Chương 124: Em bị ngã xe (1)
Mèo Quên Thở
18/12/2019
Vào buổi sáng ngày đầu năm mới, Trình Thơ đi theo Trịnh Thành Tử và thỏ trắng đến ngôi chùa trên núi cầu nguyện đầu năm. Khi cả ba vừa về đến nhà ông bà Trịnh Thành Tử thì đã thấy mọi người trong gia đình đang ngồi đợi.
Bố mẹ đón Trình Thơ đi để đi chúc năm mới ông bà ngoại của cô sau khi qua thăm nhà ông bà nội,
Nhưng Trình Thơ lại muốn ở lại chơi với Trịnh Thành Tử và thỏ trắng thêm vài ngày nữa mới qua thăm nhà ông bà ngoại.
Cuối cùng thỏ trắng cũng phải miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Trình Thơ, trong khi ban đầu cả hai đã hứa với nhau sẽ chơi với nhau trong hai ngày nữa.
Trình Thơ suy nghĩ trong đầu, không thể nào như vậy được, nhà ông bà ngoại thì thăm khi nào cũng được mà!
Năm 2003 cả nước được nghỉ 7 ngày nhân dịp năm mới. Vì vậy bố mẹ Trịnh Thành Tử đành phải nói lời tạm biệt ông bà và lái xe chở cả gia đình quay lại thành phố Z.
Không lâu sau khi thỏ trắng về nhà, thỏ trắng bắt đầu đi học vào nửa cuối năm học.
Bởi vì Trịnh Thành Tử đang ôn thi cho kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, mặc dù ban đầu trường quy định rằng học sinh có thành tích cao sẽ không phải học vào buổi tối, nhưng trong nửa học kỳ sau của năm học thì nhà trường muốn đảm bảo chất lượng những học sinh đạt điểm cao, vì vậy giáo viên các bộ môn đột nhiên không biết ở đâu đưa một đống đề thi và tài liệu, nên Trịnh Thành Tử cũng đã phải đi lên trường để nghiên cứu.
Kết quả là, khi thỏ trắng tan khỏi trường vào buổi chiều, sẽ không có ai đón cô.
Mẹ thỏ trắng ngồi suy nghĩ trong một đêm, và sáng hôm sau, bà đi mua một chiếc xe đạp màu hồng cho thỏ trắng rồi mang về nhà.
Thỏ trắng nhìn chiếc xe đạp mới toanh trước mặt, rồi nhìn mẹ và tự hỏi: "Cho con ư?"
"Ừ" mẹ thỏ trắng gật đầu, tay đẩy xe đạp tới tay thỏ trắng và nói: "Giờ con đang học lớp hai, cũng không còn nhỏ nữa rồi, mẹ cũng không có thời gian để đón con mỗi chiều. Vì vậy chiếc xe này cho con để con đi học đi về mỗi ngày nhé. "
...
Thỏ trắng dường như sắp khóc khi nghe tin cô phải tự đi học.
Để học cách đi xe đạp, thỏ trắng vào buổi chiều mỗi ngày sau giờ học, nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà rồi sau đó đẩy chiếc xe đạp màu hồng ra ngoài đường để tập cùng mẹ của cô.
Khi bắt đầu tập, mẹ thỏ trắng sẽ giữ ghế sau của xe đạp để cho thỏ trắng cảm nhận được cảm giác khi đi xe. Sau vài ngày, mẹ thỏ trắng sẽ trực tiếp buông tay.
Thời gian sau thì mẹ thỏ trắng quá bận rộn với công việc, và bà thực sự không thể có thời gian để cùng với thỏ trắng luyện tập xe.
Vì vậy, thỏ trắng tự mình luyện tập xe đạp, chẳng khác gì cô đang chơi đấu vật với một quái thú.
May mắn thay, thời tiết mùa đông cũng không quá lạnh. Nhưng thỏ trắng vẫn mặc một chiếc áo khoác bông dày để tránh trường hợp cô ngã không bị chảy máu trên da. Chiếc áo khoác đấy có thể không khiến thỏ trắng phải chảy máu khi bị ngã xe nhưng cũng để lại những vết bầm tím trên cơ thể của thỏ trắng.
Vào tối thứ bảy, đột nhiên trường Trịnh Thành Tử cho nghỉ học buổi tối nên cậu quay trở về nhà sớm và nghỉ ngơi.
Ngay sau khi tắm xong, Trịnh Thành Tử đang ngồi trước bàn và viết một tờ giấy, và khóe mắt anh bất chợt nhìn sang thỏ trắng đang khập khiễng bước vào.
"Thỏ trắng..." Ánh mắt Trịnh Thành Tử nhìn lên rồi nhìn xuống chân thỏ trắng, tự hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?"
"Anh đừng nhắc chuyện ấy nữa. " Thỏ trắng khập khiễng bước lên chiếc giường lớn của Trịnh Thành Tử, và trực tiếp nằm xuống giường với giọng nói uể oải.
Bố mẹ đón Trình Thơ đi để đi chúc năm mới ông bà ngoại của cô sau khi qua thăm nhà ông bà nội,
Nhưng Trình Thơ lại muốn ở lại chơi với Trịnh Thành Tử và thỏ trắng thêm vài ngày nữa mới qua thăm nhà ông bà ngoại.
Cuối cùng thỏ trắng cũng phải miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Trình Thơ, trong khi ban đầu cả hai đã hứa với nhau sẽ chơi với nhau trong hai ngày nữa.
Trình Thơ suy nghĩ trong đầu, không thể nào như vậy được, nhà ông bà ngoại thì thăm khi nào cũng được mà!
Năm 2003 cả nước được nghỉ 7 ngày nhân dịp năm mới. Vì vậy bố mẹ Trịnh Thành Tử đành phải nói lời tạm biệt ông bà và lái xe chở cả gia đình quay lại thành phố Z.
Không lâu sau khi thỏ trắng về nhà, thỏ trắng bắt đầu đi học vào nửa cuối năm học.
Bởi vì Trịnh Thành Tử đang ôn thi cho kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, mặc dù ban đầu trường quy định rằng học sinh có thành tích cao sẽ không phải học vào buổi tối, nhưng trong nửa học kỳ sau của năm học thì nhà trường muốn đảm bảo chất lượng những học sinh đạt điểm cao, vì vậy giáo viên các bộ môn đột nhiên không biết ở đâu đưa một đống đề thi và tài liệu, nên Trịnh Thành Tử cũng đã phải đi lên trường để nghiên cứu.
Kết quả là, khi thỏ trắng tan khỏi trường vào buổi chiều, sẽ không có ai đón cô.
Mẹ thỏ trắng ngồi suy nghĩ trong một đêm, và sáng hôm sau, bà đi mua một chiếc xe đạp màu hồng cho thỏ trắng rồi mang về nhà.
Thỏ trắng nhìn chiếc xe đạp mới toanh trước mặt, rồi nhìn mẹ và tự hỏi: "Cho con ư?"
"Ừ" mẹ thỏ trắng gật đầu, tay đẩy xe đạp tới tay thỏ trắng và nói: "Giờ con đang học lớp hai, cũng không còn nhỏ nữa rồi, mẹ cũng không có thời gian để đón con mỗi chiều. Vì vậy chiếc xe này cho con để con đi học đi về mỗi ngày nhé. "
...
Thỏ trắng dường như sắp khóc khi nghe tin cô phải tự đi học.
Để học cách đi xe đạp, thỏ trắng vào buổi chiều mỗi ngày sau giờ học, nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà rồi sau đó đẩy chiếc xe đạp màu hồng ra ngoài đường để tập cùng mẹ của cô.
Khi bắt đầu tập, mẹ thỏ trắng sẽ giữ ghế sau của xe đạp để cho thỏ trắng cảm nhận được cảm giác khi đi xe. Sau vài ngày, mẹ thỏ trắng sẽ trực tiếp buông tay.
Thời gian sau thì mẹ thỏ trắng quá bận rộn với công việc, và bà thực sự không thể có thời gian để cùng với thỏ trắng luyện tập xe.
Vì vậy, thỏ trắng tự mình luyện tập xe đạp, chẳng khác gì cô đang chơi đấu vật với một quái thú.
May mắn thay, thời tiết mùa đông cũng không quá lạnh. Nhưng thỏ trắng vẫn mặc một chiếc áo khoác bông dày để tránh trường hợp cô ngã không bị chảy máu trên da. Chiếc áo khoác đấy có thể không khiến thỏ trắng phải chảy máu khi bị ngã xe nhưng cũng để lại những vết bầm tím trên cơ thể của thỏ trắng.
Vào tối thứ bảy, đột nhiên trường Trịnh Thành Tử cho nghỉ học buổi tối nên cậu quay trở về nhà sớm và nghỉ ngơi.
Ngay sau khi tắm xong, Trịnh Thành Tử đang ngồi trước bàn và viết một tờ giấy, và khóe mắt anh bất chợt nhìn sang thỏ trắng đang khập khiễng bước vào.
"Thỏ trắng..." Ánh mắt Trịnh Thành Tử nhìn lên rồi nhìn xuống chân thỏ trắng, tự hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?"
"Anh đừng nhắc chuyện ấy nữa. " Thỏ trắng khập khiễng bước lên chiếc giường lớn của Trịnh Thành Tử, và trực tiếp nằm xuống giường với giọng nói uể oải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.