Chương 129: Mẹ em sẽ không có chuyện gì xảy ra (2)
Mèo Quên Thở
18/12/2019
"Nghe có vẻ rất nghiêm trọng..." Thỏ trắng không thể không thấp thỏm khi nghe tin tức.
Trịnh Thành Tử đặt tờ báo xuống bàn rồi đưa tay vuốt nhẹ đầu thỏ trắng và thở dài: "Đôi khi, sẽ có những tin tức chưa hoàn toàn chính xác đâu thỏ trắng. Có lẽ mẹ em thực sự rất bận thật trong thời gian gần đây nên không có thời gian để quay về gặp em. "
"..." Thỏ trắng mắt đỏ hoe, cắn môi và không nói.
Vào ngày thứ hai đầu tuần, thỏ trắng vừa mới gặp Trình Thơ đã nhẹ nhàng chọc vào cánh tay của Trình Thơ, và hỏi cô với giọng trầm: "Này cậu, cậu có biết bệnh SARS phổ biến gần đây không?"
Trình Thơ rõ ràng bị sốc trước câu hỏi của thỏ trắng và sau đó hỏi to hơn một chút: "Làm thế nào mà cậu biết được vậy?"
"Có một tờ báo viết..." Thỏ trắng tiếp tục chậm chạp về phía Trình Thơ: "Mẹ tớ là bác sĩ tại Bệnh viện Nhân dân. Mẹ tớ đã không trở về nhà với tớ trong suốt hai tuần nay... Cậu nói... cô ấy có bị cô lập không? "
Trình Thơ liếc nhìn xung quanh rồi kề sát người thỏ trắng như sắp nói một bí mật: "Tớ nói với cậu một bí mật, cậu không bao giờ được nói với người khác, bố tớ làm trên chính quyền thành phố nên tớ nghe được rằng gần đây đã có người ở thành phố mình bị mắc bệnh SARS và nằm ở Bệnh viện Nhân dân đang bị cô lập, nhưng tin tức vẫn chưa được công bố. "
"Tại sao tin tức lại chưa được công bố chứ?" Thỏ trắng hỏi một cách khó hiểu.
"Ồ... chuyện đó?" Trình Thơ thì thầm: "Thực tế, tớ không hiểu rõ lắm, nhưng tớ nghe rằng nếu thành phố nào dường như có một người bị nhiễm SARS, thì điều đó sẽ ảnh hưởng đến phát triển du lịch và công nghiệp. Bởi vì một khi bị phát tán thông tin ra ngoài thì nhiều công ty sẽ ngừng sản xuất, và sau đó mọi người ở những nơi khác nghe tin vậy thì họ sẽ không đến du lịch ở đây, và sau đó có thể làm giảm doanh thu tài chính trong năm nay...... "
"..." Thỏ trắng nhìn xuống và lắng nghe. Thực tế, những điều mà Trình Thơ nói thì thỏ trắng cũng không hiểu rõ lắm. Thỏ trắng chỉ lo lắng về mẹ của mình: "Ngay cả khi người đó bị cô lập thì ít nhất cũng phải thông báo cho các thành viên trong gia đình... Chỉ cần một cú điện thoại mà... "
"Cậu thật ngu ngốc, thông báo cho gia đình và nếu gia đình nói với những người khác nữa thì điều này sẽ gây hoảng loạn trong thành phố..." Trình Thơ nhìn thỏ trắng với ánh mặt lạ lùng.
"Ồ... nhưng..." Thỏ trắng thở dài và muốn nói gì thêm nữa, đột nhiên một bàn tay đặt vào vai của thỏ trắng.
"Thỏ trắng!" Giọng nói của cô giáo Ngụy đột nhiên vang lên từ phía sau thỏ trắng: "Tại sao em lại nói chuyện riêng trong giờ học như vậy được. Em có biết rằng cô đã quan sát em từ lâu không?"
Thỏ trắng dường như bị sốc rồi quay lại nhìn khuôn mặt của cô giáo Ngụy, và nhanh chóng cúi đầu rồi không nói gì.
"Em xem lại em đi, em là học sinh gương mẫu nhất trong tiết học tiếng Trung, tại sao em lại không làm gương cho các bạn khác mà lại đi nói chuyện với Trình Thơ như vậy chứ?" Cô giáo Ngụy nhìn chằm chằm vào thỏ trắng. Được một lúc thì cô nói giọng điệu thúc giục: "Cô đang nói chuyện với em đấy, em đứng lên cho tôi ".
Thỏ trắng cúi đầu và từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
"Cô cũng từng nghĩ rằng em và Trình Thơ khá hợp nhau về nhiều mặt nên cô mới không đổi chỗ ngồi của cả hai bạn. Nhưng giờ em lại khiến cô thất vọng như vậy, nếu em như vậy thì làm thế nào mà cô có thể nói chuyện với phụ huynh các em đây?" Giọng nói cô Nguỵ nghiêm túc đến từng chữ một.
Trịnh Thành Tử đặt tờ báo xuống bàn rồi đưa tay vuốt nhẹ đầu thỏ trắng và thở dài: "Đôi khi, sẽ có những tin tức chưa hoàn toàn chính xác đâu thỏ trắng. Có lẽ mẹ em thực sự rất bận thật trong thời gian gần đây nên không có thời gian để quay về gặp em. "
"..." Thỏ trắng mắt đỏ hoe, cắn môi và không nói.
Vào ngày thứ hai đầu tuần, thỏ trắng vừa mới gặp Trình Thơ đã nhẹ nhàng chọc vào cánh tay của Trình Thơ, và hỏi cô với giọng trầm: "Này cậu, cậu có biết bệnh SARS phổ biến gần đây không?"
Trình Thơ rõ ràng bị sốc trước câu hỏi của thỏ trắng và sau đó hỏi to hơn một chút: "Làm thế nào mà cậu biết được vậy?"
"Có một tờ báo viết..." Thỏ trắng tiếp tục chậm chạp về phía Trình Thơ: "Mẹ tớ là bác sĩ tại Bệnh viện Nhân dân. Mẹ tớ đã không trở về nhà với tớ trong suốt hai tuần nay... Cậu nói... cô ấy có bị cô lập không? "
Trình Thơ liếc nhìn xung quanh rồi kề sát người thỏ trắng như sắp nói một bí mật: "Tớ nói với cậu một bí mật, cậu không bao giờ được nói với người khác, bố tớ làm trên chính quyền thành phố nên tớ nghe được rằng gần đây đã có người ở thành phố mình bị mắc bệnh SARS và nằm ở Bệnh viện Nhân dân đang bị cô lập, nhưng tin tức vẫn chưa được công bố. "
"Tại sao tin tức lại chưa được công bố chứ?" Thỏ trắng hỏi một cách khó hiểu.
"Ồ... chuyện đó?" Trình Thơ thì thầm: "Thực tế, tớ không hiểu rõ lắm, nhưng tớ nghe rằng nếu thành phố nào dường như có một người bị nhiễm SARS, thì điều đó sẽ ảnh hưởng đến phát triển du lịch và công nghiệp. Bởi vì một khi bị phát tán thông tin ra ngoài thì nhiều công ty sẽ ngừng sản xuất, và sau đó mọi người ở những nơi khác nghe tin vậy thì họ sẽ không đến du lịch ở đây, và sau đó có thể làm giảm doanh thu tài chính trong năm nay...... "
"..." Thỏ trắng nhìn xuống và lắng nghe. Thực tế, những điều mà Trình Thơ nói thì thỏ trắng cũng không hiểu rõ lắm. Thỏ trắng chỉ lo lắng về mẹ của mình: "Ngay cả khi người đó bị cô lập thì ít nhất cũng phải thông báo cho các thành viên trong gia đình... Chỉ cần một cú điện thoại mà... "
"Cậu thật ngu ngốc, thông báo cho gia đình và nếu gia đình nói với những người khác nữa thì điều này sẽ gây hoảng loạn trong thành phố..." Trình Thơ nhìn thỏ trắng với ánh mặt lạ lùng.
"Ồ... nhưng..." Thỏ trắng thở dài và muốn nói gì thêm nữa, đột nhiên một bàn tay đặt vào vai của thỏ trắng.
"Thỏ trắng!" Giọng nói của cô giáo Ngụy đột nhiên vang lên từ phía sau thỏ trắng: "Tại sao em lại nói chuyện riêng trong giờ học như vậy được. Em có biết rằng cô đã quan sát em từ lâu không?"
Thỏ trắng dường như bị sốc rồi quay lại nhìn khuôn mặt của cô giáo Ngụy, và nhanh chóng cúi đầu rồi không nói gì.
"Em xem lại em đi, em là học sinh gương mẫu nhất trong tiết học tiếng Trung, tại sao em lại không làm gương cho các bạn khác mà lại đi nói chuyện với Trình Thơ như vậy chứ?" Cô giáo Ngụy nhìn chằm chằm vào thỏ trắng. Được một lúc thì cô nói giọng điệu thúc giục: "Cô đang nói chuyện với em đấy, em đứng lên cho tôi ".
Thỏ trắng cúi đầu và từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
"Cô cũng từng nghĩ rằng em và Trình Thơ khá hợp nhau về nhiều mặt nên cô mới không đổi chỗ ngồi của cả hai bạn. Nhưng giờ em lại khiến cô thất vọng như vậy, nếu em như vậy thì làm thế nào mà cô có thể nói chuyện với phụ huynh các em đây?" Giọng nói cô Nguỵ nghiêm túc đến từng chữ một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.