Chương 30: Lần đầu viết một bức thư tỏ tình (5)
Mèo Quên Thở
18/12/2019
Hai ngày sau, Trịnh Thành Tử thức giấy thì bỗng nhiên nhìn thấy một lá thư có tên của cậu nằm ngay bên cạnh gối.
Lá thư được làm bằng giấy kraft, chữ viết được trình bày khá dễ nhìn, và ba chữ "Trịnh Thành Tử" được viết rất to ngay bên ngoài lá thư.
Trịnh Thành Tử cầm lá thư lên và nhìn nó một cách kỳ lạ, sau đó mở lá thư ra thì thấy có một tờ giấy rơi ra.
Đó là một tờ giấy trắng A4 rất bình thường. Nhưng trên tờ giấy ấy thì có nhiều dòng chữ trình bày lộn xộn. Các dòng chữ xộc xệch xen kẽ với nhau mà không có bất kỳ quy tắc nào. Trịnh Thành Tử dường như thể đọc được những dòng chữ ấy.
Trịnh Thành Tử khi thấy những dòng chữ trong lá thư này thì cậu nhanh chóng hét lớn lên hỏi mẹ mình đang nấu ăn bữa sáng ở tầng dưới: "Mẹ ơi, lá thư nằm trên gối con là của ai vậy mẹ?"
"Đó là..." Chu A Di đang lỡ tay với những món ăn nhưng cô vẫn ngước lên và nói với con trai trên lầu: "Đó là lá thư tình được viết bởi thỏ trắng, con bé đặc biệt yêu cầu mẹ đặt nó lên giường của con."
"Cái gì? Lá thư này là thư tình ư? "Trịnh Thành Tử lắc đầu với những dòng chữ xộc xệch của thỏ trắng khi viết thư tình cho cậu.
"Con nên nhớ rằng thỏ trắng chỉ mới ba tuổi, và con bé vẫn chưa biết viết mà chỉ biết vẽ nhé." Mẹ của Trịnh Thành Tử mỉm cười và bảo vệ con dâu.
"..." Trịnh Thành Tử không thể không trợn tròn mắt. "Cái gì đây mà là được vẽ ư? Thỏ trắng nói vậy với mẹ à?"
"Đúng rồi, thỏ trắng nói rất rõ với mẹ." Chu A Di lau tay trên tạp dề. Sau đó cô cầm lấy lá thư tình trong tay của Trịnh Thành Tử và chỉ vào một vòng tròn bên trong: "Trịnh Thành Tử nói rằng vòng tròn này là con, vòng tròn nhỏ bên cạnh là con bé."
"... "Trịnh Thành Tử dường như không biết nên nói gì.
"À có thêm một vài chi tiết nữa... nhưng... mẹ vẫn không hiểu những gì thỏ trắng nói..." Chu A Di mỉm cười và nhét tờ giấy trắng trong tay lại vào tay con trai và quay sang nói: "Mẹ sẽ tiếp tục nấu buổi sáng. Nếu con có gì không hiểu thì cứ hỏi thỏ trắng nhé."
"... "Trịnh Thành Tử im lặng cầm lá thư rồi nhìn nó một lúc lâu và quay trở lại phòng.
Vào tối hôm ấy, thỏ trắng chạy sang nhà Trịnh Thành Tử để rủ cậu chơi cùng.
"Ca ca nước cam, anh đã nhận được lá thư tình mà em đã viết cho anh chưa?" Thỏ trắng chạy thẳng lao vào vòng tay, rồi ôm chầm lấy Trịnh Thành Tử và hỏi với hy vọng.
"... Anh nhận được rồi." Trịnh Thành Tử do dự và gật đầu.
"Vậy anh đã đọc nó chưa?"
"Anh cũng đọc rồi."
"Anh hiểu được hết những gì em viết trong lá thư chứ?"
"... hiểu." Trịnh Thành Tử vừa trả lời vừa cảm thấy có lỗi.
"Vậy thì... sau này em sẽ viết một lá thư cho anh mỗi ngày." Thỏ trắng thơm lên bàn tay của Trịnh Thành Tử. Một hồi sau, thỏ trắng đột nhiên hỏi Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam. "
"Ừ? "
"Mối quan hệ yêu đương là vậy ạ?"
"Hả?" Trịnh Thành Tử cảm thấy bất ngờ một chút, nhìn xuống thỏ trắng ngây thơ.
"Khi có hai người hôn nhau, tại sao lại có một người cắn vào miệng của người kia?"
"..."
"Đứa trẻ sơ sinh được sinh ra như thế nào vậy ạ?"
"..."
"Ca ca nước cam? Tại sao anh lại không trả lời em?"
"..."
"Ca ca ơi, em ra mồ hôi hơi nhiều nè, em thấy hơi nóng ạ?"
"..." Trịnh Thành Tử đưa tay ra và lau mồ hôi trên trán, và mỉm cười một chút với thỏ trắng, rồi nhanh chóng chạy đi mà không nói lời nào.
Lá thư được làm bằng giấy kraft, chữ viết được trình bày khá dễ nhìn, và ba chữ "Trịnh Thành Tử" được viết rất to ngay bên ngoài lá thư.
Trịnh Thành Tử cầm lá thư lên và nhìn nó một cách kỳ lạ, sau đó mở lá thư ra thì thấy có một tờ giấy rơi ra.
Đó là một tờ giấy trắng A4 rất bình thường. Nhưng trên tờ giấy ấy thì có nhiều dòng chữ trình bày lộn xộn. Các dòng chữ xộc xệch xen kẽ với nhau mà không có bất kỳ quy tắc nào. Trịnh Thành Tử dường như thể đọc được những dòng chữ ấy.
Trịnh Thành Tử khi thấy những dòng chữ trong lá thư này thì cậu nhanh chóng hét lớn lên hỏi mẹ mình đang nấu ăn bữa sáng ở tầng dưới: "Mẹ ơi, lá thư nằm trên gối con là của ai vậy mẹ?"
"Đó là..." Chu A Di đang lỡ tay với những món ăn nhưng cô vẫn ngước lên và nói với con trai trên lầu: "Đó là lá thư tình được viết bởi thỏ trắng, con bé đặc biệt yêu cầu mẹ đặt nó lên giường của con."
"Cái gì? Lá thư này là thư tình ư? "Trịnh Thành Tử lắc đầu với những dòng chữ xộc xệch của thỏ trắng khi viết thư tình cho cậu.
"Con nên nhớ rằng thỏ trắng chỉ mới ba tuổi, và con bé vẫn chưa biết viết mà chỉ biết vẽ nhé." Mẹ của Trịnh Thành Tử mỉm cười và bảo vệ con dâu.
"..." Trịnh Thành Tử không thể không trợn tròn mắt. "Cái gì đây mà là được vẽ ư? Thỏ trắng nói vậy với mẹ à?"
"Đúng rồi, thỏ trắng nói rất rõ với mẹ." Chu A Di lau tay trên tạp dề. Sau đó cô cầm lấy lá thư tình trong tay của Trịnh Thành Tử và chỉ vào một vòng tròn bên trong: "Trịnh Thành Tử nói rằng vòng tròn này là con, vòng tròn nhỏ bên cạnh là con bé."
"... "Trịnh Thành Tử dường như không biết nên nói gì.
"À có thêm một vài chi tiết nữa... nhưng... mẹ vẫn không hiểu những gì thỏ trắng nói..." Chu A Di mỉm cười và nhét tờ giấy trắng trong tay lại vào tay con trai và quay sang nói: "Mẹ sẽ tiếp tục nấu buổi sáng. Nếu con có gì không hiểu thì cứ hỏi thỏ trắng nhé."
"... "Trịnh Thành Tử im lặng cầm lá thư rồi nhìn nó một lúc lâu và quay trở lại phòng.
Vào tối hôm ấy, thỏ trắng chạy sang nhà Trịnh Thành Tử để rủ cậu chơi cùng.
"Ca ca nước cam, anh đã nhận được lá thư tình mà em đã viết cho anh chưa?" Thỏ trắng chạy thẳng lao vào vòng tay, rồi ôm chầm lấy Trịnh Thành Tử và hỏi với hy vọng.
"... Anh nhận được rồi." Trịnh Thành Tử do dự và gật đầu.
"Vậy anh đã đọc nó chưa?"
"Anh cũng đọc rồi."
"Anh hiểu được hết những gì em viết trong lá thư chứ?"
"... hiểu." Trịnh Thành Tử vừa trả lời vừa cảm thấy có lỗi.
"Vậy thì... sau này em sẽ viết một lá thư cho anh mỗi ngày." Thỏ trắng thơm lên bàn tay của Trịnh Thành Tử. Một hồi sau, thỏ trắng đột nhiên hỏi Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam. "
"Ừ? "
"Mối quan hệ yêu đương là vậy ạ?"
"Hả?" Trịnh Thành Tử cảm thấy bất ngờ một chút, nhìn xuống thỏ trắng ngây thơ.
"Khi có hai người hôn nhau, tại sao lại có một người cắn vào miệng của người kia?"
"..."
"Đứa trẻ sơ sinh được sinh ra như thế nào vậy ạ?"
"..."
"Ca ca nước cam? Tại sao anh lại không trả lời em?"
"..."
"Ca ca ơi, em ra mồ hôi hơi nhiều nè, em thấy hơi nóng ạ?"
"..." Trịnh Thành Tử đưa tay ra và lau mồ hôi trên trán, và mỉm cười một chút với thỏ trắng, rồi nhanh chóng chạy đi mà không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.