Chương 305: dứt khoát yêu nàng
Hạ Nhiễm Tuyết
03/02/2016
Ngay cả Minh Phong cũng như nói vậy. Tiêu Thanh Hàn đem cằm đặt trên đầu Thanh Thanh, tim từng trận đau nhói.
“Tiêu Thanh Hàn, giờ Thanh Thanh như thế, người thường căn bản không cách nào tiếp nhận, ngươi thì sao?” Mạc Sơn cười nhạt nhìn Tiêu Thanh Hàn, lời nói lại nghiêm chỉnh vô cùng, nếu Tiêu Thanh Hàn vì điểm này mà ghét bỏ Thanh Thanh, như vậy, hắn sẽ mang Thanh Thanh về Mạc tộc, sẽ không để cho người khác khi dễ nàng nữa.
“Thì sao?” Tiêu Thanh Hàn đem Thanh Thanh ôm vào trong ngực, tròng mắt tràn đày thâm tình, thanh âm hắn nhàn nhạt, nhưng lại trầm bổng du dương, đó là loại thâm tình khắc sâu vào xương tủy “Dù nàng điên khùng cũng tốt, ngu dốt cũng được, nàng đều là Nhược của ta, cô gái mà Tiêu Thanh Hàn này yêu bằng cả sinh mạng.”
Mạc Sơn nhìn về phía nam nữ ôm nhau, mà đối với Thanh Thanh, nàng bị nam tử xa lạ ôm trong ngực, lại im lặng khác thường, mặc dù không nhớ hắn, cũng quên mất chính mình, nhưng lòng của nàng vẫn vì hắn mà rung động.
Mạc Sơn cười khổ nhìn cánh tay trái bị cụt, hắn không hận Thanh Hàn đã chém đứt tay hắn.
“Mạc Sơn, cám ơn người.” Tiêu Thanh Hàn lần đầu tiên nói cảm ơn với người khác.
“Không cần cám ơn ta, ngươi hãy cảm ơn Lang Vương, vì nó đã cứu nàng.” Mạc Sơn cười, ôn hòa như ngày xuân, làm cho người ta cực kỳ thoải mái.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía Lang Vương nằm trên mặt đất, mà Lang Vương như phát hiện hắn nhìn mình chăm chú, giương mắt nhìn về phía hắn, con ngươi màu vàng sáng như sao trong đêm.
“Cám ơn ngươi, Nguyệt.” Hắn vươn tay, vỗ nhẹ đầu Lang Vương, không chút sợ hãi, Lang Vương nhẹ lắc đầu. Sau đó liếm liếm tay Tiêu Thanh Hàn, rồi lại nằm ườn trên đất.
Minh Phong thấy có con sói to như vậy, thế gian này thật có nhiều điều kỳ dị.
“Thanh Thanh.” Mạc Sơn đột nhiên mở miệng, Thanh Thanh, không, là Vân Tâm Nhược, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.”Lại đây nào, Thanh Thanh.”
Vân Tâm Nhược nhìn Tiêu Thanh Hàn một chút, lúc này Tiêu Thanh Hàn cũng buông tay ra, nàng đứng lên, lại nhìn Mạc Sơn, khó khăn lựa chọn, nàng muốn đến bên cạnh ca ca, nhưng ca ca tóc trắng này, nàng cũng không muốn rời xa hắn.
“Thanh Thanh.” Mạc Sơn đi tới trước mặt nàng, khẽ vuốt đầu của nàng, Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, làm người ta khiếp sợ. Mạc Sơn thấy thế, nhưng không thả tay xuống.
“Thanh Thanh, ca ca phải về, ngươi nguyện ý ở lại với hắn không?” Hắn chỉ vào Tiêu Thanh Hàn.
Tiêu Thanh Hàn càng lạnh lùng hơn.
“Ta. . . . . .” Vân Tâm Nhược nhìn nam tử đứng phía sau mình, cắn cắn môi, dùng sức gật đầu một cái, “Thanh Thanh nguyện ý.” Nàng rất muốn cùng ca ca trở về, nơi đó có gia gia, có Tiểu Hà tỷ tỷ, còn có ca ca, nhưng ca ca tóc bạc này, lại làm cho nàng không bỏ được, nàng thấy ánh mắt của hắn đang khóc. Nàng rất đau, cho nên, nàng không thể đi, nàng muốn ở lại bên cạnh ca ca này, cho đến khi ánh mắt của hắn nín khóc mới thôi.
“Được, ca ca đi đây.” Mạc Sơn cười nhẹ, Thanh Thanh mà hắn bảo vệ, rốt cuộc muốn rời khỏi hắn rồi, hắn không bỏ được, nhưng lại không thể không buông. . . . . .
“Ca ca. . . . . .” Vân Tâm Nhược kéo tay áo của hắn, ánh mắt đỏ lên. Nàng không muốn rời xa ca ca, thật sự không muốn.
Mạc Sơn cũng cảm thấy mắt mình nhòe đi.
Tiêu Thanh Hàn đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, sự đau lòng của nàng làm hắn không đành lòng.
“Đừng khóc.” Hắn êm ái nói nhỏ, nhưng nàng lại bi thương hơn, hắn cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm lên sợi tóc của nàng.
Mạc Sơn rời đi….
Cho đến lâu sau, Vân Tâm Nhược mới ngừng khóc, mắt đen bị nước mắt cọ rửa càng thêm sáng ngời. Tiêu Thanh Hàn đem trán để sát trán nàng, trên mặt Vân Tâm Nhược đột nhiên hiện lên một mảnh hồng nhạt, sau đó môi cười cong cong, “Ca ca đừng khóc, Thanh Thanh sẽ đau ở đây.” Nàng chỉ chỉ ngực mình.
Tiêu Thanh Hàn hơi khép lại hai tròng mắt, tim ấm áp.
Nhược của hắn, mặc dù không nhớ, nhưng vẫn yêu hắn.
“Tiêu Thanh Hàn, giờ Thanh Thanh như thế, người thường căn bản không cách nào tiếp nhận, ngươi thì sao?” Mạc Sơn cười nhạt nhìn Tiêu Thanh Hàn, lời nói lại nghiêm chỉnh vô cùng, nếu Tiêu Thanh Hàn vì điểm này mà ghét bỏ Thanh Thanh, như vậy, hắn sẽ mang Thanh Thanh về Mạc tộc, sẽ không để cho người khác khi dễ nàng nữa.
“Thì sao?” Tiêu Thanh Hàn đem Thanh Thanh ôm vào trong ngực, tròng mắt tràn đày thâm tình, thanh âm hắn nhàn nhạt, nhưng lại trầm bổng du dương, đó là loại thâm tình khắc sâu vào xương tủy “Dù nàng điên khùng cũng tốt, ngu dốt cũng được, nàng đều là Nhược của ta, cô gái mà Tiêu Thanh Hàn này yêu bằng cả sinh mạng.”
Mạc Sơn nhìn về phía nam nữ ôm nhau, mà đối với Thanh Thanh, nàng bị nam tử xa lạ ôm trong ngực, lại im lặng khác thường, mặc dù không nhớ hắn, cũng quên mất chính mình, nhưng lòng của nàng vẫn vì hắn mà rung động.
Mạc Sơn cười khổ nhìn cánh tay trái bị cụt, hắn không hận Thanh Hàn đã chém đứt tay hắn.
“Mạc Sơn, cám ơn người.” Tiêu Thanh Hàn lần đầu tiên nói cảm ơn với người khác.
“Không cần cám ơn ta, ngươi hãy cảm ơn Lang Vương, vì nó đã cứu nàng.” Mạc Sơn cười, ôn hòa như ngày xuân, làm cho người ta cực kỳ thoải mái.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía Lang Vương nằm trên mặt đất, mà Lang Vương như phát hiện hắn nhìn mình chăm chú, giương mắt nhìn về phía hắn, con ngươi màu vàng sáng như sao trong đêm.
“Cám ơn ngươi, Nguyệt.” Hắn vươn tay, vỗ nhẹ đầu Lang Vương, không chút sợ hãi, Lang Vương nhẹ lắc đầu. Sau đó liếm liếm tay Tiêu Thanh Hàn, rồi lại nằm ườn trên đất.
Minh Phong thấy có con sói to như vậy, thế gian này thật có nhiều điều kỳ dị.
“Thanh Thanh.” Mạc Sơn đột nhiên mở miệng, Thanh Thanh, không, là Vân Tâm Nhược, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.”Lại đây nào, Thanh Thanh.”
Vân Tâm Nhược nhìn Tiêu Thanh Hàn một chút, lúc này Tiêu Thanh Hàn cũng buông tay ra, nàng đứng lên, lại nhìn Mạc Sơn, khó khăn lựa chọn, nàng muốn đến bên cạnh ca ca, nhưng ca ca tóc trắng này, nàng cũng không muốn rời xa hắn.
“Thanh Thanh.” Mạc Sơn đi tới trước mặt nàng, khẽ vuốt đầu của nàng, Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, làm người ta khiếp sợ. Mạc Sơn thấy thế, nhưng không thả tay xuống.
“Thanh Thanh, ca ca phải về, ngươi nguyện ý ở lại với hắn không?” Hắn chỉ vào Tiêu Thanh Hàn.
Tiêu Thanh Hàn càng lạnh lùng hơn.
“Ta. . . . . .” Vân Tâm Nhược nhìn nam tử đứng phía sau mình, cắn cắn môi, dùng sức gật đầu một cái, “Thanh Thanh nguyện ý.” Nàng rất muốn cùng ca ca trở về, nơi đó có gia gia, có Tiểu Hà tỷ tỷ, còn có ca ca, nhưng ca ca tóc bạc này, lại làm cho nàng không bỏ được, nàng thấy ánh mắt của hắn đang khóc. Nàng rất đau, cho nên, nàng không thể đi, nàng muốn ở lại bên cạnh ca ca này, cho đến khi ánh mắt của hắn nín khóc mới thôi.
“Được, ca ca đi đây.” Mạc Sơn cười nhẹ, Thanh Thanh mà hắn bảo vệ, rốt cuộc muốn rời khỏi hắn rồi, hắn không bỏ được, nhưng lại không thể không buông. . . . . .
“Ca ca. . . . . .” Vân Tâm Nhược kéo tay áo của hắn, ánh mắt đỏ lên. Nàng không muốn rời xa ca ca, thật sự không muốn.
Mạc Sơn cũng cảm thấy mắt mình nhòe đi.
Tiêu Thanh Hàn đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, sự đau lòng của nàng làm hắn không đành lòng.
“Đừng khóc.” Hắn êm ái nói nhỏ, nhưng nàng lại bi thương hơn, hắn cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm lên sợi tóc của nàng.
Mạc Sơn rời đi….
Cho đến lâu sau, Vân Tâm Nhược mới ngừng khóc, mắt đen bị nước mắt cọ rửa càng thêm sáng ngời. Tiêu Thanh Hàn đem trán để sát trán nàng, trên mặt Vân Tâm Nhược đột nhiên hiện lên một mảnh hồng nhạt, sau đó môi cười cong cong, “Ca ca đừng khóc, Thanh Thanh sẽ đau ở đây.” Nàng chỉ chỉ ngực mình.
Tiêu Thanh Hàn hơi khép lại hai tròng mắt, tim ấm áp.
Nhược của hắn, mặc dù không nhớ, nhưng vẫn yêu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.