Chương 322: thành thân
Hạ Nhiễm Tuyết
05/02/2016
Bên trong phủ Quốc sư, ánh mặt trời rơi xuống, Thủy Tâm tiểu trúc, ánh mặt trời theo khe hở của lá trúc rơi xuống, guồng nước từ từ chuyển động, sương mù không ngừng lượn lờ, mang đến một hồi hương trúc nhàn nhạt thơm ngát lan tỏa vào lòng người.
Một con sói khổng lồ lang dùng đuôi vung nước tóe tung, giọt nước không ngừng rơi vào trên người nó, sau đó, nó đứng lên, lắc lắc mình, giọt nước nhanh chóng rơi vãi mọi nơi.
“Nguyệt, đừng cử động nữa, ngươi làm ướt hết người ta rồi.” Vân Tâm Nhược chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn giọt nước đọng trên người, cực kì mất hứng. Đây là bộ y phục mới thay, đều tại con sói đần này làm y phục của nàng ướt hết.
Lang Vương ngẩng đầu lên, đi tới trước người của nàng, duỗi đầu cọ cọ chân nàng.
“Đừng lại gần ta, ngươi cách ta xa một chút.” Vân Tâm Nhược đột nhiên nhảy ra sau mấy bước, ghét bỏ nhìn da lông chưa khô của Lang Vương.
Con ngươi màu vàng của Lang Vương lóe lên, lại quẫy nước trên người, ánh mặt trời rơi vào trên người của nó, lóe sáng như sao, làm ánh mắt mọi người chói lóa.
Vân Tâm Nhược lại lui về phía sau mấy bước, xoay mặt, không để ý tới nó.
Chợt, nàng nhìn thấy một bóng trắng chậm rãi đi tới, trắng không một vết bụi, cực kỳ xinh đẹp. Bạch y tóc trắng, một mảnh trắng như tuyết.
“Thanh Hàn. . . . . .” Vân Tâm Nhược kêu tên hắn, sau đó nhấc váy chạy tới hắn.
Tiêu Thanh Hàn thấy bóng người màu phấn lam chạy tới hắn, hơi nhíu hai hàng lông mày, phi thân tiến lên, vững vàng tiếp được thiếu nữ. Hắn thương yêu nhìn cô gái trong ngực, hai tròng mắt sáng trong ngây thơ, gò má đỏ bừng, nhẹ búng trán nàng một cái “Ngươi chạy nhanh như vậy, lỡ té thì sao?” Tuy là trách mắng, nhưng không thấy một tia nghiêm nghị, thậm chí còn mang theo vài phần đau lòng.
“Nào có? Ta rất cẩn thận đấy.” Vân Tâm Nhược hừ hừ, vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn, dán chặt thân thể hắn. Thân thể nam tử có cương cứng, giống như đang ẩn nhẫn cái gì đấy, hai mắt của hắn chuyển từ trong trẻo lạnh lùng thành nóng rực như lửa, như muốn đả thương mắt của nàng, mà hơi thở hắn vẫn thanh mát như cũ, không ngừng phun trên mặt nàng, sắc mặt nàng càng đỏ thắm, mà hai mắt của nàng từ từ thay đổi thành mê ly. Cảm giác như thế, thật sự rất quen thuộc.
Nam tử hô hấp từ từ dồn dập, cúi đầu không nói lời gì, môi ấn xuống, kịch liệt dây dưa, đầu lưỡi nóng ẩm rốt cuộc thăm dò vào cái miệng nhỏ nhắn mùi đàn hương, linh xảo quét qua đôi môi đỏ mọng mềm mại ấy, chậm rãi quấn lấy đầu lưỡi đinh hương, mùi thơm nhàn nhạt làm hắn mê say, bá đạo hơn nữa, ôn nhu hơn nữa.
Vân Tâm Nhược ôm sát cổ của hắn, theo bản năng, điều khiễn lưỡi mềm đáp lại. Rước lấy hắn càng thêm nồng nhiệt, hai tay của hắn dùng ôm chặt lấy eo nàng, thân thể càng gần sát nhau, mà môi hai người chưa từng tách ra, đan vào chung một chỗ, giống như từ trước đã dính như thế, hắn dời đi môi nàng, nhìn đôi môi bị hắn hôn sưng, ánh mắt thâm trầm, sau đó lại cúi đầu, một lần nữa dán sát vào môi của nàng, nhưng lúc này, động tác chậm đi rất nhiều, chẳng qua là hai môi đụng vào nhau, hôn tinh tế.
“Ư. . . . . .” Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng rên rỉ lên một tiếng, làm hắn chìm đắm trong nhu tình, Tiêu Thanh Hàn cũng như thế, hắn hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự nào với nàng, hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, cho đến khi khôi phục bình thường, mới ôm lấy nàng, đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, để nàng ngồi trên đùi của hắn, sau đó đem để đầu nàng vùi vào ngực.
Nàng bị bệnh chưa khỏi, vẫn không thể tiếp nhận tất cả, cho nên, thứ hắn muốn, sẽ đợi đến khi nàng nhớ lại rồi đòi lấy.
“Thanh Hàn. . . . . .” Cặp mắt nàng tràn đầy mê ly, đôi tay vẫn không rời đi cổ của hắn, vùi mặt vào ngực hắn. Gần đây Thanh Hàn đặc biệt thích làm chuyện như vậy với nàng, mà nàng cũng rất thích, nhưng mỗi lần tim nàng sẽ đập nhanh, cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bất quá, nàng thích hắn, rất thích hắn.
“Nhược, chúng ta thành thân, được không?” Tiêu Thanh Hàn nâng cằm nàng lên, hỏi.
Một con sói khổng lồ lang dùng đuôi vung nước tóe tung, giọt nước không ngừng rơi vào trên người nó, sau đó, nó đứng lên, lắc lắc mình, giọt nước nhanh chóng rơi vãi mọi nơi.
“Nguyệt, đừng cử động nữa, ngươi làm ướt hết người ta rồi.” Vân Tâm Nhược chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn giọt nước đọng trên người, cực kì mất hứng. Đây là bộ y phục mới thay, đều tại con sói đần này làm y phục của nàng ướt hết.
Lang Vương ngẩng đầu lên, đi tới trước người của nàng, duỗi đầu cọ cọ chân nàng.
“Đừng lại gần ta, ngươi cách ta xa một chút.” Vân Tâm Nhược đột nhiên nhảy ra sau mấy bước, ghét bỏ nhìn da lông chưa khô của Lang Vương.
Con ngươi màu vàng của Lang Vương lóe lên, lại quẫy nước trên người, ánh mặt trời rơi vào trên người của nó, lóe sáng như sao, làm ánh mắt mọi người chói lóa.
Vân Tâm Nhược lại lui về phía sau mấy bước, xoay mặt, không để ý tới nó.
Chợt, nàng nhìn thấy một bóng trắng chậm rãi đi tới, trắng không một vết bụi, cực kỳ xinh đẹp. Bạch y tóc trắng, một mảnh trắng như tuyết.
“Thanh Hàn. . . . . .” Vân Tâm Nhược kêu tên hắn, sau đó nhấc váy chạy tới hắn.
Tiêu Thanh Hàn thấy bóng người màu phấn lam chạy tới hắn, hơi nhíu hai hàng lông mày, phi thân tiến lên, vững vàng tiếp được thiếu nữ. Hắn thương yêu nhìn cô gái trong ngực, hai tròng mắt sáng trong ngây thơ, gò má đỏ bừng, nhẹ búng trán nàng một cái “Ngươi chạy nhanh như vậy, lỡ té thì sao?” Tuy là trách mắng, nhưng không thấy một tia nghiêm nghị, thậm chí còn mang theo vài phần đau lòng.
“Nào có? Ta rất cẩn thận đấy.” Vân Tâm Nhược hừ hừ, vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn, dán chặt thân thể hắn. Thân thể nam tử có cương cứng, giống như đang ẩn nhẫn cái gì đấy, hai mắt của hắn chuyển từ trong trẻo lạnh lùng thành nóng rực như lửa, như muốn đả thương mắt của nàng, mà hơi thở hắn vẫn thanh mát như cũ, không ngừng phun trên mặt nàng, sắc mặt nàng càng đỏ thắm, mà hai mắt của nàng từ từ thay đổi thành mê ly. Cảm giác như thế, thật sự rất quen thuộc.
Nam tử hô hấp từ từ dồn dập, cúi đầu không nói lời gì, môi ấn xuống, kịch liệt dây dưa, đầu lưỡi nóng ẩm rốt cuộc thăm dò vào cái miệng nhỏ nhắn mùi đàn hương, linh xảo quét qua đôi môi đỏ mọng mềm mại ấy, chậm rãi quấn lấy đầu lưỡi đinh hương, mùi thơm nhàn nhạt làm hắn mê say, bá đạo hơn nữa, ôn nhu hơn nữa.
Vân Tâm Nhược ôm sát cổ của hắn, theo bản năng, điều khiễn lưỡi mềm đáp lại. Rước lấy hắn càng thêm nồng nhiệt, hai tay của hắn dùng ôm chặt lấy eo nàng, thân thể càng gần sát nhau, mà môi hai người chưa từng tách ra, đan vào chung một chỗ, giống như từ trước đã dính như thế, hắn dời đi môi nàng, nhìn đôi môi bị hắn hôn sưng, ánh mắt thâm trầm, sau đó lại cúi đầu, một lần nữa dán sát vào môi của nàng, nhưng lúc này, động tác chậm đi rất nhiều, chẳng qua là hai môi đụng vào nhau, hôn tinh tế.
“Ư. . . . . .” Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng rên rỉ lên một tiếng, làm hắn chìm đắm trong nhu tình, Tiêu Thanh Hàn cũng như thế, hắn hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự nào với nàng, hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, cho đến khi khôi phục bình thường, mới ôm lấy nàng, đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, để nàng ngồi trên đùi của hắn, sau đó đem để đầu nàng vùi vào ngực.
Nàng bị bệnh chưa khỏi, vẫn không thể tiếp nhận tất cả, cho nên, thứ hắn muốn, sẽ đợi đến khi nàng nhớ lại rồi đòi lấy.
“Thanh Hàn. . . . . .” Cặp mắt nàng tràn đầy mê ly, đôi tay vẫn không rời đi cổ của hắn, vùi mặt vào ngực hắn. Gần đây Thanh Hàn đặc biệt thích làm chuyện như vậy với nàng, mà nàng cũng rất thích, nhưng mỗi lần tim nàng sẽ đập nhanh, cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bất quá, nàng thích hắn, rất thích hắn.
“Nhược, chúng ta thành thân, được không?” Tiêu Thanh Hàn nâng cằm nàng lên, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.