Chương 226: ngoài sở liệu
Hạ Nhiễm Tuyết
27/01/2016
Mà Tiêu cẩn du uống trà trong tay, cặp mắt đào hoa có chút căng
thẳng, một chén lại một chén, không bao lâu, một bình trà đã sớm vào
bụng.
khóe miệng Minh phong khơi lên, trào phúng, làm cho người ta nhìn không thấu.
Bọn họ đều đang đợi, đợi kết quả đã biết trước đó.
Một tiếng bước chân dồn dập vang lên, ba người dừng động tác trong
tay lại, nhất trí nhìn về phía cửa, ngay cả lê hân giả vờ ngủ say cũng
mở mắt.
Vân Thiển Y túm váy, tròng mắt rưng rưng, dung nhan tuyệt sắc bi
thương. . Nàng nhìn hướng hoàng thượng, rồi hung hăng trừng mắt liếc
minh phong. Mà thấy nàng nhìn chăm chú, minh phong cũng hào phóng liếc
mắt nàng một cái.
“Vân thiển y, xảy ra chuyện gì sao?” Tiêu cẩn du để ly trà trong tay xuống, đứng lên, hỏi. Trực giác cho hắn biết chuyện có biến. Tim của
hắn đột nhiên cả kinh.
“Hoàng thượng, xin người làm chủ cho dân nữ.” Vân thiển y quỳ gối
xuống, không ngừng khóc khẽ, “Quốc sư đã tỉnh rồi, nhưng mà. . . . . .”
“Nhưng mà cái gì?” Tiêu cẩn du thúc giục, nghe Cửu đệ đã tỉnh , hắn
nên cao hứng mới đúng, chẳng qua tại sao tim hắn lại lo lắng không thôi, thậm chí còn khẩn trương hơn hồi nãy.
nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, chốc lát khóc thành tiếng, lê
hân nhắm mắt lại, che đi đau đớn trong lòng, từ đó về sau, nàng không
phải là của hắn, cho nên, hắn không có tư cách đứng cạnh nàng.
Vân thiển y cất cao âm thanh, “Hoàng thượng.” Nàng chỉ vào minh
phong, hận nói, “Hoàng thượng, hắn nói láo dân nữ, hắn nói quốc sư tỉnh
lại sẽ yêu cô gái mà quốc sư nhìn thấy đầu tiên, nhưng quốc sư đã tỉnh,
nhưng căn bản không yêu ta.”
“Cái gì?” Tiêu cẩn du cả kinh, nhìn về phía minh phong. Đây là
chuyện gì, hắn căn bản không hoài nghi, hắn tin minh phong sẽ không lấy
thuốc giả lừa gạt hắn.
mặt Minh phong không chút thay đổi, nửa ngày mới nhìn hướng Tiêu cẩn du, hắn thở dài, đùa cợt không dứt, thì ra chuyện không dễ như bọn hắn
tưởng tượng, quốc sư không bị dược hiệu khống chế, nếu không, hắn không
phải là quốc sư Thiên Trạch.
“Hoàng thượng, xem ra chúng ta tính sai rồi, chúng ta đã bỏ qua
chuyện quan trọng nhất.” Đúng vậy, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới. Điểm quan trọng này. Nhỏ nhưng cũng là trí mạng nhất .
“Chuyện gì?” Tiêu cẩn du lúc này hết sức hỗn loạn, buộc mình tỉnh táo. .
Minh phong nhìn về phía cửa, loáng thoáng có thể thấy guồng nước
không ngừng chuyển động, thanh âm của hắn xa thẳm, “Chúng ta, quên mất. . . . . . Quốc sư có tình nguyện hay không.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, “Đúng là Vong Tình Thủy làm
quốc sư vong tình, quên cô gái thích nhất, nhưng chúng ta quên mất, hắn
không phải người thường, hắn là quốc sư Thiên Trạch, Vong Tình Thủy căn
bản không đủ lực lượng để ép hắn yêu ai đó, quốc sư có thể lựa chọn yêu, cũng có thể lựa chọn không yêu, cho nên bây giờ quốc sư thật sự quên
Vân Tâm Nhược, hắn không thương Vân Tâm Nhược, dĩ nhiên cũng sẽ không
yêu Vân Thiển Y, bây giờ hắn không thương ai.”
Thuốc hắn chế ra, hắn biết rõ nhất, cõi đời này lại có người có thể
chống cự được dược hiệu của nó, như tiên mà không phải tiên, như thần mà không phải thần, sư phụ hắn chính là một, mà quốc sư, là người thứ hai.
Hoàng thượng à, ngươi tính kế lên ta, tính lên Tiểu Nhược Nhược, coi như cũng tính toán cả quốc sư, nhưng tình huống thế này thì mơ đi cưng.
Minh phong thở dài, câu nói kế tiếp lại không nói ra khỏi miệng, hắn chỉ nhìn vân thiển y, giễu cợt, dùng thuốc để có được tình yêu thì có ý nghĩa gì. Không nghĩ tới ả lại giả dối đến vậy, rõ ràng là tỷ muội, sao chênh lệch nhiều đến thế, một ả trơ trẽn, mà cô gái kia lại khiến người ta kính nể và đau lòng.
“Sao các ngươi đều ở đây?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng phá vỡ an tĩnh, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa xuất hiện một bóng
trắng, bạch y như tuyết, tròng mắt đen tĩnh mịch khó dò, bước đi chậm
rãi, yên tĩnh, thong dong, như cưỡi gió đạp mây, như sao trời.
“Cửu đệ”
“Quốc sư”
“Thanh hàn”
Mấy người cùng nhau lên tiếng, mang theo vui mừng và phức tạp.
thẳng, một chén lại một chén, không bao lâu, một bình trà đã sớm vào
bụng.
khóe miệng Minh phong khơi lên, trào phúng, làm cho người ta nhìn không thấu.
Bọn họ đều đang đợi, đợi kết quả đã biết trước đó.
Một tiếng bước chân dồn dập vang lên, ba người dừng động tác trong
tay lại, nhất trí nhìn về phía cửa, ngay cả lê hân giả vờ ngủ say cũng
mở mắt.
Vân Thiển Y túm váy, tròng mắt rưng rưng, dung nhan tuyệt sắc bi
thương. . Nàng nhìn hướng hoàng thượng, rồi hung hăng trừng mắt liếc
minh phong. Mà thấy nàng nhìn chăm chú, minh phong cũng hào phóng liếc
mắt nàng một cái.
“Vân thiển y, xảy ra chuyện gì sao?” Tiêu cẩn du để ly trà trong tay xuống, đứng lên, hỏi. Trực giác cho hắn biết chuyện có biến. Tim của
hắn đột nhiên cả kinh.
“Hoàng thượng, xin người làm chủ cho dân nữ.” Vân thiển y quỳ gối
xuống, không ngừng khóc khẽ, “Quốc sư đã tỉnh rồi, nhưng mà. . . . . .”
“Nhưng mà cái gì?” Tiêu cẩn du thúc giục, nghe Cửu đệ đã tỉnh , hắn
nên cao hứng mới đúng, chẳng qua tại sao tim hắn lại lo lắng không thôi, thậm chí còn khẩn trương hơn hồi nãy.
nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, chốc lát khóc thành tiếng, lê
hân nhắm mắt lại, che đi đau đớn trong lòng, từ đó về sau, nàng không
phải là của hắn, cho nên, hắn không có tư cách đứng cạnh nàng.
Vân thiển y cất cao âm thanh, “Hoàng thượng.” Nàng chỉ vào minh
phong, hận nói, “Hoàng thượng, hắn nói láo dân nữ, hắn nói quốc sư tỉnh
lại sẽ yêu cô gái mà quốc sư nhìn thấy đầu tiên, nhưng quốc sư đã tỉnh,
nhưng căn bản không yêu ta.”
“Cái gì?” Tiêu cẩn du cả kinh, nhìn về phía minh phong. Đây là
chuyện gì, hắn căn bản không hoài nghi, hắn tin minh phong sẽ không lấy
thuốc giả lừa gạt hắn.
mặt Minh phong không chút thay đổi, nửa ngày mới nhìn hướng Tiêu cẩn du, hắn thở dài, đùa cợt không dứt, thì ra chuyện không dễ như bọn hắn
tưởng tượng, quốc sư không bị dược hiệu khống chế, nếu không, hắn không
phải là quốc sư Thiên Trạch.
“Hoàng thượng, xem ra chúng ta tính sai rồi, chúng ta đã bỏ qua
chuyện quan trọng nhất.” Đúng vậy, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới. Điểm quan trọng này. Nhỏ nhưng cũng là trí mạng nhất .
“Chuyện gì?” Tiêu cẩn du lúc này hết sức hỗn loạn, buộc mình tỉnh táo. .
Minh phong nhìn về phía cửa, loáng thoáng có thể thấy guồng nước
không ngừng chuyển động, thanh âm của hắn xa thẳm, “Chúng ta, quên mất. . . . . . Quốc sư có tình nguyện hay không.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, “Đúng là Vong Tình Thủy làm
quốc sư vong tình, quên cô gái thích nhất, nhưng chúng ta quên mất, hắn
không phải người thường, hắn là quốc sư Thiên Trạch, Vong Tình Thủy căn
bản không đủ lực lượng để ép hắn yêu ai đó, quốc sư có thể lựa chọn yêu, cũng có thể lựa chọn không yêu, cho nên bây giờ quốc sư thật sự quên
Vân Tâm Nhược, hắn không thương Vân Tâm Nhược, dĩ nhiên cũng sẽ không
yêu Vân Thiển Y, bây giờ hắn không thương ai.”
Thuốc hắn chế ra, hắn biết rõ nhất, cõi đời này lại có người có thể
chống cự được dược hiệu của nó, như tiên mà không phải tiên, như thần mà không phải thần, sư phụ hắn chính là một, mà quốc sư, là người thứ hai.
Hoàng thượng à, ngươi tính kế lên ta, tính lên Tiểu Nhược Nhược, coi như cũng tính toán cả quốc sư, nhưng tình huống thế này thì mơ đi cưng.
Minh phong thở dài, câu nói kế tiếp lại không nói ra khỏi miệng, hắn chỉ nhìn vân thiển y, giễu cợt, dùng thuốc để có được tình yêu thì có ý nghĩa gì. Không nghĩ tới ả lại giả dối đến vậy, rõ ràng là tỷ muội, sao chênh lệch nhiều đến thế, một ả trơ trẽn, mà cô gái kia lại khiến người ta kính nể và đau lòng.
“Sao các ngươi đều ở đây?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng phá vỡ an tĩnh, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa xuất hiện một bóng
trắng, bạch y như tuyết, tròng mắt đen tĩnh mịch khó dò, bước đi chậm
rãi, yên tĩnh, thong dong, như cưỡi gió đạp mây, như sao trời.
“Cửu đệ”
“Quốc sư”
“Thanh hàn”
Mấy người cùng nhau lên tiếng, mang theo vui mừng và phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.