Chương 89: Việc thay gả bị vạch trần
Hạ Nhiễm Tuyết
05/01/2016
“Nữ tử đó không phải người ở Phủ tướng quân” Lê Hân lãnh đạm nói. Ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển Y. Trong nháy mắt, tâm giống như đột nhiên bị nhấn chìm xuống đáy biển
Tại sao lại có thể như vậy?
Vân Thiển Y ánh mắt tha thiết, hai tròng mắt ngơ ngác, tràn ngập nước mắt nhìn về phía trước, ánh mắt đong đầy thâm tình, giống như phía trước chính là người nàng đã yêu thương ngàn năm trước, khuôn mặt ngọc đỏ bừng. Đưa tình ẩn tình, như dòng nước mềm mại, làm cho người ta không khỏi say mê, chìm đắm trong đó
Nhưng là, không phải đối với hắn….
Nhìn theo hướng ánh mắt Vân Thiển Y, một thân ảnh trắng như tuyết
Đó là Thanh Hàn………
Sao có thể như vậy? Không lẽ ý trung nhân trong miệng Thiển Y chính là Thanh Hàn?
Thân ảnh cao lớn không khỏi cứng ngắc. Một cỗ chua xót trào liên tục trào ra không ngừng, tâm hắn như bị xé rách đau đớn. Đau đớn tới mức như đánh vào người hắn, thân thể hắn không ngừng run run, tâm cũng hoàn toàn thấm lãnh
Giống như nhìn ra sự khác thường của hắn. Tiêu Thanh Hàn quan tâm hỏi:
“Hân, ngươi sao vậy?”
Lê Hân không nói, đột nhiên có loại cảm xúc muốn cười to. Ánh mắt hàm chứa ý hận nhìn về phía Vân Thiển Y. Nhưng rồi lại thu hồi lại, ánh mắt trở nên bi thương, cuối cùng biết vì sao nửa tháng trước nàng không tới, hôm nay đột nhiên lại tới, nguyên lai, không phải vì Vân Tâm Nhược, mà là……vì Thanh Hàn
Vân Thiển Y a Vân Thiển Y, nàng thật sự đúng là rất nhọc lòng a! Nếu không phải Thanh Hàn xuất hiện, ta có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được, người nàng yêu chính là huynh đệ của ta, là Thanh Hàn……
Nhưng là, vì sao hiện tại ta vẫn không thể nào hận nàng?(não tàn rồi, hừ)
“Hân?” Tiêu Thanh Hàn nhíu mi, Lê Hân tựa hồ đang bị cái gì đó đả kích, thần sắc sao lại suy sút đến như vậy. Đến lúc hắn nhìn thấy sự tồn tại của hai nữ tử trước cửa mới hiểu được
Hắn có thể khẳng định, hai nữ tử này, bao gồm cả tiểu nha hoàn trước mắt, không phải là người ở Phủ tướng quân, nhưng là không biết vì sao bọn họ lại có thể xuất hiện ở Phủ tướng quân, hơn nữa nữ tử vừa rồi quỳ trên mặt đất hình như đang cầu xin điều gì đó? Tuy rằng hắn không rõ lắm nguyên nhân là gì, nhưng có thể biết được, sự khác thường của Lê Hân nhất định có liên quan tới những nữ tử này
“Các ngươi là ai?” Ngữ khí bình tĩnh….Nhưng cũng thể hiện khí thế to lớn………
Mặt Vân Thiển Y đột nhiên tái mét. Cảm giác có chút xấu hổ, nếu không phải có Tri Dung đỡ nàng, nói không chừng nàng đã sớm ngã xuống đất. Nàng yêu hắn hai năm, nhưng là ngay cả nàng là ai hắn cũng không biết?
Nàng nín nhịn giọt lệ sắp rơi xuống, buông tay Tri Dung ra, bước lên, dung nhan kiều diễm xinh đẹp, nhưng lại không hề lọt vào mắt Tiêu Thanh Hàn
“Tiểu nữ là Vân Thiển Y, tham kiến Quốc sư đại nhân!”
Ba chữ Vân Thiển Y, làm cho ba nam nhân ở đây biểu tình đột biến
Đầu tiên là Minh Phong cười ha hả “Nguyên lai là Phu nhân tướng quân. Tại hạ thật là thất lễ”
Lê Hân cùng Vân Thiển Y biểu tình đều đồng thời biến đổi, Vân Thiển Y sắc mặt tái nhợt, mà Lê Hân là sắc mặt u ám
Một trắng một đen
Quả thực là độ tương phản rất lớn…..
Minh Phong nhìn bên này, lại nhìn bên kia. Trong lòng cực kì buồn bực, không biết hai người này đang làm cái quỷ gì? Thôi, mặc kệ bọn họ, tiếp tục cùng Tử Y đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ……
Thanh Hàn vi liễm thần sắc, sườn mặt như ngọc đường cong tuyệt mĩ, lúc này đã bắt đầu hiển thị sự lạnh lùng
“Hân, nói cho ta biết, người nửa tháng trước ngươi thú rốt cuộc là ai?” (Thú: là cưới đó các nàng)
Những lời này, như một quả đạn pháo tạc vào mọi người
Lê Hân cười khổ, đúng là chuyện gì cũng không lừa dc Thanh Hàn. Từ một cái xưng hô nữ tử cùng thần sắc của hai người, là có thể đoán được bảy tám phần, bất giác hắn tự giễu nói:
“Vân Tâm Nhược, Tam tiểu thư Vân phủ, muội muội Vân Thiển Y……”
Tại sao lại có thể như vậy?
Vân Thiển Y ánh mắt tha thiết, hai tròng mắt ngơ ngác, tràn ngập nước mắt nhìn về phía trước, ánh mắt đong đầy thâm tình, giống như phía trước chính là người nàng đã yêu thương ngàn năm trước, khuôn mặt ngọc đỏ bừng. Đưa tình ẩn tình, như dòng nước mềm mại, làm cho người ta không khỏi say mê, chìm đắm trong đó
Nhưng là, không phải đối với hắn….
Nhìn theo hướng ánh mắt Vân Thiển Y, một thân ảnh trắng như tuyết
Đó là Thanh Hàn………
Sao có thể như vậy? Không lẽ ý trung nhân trong miệng Thiển Y chính là Thanh Hàn?
Thân ảnh cao lớn không khỏi cứng ngắc. Một cỗ chua xót trào liên tục trào ra không ngừng, tâm hắn như bị xé rách đau đớn. Đau đớn tới mức như đánh vào người hắn, thân thể hắn không ngừng run run, tâm cũng hoàn toàn thấm lãnh
Giống như nhìn ra sự khác thường của hắn. Tiêu Thanh Hàn quan tâm hỏi:
“Hân, ngươi sao vậy?”
Lê Hân không nói, đột nhiên có loại cảm xúc muốn cười to. Ánh mắt hàm chứa ý hận nhìn về phía Vân Thiển Y. Nhưng rồi lại thu hồi lại, ánh mắt trở nên bi thương, cuối cùng biết vì sao nửa tháng trước nàng không tới, hôm nay đột nhiên lại tới, nguyên lai, không phải vì Vân Tâm Nhược, mà là……vì Thanh Hàn
Vân Thiển Y a Vân Thiển Y, nàng thật sự đúng là rất nhọc lòng a! Nếu không phải Thanh Hàn xuất hiện, ta có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được, người nàng yêu chính là huynh đệ của ta, là Thanh Hàn……
Nhưng là, vì sao hiện tại ta vẫn không thể nào hận nàng?(não tàn rồi, hừ)
“Hân?” Tiêu Thanh Hàn nhíu mi, Lê Hân tựa hồ đang bị cái gì đó đả kích, thần sắc sao lại suy sút đến như vậy. Đến lúc hắn nhìn thấy sự tồn tại của hai nữ tử trước cửa mới hiểu được
Hắn có thể khẳng định, hai nữ tử này, bao gồm cả tiểu nha hoàn trước mắt, không phải là người ở Phủ tướng quân, nhưng là không biết vì sao bọn họ lại có thể xuất hiện ở Phủ tướng quân, hơn nữa nữ tử vừa rồi quỳ trên mặt đất hình như đang cầu xin điều gì đó? Tuy rằng hắn không rõ lắm nguyên nhân là gì, nhưng có thể biết được, sự khác thường của Lê Hân nhất định có liên quan tới những nữ tử này
“Các ngươi là ai?” Ngữ khí bình tĩnh….Nhưng cũng thể hiện khí thế to lớn………
Mặt Vân Thiển Y đột nhiên tái mét. Cảm giác có chút xấu hổ, nếu không phải có Tri Dung đỡ nàng, nói không chừng nàng đã sớm ngã xuống đất. Nàng yêu hắn hai năm, nhưng là ngay cả nàng là ai hắn cũng không biết?
Nàng nín nhịn giọt lệ sắp rơi xuống, buông tay Tri Dung ra, bước lên, dung nhan kiều diễm xinh đẹp, nhưng lại không hề lọt vào mắt Tiêu Thanh Hàn
“Tiểu nữ là Vân Thiển Y, tham kiến Quốc sư đại nhân!”
Ba chữ Vân Thiển Y, làm cho ba nam nhân ở đây biểu tình đột biến
Đầu tiên là Minh Phong cười ha hả “Nguyên lai là Phu nhân tướng quân. Tại hạ thật là thất lễ”
Lê Hân cùng Vân Thiển Y biểu tình đều đồng thời biến đổi, Vân Thiển Y sắc mặt tái nhợt, mà Lê Hân là sắc mặt u ám
Một trắng một đen
Quả thực là độ tương phản rất lớn…..
Minh Phong nhìn bên này, lại nhìn bên kia. Trong lòng cực kì buồn bực, không biết hai người này đang làm cái quỷ gì? Thôi, mặc kệ bọn họ, tiếp tục cùng Tử Y đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ……
Thanh Hàn vi liễm thần sắc, sườn mặt như ngọc đường cong tuyệt mĩ, lúc này đã bắt đầu hiển thị sự lạnh lùng
“Hân, nói cho ta biết, người nửa tháng trước ngươi thú rốt cuộc là ai?” (Thú: là cưới đó các nàng)
Những lời này, như một quả đạn pháo tạc vào mọi người
Lê Hân cười khổ, đúng là chuyện gì cũng không lừa dc Thanh Hàn. Từ một cái xưng hô nữ tử cùng thần sắc của hai người, là có thể đoán được bảy tám phần, bất giác hắn tự giễu nói:
“Vân Tâm Nhược, Tam tiểu thư Vân phủ, muội muội Vân Thiển Y……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.