Chương 49: DẦN DẦN HÉ LỘ
Hoa Sen Trắng
01/12/2022
Biệt thự Tống gia...
Trong căn phòng bám đầy mạng nhện, một bóng đen khẽ đưa tay vén lấy tấm rèm cửa rồi lặng lẽ bước vào căn phòng trước mặt. Ngay khi nhìn thấy xác người phụ nữ đang dần bị lũ chuột ngoạm lấy, một giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống đất. Người đàn ông trong bộ trang phục màu đen khẽ tháo chiếc kính đen xuống, gương mặt đau đớn nhìn thân xác dần thối rửa nằm lăn dưới đất, bàn tay siết chặt lại, nghiến răng nói:
- "Mẹ, con xin lỗi vì suốt khoảng thời gian qua đã luôn kính trọng người đàn bà vốn đeo lốt quỷ dữ. Bản thân không hề biết thân xác mẹ ruột của mình vẫn phải chịu đựng sự tra tấn của bà ta."
Người đàn ông này không ai khác chính là Tống Khải Hoàn. Thật ra, anh đã sớm phát hiện mùi thối bóc ra từ phía sau tấm rèm cho nên đã chậm rãi bước vào bên trong. Ngay khi nhìn thấy xác người thối rửa nằm dưới sàn, cả gương mặt đã bị hủy hoại đến mức không còn nhận ra. May thay, phía trên tay người phụ nữ có đeo một chiếc nhẫn rất giống với người ở trong tấm hình đã chụp với cha của anh. Chính vì thế, Tống Khải Hoàn đã lấy mẫu tóc trên người của thi thể và đồng thời lấy đi mẫu tóc của mình để xem rốt cuộc anh có liên quan đến người này hay không. Không ngờ, kết quả cho ra rằng anh chính là con trai ruột của người phụ nữ này.
Quay trở về lúc Tống Khải Hoàn cãi nhau với Tống phu nhân vì chuyện của Lam Di Tinh, liền sau đó anh âm thầm bước vào phòng của bà mà lặng lẽ kiểm tra camera vốn đã giấu ở một góc. Tất cả đều nằm trong sự tính toán của anh. Bản thân anh đoán được rằng mình vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của bà ta cho nên cứ thế để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Với sự tức giận vì chuyện phóng hỏa có liên quan đến bà, cơn giận bộc phát đến cao trào cho nên anh quyết định đánh cược một lần mà nhanh tay lấy tấm ảnh mà mình đã tìm thấy trong phòng kho mà đưa ra trước mặt Tống phu nhân.
- "Tại sao mẹ lại cho người đến phóng hỏa phòng khám của Di Tinh chứ? Mẹ có biết cô ấy suýt chút nữa là mất mạng rồi không?"
- "Được, con biết như vậy cũng tốt. Là mẹ chướng mắt con nhóc đó, mẹ muốn trừ khử nó."
- "Vậy còn người phụ nữ trong tấm ảnh này và căn phòng kho mà mẹ luôn luôn ngăn cấm tất cả mọi người. Rốt cuộc, mẹ giấu con chuyện gì?"
- "Mẹ trả lời con đi. Rốt cuộc bên trong căn phòng đó có bí mật gì?"
Bộp...
- "Quản gia, ông làm tốt lắm."
Chuyện bị quản gia đánh lén sau lưng cũng được anh biết trước thế nhưng, vì không muốn Tống phu nhân nghi ngờ cho nên mọi chuyện diễn ra như thể anh chưa biết gì.
Tống Khải Hoàn sau khi mở mắt đã thấy bản thân bị trói, anh cố gắng vùng vẫy kêu gào.
Phập...
Ngay khi bị tiêm thuốc, Tống Khải Hoàn trở nên bất tỉnh mà nhắm nghiền mắt lại nhưng bên tai vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện giữa vị bác sĩ và Tống phu nhân.
- "Phu nhân yên tâm, đây là loại thuốc tẩy não có hiệu quả vô cùng nhanh chóng. Chỉ cần mỗi ngày tiêm vào người của thiếu gia, chắc chắn toàn bộ trí nhớ hiện tại của cậu ấy sẽ sớm được xóa sạch, khi đó bà muốn gì cậu ấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bà."
- "Con trai yêu của mẹ, con nghĩ con có thể thoát khỏi mẹ sao? Hãy ngoan ngoãn mà trở thành đại thiếu gia ăn chơi, trụy lạc giống như trước đi và đừng hòng có tình cảm với bất kì người con gái nào, nó sẽ khiến con vô cùng đau khổ giống như những gì mẹ đã từng trải qua vậy."
Lúc ấy, trong lòng Tống Khải Hoàn vô cùng tức giận. Thế nhưng, anh vẫn tiếp tục diễn cảnh người con dưới sự kiểm soát của bà ta. Đợi cho đến khi Tống phu nhân rời khỏi, anh mới ngồi bật dậy liền sau đó nhìn về phía vị bác sĩ bên cạnh:
- "Bác sĩ Trần, cảm ơn ông đã phối hợp cùng tôi."
Nghe anh nói, vị bác sĩ khẽ cúi đầu, sau đó đáp:
- "Tống thiếu gia, đây là bổn phận của người làm bác sĩ như tôi. Chỉ có điều tôi không ngờ, Tống phu nhân lại có thể nhẫn tâm tiêm cho cậu loại thuốc tẩy não này."
Tống Khải Hoàn hai mắt tràn đầy căm hận, anh lạnh giọng đáp:
- "Nhờ ông cứ tiếp tục tiêm vào người tôi loại thuốc mà bà ta đã chọn và sau đó bảo rằng toàn bộ kí ức của tôi đã sớm xóa bỏ chỉ trong vài ngày nữa thôi."
- "Vâng, tôi đã rõ."
Tống Khải Hoàn cầm chặt lấy lọ thuốc trên tay liền sau đó nghiến chặt răng. Anh nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện để đòi lại công bằng cho chính bản thân và bảo vệ những người mà anh yêu thương trước móng vuốt sắc nhọn, tàn ác của mụ phù thủy.
Trong căn phòng bám đầy mạng nhện, một bóng đen khẽ đưa tay vén lấy tấm rèm cửa rồi lặng lẽ bước vào căn phòng trước mặt. Ngay khi nhìn thấy xác người phụ nữ đang dần bị lũ chuột ngoạm lấy, một giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống đất. Người đàn ông trong bộ trang phục màu đen khẽ tháo chiếc kính đen xuống, gương mặt đau đớn nhìn thân xác dần thối rửa nằm lăn dưới đất, bàn tay siết chặt lại, nghiến răng nói:
- "Mẹ, con xin lỗi vì suốt khoảng thời gian qua đã luôn kính trọng người đàn bà vốn đeo lốt quỷ dữ. Bản thân không hề biết thân xác mẹ ruột của mình vẫn phải chịu đựng sự tra tấn của bà ta."
Người đàn ông này không ai khác chính là Tống Khải Hoàn. Thật ra, anh đã sớm phát hiện mùi thối bóc ra từ phía sau tấm rèm cho nên đã chậm rãi bước vào bên trong. Ngay khi nhìn thấy xác người thối rửa nằm dưới sàn, cả gương mặt đã bị hủy hoại đến mức không còn nhận ra. May thay, phía trên tay người phụ nữ có đeo một chiếc nhẫn rất giống với người ở trong tấm hình đã chụp với cha của anh. Chính vì thế, Tống Khải Hoàn đã lấy mẫu tóc trên người của thi thể và đồng thời lấy đi mẫu tóc của mình để xem rốt cuộc anh có liên quan đến người này hay không. Không ngờ, kết quả cho ra rằng anh chính là con trai ruột của người phụ nữ này.
Quay trở về lúc Tống Khải Hoàn cãi nhau với Tống phu nhân vì chuyện của Lam Di Tinh, liền sau đó anh âm thầm bước vào phòng của bà mà lặng lẽ kiểm tra camera vốn đã giấu ở một góc. Tất cả đều nằm trong sự tính toán của anh. Bản thân anh đoán được rằng mình vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của bà ta cho nên cứ thế để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Với sự tức giận vì chuyện phóng hỏa có liên quan đến bà, cơn giận bộc phát đến cao trào cho nên anh quyết định đánh cược một lần mà nhanh tay lấy tấm ảnh mà mình đã tìm thấy trong phòng kho mà đưa ra trước mặt Tống phu nhân.
- "Tại sao mẹ lại cho người đến phóng hỏa phòng khám của Di Tinh chứ? Mẹ có biết cô ấy suýt chút nữa là mất mạng rồi không?"
- "Được, con biết như vậy cũng tốt. Là mẹ chướng mắt con nhóc đó, mẹ muốn trừ khử nó."
- "Vậy còn người phụ nữ trong tấm ảnh này và căn phòng kho mà mẹ luôn luôn ngăn cấm tất cả mọi người. Rốt cuộc, mẹ giấu con chuyện gì?"
- "Mẹ trả lời con đi. Rốt cuộc bên trong căn phòng đó có bí mật gì?"
Bộp...
- "Quản gia, ông làm tốt lắm."
Chuyện bị quản gia đánh lén sau lưng cũng được anh biết trước thế nhưng, vì không muốn Tống phu nhân nghi ngờ cho nên mọi chuyện diễn ra như thể anh chưa biết gì.
Tống Khải Hoàn sau khi mở mắt đã thấy bản thân bị trói, anh cố gắng vùng vẫy kêu gào.
Phập...
Ngay khi bị tiêm thuốc, Tống Khải Hoàn trở nên bất tỉnh mà nhắm nghiền mắt lại nhưng bên tai vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện giữa vị bác sĩ và Tống phu nhân.
- "Phu nhân yên tâm, đây là loại thuốc tẩy não có hiệu quả vô cùng nhanh chóng. Chỉ cần mỗi ngày tiêm vào người của thiếu gia, chắc chắn toàn bộ trí nhớ hiện tại của cậu ấy sẽ sớm được xóa sạch, khi đó bà muốn gì cậu ấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bà."
- "Con trai yêu của mẹ, con nghĩ con có thể thoát khỏi mẹ sao? Hãy ngoan ngoãn mà trở thành đại thiếu gia ăn chơi, trụy lạc giống như trước đi và đừng hòng có tình cảm với bất kì người con gái nào, nó sẽ khiến con vô cùng đau khổ giống như những gì mẹ đã từng trải qua vậy."
Lúc ấy, trong lòng Tống Khải Hoàn vô cùng tức giận. Thế nhưng, anh vẫn tiếp tục diễn cảnh người con dưới sự kiểm soát của bà ta. Đợi cho đến khi Tống phu nhân rời khỏi, anh mới ngồi bật dậy liền sau đó nhìn về phía vị bác sĩ bên cạnh:
- "Bác sĩ Trần, cảm ơn ông đã phối hợp cùng tôi."
Nghe anh nói, vị bác sĩ khẽ cúi đầu, sau đó đáp:
- "Tống thiếu gia, đây là bổn phận của người làm bác sĩ như tôi. Chỉ có điều tôi không ngờ, Tống phu nhân lại có thể nhẫn tâm tiêm cho cậu loại thuốc tẩy não này."
Tống Khải Hoàn hai mắt tràn đầy căm hận, anh lạnh giọng đáp:
- "Nhờ ông cứ tiếp tục tiêm vào người tôi loại thuốc mà bà ta đã chọn và sau đó bảo rằng toàn bộ kí ức của tôi đã sớm xóa bỏ chỉ trong vài ngày nữa thôi."
- "Vâng, tôi đã rõ."
Tống Khải Hoàn cầm chặt lấy lọ thuốc trên tay liền sau đó nghiến chặt răng. Anh nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện để đòi lại công bằng cho chính bản thân và bảo vệ những người mà anh yêu thương trước móng vuốt sắc nhọn, tàn ác của mụ phù thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.