Chương 152: bức hôn
Hạ Nhiễm Tuyết
22/01/2016
Nàng có chút cảm
thấy thất bại , bá đạo của nàng, địa vị của nàng, kiêu ngạo của nàng,
tất cả ở trước mặt nam nhân này, từ từ biến mất không thấy. Có cũng chỉ
là trở thành một nữ nhân bình thường mới có nhu tình. Ở trước mặt hắn,
nàng không phải là nàng, chỉ là một nữ nhân phiền não.
Bên trong phòng, chén thuốc bốc hơi nóng kia đã sớm lạnh thấu, màn vây màu xanh nhạt bị gió thổi loạn xuyên thấu qua cửa , tóc nam tử cũng hơi bay lên.
Trong không khí, cảm giác băng lạnh đè nén lưu động.
“Nếu như ngươi không đồng ý, nàng ta xảy ra chuyện gì, ta không dám bảo đảm.” Mạc Trân nhẹ nhàng nói, nàng biết, nếu thật sự không nói chuyện, nàng sợ nhịp tim của mình sẽ phải ngưng, nam nhân này, làm sao sẽ làm cho người ta cảm thấy bị áp bách lớn như vậy .
Hắn không nói một lời đứng ở nơi đó , tựu như ngọn núi lớn đè xuống, không ngừng hướng đến gần. . Càng gần, thì càng bất an, càng hốt hoảng. . . . . .
Nửa ngày, Tiêu Thanh Hàn như ngọc, tâm tình không có chút phập phồng nào, ngay cả con ngươi trong suốt, cũng không có nửa điểm sắc khí, thanh đạm như mưa, lạnh nhạt như thu.
Mạc Ttrân nghiến răng, không chút nào đoán được nam tử trước mặt nghĩ gì, nữ nhân kia mặc dù để cho nàng ghen tỵ phát điên, nhưng là nàng có thể cảm giác được. Nam nhân này hết sức coi trọng nàng ta. Cho nên, nhất định sẽ không giận nàng với không để ý, nhưng lúc này, nàng đem lời đều nói rõ ràng như vậy , hắn rốt cuộc xử lí thế nào?
Là cứu nàng ta, hay là không cứu?
mặc dù nàng vẫn cười giống như thường ngày, nhưng chỉ có nàng biết, mình cười cở nào cứng ngắc, trong lòng cũng thật căng thẳng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Chờ đợi là thống khổ, chờ đợi là hành hạ người .
“Ta đáp ứng.” Giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang vọng ở bên trong phòng, Tiêu Thanh Hàn xoay người, y phục trên người quét qua sa mạn, vén thành một mảnh cô quạnh động lòng, mà con ngươi thanh nhuận đóng chặt mở lên.
“Thật?” Mạc Trân tròng mắt trợn to, nhìn bóng lưng nam tử , không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả mừng như điên để cho nàng cả người đều như trải qua gội rửa mưa xuân.
Chỉ có điều cao hứng đi qua, rồi lại là có một tư vị khó chịu khác, hắn thế như vì nữ nhân kia mà làm vậy, thậm chí nguyện ý vì nàng ta mà cưới nữ nhân khác.
Hắn luôn như vậy yêu nàng Ta , luôn như vậy trân báu nàng ta?
Nhưng, lập tức, ánh mắt nàng lưu chuyển nụ cười ác hiểm, cho dù như vậy thì người nam nhân này cuối cùng vẫn thuộc về mình , cũng chỉ có thể là của mình , người khác đừng mơ tưởng đoạt đi.
Chợt thấy trên bàn chén thuốc, Mạc Trân bưng lên, tay chạm được thân chén , gốm sứ lạnh như băng để cho nàng ngón tay đột nhiên co rụt lại.
Nàng lại nhìn bóng lưng của hắn, khóe miệng nhợt nhạt, nói: “Thuốc lạnh, ta đi hâm nóng.”
Mà nam tử cũng không trả lời, thậm chí ngay cả cặp mắt nhắm lại cũng không mở ra nửa phần.
Mạc Trân bưng lên chén đi tới cửa. Đột nhiên xoay người, nâng lên môi đỏ mọng, “Ta tên là Mạc Trân, là Mạc tộc tộc trưởng, ngươi, tên là gì ?”.
Tiêu Thanh Hàn nhỏ nhẹ mở ra cặp mắt, gương mặt thanh tuyệt , giữa ánh sáng ngược, nhìn không rõ lắm.
“Tiêu Thanh Hàn.” Hắn trả lời.
“Tiêu Thanh Hàn. . . . . . Không tệ.” Mạc Trân than thở: “Người cũng như tên, trong trẻo lạnh lùng.”
Tiếng cửa kêu lên một tiếng, đóng lại thật chặt . đôi mắt Tiêu Thanh Hàn nhắm lại, hoàn toàn mở ra, trong tròng mắt nổi một mảnh dày gợn sóng.
Hắn có thể dự tính bất cứ chuyện gì, nhưng không cách nào đoán được nguy cơ của Vân Tâm Nhược
Hắn chỉ cần nàng bình an.
Nào có sợ, dùng mình để đổi.
Về phần tộc trưởng Mạc tộc đó, muốn hắn cưới nàng, có thể.
Chỉ cần nàng không hối hận.
Bên trong phòng, chén thuốc bốc hơi nóng kia đã sớm lạnh thấu, màn vây màu xanh nhạt bị gió thổi loạn xuyên thấu qua cửa , tóc nam tử cũng hơi bay lên.
Trong không khí, cảm giác băng lạnh đè nén lưu động.
“Nếu như ngươi không đồng ý, nàng ta xảy ra chuyện gì, ta không dám bảo đảm.” Mạc Trân nhẹ nhàng nói, nàng biết, nếu thật sự không nói chuyện, nàng sợ nhịp tim của mình sẽ phải ngưng, nam nhân này, làm sao sẽ làm cho người ta cảm thấy bị áp bách lớn như vậy .
Hắn không nói một lời đứng ở nơi đó , tựu như ngọn núi lớn đè xuống, không ngừng hướng đến gần. . Càng gần, thì càng bất an, càng hốt hoảng. . . . . .
Nửa ngày, Tiêu Thanh Hàn như ngọc, tâm tình không có chút phập phồng nào, ngay cả con ngươi trong suốt, cũng không có nửa điểm sắc khí, thanh đạm như mưa, lạnh nhạt như thu.
Mạc Ttrân nghiến răng, không chút nào đoán được nam tử trước mặt nghĩ gì, nữ nhân kia mặc dù để cho nàng ghen tỵ phát điên, nhưng là nàng có thể cảm giác được. Nam nhân này hết sức coi trọng nàng ta. Cho nên, nhất định sẽ không giận nàng với không để ý, nhưng lúc này, nàng đem lời đều nói rõ ràng như vậy , hắn rốt cuộc xử lí thế nào?
Là cứu nàng ta, hay là không cứu?
mặc dù nàng vẫn cười giống như thường ngày, nhưng chỉ có nàng biết, mình cười cở nào cứng ngắc, trong lòng cũng thật căng thẳng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Chờ đợi là thống khổ, chờ đợi là hành hạ người .
“Ta đáp ứng.” Giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang vọng ở bên trong phòng, Tiêu Thanh Hàn xoay người, y phục trên người quét qua sa mạn, vén thành một mảnh cô quạnh động lòng, mà con ngươi thanh nhuận đóng chặt mở lên.
“Thật?” Mạc Trân tròng mắt trợn to, nhìn bóng lưng nam tử , không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả mừng như điên để cho nàng cả người đều như trải qua gội rửa mưa xuân.
Chỉ có điều cao hứng đi qua, rồi lại là có một tư vị khó chịu khác, hắn thế như vì nữ nhân kia mà làm vậy, thậm chí nguyện ý vì nàng ta mà cưới nữ nhân khác.
Hắn luôn như vậy yêu nàng Ta , luôn như vậy trân báu nàng ta?
Nhưng, lập tức, ánh mắt nàng lưu chuyển nụ cười ác hiểm, cho dù như vậy thì người nam nhân này cuối cùng vẫn thuộc về mình , cũng chỉ có thể là của mình , người khác đừng mơ tưởng đoạt đi.
Chợt thấy trên bàn chén thuốc, Mạc Trân bưng lên, tay chạm được thân chén , gốm sứ lạnh như băng để cho nàng ngón tay đột nhiên co rụt lại.
Nàng lại nhìn bóng lưng của hắn, khóe miệng nhợt nhạt, nói: “Thuốc lạnh, ta đi hâm nóng.”
Mà nam tử cũng không trả lời, thậm chí ngay cả cặp mắt nhắm lại cũng không mở ra nửa phần.
Mạc Trân bưng lên chén đi tới cửa. Đột nhiên xoay người, nâng lên môi đỏ mọng, “Ta tên là Mạc Trân, là Mạc tộc tộc trưởng, ngươi, tên là gì ?”.
Tiêu Thanh Hàn nhỏ nhẹ mở ra cặp mắt, gương mặt thanh tuyệt , giữa ánh sáng ngược, nhìn không rõ lắm.
“Tiêu Thanh Hàn.” Hắn trả lời.
“Tiêu Thanh Hàn. . . . . . Không tệ.” Mạc Trân than thở: “Người cũng như tên, trong trẻo lạnh lùng.”
Tiếng cửa kêu lên một tiếng, đóng lại thật chặt . đôi mắt Tiêu Thanh Hàn nhắm lại, hoàn toàn mở ra, trong tròng mắt nổi một mảnh dày gợn sóng.
Hắn có thể dự tính bất cứ chuyện gì, nhưng không cách nào đoán được nguy cơ của Vân Tâm Nhược
Hắn chỉ cần nàng bình an.
Nào có sợ, dùng mình để đổi.
Về phần tộc trưởng Mạc tộc đó, muốn hắn cưới nàng, có thể.
Chỉ cần nàng không hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.