Chương 168: Cảm lạnh (1)
Mèo Quên Thở
24/01/2020
Translator: Waveliterature Vietnam
"Anh viết gì trong đấy vậy? Có thể cho em biết được không??" Thỏ trắng tò mò hỏi Trịnh Thành Tử.
"Anh không thể cho em biết." Trịnh Thành Tử lắc đầu rồi cười mỉm đáp lại: "Anh phải chờ Trình Thơ đưa bức thư tình ấy gửi đến cho bạn mới của em, nếu giờ anh nói xong em nói trước với cô ấy thì sao?".
"Thật ư?" thỏ trắng véo mạnh vào người Trịnh Thành Tử rồi hỏi khẽ: "Anh thực sự muốn cháu của mình phải trải qua những hoàn cảnh éo lo giống như hồi sáng vậy ư? Anh thật sự tệ hơn em suy nghĩ đấy."
Trịnh Thành Tử quay đầu lại và nhìn thỏ trắng rồi mỉm cười và hỏi: "Làm sao em biết được người khác có tệ hay không?"
"Thì dựa vào... cảm giác?"
Trịnh Thành Tử cảm thấy rằng đây là một câu trả lời không đáng tin cậy.
"Chẳng phải nữa sao!" Thỏ trắng thuyết phục và nói với Trịnh Thành Tử: "Cảm giác thứ sáu của một người phụ nữ là chính xác nhất!!"
"Em có phải là phụ nữ không??" Trịnh Thành Tử bắt bẻ những lời nói của thỏ trắng.
"... Vâng em không phải là phụ nữ!!"
"Em chắc chắn không phải là một người phụ nữ," Trịnh Thành Tử vừa đạp chiếc xe vừa tự cười một mình và nói: "Giờ em chỉ mới là một cô bé, sau vài năm nữa thì em mới là một người phụ nữ."
"..."
"Ghét anh thật đấy!!" Thỏ trắng không muốn nói chuyện với ca ca nước cam của mình!!
Thỏ trắng khó chịu trước câu nói của Trịnh Thành Tử liền bí xị.
"Em không vui à?" Trịnh Thành Tử nhận ra sự im lặng của thỏ trắng rồi thì thầm.
"Vâng, dù sao, trong mắt của anh thì em vẫn luôn luôn là một đứa trẻ!" Thỏ trắng cứ kéo liên tục vào chiếc áo của mình rồi phàn nàn: "Em luôn cố gắng tìm mọi cách để mình cao lớn hơn, mà anh chả khi nào ghi nhận điều đó cả. "
"..."
Trịnh Thành Tử thở phào nhẹ nhõm và không nói gì.
"Tại sao một đứa trẻ thì không thể yêu một người lớn như anh được chứ, con nít thì cũng biết yêu là gì mà, với lại thái độ của một đứa trẻ cũng nghiêm túc với những cảm xúc hơn người lớn! Em thích ca ca nước cam, nhưng giờ em chỉ là một đứa trẻ nên anh không đồng ý, nếu sau này em lớn lên trong tương lai, lúc đấy anh sẽ trở nên không thích em nữa thì sao? "Thỏ trắng giận dữ quay sang Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử tiếp tục im lặng.
"Và tại sao anh phát triển quá nhanh, nếu tính đến tháng mười này thì anh sẽ tròn 18 tuổi rồi đấy và lúc đấy anh là người lớn theo đúng nghĩa pháp lý, nhưng em chỉ mới tròn 11 tuổi trong sinh nhật vào tháng tới, tại sao anh lại hơn em tận 7 tuổi chứ, trong khi đấy thì mẹ anh và mẹ em là bạn học cấp ba. Rõ ràng là hai người họ đều bằng tuổi nhau... " Thỏ trắng phàn nàn một hồi thì giọng nói dần trở nên hơi bực bội." Em ghét số 7...... nó tách em ra khỏi anh... "
Trịnh Thành Tử không nói gì trong một hồi lâu, nhưng cậu chỉ nói nhỏ: "Thỏ trắng này?"
"Sao ạ?" Thỏ trắng ngước lên và nhìn tấm lưng gầy gò, thẳng tắp trước mặt mình rồi nhẹ nhàng trả lời.
"Em đừng vội vã trưởng thành, bởi vì thời gian của một đứa trẻ là rất ngắn, trong tương lai chắc chắn sẽ có một chặng đường dài đang trước mắt em, và em cũng sẽ lớn như anh mà thôi. Nhưng em không nên vì anh mà em bỏ lỡ những khoảnh khắc, những kỷ niệm khi em vẫn chưa lớn. Anh muốn em giờ không nên cứ tập trung suy nghĩ vào anh nhiều nữa, mà hãy quan sát nhiều hơn cảnh quan xung quanh, trân trọng thời thơ ấu của mình. " Trịnh Thành Tử thì thầm chậm rãi về phía thỏ trắng.
"Nhưng em không phải là..... " Thỏ trắng giật mình một chút, sau đó đáp lại những lời nói của Trịnh Thành Tử: "Em chỉ muốn muốn lớn lên một cách nhanh chóng, để có thể làm bạn gái anh, em ghét phải làm một đứa trẻ như vậy."
Trịnh Thành Tử lắng nghe những lời của thỏ trắng thì cậu chỉ biết thở dài, không nói gì nữa.
Cơn gió buổi tối thổi nhẹ khiến cho không khí xung quanh hiu quạnh hơn.
"Anh viết gì trong đấy vậy? Có thể cho em biết được không??" Thỏ trắng tò mò hỏi Trịnh Thành Tử.
"Anh không thể cho em biết." Trịnh Thành Tử lắc đầu rồi cười mỉm đáp lại: "Anh phải chờ Trình Thơ đưa bức thư tình ấy gửi đến cho bạn mới của em, nếu giờ anh nói xong em nói trước với cô ấy thì sao?".
"Thật ư?" thỏ trắng véo mạnh vào người Trịnh Thành Tử rồi hỏi khẽ: "Anh thực sự muốn cháu của mình phải trải qua những hoàn cảnh éo lo giống như hồi sáng vậy ư? Anh thật sự tệ hơn em suy nghĩ đấy."
Trịnh Thành Tử quay đầu lại và nhìn thỏ trắng rồi mỉm cười và hỏi: "Làm sao em biết được người khác có tệ hay không?"
"Thì dựa vào... cảm giác?"
Trịnh Thành Tử cảm thấy rằng đây là một câu trả lời không đáng tin cậy.
"Chẳng phải nữa sao!" Thỏ trắng thuyết phục và nói với Trịnh Thành Tử: "Cảm giác thứ sáu của một người phụ nữ là chính xác nhất!!"
"Em có phải là phụ nữ không??" Trịnh Thành Tử bắt bẻ những lời nói của thỏ trắng.
"... Vâng em không phải là phụ nữ!!"
"Em chắc chắn không phải là một người phụ nữ," Trịnh Thành Tử vừa đạp chiếc xe vừa tự cười một mình và nói: "Giờ em chỉ mới là một cô bé, sau vài năm nữa thì em mới là một người phụ nữ."
"..."
"Ghét anh thật đấy!!" Thỏ trắng không muốn nói chuyện với ca ca nước cam của mình!!
Thỏ trắng khó chịu trước câu nói của Trịnh Thành Tử liền bí xị.
"Em không vui à?" Trịnh Thành Tử nhận ra sự im lặng của thỏ trắng rồi thì thầm.
"Vâng, dù sao, trong mắt của anh thì em vẫn luôn luôn là một đứa trẻ!" Thỏ trắng cứ kéo liên tục vào chiếc áo của mình rồi phàn nàn: "Em luôn cố gắng tìm mọi cách để mình cao lớn hơn, mà anh chả khi nào ghi nhận điều đó cả. "
"..."
Trịnh Thành Tử thở phào nhẹ nhõm và không nói gì.
"Tại sao một đứa trẻ thì không thể yêu một người lớn như anh được chứ, con nít thì cũng biết yêu là gì mà, với lại thái độ của một đứa trẻ cũng nghiêm túc với những cảm xúc hơn người lớn! Em thích ca ca nước cam, nhưng giờ em chỉ là một đứa trẻ nên anh không đồng ý, nếu sau này em lớn lên trong tương lai, lúc đấy anh sẽ trở nên không thích em nữa thì sao? "Thỏ trắng giận dữ quay sang Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử tiếp tục im lặng.
"Và tại sao anh phát triển quá nhanh, nếu tính đến tháng mười này thì anh sẽ tròn 18 tuổi rồi đấy và lúc đấy anh là người lớn theo đúng nghĩa pháp lý, nhưng em chỉ mới tròn 11 tuổi trong sinh nhật vào tháng tới, tại sao anh lại hơn em tận 7 tuổi chứ, trong khi đấy thì mẹ anh và mẹ em là bạn học cấp ba. Rõ ràng là hai người họ đều bằng tuổi nhau... " Thỏ trắng phàn nàn một hồi thì giọng nói dần trở nên hơi bực bội." Em ghét số 7...... nó tách em ra khỏi anh... "
Trịnh Thành Tử không nói gì trong một hồi lâu, nhưng cậu chỉ nói nhỏ: "Thỏ trắng này?"
"Sao ạ?" Thỏ trắng ngước lên và nhìn tấm lưng gầy gò, thẳng tắp trước mặt mình rồi nhẹ nhàng trả lời.
"Em đừng vội vã trưởng thành, bởi vì thời gian của một đứa trẻ là rất ngắn, trong tương lai chắc chắn sẽ có một chặng đường dài đang trước mắt em, và em cũng sẽ lớn như anh mà thôi. Nhưng em không nên vì anh mà em bỏ lỡ những khoảnh khắc, những kỷ niệm khi em vẫn chưa lớn. Anh muốn em giờ không nên cứ tập trung suy nghĩ vào anh nhiều nữa, mà hãy quan sát nhiều hơn cảnh quan xung quanh, trân trọng thời thơ ấu của mình. " Trịnh Thành Tử thì thầm chậm rãi về phía thỏ trắng.
"Nhưng em không phải là..... " Thỏ trắng giật mình một chút, sau đó đáp lại những lời nói của Trịnh Thành Tử: "Em chỉ muốn muốn lớn lên một cách nhanh chóng, để có thể làm bạn gái anh, em ghét phải làm một đứa trẻ như vậy."
Trịnh Thành Tử lắng nghe những lời của thỏ trắng thì cậu chỉ biết thở dài, không nói gì nữa.
Cơn gió buổi tối thổi nhẹ khiến cho không khí xung quanh hiu quạnh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.