Chương 264: Cuốn sách Cô vợ kiêu ngạo của tổng giám đốc Tiểu Kiều Thê (1)
Mèo Quên Thở
29/04/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
Thật là, thật sự cậu ta là một đứa trẻ kiêu ngạo, hống hách, không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu!
Lúc này đã ra khỏi nhà Hướng Thần được một lúc, Thỏ trắng vừa đi vừa hậm hực nghĩ thầm, cô bực tức dơ chân đá mạnh vào cục đá nằm trên đường.
Cứ mải đi không để ý, một lúc sau thì thỏ trắng về tới nhà, cô lục túi lấy chìa khóa ra mở cửa, rồi khẽ nhìn lướt qua căn nhà của mình, cảm giác sao quen quá, thỏ trắng khẽ thở dài, haizz… …hóa ra nhà của cô cũng chẳng khác nhà của tên tiểu tử hống hách kia là bao, không một bóng người, không khí trống vắng cứ bao trùm lấy nó cả ngày… ….
Thỏ trắng với tay đóng sầm cửa lại, rồi đi vào trong phòng khách, thay dép xong xuôi thì trở về phòng của mình ngay, cô mệt mỏi ném cặp sách lên trên giường, sau đó lôi từ trong ngăn kéo bàn học ra một bức ảnh chụp bố của cô.
Trên bức ảnh là một người quân nhân trẻ tuổi, đội mũ quân đội, mặc trang phục bộ đội có khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt trong veo, khóe môi khẽ nhếch lên cười hướng về phía ống kính.
Đây là tấm hình thỏ trắng cảm thấy đẹp nhất của bố, lúc nhỏ cô đã lén lấy nó ra từ trong ví tiền của mẹ Mụ Mụ.
Thời điểm những năm 90, máy ảnh kỹ thuật số còn chưa phổ biến, trong nhà rất ít người có máy ảnh, nếu muốn chụp ảnh hầu như đều phải đi ra tiệm, hoặc cũng có thể là mượn lại của người ta.
Mà bố của thỏ trắng không phải là một người thích chụp ảnh, ông không hứng thú lắm với việc đó, cho nên số ảnh lưu lại cũng chỉ có rải rác vài ba tấm.
" Bố… …" Thỏ trắng gọi với một thanh âm yếu ớt, giọng cô run run, sống mũi đã bắt đầu cay, hai mắt như mờ nhòe, tiếng gọi tưởng chừng như đơn giản với bao người ấy mà cô đã không được gọi suốt bao nhiêu năm rồi.
Thỏ trắng ngắm kỹ chiếc ảnh một lát, rồi lại đem nó cất cẩn thận vào trong hộc bàn, đưa tay lên dụi mắt, cô xốc lại tinh thần với tay lấy cặp sách và lôi hết cuốn tập trong đó ra để trên bàn.
Trong lúc cầm đống sách vở, thỏ trắng không chú ý đã làm rơi một quyển sách có bìa rất sặc sỡ, xanh xanh đỏ đỏ, "bịch" một tiếng, nó rơi thẳng xuống đất.
"Ơ?" Thỏ trắng giật mình không kịp phản xạ, quyển sách lúc này đã nằm gọn dưới sàn nhà, cô cúi đầu sau đó xoay người lại nhanh chóng nhặt nó lên.
Đây là một cuốn sách không lớn, chữ trên bìa sách là dùng tiếng Trung phồn thể, Thỏ trắng đưa tay gãi đầu, đây là gì, cô không thể nhớ được là đã bỏ quyền sách này vào cặp lúc nào.
Thỏ trắng tiện tay mở ra, cuốn sách này cũng không quá dày, lại thêm kích cỡ khá nhỏ, đoán chừng cũng tầm hơn 10 nghìn chữ, được… ….hay là… ….trước khi làm bài tập thì xem qua cuốn sách này một chút??
Nghĩ là làm, thỏ trắng lật trang thứ nhất của cuốn sách ra.
Đây là… …
Nội dung của cuốn sách này thật lạ, thỏ trắng càng xem càng đỏ mặt, nhịp tim mỗi lúc một nhanh hơn.
Từng câu từng chữ mô tả chi tiết liên quan đến nụ hôn, tình yêu, thậm chí là cách quan hệ nam nữ - cách yêu giữa hai người, mỗi trang đều miêu tả kỹ càng, không để sót giai đoạn, hay các bước nào.
Thỏ trắng rõ ràng trong lòng biết mình không nên xem thể loại sách này, thế nhưng sự hiếu kỳ và tò mò đã không ngăn cản được đôi bàn tay của cô, thỏ trắng tiếp tục lật qua trang kế, chậm rãi ngâm cứu.
Sau khi đọc xong trang cuối cùng, cô lén lút đóng phập cuốn sách lại thật nhanh, cô như một tên trộm, sợ bị ai phát hiện ra, thỏ trắng dấu nhanh cuốn sách đi rồi thở phào nhẹ nhõm như vừa thực hiện xong một phi vụ.
Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà của thỏ trắng đã đỏ ửng cả lên, nội dung cuốn sách đã làm cô rất ngượng ngùng nhưng trong tim mình hơn ai hết cô hiểu rõ rằng bản thân đang thấy hứng thú với những thứ trong đây, thỏ trắng bối rối và suốt thời gian dài cứ mãi ám ảnh với những thứ viết trong đó.
Chẳng lẽ… …một nụ hôn thật sự là như trong sách viết à, nghĩa là… …là phải đem đầu lưỡi đưa vào miệng của đối phương rồi mặc sức luồn lách ở trong đó à??
Trong đầu thỏ trắng hiện lên hình ảnh ca ca nước cam lúc hôn cô, nhưng có gì đó không đúng… …ca ca nước cam luôn hôn thỏ trắng một cách rất nhẹ nhàng… …đến tận bây giờ đều không giống… …không hề giống như trong sách miêu tả, nụ hôn của anh Thành Tử có chút khác…
Thật là, thật sự cậu ta là một đứa trẻ kiêu ngạo, hống hách, không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu!
Lúc này đã ra khỏi nhà Hướng Thần được một lúc, Thỏ trắng vừa đi vừa hậm hực nghĩ thầm, cô bực tức dơ chân đá mạnh vào cục đá nằm trên đường.
Cứ mải đi không để ý, một lúc sau thì thỏ trắng về tới nhà, cô lục túi lấy chìa khóa ra mở cửa, rồi khẽ nhìn lướt qua căn nhà của mình, cảm giác sao quen quá, thỏ trắng khẽ thở dài, haizz… …hóa ra nhà của cô cũng chẳng khác nhà của tên tiểu tử hống hách kia là bao, không một bóng người, không khí trống vắng cứ bao trùm lấy nó cả ngày… ….
Thỏ trắng với tay đóng sầm cửa lại, rồi đi vào trong phòng khách, thay dép xong xuôi thì trở về phòng của mình ngay, cô mệt mỏi ném cặp sách lên trên giường, sau đó lôi từ trong ngăn kéo bàn học ra một bức ảnh chụp bố của cô.
Trên bức ảnh là một người quân nhân trẻ tuổi, đội mũ quân đội, mặc trang phục bộ đội có khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt trong veo, khóe môi khẽ nhếch lên cười hướng về phía ống kính.
Đây là tấm hình thỏ trắng cảm thấy đẹp nhất của bố, lúc nhỏ cô đã lén lấy nó ra từ trong ví tiền của mẹ Mụ Mụ.
Thời điểm những năm 90, máy ảnh kỹ thuật số còn chưa phổ biến, trong nhà rất ít người có máy ảnh, nếu muốn chụp ảnh hầu như đều phải đi ra tiệm, hoặc cũng có thể là mượn lại của người ta.
Mà bố của thỏ trắng không phải là một người thích chụp ảnh, ông không hứng thú lắm với việc đó, cho nên số ảnh lưu lại cũng chỉ có rải rác vài ba tấm.
" Bố… …" Thỏ trắng gọi với một thanh âm yếu ớt, giọng cô run run, sống mũi đã bắt đầu cay, hai mắt như mờ nhòe, tiếng gọi tưởng chừng như đơn giản với bao người ấy mà cô đã không được gọi suốt bao nhiêu năm rồi.
Thỏ trắng ngắm kỹ chiếc ảnh một lát, rồi lại đem nó cất cẩn thận vào trong hộc bàn, đưa tay lên dụi mắt, cô xốc lại tinh thần với tay lấy cặp sách và lôi hết cuốn tập trong đó ra để trên bàn.
Trong lúc cầm đống sách vở, thỏ trắng không chú ý đã làm rơi một quyển sách có bìa rất sặc sỡ, xanh xanh đỏ đỏ, "bịch" một tiếng, nó rơi thẳng xuống đất.
"Ơ?" Thỏ trắng giật mình không kịp phản xạ, quyển sách lúc này đã nằm gọn dưới sàn nhà, cô cúi đầu sau đó xoay người lại nhanh chóng nhặt nó lên.
Đây là một cuốn sách không lớn, chữ trên bìa sách là dùng tiếng Trung phồn thể
Thỏ trắng tiện tay mở ra, cuốn sách này cũng không quá dày, lại thêm kích cỡ khá nhỏ, đoán chừng cũng tầm hơn 10 nghìn chữ, được… ….hay là… ….trước khi làm bài tập thì xem qua cuốn sách này một chút??
Nghĩ là làm, thỏ trắng lật trang thứ nhất của cuốn sách ra.
Đây là… …
Nội dung của cuốn sách này thật lạ, thỏ trắng càng xem càng đỏ mặt, nhịp tim mỗi lúc một nhanh hơn.
Từng câu từng chữ mô tả chi tiết liên quan đến nụ hôn, tình yêu, thậm chí là cách quan hệ nam nữ - cách yêu giữa hai người, mỗi trang đều miêu tả kỹ càng, không để sót giai đoạn, hay các bước nào.
Thỏ trắng rõ ràng trong lòng biết mình không nên xem thể loại sách này, thế nhưng sự hiếu kỳ và tò mò đã không ngăn cản được đôi bàn tay của cô, thỏ trắng tiếp tục lật qua trang kế, chậm rãi ngâm cứu.
Sau khi đọc xong trang cuối cùng, cô lén lút đóng phập cuốn sách lại thật nhanh, cô như một tên trộm, sợ bị ai phát hiện ra, thỏ trắng dấu nhanh cuốn sách đi rồi thở phào nhẹ nhõm như vừa thực hiện xong một phi vụ.
Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà của thỏ trắng đã đỏ ửng cả lên, nội dung cuốn sách đã làm cô rất ngượng ngùng nhưng trong tim mình hơn ai hết cô hiểu rõ rằng bản thân đang thấy hứng thú với những thứ trong đây, thỏ trắng bối rối và suốt thời gian dài cứ mãi ám ảnh với những thứ viết trong đó.
Chẳng lẽ… …một nụ hôn thật sự là như trong sách viết à, nghĩa là… …là phải đem đầu lưỡi đưa vào miệng của đối phương rồi mặc sức luồn lách ở trong đó à??
Trong đầu thỏ trắng hiện lên hình ảnh ca ca nước cam lúc hôn cô, nhưng có gì đó không đúng… …ca ca nước cam luôn hôn thỏ trắng một cách rất nhẹ nhàng… …đến tận bây giờ đều không giống… …không hề giống như trong sách miêu tả, nụ hôn của anh Thành Tử có chút khác…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.