Chương 162: Anh sẽ giúp cô ấy viết (5)
Mèo Quên Thở
18/01/2020
"Hả? Bây giờ ư? " Trình Thơ nhìn thỏ trắng với gương mặt kinh ngạc khi
thỏ trắng rủ cô đi vệ sinh chung trong khoảnh khắc quan trọng như bây
giờ?
Thỏ trắng trong thân tâm cũng không muốn rủ Trình Thơ đi trong lúc cô vừa mới đưa lá thư tình cho Sách Đồng Học như vậy!
Thỏ trắng chỉ cảm thấy Trình Thơ và cô nên đi ra ngoài bây giờ để tránh trường hợp xấu nhất có thể xảy ra như vậy!
Trình Thơ bất lực nhìn khuôn mặt của thỏ trắng đang thúc giục. Trình Thơ chỉ biết thở dài: "Được rồi, được rồi, tớ sẽ đi với cậu! Chúng ta cùng đi nào!"
"Nhanh, Nhanh lên!" Thỏ trắng hối thúc Trình Thơ khi cô đồng ý đi cùng mình vào nhà vệ sinh, nhanh chóng kéo tay Trình Thơ ra khỏi lớp học.
"Này... Này... cậu từ từ đã, sao cậu chạy nhanh quá vậy, cậu đang đau bụng hả sao lại chạy nhanh như vậy chứ?" Sau khi Trình Thơ bị kéo ra khỏi lớp, cô đi theo sát sau thỏ trắng. Nhưng đột nhiên Trình Thơ buông bàn tay của thỏ trắng ra và hỏi khi thấy đi đường khác: "Này thỏ trắng, cậu đi đâu vậy đây có phải đường đến nhà vệ sinh đâu chứ."
Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn Trình Thơ với sự lo lắng. Ngay lập tức, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi nước mắt cầm hai bàn của Trình Thơ. "Trình Thơ! Tớ xin lỗi cậu rất nhiều!"
Trình Thơ bất ngờ đến sợ hãi khi trước hành động của thỏ trắng, và cũng như không biết nên làm gì để phản ứng lại hành động của thỏ trắng.
"Nhưng cậu xin lỗi tớ... vì chuyện gì chứ?" Trình Thơ hỏi thỏ trắng với giọng nói yếu ớt.
Thỏ trắng nhìn thẳng vào mắt Trình Thơ rồi ủ rũ và nói với cô: "Tớ... tớ chỉ vô tình nhìn thấy bức thư tình của cậu được viết bởi chú của cậu."
"À, nó thế nào vậy cậu?" Trình Thơ băn khoăn hỏi thỏ trắng, "Đó không phải là lá thư mà cậu đã nhìn thấy nó đêm qua??"
"Không..." Thỏ trắng đầy phẫn nộ và tức giận đối với Trình Thơ: "Khi chú của cậu viết bức thư tình ngày hôm qua, tớ không được phép nhìn thấy nó. Chỉ có chú của cậu mới được nhìn bức thư mà tôi, còn khi tớ đi lên, ca ca đã niêm phong phong bì. "
"Vậy... cậu không nhìn thấy bất cứ điều gì – mà chú ấy viết ư," Trình Thơ đột nhiên cảm thấy có linh cảm xấu trong người.
Thỏ trắng gật đầu nặng nề: "Tớ không thể đọc được những gì mà chú cậu viết cả."
"Những gì mà chú của tớ viết ư?" Trình Thơ bất ngờ với những điều mà cô nghe từ thỏ trắng rồi và nhanh chóng nắm lấy áo của thỏ trắng với đầy lo lắng.
"Ca ca... những gì ca ca nước cam đã viết là về tuân theo hiến chương của đảng... không bao giờ chống lại với đảng, để xây dựng một cái gì đó như chủ nghĩa xã hội..." Thỏ trắng chỉ sững sờ, nhớ không rõ lắm, nhưng có lẽ cũng nhớ một vài câu.
Đảng ư?
Tay của Trình Thơ giữ áo thỏ trắng đã vô tình nới lỏng.
Xây dựng chủ nghĩa xã hội!?
Đây... Đây có phải là một bức thư tình thật không?
Trình Thơ đột nhiên nghĩ về nó, thì cô nhớ lại Sách Đồng Học đã hỏi Trình Thơ đây có phải là một lá thư tỏ tình không?
Giờ Trình Thơ cảm thấy không có gì ngạc nhiên khi cậu hỏi câu hỏi như vậy...
Thư tình nhưng với nội dung như vậy thì có khác gì là thần kinh không chứ??
Trình Thơ nghĩ về điều này, ngay lập tức quay lại, và lao về phía lớp học.
"Trình... Trình Thơ, cậu đợi tớ đi cùng với..." thỏ trắng nhìn thấy Trình Thơ bỏ đi với gương mặt thẫn thờ, cô liền gọi lớn tiếng với bạn mình.
Trình Thơ nhanh chóng quay trở lại lớp học, đứng ngoài cửa nhìn vào thì thấy Sách Đồng Học đang ngồi đọc cuốn sách của cậu và cô chỉ biết thở dốc và nhìn cậu.
Thỏ trắng trong thân tâm cũng không muốn rủ Trình Thơ đi trong lúc cô vừa mới đưa lá thư tình cho Sách Đồng Học như vậy!
Thỏ trắng chỉ cảm thấy Trình Thơ và cô nên đi ra ngoài bây giờ để tránh trường hợp xấu nhất có thể xảy ra như vậy!
Trình Thơ bất lực nhìn khuôn mặt của thỏ trắng đang thúc giục. Trình Thơ chỉ biết thở dài: "Được rồi, được rồi, tớ sẽ đi với cậu! Chúng ta cùng đi nào!"
"Nhanh, Nhanh lên!" Thỏ trắng hối thúc Trình Thơ khi cô đồng ý đi cùng mình vào nhà vệ sinh, nhanh chóng kéo tay Trình Thơ ra khỏi lớp học.
"Này... Này... cậu từ từ đã, sao cậu chạy nhanh quá vậy, cậu đang đau bụng hả sao lại chạy nhanh như vậy chứ?" Sau khi Trình Thơ bị kéo ra khỏi lớp, cô đi theo sát sau thỏ trắng. Nhưng đột nhiên Trình Thơ buông bàn tay của thỏ trắng ra và hỏi khi thấy đi đường khác: "Này thỏ trắng, cậu đi đâu vậy đây có phải đường đến nhà vệ sinh đâu chứ."
Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn Trình Thơ với sự lo lắng. Ngay lập tức, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi nước mắt cầm hai bàn của Trình Thơ. "Trình Thơ! Tớ xin lỗi cậu rất nhiều!"
Trình Thơ bất ngờ đến sợ hãi khi trước hành động của thỏ trắng, và cũng như không biết nên làm gì để phản ứng lại hành động của thỏ trắng.
"Nhưng cậu xin lỗi tớ... vì chuyện gì chứ?" Trình Thơ hỏi thỏ trắng với giọng nói yếu ớt.
Thỏ trắng nhìn thẳng vào mắt Trình Thơ rồi ủ rũ và nói với cô: "Tớ... tớ chỉ vô tình nhìn thấy bức thư tình của cậu được viết bởi chú của cậu."
"À, nó thế nào vậy cậu?" Trình Thơ băn khoăn hỏi thỏ trắng, "Đó không phải là lá thư mà cậu đã nhìn thấy nó đêm qua??"
"Không..." Thỏ trắng đầy phẫn nộ và tức giận đối với Trình Thơ: "Khi chú của cậu viết bức thư tình ngày hôm qua, tớ không được phép nhìn thấy nó. Chỉ có chú của cậu mới được nhìn bức thư mà tôi, còn khi tớ đi lên, ca ca đã niêm phong phong bì. "
"Vậy... cậu không nhìn thấy bất cứ điều gì – mà chú ấy viết ư," Trình Thơ đột nhiên cảm thấy có linh cảm xấu trong người.
Thỏ trắng gật đầu nặng nề: "Tớ không thể đọc được những gì mà chú cậu viết cả."
"Những gì mà chú của tớ viết ư?" Trình Thơ bất ngờ với những điều mà cô nghe từ thỏ trắng rồi và nhanh chóng nắm lấy áo của thỏ trắng với đầy lo lắng.
"Ca ca... những gì ca ca nước cam đã viết là về tuân theo hiến chương của đảng... không bao giờ chống lại với đảng, để xây dựng một cái gì đó như chủ nghĩa xã hội..." Thỏ trắng chỉ sững sờ, nhớ không rõ lắm, nhưng có lẽ cũng nhớ một vài câu.
Đảng ư?
Tay của Trình Thơ giữ áo thỏ trắng đã vô tình nới lỏng.
Xây dựng chủ nghĩa xã hội!?
Đây... Đây có phải là một bức thư tình thật không?
Trình Thơ đột nhiên nghĩ về nó, thì cô nhớ lại Sách Đồng Học đã hỏi Trình Thơ đây có phải là một lá thư tỏ tình không?
Giờ Trình Thơ cảm thấy không có gì ngạc nhiên khi cậu hỏi câu hỏi như vậy...
Thư tình nhưng với nội dung như vậy thì có khác gì là thần kinh không chứ??
Trình Thơ nghĩ về điều này, ngay lập tức quay lại, và lao về phía lớp học.
"Trình... Trình Thơ, cậu đợi tớ đi cùng với..." thỏ trắng nhìn thấy Trình Thơ bỏ đi với gương mặt thẫn thờ, cô liền gọi lớn tiếng với bạn mình.
Trình Thơ nhanh chóng quay trở lại lớp học, đứng ngoài cửa nhìn vào thì thấy Sách Đồng Học đang ngồi đọc cuốn sách của cậu và cô chỉ biết thở dốc và nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.