Chương 39: THUỐC TẨY NÃO
Hoa Sen Trắng
01/12/2022
Tống phu nhân nhìn quản gia mĩm cười liền sau đó bảo ông đỡ lấy người Tống Khải Hoàn quay trở về phòng anh.
Vài phút sau, Tống Khải Hoàn chầm chậm mở mắt. Hiện tại anh đang nằm trên giường ngủ của mình cho đến khi anh định ngồi bật dậy thì phát hiện cả tay và chân mình đã bị quấn quanh bởi sợi dây xích được móc căng ở bốn góc giường. Đứng trước mặt anh bây giờ có cả Tống phu nhân và một người đàn ông lạ mặt trong trang phục của bác sĩ.
- "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao lại trói con chứ?"
Vừa nói, anh không ngừng vùng vẫy hòng muốn làm đứt sợi dây xích đang trói buộc cơ thể mình. Trước sự kháng cự vô cùng mãnh liệt của đứa con trai này, Tống phu nhân bày ra bộ mặt cưng chiều anh, khẽ ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve lên gương mặt của Tống Khải Hoàn, ngọt ngào nói:
- "Chỉ là mẹ cảm thấy dạo gần đây con có chút thay đổi. Chắc có lẽ là biến chứng của việc phẫu thuật tim cho nên mẹ đã nhờ bác sĩ đến tiêm thuốc cho con."
Bà vừa dứt lời thì vị bác sĩ đứng bên cạnh lập tức lấy ra một lọ thuốc lạ, sau đó cho vào ống tiêm, từng bước tiến về phía anh. Tống Khải Hoàn vô cùng hoảng sợ, cả người không ngừng vùng vẫy mà lớn tiếng:
- "Mẹ cho người tiêm thuốc gì vào người con chứ?"
- "Chỉ là loại thuốc bổ cho con mà thôi."
Phập...
Nhanh chóng, kim tiêm đã đâm sâu vào một bên cánh tay của Tống Khải Hoàn khiến anh bất tỉnh ngay tức khắc, đôi mắt lập tức nhắm nghiền lại. Tống phu nhân nhếch môi nhìn người nằm trên giường, một lát sau quay sang vị bác sĩ bên cạnh, rút ra một xấp tiền lớn đặt lên tay ông ta, lạnh giọng nói:
- "Tôi muốn được tiêm loại thuốc càng có hiệu quả nhanh càng tốt. Ông hiểu ý tôi chứ?"
Ngay lập tức, vị bác sĩ trầm giọng trả lời:
- "Phu nhân yên tâm, đây là loại thuốc tẩy não có hiệu quả vô cùng nhanh chóng. Chỉ cần mỗi ngày tiêm vào người của thiếu gia, chắc chắn toàn bộ trí nhớ hiện tại của cậu ấy sẽ sớm được xóa sạch, khi đó bà muốn gì cậu ấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bà."
Nghe đến đây, Tống phu nhân mĩm cười đắc ý. Một thanh niên trẻ chưa trải sự đời như anh sao có thể đấu lại người dày dạng kinh nghiệm như bà chứ. Tiến về phía người đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, Tống phu nhân khẽ đưa tay chạm lên gương mặt tuấn mỹ của người bất tỉnh trên giường, trầm giọng nói:
- "Con trai yêu của mẹ, con nghĩ con có thể thoát khỏi mẹ sao? Hãy ngoan ngoãn mà trở thành đại thiếu gia ăn chơi, trụy lạc giống như trước đi và đừng hòng có tình cảm với bất kì người con gái nào, nó sẽ khiến con vô cùng đau khổ giống như những gì mẹ đã từng trải qua vậy."
Lam Di Tinh lê dáng vẻ đầy tâm trạng trở về nhà. Cô không vào bên trong mà khẽ ngồi xuống ghế, ngẩng mặt lên ngắm nhìn những bông hoa giấy, trong lòng không khỏi nghĩ đến những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Nhớ lại cảnh tượng Tống Khải Hoàn không màng nguy hiểm mà xông vào đám cháy để đưa cô ra khỏi nơi khói bụi, tận tình ở lại bên cạnh giường bệnh chăm sóc khiến cô có chút cảm động. Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Khải Hoàn không hề xấu xa như cô nghĩ. Chẳng qua là anh sinh ra trong một môi trường đầy rẫy những toan tính được quy ra thành đồng tiền mà thôi.
- "Tiểu Tinh, trong lòng có tâm sự sao?"
Một giọng nói trầm khàn của bà lão hàng xóm vang lên khiến cô bừng tỉnh mà mĩm cười đáp:
- "Trời cũng đã khuya rồi, ở ngoài này lạnh lắm ạ."
Nghe cô nói, bà lão khẽ thở dài sau đó khom người ngồi xuống ngay bên cạnh cô, hồi tưởng đáp:
- "Chỉ là bà muốn đến đây để tìm sự bình yên. Còn nhớ khi trước, ngay tại nơi này, từng có một chàng trai vốn rất yêu đời đứng trước mặt múa hát cho bà nghe nhằm giúp bà vơi đi nỗi đau mất con. Nhưng nào ngờ..."
Nghe đến đây, đôi mắt Lam Di Tinh ngân ngấn nước nhưng vẫn cố mĩm cười với người bên cạnh:
- "Bà nói phải ạ. Nơi này đối với con chính là nơi để xoa dịu tinh thần mỗi khi con mệt mỏi và con cũng có thể nhìn thấy hình bóng của Thế Khương ở đâu đây."
Nói rồi, cả hai người cùng nhìn nhau mĩm cười mà sau đó đưa mắt ngắm nhìn lên bầu trời cao.
Phía bên trong phòng ngủ sang trọng nhưng bị bao vây bởi bóng tối, chỉ hé lên một tia sáng bé nhỏ được mặt trăng soi rọi vào căn phòng. Chàng trai toàn thân bị những sợi dây xích bao chặt lấy, phía trên tay bị ghim một dây chuyền nước từ bên trên không ngừng nhiễu từng giọt đi vào sâu bên trong cơ thể.
Vài phút sau, Tống Khải Hoàn chầm chậm mở mắt. Hiện tại anh đang nằm trên giường ngủ của mình cho đến khi anh định ngồi bật dậy thì phát hiện cả tay và chân mình đã bị quấn quanh bởi sợi dây xích được móc căng ở bốn góc giường. Đứng trước mặt anh bây giờ có cả Tống phu nhân và một người đàn ông lạ mặt trong trang phục của bác sĩ.
- "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao lại trói con chứ?"
Vừa nói, anh không ngừng vùng vẫy hòng muốn làm đứt sợi dây xích đang trói buộc cơ thể mình. Trước sự kháng cự vô cùng mãnh liệt của đứa con trai này, Tống phu nhân bày ra bộ mặt cưng chiều anh, khẽ ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve lên gương mặt của Tống Khải Hoàn, ngọt ngào nói:
- "Chỉ là mẹ cảm thấy dạo gần đây con có chút thay đổi. Chắc có lẽ là biến chứng của việc phẫu thuật tim cho nên mẹ đã nhờ bác sĩ đến tiêm thuốc cho con."
Bà vừa dứt lời thì vị bác sĩ đứng bên cạnh lập tức lấy ra một lọ thuốc lạ, sau đó cho vào ống tiêm, từng bước tiến về phía anh. Tống Khải Hoàn vô cùng hoảng sợ, cả người không ngừng vùng vẫy mà lớn tiếng:
- "Mẹ cho người tiêm thuốc gì vào người con chứ?"
- "Chỉ là loại thuốc bổ cho con mà thôi."
Phập...
Nhanh chóng, kim tiêm đã đâm sâu vào một bên cánh tay của Tống Khải Hoàn khiến anh bất tỉnh ngay tức khắc, đôi mắt lập tức nhắm nghiền lại. Tống phu nhân nhếch môi nhìn người nằm trên giường, một lát sau quay sang vị bác sĩ bên cạnh, rút ra một xấp tiền lớn đặt lên tay ông ta, lạnh giọng nói:
- "Tôi muốn được tiêm loại thuốc càng có hiệu quả nhanh càng tốt. Ông hiểu ý tôi chứ?"
Ngay lập tức, vị bác sĩ trầm giọng trả lời:
- "Phu nhân yên tâm, đây là loại thuốc tẩy não có hiệu quả vô cùng nhanh chóng. Chỉ cần mỗi ngày tiêm vào người của thiếu gia, chắc chắn toàn bộ trí nhớ hiện tại của cậu ấy sẽ sớm được xóa sạch, khi đó bà muốn gì cậu ấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bà."
Nghe đến đây, Tống phu nhân mĩm cười đắc ý. Một thanh niên trẻ chưa trải sự đời như anh sao có thể đấu lại người dày dạng kinh nghiệm như bà chứ. Tiến về phía người đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, Tống phu nhân khẽ đưa tay chạm lên gương mặt tuấn mỹ của người bất tỉnh trên giường, trầm giọng nói:
- "Con trai yêu của mẹ, con nghĩ con có thể thoát khỏi mẹ sao? Hãy ngoan ngoãn mà trở thành đại thiếu gia ăn chơi, trụy lạc giống như trước đi và đừng hòng có tình cảm với bất kì người con gái nào, nó sẽ khiến con vô cùng đau khổ giống như những gì mẹ đã từng trải qua vậy."
Lam Di Tinh lê dáng vẻ đầy tâm trạng trở về nhà. Cô không vào bên trong mà khẽ ngồi xuống ghế, ngẩng mặt lên ngắm nhìn những bông hoa giấy, trong lòng không khỏi nghĩ đến những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Nhớ lại cảnh tượng Tống Khải Hoàn không màng nguy hiểm mà xông vào đám cháy để đưa cô ra khỏi nơi khói bụi, tận tình ở lại bên cạnh giường bệnh chăm sóc khiến cô có chút cảm động. Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Khải Hoàn không hề xấu xa như cô nghĩ. Chẳng qua là anh sinh ra trong một môi trường đầy rẫy những toan tính được quy ra thành đồng tiền mà thôi.
- "Tiểu Tinh, trong lòng có tâm sự sao?"
Một giọng nói trầm khàn của bà lão hàng xóm vang lên khiến cô bừng tỉnh mà mĩm cười đáp:
- "Trời cũng đã khuya rồi, ở ngoài này lạnh lắm ạ."
Nghe cô nói, bà lão khẽ thở dài sau đó khom người ngồi xuống ngay bên cạnh cô, hồi tưởng đáp:
- "Chỉ là bà muốn đến đây để tìm sự bình yên. Còn nhớ khi trước, ngay tại nơi này, từng có một chàng trai vốn rất yêu đời đứng trước mặt múa hát cho bà nghe nhằm giúp bà vơi đi nỗi đau mất con. Nhưng nào ngờ..."
Nghe đến đây, đôi mắt Lam Di Tinh ngân ngấn nước nhưng vẫn cố mĩm cười với người bên cạnh:
- "Bà nói phải ạ. Nơi này đối với con chính là nơi để xoa dịu tinh thần mỗi khi con mệt mỏi và con cũng có thể nhìn thấy hình bóng của Thế Khương ở đâu đây."
Nói rồi, cả hai người cùng nhìn nhau mĩm cười mà sau đó đưa mắt ngắm nhìn lên bầu trời cao.
Phía bên trong phòng ngủ sang trọng nhưng bị bao vây bởi bóng tối, chỉ hé lên một tia sáng bé nhỏ được mặt trăng soi rọi vào căn phòng. Chàng trai toàn thân bị những sợi dây xích bao chặt lấy, phía trên tay bị ghim một dây chuyền nước từ bên trên không ngừng nhiễu từng giọt đi vào sâu bên trong cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.