Chương 106: Mẹ của em là mẹ đơn thân ư? (1)
Mèo Quên Thở
18/12/2019
"Em nghĩ quá nhiều, làm sao mà có thể có nhiều chị nói như vậy với anh mỗi ngày được chứ?" Trịnh Thành Tử trêu chọc thỏ trắng và cậu không thể không cười.
"Thật sao??"
"Thực sự... cùng lắm thì mỗi mỗi tuần..." Trịnh Thành Tử nở một nụ cười sảng khoái khi cố tình trêu chọc thỏ trắng.
"Này..." Thỏ trắng dùng tay đập nhẹ vào lưng Trịnh Thành Tử.
"Anh chỉ chọc em vui thôi mà." Trịnh Thành Tử mỉm cười và tình cờ chuyển chủ đề: "Hôm nay giáo viên tiếng Trung của em như thế nào?"
Khi thỏ trắng nghe nhắc đến cô giáo Nguỵ thì thỏ trắng đột nhiên trút cơn giận dữ. "Đừng nhắc đến cô ấy nữa, một người vô cùng dữ tợn... Cô ấy cũng nói với em trong lúc em chuẩn bị đi về. Nếu em không tiếp tục đứng vị trí đầu tiên trong kỳ thi tiếp theo, thì lúc đấy cô sẽ không cho em làm vị trí trưởng lớp nữa. "
Trịnh Thành Tử hơi nhíu mày: "Cô ấy nói thế à?"
"Vâng ạ."
"..." Trịnh Thành Tử im lặng một lúc rồi thì thầm: "Vậy thì em hãy cố gắng làm bài kiểm tra thật tốt. Nếu em không thể đứng được vị trí đầu tiên thì cũng không sao cả. Điểm số không phải là thước đo tiêu chuẩn của một người."
"Chà..." Thỏ trắng nhỏ gật đầu, cảm thấy tốt hơn rất nhiều vì những lời an ủi của Trịnh Thành Tử.
Trước khi đi ngủ vào ban đêm, thỏ trắng đột nhiên nhớ ra rằng có một tờ phiếu thông tin mà cô giáo Ngụy đã giao về nhà nhờ bố mẹ làm trong chiếc cặp của mình, vì vậy thỏ trắng đã nhảy ra khỏi giường.
Trịnh Thành Tử cau mày và nhìn thỏ trắng đang mặc đồ ngủ bằng chân trần và chạy vòng quanh trên nền nhà. Trịnh Thành Tử thấy vậy liền hỏi: "Em ra ra khỏi giường làm gì nữa vậy? Nhanh chóng quay trở lại đi chứ."
"Ồ, em quên rằng có tờ phiếu thông tin cần phải điền để ngày mai nộp cho cô giáo." Thỏ trắng vội vã rút tờ giấy ra khỏi cặp, và đưa tờ giấy đó cho Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam, anh giúp em điền với chứ mẹ em đi làm khuya mới về nên chắc chắn không thể giúp em viết."
Trịnh Thành Tử cầm tờ giấy thông tin trong tay và nhìn xuống, sau đó cau mày và nói: "Em nên mang dép vào trước."
"Vâng ạ!" Thỏ trắng chạy lại giường, đi dép và mặc áo khoác rồi đi về phía Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử cầm một cây bút bi trong tay. Trong tờ giấy thông tin đó, có nhiều mục thông tin cá nhân cần được điền vào, nhưng khi Trịnh Thành Tử viết đến cột thông tin của bố, thì cậu ngập ngừng và hỏi thỏ trắng: "Em có muốn anh điền thông tin vào cột bố của em không?"
"..." Thỏ trắng khịt mũi, rồi cắn môi và lắc đầu: "Không, anh cứ để nó trống rỗng..."
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng chăm chú, và dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì.
Sau khi Trịnh Thành Tử điền vào mẫu đơn, thỏ trắng nhanh chóng cầm nó lên, gấp lại và đặt nó vào cặp của mình, sau đó đặt chiếc áo khoác xuống mà cô mặc và bay trên giường.
Trịnh Thành Tử im lặng nhìn thỏ trắng. Cậu thấy thỏ trắng để chiếc áo rơi xuống sàn liền tới nhặt lên và treo nó lên giá móc. Sau đó, Trịnh Thành Tử đi đến bên giường và kéo chăn cho thỏ trắng rồi nói: "Em đi ngủ sớm đi."
"Vâng ạ!" Thỏ trắng gật đầu và lẩm bẩm một cái miệng nhỏ: "Ca ca nước cam..."
Trịnh Thành Tử mỉm cười bất lực, cúi xuống rồi nhẹ nhàng hôn thỏ trắng, sau đó vuốt nhẹ đầu cô và nói: "Em ngủ đi."
"Ca ca, chúc ngủ ngon." Thỏ trắng mỉm cười quay lại rồi ôm con thỏ trắng của mình và ngủ.
Ngày hôm sau, thỏ trắng đi học, và giáo viên mới đã ngồi trong lớp và thu thập từng tờ giấy một của các bạn trong lớp.
Khi cầm tờ giấy thông tin của thỏ trắng, cô giáo Ngụy liếc nhìn nó và sau đó hỏi một cách tình cờ:
"Thỏ trắng, mẹ em là mẹ đơn thân ư?"
"Thật sao??"
"Thực sự... cùng lắm thì mỗi mỗi tuần..." Trịnh Thành Tử nở một nụ cười sảng khoái khi cố tình trêu chọc thỏ trắng.
"Này..." Thỏ trắng dùng tay đập nhẹ vào lưng Trịnh Thành Tử.
"Anh chỉ chọc em vui thôi mà." Trịnh Thành Tử mỉm cười và tình cờ chuyển chủ đề: "Hôm nay giáo viên tiếng Trung của em như thế nào?"
Khi thỏ trắng nghe nhắc đến cô giáo Nguỵ thì thỏ trắng đột nhiên trút cơn giận dữ. "Đừng nhắc đến cô ấy nữa, một người vô cùng dữ tợn... Cô ấy cũng nói với em trong lúc em chuẩn bị đi về. Nếu em không tiếp tục đứng vị trí đầu tiên trong kỳ thi tiếp theo, thì lúc đấy cô sẽ không cho em làm vị trí trưởng lớp nữa. "
Trịnh Thành Tử hơi nhíu mày: "Cô ấy nói thế à?"
"Vâng ạ."
"..." Trịnh Thành Tử im lặng một lúc rồi thì thầm: "Vậy thì em hãy cố gắng làm bài kiểm tra thật tốt. Nếu em không thể đứng được vị trí đầu tiên thì cũng không sao cả. Điểm số không phải là thước đo tiêu chuẩn của một người."
"Chà..." Thỏ trắng nhỏ gật đầu, cảm thấy tốt hơn rất nhiều vì những lời an ủi của Trịnh Thành Tử.
Trước khi đi ngủ vào ban đêm, thỏ trắng đột nhiên nhớ ra rằng có một tờ phiếu thông tin mà cô giáo Ngụy đã giao về nhà nhờ bố mẹ làm trong chiếc cặp của mình, vì vậy thỏ trắng đã nhảy ra khỏi giường.
Trịnh Thành Tử cau mày và nhìn thỏ trắng đang mặc đồ ngủ bằng chân trần và chạy vòng quanh trên nền nhà. Trịnh Thành Tử thấy vậy liền hỏi: "Em ra ra khỏi giường làm gì nữa vậy? Nhanh chóng quay trở lại đi chứ."
"Ồ, em quên rằng có tờ phiếu thông tin cần phải điền để ngày mai nộp cho cô giáo." Thỏ trắng vội vã rút tờ giấy ra khỏi cặp, và đưa tờ giấy đó cho Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam, anh giúp em điền với chứ mẹ em đi làm khuya mới về nên chắc chắn không thể giúp em viết."
Trịnh Thành Tử cầm tờ giấy thông tin trong tay và nhìn xuống, sau đó cau mày và nói: "Em nên mang dép vào trước."
"Vâng ạ!" Thỏ trắng chạy lại giường, đi dép và mặc áo khoác rồi đi về phía Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử cầm một cây bút bi trong tay. Trong tờ giấy thông tin đó, có nhiều mục thông tin cá nhân cần được điền vào, nhưng khi Trịnh Thành Tử viết đến cột thông tin của bố, thì cậu ngập ngừng và hỏi thỏ trắng: "Em có muốn anh điền thông tin vào cột bố của em không?"
"..." Thỏ trắng khịt mũi, rồi cắn môi và lắc đầu: "Không, anh cứ để nó trống rỗng..."
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng chăm chú, và dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì.
Sau khi Trịnh Thành Tử điền vào mẫu đơn, thỏ trắng nhanh chóng cầm nó lên, gấp lại và đặt nó vào cặp của mình, sau đó đặt chiếc áo khoác xuống mà cô mặc và bay trên giường.
Trịnh Thành Tử im lặng nhìn thỏ trắng. Cậu thấy thỏ trắng để chiếc áo rơi xuống sàn liền tới nhặt lên và treo nó lên giá móc. Sau đó, Trịnh Thành Tử đi đến bên giường và kéo chăn cho thỏ trắng rồi nói: "Em đi ngủ sớm đi."
"Vâng ạ!" Thỏ trắng gật đầu và lẩm bẩm một cái miệng nhỏ: "Ca ca nước cam..."
Trịnh Thành Tử mỉm cười bất lực, cúi xuống rồi nhẹ nhàng hôn thỏ trắng, sau đó vuốt nhẹ đầu cô và nói: "Em ngủ đi."
"Ca ca, chúc ngủ ngon." Thỏ trắng mỉm cười quay lại rồi ôm con thỏ trắng của mình và ngủ.
Ngày hôm sau, thỏ trắng đi học, và giáo viên mới đã ngồi trong lớp và thu thập từng tờ giấy một của các bạn trong lớp.
Khi cầm tờ giấy thông tin của thỏ trắng, cô giáo Ngụy liếc nhìn nó và sau đó hỏi một cách tình cờ:
"Thỏ trắng, mẹ em là mẹ đơn thân ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.