Chương 257: Hạ tình nhai: Tìm lại kí ức
Hạ Nhiễm Tuyết
28/01/2016
“Minh Phong, dừng tay.” Nam tử khẽ mở môi mỏng, thanh âm xuyên vào lòng người, giống như băng tuyết, không có độ ấm.
Nghe được giọng nói của nam tử, bàn tay Minh Phong giữa không trung dừng lại, nhưng không thả xuống, cũng không động. Ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mà gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Nếu Tiêu Thanh Hàn không ngăn cản, nếu Lê Hân không đánh trả, thì Minh Phong có thể trực tiếp đánh chết tên kia, thật sự sẽ đánh chết hắn.
“Quốc sư, ngươi. . . . . .” Minh Phong nắm chặt tay, chật vật để xuống, xoay người, đứng lên, Hồng Y như máu, khuôn mặt lúc này mang oán hận, hắn không thèm nhìn nam tử áo đen trên đất, cũng không muốn nhìn Tiêu Thanh Hàn. Hai nam tử, một người hành hạ nàng về linh hồn, một kẻ lại hành hạ nàng về thể xác.
Nàng đau khổ không nơi nương tựa, chịu vô số tổn thương, đến chết vẫn nhìn nam tử mình yêu một cách trìu mến. Tiểu Nhược nếu, ngươi chết thật không đáng giá.
mắt Tiêu Thanh Hàn khép hờ, lông mi che lại đáy mắt vô tình, sau đó giương mắt nhìn hai nữ tử, không hề chớp mắt, hồng quang trong mắt chợt lóe, đến khi thấy thân thể bọn họ không ngừng run rẩy. Sau đó, hắn từ từ đi tới trước mặt Lê Hân, vạt áo không ngừng nâng lên, như đóa hoa sen sạch sẽ nở rộ trong đêm tối, một người cao cao tại thượng, một kẻ lại chật vật không chịu nổi.
“Hân, kiếp nạn của ngươi tới rồi.” Nam tử lạnh như băng nói ra, thức tỉnh mọi người.
“Quốc sư. . . . . .” Minh Phong đột nhiên quay đầu lại, thấy con ngươi nam tử lạnh thấu, thân thể máu cương lên, làm sao lại lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy, lúc này Tiêu Thanh Hàn như thay đổi thành một người khác, lãnh khốc vô tình. Cặp mắt kia giống như bị dính ma khí, kéo hút lấy linh hồn con người, rồi sau đó trực tiếp đánh xuống địa ngục, trong đôi mắt kia không thấy được tình cảm, cũng không thấy được ôn nhuận thanh nhã. Trong lúc nhất thời, kinh hãi làm hắn nói không ra lời.
“Kiếp nạn?” Lê Hân ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vô thần hiện đầy tia máu nhìn nam tử trước mặt, kiếp nạn gì, sao hắn không biết?
Tiêu Thanh Hàn ngồi xổm người xuống, ánh mắt hai người đối diện nhau, tròng mắt đen nhìn thì lãnh tình, kì thực tất cả tâm tình đều giấu noi đáy mắt, tia sáng đỏ không ngừng thoáng qua, chu sa giữa trán đang chuyển động, khóe miệng nở nụ cười hoàn mỹ.
“Hân, ta sẽ không để ngươi chết bởi vì nếu ngươi chết, đó là một loại giải thoát, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng bỏ qua ngươi như vậy sao?” Lời của nam tử nhẹ vô cùng, như một cơn gió nhẹ nhàng bay tới, lại tựa như một thanh đao nhọn khắc sâu vào lòng người đối diện. Tiêu Thanh Hàn đột nhiên khác lạ, khiến hắn không phản ứng kịp. Chẳng nhẽ, hắn, nhớ lại tất cả.
“Quốc sư, ngươi, nhớ lại rồi sao?” thân thể Minh Phong chấn động, đột nhiên mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, làm sao có thể, Vong Tình Thủy của hắn căn bản không có phương pháp nào để giải, ngày đó bị hoàng đế uy hiếp, hắn dùng loại thuốc có hiệu quả cao nhất, một đời một thế, dù người kia có chết cũng không thể nhớ lại kí ức đã mất. Hơn nữa, có ngũ sắc hồn la hoa, càng khiến dược hiêu mạnh gấp mấy lần. Làm sao có thể.
“Ngươi cứ nói đi?” Hắn hỏi ngược lại, sau đó đứng lên, gió thổi bay cát bụi, cũng thổi bay tay áo hắn, sắc trời tối đen, y phục trắng như tuyết, quanh thân nam tử chậm rãi lưu động một loại khí chất khác thường, dung mạo vẫn thế, bạch y vẫn thế, chẳng qua là cảm giác thấy thay đổi quá nhiều, quả thật như biến thành một người khác, bây giờ hắn quá lạnh lùng, quá ngoan tuyệt, quá tà ác.
Nghe được giọng nói của nam tử, bàn tay Minh Phong giữa không trung dừng lại, nhưng không thả xuống, cũng không động. Ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mà gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Nếu Tiêu Thanh Hàn không ngăn cản, nếu Lê Hân không đánh trả, thì Minh Phong có thể trực tiếp đánh chết tên kia, thật sự sẽ đánh chết hắn.
“Quốc sư, ngươi. . . . . .” Minh Phong nắm chặt tay, chật vật để xuống, xoay người, đứng lên, Hồng Y như máu, khuôn mặt lúc này mang oán hận, hắn không thèm nhìn nam tử áo đen trên đất, cũng không muốn nhìn Tiêu Thanh Hàn. Hai nam tử, một người hành hạ nàng về linh hồn, một kẻ lại hành hạ nàng về thể xác.
Nàng đau khổ không nơi nương tựa, chịu vô số tổn thương, đến chết vẫn nhìn nam tử mình yêu một cách trìu mến. Tiểu Nhược nếu, ngươi chết thật không đáng giá.
mắt Tiêu Thanh Hàn khép hờ, lông mi che lại đáy mắt vô tình, sau đó giương mắt nhìn hai nữ tử, không hề chớp mắt, hồng quang trong mắt chợt lóe, đến khi thấy thân thể bọn họ không ngừng run rẩy. Sau đó, hắn từ từ đi tới trước mặt Lê Hân, vạt áo không ngừng nâng lên, như đóa hoa sen sạch sẽ nở rộ trong đêm tối, một người cao cao tại thượng, một kẻ lại chật vật không chịu nổi.
“Hân, kiếp nạn của ngươi tới rồi.” Nam tử lạnh như băng nói ra, thức tỉnh mọi người.
“Quốc sư. . . . . .” Minh Phong đột nhiên quay đầu lại, thấy con ngươi nam tử lạnh thấu, thân thể máu cương lên, làm sao lại lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy, lúc này Tiêu Thanh Hàn như thay đổi thành một người khác, lãnh khốc vô tình. Cặp mắt kia giống như bị dính ma khí, kéo hút lấy linh hồn con người, rồi sau đó trực tiếp đánh xuống địa ngục, trong đôi mắt kia không thấy được tình cảm, cũng không thấy được ôn nhuận thanh nhã. Trong lúc nhất thời, kinh hãi làm hắn nói không ra lời.
“Kiếp nạn?” Lê Hân ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vô thần hiện đầy tia máu nhìn nam tử trước mặt, kiếp nạn gì, sao hắn không biết?
Tiêu Thanh Hàn ngồi xổm người xuống, ánh mắt hai người đối diện nhau, tròng mắt đen nhìn thì lãnh tình, kì thực tất cả tâm tình đều giấu noi đáy mắt, tia sáng đỏ không ngừng thoáng qua, chu sa giữa trán đang chuyển động, khóe miệng nở nụ cười hoàn mỹ.
“Hân, ta sẽ không để ngươi chết bởi vì nếu ngươi chết, đó là một loại giải thoát, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng bỏ qua ngươi như vậy sao?” Lời của nam tử nhẹ vô cùng, như một cơn gió nhẹ nhàng bay tới, lại tựa như một thanh đao nhọn khắc sâu vào lòng người đối diện. Tiêu Thanh Hàn đột nhiên khác lạ, khiến hắn không phản ứng kịp. Chẳng nhẽ, hắn, nhớ lại tất cả.
“Quốc sư, ngươi, nhớ lại rồi sao?” thân thể Minh Phong chấn động, đột nhiên mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, làm sao có thể, Vong Tình Thủy của hắn căn bản không có phương pháp nào để giải, ngày đó bị hoàng đế uy hiếp, hắn dùng loại thuốc có hiệu quả cao nhất, một đời một thế, dù người kia có chết cũng không thể nhớ lại kí ức đã mất. Hơn nữa, có ngũ sắc hồn la hoa, càng khiến dược hiêu mạnh gấp mấy lần. Làm sao có thể.
“Ngươi cứ nói đi?” Hắn hỏi ngược lại, sau đó đứng lên, gió thổi bay cát bụi, cũng thổi bay tay áo hắn, sắc trời tối đen, y phục trắng như tuyết, quanh thân nam tử chậm rãi lưu động một loại khí chất khác thường, dung mạo vẫn thế, bạch y vẫn thế, chẳng qua là cảm giác thấy thay đổi quá nhiều, quả thật như biến thành một người khác, bây giờ hắn quá lạnh lùng, quá ngoan tuyệt, quá tà ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.