuống giường, sau đó tỉ mỉ giúp nàng đắp kín mền.
Hắn tới trước cửa sổ, nhẹ tay đẩy cửa ra, ngoài cửa sổ, trăng trong mệt mỏi treo giữa bầu trời, một ngôi sao phía đông sáng ngời, như ẩn như hiện, như có như không. Tiêu Thanh Hàn nâng chân mày, bấm tay tính toán, khi thả tay xuống thì đáy mắt hắn thoáng qua sợ hãi, lạnh lùng và mang theo một mảnh sát ý, một trận gió từ cửa sổ thổi tới, thổi lên sa màn trên giường, vì lạnh lên cô gái trên giường ngủ không yên ổn.
Hắn lập tức đóng cửa sổ, sa màn rủ xuống, hắn đi tới trước giường, cởi áo khoác xuống, sau đó nhấc chăn lên, nghiêng người, nhẹ nhàng đem cô gái ôm vào ngực mình, tìm được nguồn nhiệt, cô gái thỏa mãn cười khẽ, càng dán chặt vào thân thể của hắn.
‘Ngủ đi’. Tiêu Thanh Hàn thì thầm bên tai nàng, thuận thế hôn nhẹ lên trán nàng. Ánh mắt nhu tình, sau đó cũng nhắm lại hai tròng mắt.
Nến đỏ vẫn tiếp tục cháy.
.....
"Hoàng thượng, sức khỏe gần đây của người không tốt sao?" Viêm Huyên ngồi trên ghế, nhìn Lôi Liệt đang phê duyệt tấu chương.
Tay Lôi Liệt hơi run, nhưng không tránh được ánh mắt của Viêm Huyên, gần đây hoàng thượng có chút khác lạ, giống như bất an.
"Không sao." Lôi Liệt không ngẩng đầu, trầm giọng trả lời, thanh âm chứa mấy phần khàn khàn.
Viêm Huyên nhìn về phía hắn, đóng chiết phiến trong tay lại, nhất định là hoàng thượng có chuyện, chẳng qua là người không chịu nói, hắn thật đúng là không có bất kỳ phương pháp xử lí nào, nhưng hoàng thượng luôn bình tĩnh lại có lúc thế này. Xem ra chuyện này khó giải quyết so với mình tưởng tượng.
Lôi Liệt nhìn tấu chương, từng chữ trong tấu chương từ từ thay đổi, bắt đầu mơ hồ, một chữ chia làm hai, sau đó là ba, hắn lắc lắc đầu, muốn bỏ qua loại cảm giác bối rối này, nhưng càng lúc càng khó chịu.
‘Phịch’ một tiếng, tấu chương trong tay rơi trên mặt đất, mà hắn cũng gục xuống bàn.
"Hoàng thượng. . . . . ." Viêm Huyên kêu lên một tiếng, vội vàng vịn hắn "Mau, gọi thái y, thái y." Hắn không ngừng hô to, người trong ngự thư phòng ra ra vào vào, loạn thành một đoàn.
Sắc mặt Lôi Liệt tái nhợt nằm trên giường, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, lông mày luôn vặn lên, thái y buông tay hắn xuống, đứng dậy, nhìn hoàng hậu nương nương có chiếc bụng to kình bên giường, điều này bắt hắn phải nói thế nào? Nhan quốc vừa mới dẹp yên , tân hoàng kế vị, vốn giang sơn đã không yên, thật là vận rủi liên tiếp, cuộc sống an ổn chưa được bao lâu lại có chuyện xảy ra. Bệnh của hoàng thượng như núi đổ mà.
"Thái y, hoàng thượng thế nào rồi?" Đỗ Thiên Lan vội vàng hỏi thái y, sắc mặt tái nhợt như tuyết, thân thể cũng có chút lảo đảo muốn ngã, đột nhiên bụng của nàng truyền tới đau đớn, nàng ôm bụng.
"Hoàng hậu cẩn thận." Viêm Huyên vội vàng đỡ đỗ Thiên Lan, hù chết hắn, nếu như tiểu hoàng tử tương lai xảy ra chuyện gì, hắn có mười đầu cũng không đền đủ.
Thái y cũng gấp gáp, vội nghiêng thân thể, cứu trị thay hoàng hậu.
Nửa ngày, hắn thả tay xuống, trên trán cũng dính một tầng mồ hôi, "Hoàng hậu nương nương yên tâm, tiểu hoàng tử bình an vô sự, chỉ cần nương nương chú ý khống chế suy nghĩ của mình thì sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì."
Đỗ Thiên Lan vuốt bụng mình, nhìn nam tử ngủ mê man trên giường, lệ trong mắt nhịn không được mà rơi xuống.
"Thái y, rốt cuộc hoàng thượng xảy ra chuyện gì?" Nàng bây giờ không thể coi trọng bản thân mình, trong mắt, trong lòng chỉ có nam tử đang nằm kia.
Thái y ‘phịch’ một tiếng, quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng nương nương, thần thật sự là không nhìn ra hoàng thượng bị bệnh gì, mạch của hoàng thượng đập rất kỳ lạ, rõ ràng là thân thể không khỏe, nhưng mạch lại yếu ớt, thần theo nghề thuốc hơn mười mấy năm, tự nhận rằng chưa bệnh gì chưa gặp qua, nhưng bệnh của hoàng thượng, quả thật vi thần không biết."
Hắn tới trước cửa sổ, nhẹ tay đẩy cửa ra, ngoài cửa sổ, trăng trong mệt mỏi treo giữa bầu trời, một ngôi sao phía đông sáng ngời, như ẩn như hiện, như có như không. Tiêu Thanh Hàn nâng chân mày, bấm tay tính toán, khi thả tay xuống thì đáy mắt hắn thoáng qua sợ hãi, lạnh lùng và mang theo một mảnh sát ý, một trận gió từ cửa sổ thổi tới, thổi lên sa màn trên giường, vì lạnh lên cô gái trên giường ngủ không yên ổn.
Hắn lập tức đóng cửa sổ, sa màn rủ xuống, hắn đi tới trước giường, cởi áo khoác xuống, sau đó nhấc chăn lên, nghiêng người, nhẹ nhàng đem cô gái ôm vào ngực mình, tìm được nguồn nhiệt, cô gái thỏa mãn cười khẽ, càng dán chặt vào thân thể của hắn.
‘Ngủ đi’. Tiêu Thanh Hàn thì thầm bên tai nàng, thuận thế hôn nhẹ lên trán nàng. Ánh mắt nhu tình, sau đó cũng nhắm lại hai tròng mắt.
Nến đỏ vẫn tiếp tục cháy.
.....
"Hoàng thượng, sức khỏe gần đây của người không tốt sao?" Viêm Huyên ngồi trên ghế, nhìn Lôi Liệt đang phê duyệt tấu chương.
Tay Lôi Liệt hơi run, nhưng không tránh được ánh mắt của Viêm Huyên, gần đây hoàng thượng có chút khác lạ, giống như bất an.
"Không sao." Lôi Liệt không ngẩng đầu, trầm giọng trả lời, thanh âm chứa mấy phần khàn khàn.
Viêm Huyên nhìn về phía hắn, đóng chiết phiến trong tay lại, nhất định là hoàng thượng có chuyện, chẳng qua là người không chịu nói, hắn thật đúng là không có bất kỳ phương pháp xử lí nào, nhưng hoàng thượng luôn bình tĩnh lại có lúc thế này. Xem ra chuyện này khó giải quyết so với mình tưởng tượng.
Lôi Liệt nhìn tấu chương, từng chữ trong tấu chương từ từ thay đổi, bắt đầu mơ hồ, một chữ chia làm hai, sau đó là ba, hắn lắc lắc đầu, muốn bỏ qua loại cảm giác bối rối này, nhưng càng lúc càng khó chịu.
‘Phịch’ một tiếng, tấu chương trong tay rơi trên mặt đất, mà hắn cũng gục xuống bàn.
"Hoàng thượng. . . . . ." Viêm Huyên kêu lên một tiếng, vội vàng vịn hắn "Mau, gọi thái y, thái y." Hắn không ngừng hô to, người trong ngự thư phòng ra ra vào vào, loạn thành một đoàn.
Sắc mặt Lôi Liệt tái nhợt nằm trên giường, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, lông mày luôn vặn lên, thái y buông tay hắn xuống, đứng dậy, nhìn hoàng hậu nương nương có chiếc bụng to kình bên giường, điều này bắt hắn phải nói thế nào? Nhan quốc vừa mới dẹp yên , tân hoàng kế vị, vốn giang sơn đã không yên, thật là vận rủi liên tiếp, cuộc sống an ổn chưa được bao lâu lại có chuyện xảy ra. Bệnh của hoàng thượng như núi đổ mà.
"Thái y, hoàng thượng thế nào rồi?" Đỗ Thiên Lan vội vàng hỏi thái y, sắc mặt tái nhợt như tuyết, thân thể cũng có chút lảo đảo muốn ngã, đột nhiên bụng của nàng truyền tới đau đớn, nàng ôm bụng.
"Hoàng hậu cẩn thận." Viêm Huyên vội vàng đỡ đỗ Thiên Lan, hù chết hắn, nếu như tiểu hoàng tử tương lai xảy ra chuyện gì, hắn có mười đầu cũng không đền đủ.
Thái y cũng gấp gáp, vội nghiêng thân thể, cứu trị thay hoàng hậu.
Nửa ngày, hắn thả tay xuống, trên trán cũng dính một tầng mồ hôi, "Hoàng hậu nương nương yên tâm, tiểu hoàng tử bình an vô sự, chỉ cần nương nương chú ý khống chế suy nghĩ của mình thì sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì."
Đỗ Thiên Lan vuốt bụng mình, nhìn nam tử ngủ mê man trên giường, lệ trong mắt nhịn không được mà rơi xuống.
"Thái y, rốt cuộc hoàng thượng xảy ra chuyện gì?" Nàng bây giờ không thể coi trọng bản thân mình, trong mắt, trong lòng chỉ có nam tử đang nằm kia.
Thái y ‘phịch’ một tiếng, quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng nương nương, thần thật sự là không nhìn ra hoàng thượng bị bệnh gì, mạch của hoàng thượng đập rất kỳ lạ, rõ ràng là thân thể không khỏe, nhưng mạch lại yếu ớt, thần theo nghề thuốc hơn mười mấy năm, tự nhận rằng chưa bệnh gì chưa gặp qua, nhưng bệnh của hoàng thượng, quả thật vi thần không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.