Chương 320: uống thuốc độc
Hạ Nhiễm Tuyết
04/02/2016
Mới vừa rồi hắn nằm mơ, nằm mơ thấy tất cả, từ ngày thành thân đến bây giờ, hắn với nàng, tất cả đều hiện lên ở trước mặt mình, lúc này, lại trải qua nhiều chuyện, mới phát hiện, mình ngu ngốc đến cỡ nào, cũng tàn nhẫn đến cỡ nào.
Nếu như cho thêm hắn một cơ hội, hắn chắc chắn sẽ yêu nàng, thương nàng, cưng chìu nàng, sẽ làm nàng trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời, bây giờ nàng cũng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc bên người khác.
“Tướng quân, đã xảy ra chuyện.” Đột nhiên cửa truyền đến một tràng gõ cửa, giọng nói Hạ Chi truyền vào trong tai hắn.
“Đi vào.” Lê Hân trầm giọng. Sau đó ngồi xuống trước bàn.
“Chuyện gì?” hắn hỏi Hạ Chi, thấy sắc mặt người nọ hồng, xem ra có chuyện rất vội, nếu không, lấy tính tình tỉnh táo của Hạ Chi, cũng không lo lắng chạy tới như thế.
“Tướng quân, Vân phu nhân. . . . . .” Hạ Chi có chút thở gấp. Đứt quãng nói.
Lê Hân khép hờ vào mắt, tất nhiên biết Vân phu nhân là ai…
“Nàng thế nào?” Lê Hân không nhanh không chậm hỏi, thuận tay cầm bình trà rót một ly, sau đó nâng chung trà lên, nhấp nhẹ, trà lạnh, tâm hơn lạnh, Thiển Y, ngươi muốn làm cái gì nữa?
Hạ Chi nghiêm mặt nói: “Tướng quân, Vân phu nhân uống thuốc độc tự vẫn.”
“Choang”, cái ly trong tay Lê Hân rơi trên mặt đất, hắn trầm mặt, sau đó đứng lên, áo đen nhanh chóng phấp phới, đi ra cửa phòng.
Hạ Chi đuổi theo, nhìn vạt áo màu đen phía trước không ngừng nâng lên, mày rậm nhíu chặt. Hắn nhìn về phía Đông, đêm tối đen như mực, đêm đen, trời còn lâu mới sáng, phủ tướng quân không an tĩnh rồi.
Cửa viện đóng chặt, Lê Hân vào, bên tai lập tức nghe được tiếng khóc. Hắn đi tới phòng ngủ
Mai Nhi cùng Tri Hạ đứng ở trước giường, không ngừng khóc thút thít, nữ tử trên giường tái mặt, khóe miệng không ngừng chảy máu chảy “Khụ” Nàng ho nhẹ một tiếng, khóe miệng máu chảy càng thêm nhanh, nhiều hết mức trên chăn cũng dính vào một vòng đỏ tươi.
“Tri Hạ, Tri Hạ, khụ khụ. . . . . . “ Vân Thiển Y làm như không chú ý tới có người đến gần, con ngươi sương mù nhìn hai nha hoàn trước giường, mỗi một câu nói tựa hồ cũng rất khó khăn “Các người đừng buồn, thật ra thì ta sớm phải chết, là ta quá chấp nhất, là ta quá nặng tình, mới khiến ta làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy.” Nàng khép hờ cặp mắt, sau đó mở ra, trên lông mi dính vào nước mắt trong suốt, lộ vẻ cực kì yếu đuối. Tuyệt sắc dung nhan, theo lời của nàng mang theo hối hận khôn cùng: “Có lẽ như vậy cũng tốt” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà “Ta chết, là có thể rửa sạch tội ác của mình rồi, nhưng, Mai Nhi…” Nàng quay đầu lại, nhìn về phía cặp mắt Mai Nhi sưng đỏ vì khóc, khó khăn nói “Sau khi ta chết, nhớ nói cho tướng quân. Nói Thiển Y rất lỗi hắn, nếu như có kiếp sau,Thiển Y nhất định sẽ yêu hắn. Rất yêu…rất yêu. . . . . .”
Nói xong, nàng ho khan kịch liệt, chảy nơi khóe miệng nhìn thấy mà ghê
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” Mai Nhi khóc, lớn tiếng kêu lên, đây là chuyện gì xảy ra, sao nàng mới đi có một chút mà tiểu liền uống thuốc độc.
Tri Hạ nhắm mắt lại, trong mắt không ngừng có nước mắt , giống như chuỗi ngọc bị đứt.
“Thiển Y.” Lê Hân đi đến trước giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt như tuyết của nữ tử, con ngươi co rúc lại, ánh mắt của hắn loạn vô cùng, chẳng qua là bởi vì nữ tử trước mắt khác xa trong trí nhớ.
“Tướng quân.” Vân Thiển Y nhìn về phía hắn, thống khổ cười một tiếng, “Có thể để Thiển Y trước khi chết gặp được tướng quân. Thiển Y chết cũng không tiếc.” Nói xong, đôi mắt nàng chậm rãi nhắm lại, lông mi quét xuống.
Lê Hân đi lên trước, đôi tay run rẩy ôm lấy nàng, không ngờ, tiếng hít thở rất nhỏ của nữ tử truyền đến, loáng thoáng, lại chưa từng dừng lại. Cũng may, nàng còn cứu được.
“Hạ Chi, tìm đại phu.” Hắn hướng về phía Hạ Chi, hô một tiếng, sau đó ôm nàng đi ra khỏi viện hoang….
Nếu như cho thêm hắn một cơ hội, hắn chắc chắn sẽ yêu nàng, thương nàng, cưng chìu nàng, sẽ làm nàng trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời, bây giờ nàng cũng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc bên người khác.
“Tướng quân, đã xảy ra chuyện.” Đột nhiên cửa truyền đến một tràng gõ cửa, giọng nói Hạ Chi truyền vào trong tai hắn.
“Đi vào.” Lê Hân trầm giọng. Sau đó ngồi xuống trước bàn.
“Chuyện gì?” hắn hỏi Hạ Chi, thấy sắc mặt người nọ hồng, xem ra có chuyện rất vội, nếu không, lấy tính tình tỉnh táo của Hạ Chi, cũng không lo lắng chạy tới như thế.
“Tướng quân, Vân phu nhân. . . . . .” Hạ Chi có chút thở gấp. Đứt quãng nói.
Lê Hân khép hờ vào mắt, tất nhiên biết Vân phu nhân là ai…
“Nàng thế nào?” Lê Hân không nhanh không chậm hỏi, thuận tay cầm bình trà rót một ly, sau đó nâng chung trà lên, nhấp nhẹ, trà lạnh, tâm hơn lạnh, Thiển Y, ngươi muốn làm cái gì nữa?
Hạ Chi nghiêm mặt nói: “Tướng quân, Vân phu nhân uống thuốc độc tự vẫn.”
“Choang”, cái ly trong tay Lê Hân rơi trên mặt đất, hắn trầm mặt, sau đó đứng lên, áo đen nhanh chóng phấp phới, đi ra cửa phòng.
Hạ Chi đuổi theo, nhìn vạt áo màu đen phía trước không ngừng nâng lên, mày rậm nhíu chặt. Hắn nhìn về phía Đông, đêm tối đen như mực, đêm đen, trời còn lâu mới sáng, phủ tướng quân không an tĩnh rồi.
Cửa viện đóng chặt, Lê Hân vào, bên tai lập tức nghe được tiếng khóc. Hắn đi tới phòng ngủ
Mai Nhi cùng Tri Hạ đứng ở trước giường, không ngừng khóc thút thít, nữ tử trên giường tái mặt, khóe miệng không ngừng chảy máu chảy “Khụ” Nàng ho nhẹ một tiếng, khóe miệng máu chảy càng thêm nhanh, nhiều hết mức trên chăn cũng dính vào một vòng đỏ tươi.
“Tri Hạ, Tri Hạ, khụ khụ. . . . . . “ Vân Thiển Y làm như không chú ý tới có người đến gần, con ngươi sương mù nhìn hai nha hoàn trước giường, mỗi một câu nói tựa hồ cũng rất khó khăn “Các người đừng buồn, thật ra thì ta sớm phải chết, là ta quá chấp nhất, là ta quá nặng tình, mới khiến ta làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy.” Nàng khép hờ cặp mắt, sau đó mở ra, trên lông mi dính vào nước mắt trong suốt, lộ vẻ cực kì yếu đuối. Tuyệt sắc dung nhan, theo lời của nàng mang theo hối hận khôn cùng: “Có lẽ như vậy cũng tốt” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà “Ta chết, là có thể rửa sạch tội ác của mình rồi, nhưng, Mai Nhi…” Nàng quay đầu lại, nhìn về phía cặp mắt Mai Nhi sưng đỏ vì khóc, khó khăn nói “Sau khi ta chết, nhớ nói cho tướng quân. Nói Thiển Y rất lỗi hắn, nếu như có kiếp sau,Thiển Y nhất định sẽ yêu hắn. Rất yêu…rất yêu. . . . . .”
Nói xong, nàng ho khan kịch liệt, chảy nơi khóe miệng nhìn thấy mà ghê
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” Mai Nhi khóc, lớn tiếng kêu lên, đây là chuyện gì xảy ra, sao nàng mới đi có một chút mà tiểu liền uống thuốc độc.
Tri Hạ nhắm mắt lại, trong mắt không ngừng có nước mắt , giống như chuỗi ngọc bị đứt.
“Thiển Y.” Lê Hân đi đến trước giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt như tuyết của nữ tử, con ngươi co rúc lại, ánh mắt của hắn loạn vô cùng, chẳng qua là bởi vì nữ tử trước mắt khác xa trong trí nhớ.
“Tướng quân.” Vân Thiển Y nhìn về phía hắn, thống khổ cười một tiếng, “Có thể để Thiển Y trước khi chết gặp được tướng quân. Thiển Y chết cũng không tiếc.” Nói xong, đôi mắt nàng chậm rãi nhắm lại, lông mi quét xuống.
Lê Hân đi lên trước, đôi tay run rẩy ôm lấy nàng, không ngờ, tiếng hít thở rất nhỏ của nữ tử truyền đến, loáng thoáng, lại chưa từng dừng lại. Cũng may, nàng còn cứu được.
“Hạ Chi, tìm đại phu.” Hắn hướng về phía Hạ Chi, hô một tiếng, sau đó ôm nàng đi ra khỏi viện hoang….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.