Chương 288: Không được đọc tiểu thuyết ngôn tình (3)
Mèo Quên Thở
23/05/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
"À thì?? Chuyện này… …khụ khụ… … kỳ thật là em cũng dành vài ngày để đọc qua sách vật lý… …thật đấy, em thề với trời đất… …" Thỏ trắng thoáng có chút xấu hổ, ánh mắt lại bắt đầu đảo khắp nơi, không biết nên nhìn đi đâu trong hoàn cảnh bây giờ.
"Hừ… …" Trịnh Thành Tử khẽ hừ một tiếng, anh đưa ngón tay của mình quấn những lọn tóc mềm mại của thỏ trắng, nheo cặp mắt lại rồi nói: "Cho nên… …thật sự là phần lớn thời gian em đều dành để đọc tiểu thuyết ngôn tình đúng không hả?"
"Hả… …cái này… …dạ… …"Gương mặt trắng nõn nà của thỏ trắng lúc này đã trở nên hồng hào, con mắt của cô khi thì đảo sang bên trái, khi thì liếc nhìn qua bên phải, không nói thành câu và cũng chẳng dám đối diện với Trịnh Thành Tử.
"Em dám nói dối anh… …" Trịnh Thành Tử chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một, anh tiến sát lại tai cô, đôi môi mềm mại ấy khẽ chạm vào tai thỏ trắng khiến cô hơi rùng mình, Thành Tử nói tiếp với giọng đe dọa: "Em sẽ bị trừng phạt… …"
"Hả?" Thỏ trắng nghe không rõ liền ngẩng đầu nhìn Trịnh Thành Tử, cả người còn chưa kịp có phản ứng, thì một lần nữa vị ngọt đê mê từ đôi môi anh ấy lại truyền tới, Thành Tử bất ngờ hôn thỏ trắng.
Cảm giác mềm mại, thơm ngọt này, nếu như chưa bao giờ được nếm qua thì sẽ chẳng sao cả, nhưng chỉ cần được thử một lần duy nhất thôi, ngay lập tức nó sẽ trở thành cơn nghiện, Thành Tử đã chìm đắm trong cơn nghiện đó, cứ liên tục muốn được hôn lên đôi môi bé nhỏ mà ngọt ngào này.
Cho nên đối với thỏ trắng mà nói, kiểu trừng phạt này vừa là một sự ngọt ngào, lại vừa là một nỗi thống khổ.
Ngọt ngào là ở nụ hôn của anh, nhẹ nhàng, tinh tế và điêu luyện, làm con người ta càng ngày càng say đắm, bị nhấn chìm trong cơn mê chẳng thể nào thoát ra được.
Thống khổ chính là… …dù sao thì đây cũng là nụ hôn thực sự đầu tiên của thỏ trắng, tần số nhịp thở, tốc độ tim đập, nếu như không cẩn thận, tất cả sẽ trật khỏi quỹ đạo của nó, chẳng theo theo kịp tiết tấu, sau đó… …à không hề có sau đó… …
Khi đôi môi mềm mại của Thành Tử rời khỏi đôi môi của thỏ trắng, thì cũng đến lúc chiếc miệng chúm chím như trái anh đào nhỏ của cô trở nên sưng đỏ lên, trông giống như một trái anh đào chín mọng.
Trịnh Thành Tử nhíu mày lại ngắm nghía đôi môi đỏ của thỏ trắng, nhịn không được liền bật cười, anh khịt khịt mũi nói: "Không ổn rồi, như này thì trừng phạt hơi quá mức cho phép."
"… …" Thỏ trắng cảm thấy đôi môi của mình có chút đau rát, cô bất giác đưa tay lên sờ nhẹ, "Ồ… … cảm giác như nó đang bị sưng lên biến dạng… …"
"Ừ… …" Trịnh Thành Tử chần chừ một lát, sau đó gật đầu nói: " Chỉ bị sưng nhẹ một chút, đợt chút nữa là nó sẽ trở lại như cũ, em yên tâm đi."
"Dạ… …" thỏ trắng nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Vậy là Trịnh Thành Tử xoay người qua hướng khác, cố nín cười, dắt tay thỏ trắng vừa đi vừa nói: "Đi thôi, anh sẽ dắt em đi tham quan trường tiếp."
"… …"
Buổi chiều sau khi kết thúc chuyến tham quan, thỏ trắng cùng Trịnh Thành Tử ăn tối, sau đó anh dẫn cô ấy đến trước cổng trường học, nơi có bố và mẹ đang đứng đợi sẵn.
Trước lúc chia tay, Trịnh Thành Tử hướng về phía thỏ trắng ngoắc tay lại, anh tiến đến gần với vẻ mặt đầy bí hiểm, sau đó cúi thấp người xuống và rồi lại tiếp tục đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi của thỏ trắng.
"Oái" một tiếng, thỏ trắng giật mình, lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Làm ơn!! Anh ơi!! Bố mẹ anh còn đang đứng ở ngay trước mặt đấy!!
Làm chuyện này, ở ngay trước mặt hai người họ… …
Anh có dám chắc là không có vấn đề gì xảy ra không??
Ông Chu và bà Chu trông thấy cảnh tượng mùi mẫn ngay trước mặt, lập tức liền sửng sốt, có chút ngượng ngùng đang bao trùm không khí xung quanh đây, hai người nhìn vào khoảng không rồi giả vờ ngó nghiêng, cho đến khi giọng nói to rõ ràng của Trịnh Thành Tử vang lên: "Bố, mẹ, hai người đang nhìn cái gì vậy??"
"À thì?? Chuyện này… …khụ khụ… … kỳ thật là em cũng dành vài ngày để đọc qua sách vật lý… …thật đấy, em thề với trời đất… …" Thỏ trắng thoáng có chút xấu hổ, ánh mắt lại bắt đầu đảo khắp nơi, không biết nên nhìn đi đâu trong hoàn cảnh bây giờ.
"Hừ… …" Trịnh Thành Tử khẽ hừ một tiếng, anh đưa ngón tay của mình quấn những lọn tóc mềm mại của thỏ trắng, nheo cặp mắt lại rồi nói: "Cho nên… …thật sự là phần lớn thời gian em đều dành để đọc tiểu thuyết ngôn tình đúng không hả?"
"Hả… …cái này… …dạ… …"Gương mặt trắng nõn nà của thỏ trắng lúc này đã trở nên hồng hào, con mắt của cô khi thì đảo sang bên trái, khi thì liếc nhìn qua bên phải, không nói thành câu và cũng chẳng dám đối diện với Trịnh Thành Tử.
"Em dám nói dối anh… …" Trịnh Thành Tử chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một, anh tiến sát lại tai cô, đôi môi mềm mại ấy khẽ chạm vào tai thỏ trắng khiến cô hơi rùng mình, Thành Tử nói tiếp với giọng đe dọa: "Em sẽ bị trừng phạt… …"
"Hả?" Thỏ trắng nghe không rõ liền ngẩng đầu nhìn Trịnh Thành Tử, cả người còn chưa kịp có phản ứng, thì một lần nữa vị ngọt đê mê từ đôi môi anh ấy lại truyền tới, Thành Tử bất ngờ hôn thỏ trắng.
Cảm giác mềm mại, thơm ngọt này, nếu như chưa bao giờ được nếm qua thì sẽ chẳng sao cả, nhưng chỉ cần được thử một lần duy nhất thôi, ngay lập tức nó sẽ trở thành cơn nghiện, Thành Tử đã chìm đắm trong cơn nghiện đó, cứ liên tục muốn được hôn lên đôi môi bé nhỏ mà ngọt ngào này.
Cho nên đối với thỏ trắng mà nói, kiểu trừng phạt này vừa là một sự ngọt ngào, lại vừa là một nỗi thống khổ.
Ngọt ngào là ở nụ hôn của anh, nhẹ nhàng, tinh tế và điêu luyện, làm con người ta càng ngày càng say đắm, bị nhấn chìm trong cơn mê chẳng thể nào thoát ra được.
Thống khổ chính là… …dù sao thì đây cũng là nụ hôn thực sự đầu tiên của thỏ trắng, tần số nhịp thở, tốc độ tim đập, nếu như không cẩn thận, tất cả sẽ trật khỏi quỹ đạo của nó, chẳng theo theo kịp tiết tấu, sau đó… …à không hề có sau đó… …
Khi đôi môi mềm mại của Thành Tử rời khỏi đôi môi của thỏ trắng, thì cũng đến lúc chiếc miệng chúm chím như trái anh đào nhỏ của cô trở nên sưng đỏ lên, trông giống như một trái anh đào chín mọng.
Trịnh Thành Tử nhíu mày lại ngắm nghía đôi môi đỏ của thỏ trắng, nhịn không được liền bật cười, anh khịt khịt mũi nói: "Không ổn rồi, như này thì trừng phạt hơi quá mức cho phép."
"… …" Thỏ trắng cảm thấy đôi môi của mình có chút đau rát, cô bất giác đưa tay lên sờ nhẹ, "Ồ… … cảm giác như nó đang bị sưng lên biến dạng… …"
"Ừ… …" Trịnh Thành Tử chần chừ một lát, sau đó gật đầu nói: " Chỉ bị sưng nhẹ một chút, đợt chút nữa là nó sẽ trở lại như cũ, em yên tâm đi."
"Dạ… …" thỏ trắng nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Vậy là Trịnh Thành Tử xoay người qua hướng khác, cố nín cười, dắt tay thỏ trắng vừa đi vừa nói: "Đi thôi, anh sẽ dắt em đi tham quan trường tiếp."
"… …"
Buổi chiều sau khi kết thúc chuyến tham quan, thỏ trắng cùng Trịnh Thành Tử ăn tối, sau đó anh dẫn cô ấy đến trước cổng trường học, nơi có bố và mẹ đang đứng đợi sẵn.
Trước lúc chia tay, Trịnh Thành Tử hướng về phía thỏ trắng ngoắc tay lại, anh tiến đến gần với vẻ mặt đầy bí hiểm, sau đó cúi thấp người xuống và rồi lại tiếp tục đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi của thỏ trắng.
"Oái" một tiếng, thỏ trắng giật mình, lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Làm ơn!! Anh ơi!! Bố mẹ anh còn đang đứng ở ngay trước mặt đấy!!
Làm chuyện này, ở ngay trước mặt hai người họ… …
Anh có dám chắc là không có vấn đề gì xảy ra không??
Ông Chu và bà Chu trông thấy cảnh tượng mùi mẫn ngay trước mặt, lập tức liền sửng sốt, có chút ngượng ngùng đang bao trùm không khí xung quanh đây, hai người nhìn vào khoảng không rồi giả vờ ngó nghiêng, cho đến khi giọng nói to rõ ràng của Trịnh Thành Tử vang lên: "Bố, mẹ, hai người đang nhìn cái gì vậy??"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.