Chương 56: Những đêm gió lạnh (3)
Mèo Quên Thở
18/12/2019
"Con không hiểu nó đâu. "Mẹ thỏ trắng vuốt nhẹ đầu thỏ trắng rồi mở cửa và đi vào."
"Mẹ, giải thích cho con đi..." Thỏ trắng lẽo đẽo theo sau mẹ khắp nơi.
"À..." Mẹ thỏ trắng thở dài rồi ngồi xổm xuống, đưa tay chỉ vào cửa, "Con thấy trời mưa ngoài không?"
"Dạ! Con thấy ạ." Thỏ trắng gật đầu. "Vì trời mưa như vậy trong một thời gian dài. Con không thể đi ra ngoài chơi với ca ca nước cam của con được."
"Bố của bạn đang ở khu vực quân sự, mà thời tiết ở đấy còn mưa lớn hơn ở đây.
Mẹ thỏ trắng nghĩ một hồi rồi tiếp tục giải thích "Nếu thời tiết mưa quá lớn thì mực nước ở những dòng sông, hồ nước đó sẽ dâng lên và khi nước dâng lên mặt đất thì sẽ bị lụt, con có hiểu không? "
"Chà... nếu vậy thì nước sẽ nhấn chìm những con đường ư." Thỏ trắng chớp mắt và gật đầu như kiểu cô bé đã hiểu hơn phần nào.
"Con nói vậy đúng rồi nhưng ở nơi gần bố con làm việc thì nước dâng lên rất cao, có nhiều phải đi ra ngoài đường thì nước cao lên gần như lên gần đầu."
"Wow... chẳng lẽ nó sẽ thành một hồ bơi ư?" thỏ trắng bất ngờ với những điều mẹ kể.
"Ồ... nói như con cũng đúng" mẹ thỏ trắng gật đầu và tiếp tục: "Nhưng không phải ai cũng sẽ bơi, vì vậy bố con có nhiệm vụ sẽ cứu những người bị mắc kẹt. Khi nào bố con xong việc thì bố có thể về nhà. "
"À..." Thỏ trắng có lẽ đã hiểu những gì bố mình đang làm rồi đáp lại "Vậy thì nhiệm vụ của bố là để cứu người khác phải không mẹ?"
"Đúng rồi." Mẹ thỏ trắng vuốt đầu thỏ trắng với vẻ hài lòng.
Mưa to như vậy thì... Khi nào nó mới dừng lại chứ?
Nhìn những hạt mưa không rơi, thỏ trắng chỉ mong rằng hết mưa thật nhanh.
Vào ngày 25 tháng 6, mức thủy triều ở sông Dương Tử ở tỉnh Giang Tô đã vượt quá mức cảnh báo.
Tại trạm Nam Kinh, mực nước thủy triều cao 9,9m vào ngày 6 tháng 7.
Mực nước tăng nhanh còn hệ thống thoát nước của sông nội địa bị tắc nghẽn, và tình hình lũ lụt ngày càng nghiêm trọng.
Từ cuối tháng 7 đến giữa tháng 9, do lũ lụt liên tục ở thượng nguồn sông Dương Tử trong bảy đỉnh lũ liên tiếp và sự hội tụ của các nhánh sông giữa dòng, Nam Kinh là nơi có mức thủy triều cao nhất là 10,14m vào ngày 29 tháng 7, đứng thứ hai trong lịch sử và kéo dài 17 ngày trên 10m.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, mưa liên tục nhưng thỉnh thoảng lại có hai ngày thời tiết đẹp. Nhưng mưa lại xuất hiện sau đó và thậm chí thời tiết còn xấu hơn và mưa nhiều nơi hơn.
Thỏ trắng thỉnh thoảng nhìn thấy những quân nhân trong tin tức thời sự trên tivi một vài lần. Những người quân nhân mang những bộ đồng phục quân đội và vác bao cát trên vai. Tất cả các khuôn mặt của các anh quân nhân đều dính bùn, nước thì cao đến nửa người. Nhưng mọi người vẫn hùng dũng với tư thế thẳng cùng nhau cố gắng giúp đỡ người dân.
"Mẹ ơi, con vừa thấy bố ở trên tivi!" Thỏ trắng chạy vào bếp và kéo tạp dề của mẹ rồi kéo cô ấy vào phòng khách để theo dõi tin tức.
Trong bản tin phát sóng, tin tức về những người lính chiến đấu chống lũ ở tuyến đầu của trận lụt khủng khiếp nhất được phát đầu tiên, mẹ và thỏ trắng đợi một lúc để nhìn xem bố ở đâu...
Thỏ trắng quay đầu lại nhìn đôi mắt của mẹ đang nhìn chằm chằm màn hình tivi. Khuôn mặt của mẹ đầy sự mong đợi và lo lắng...
"Mẹ, giải thích cho con đi..." Thỏ trắng lẽo đẽo theo sau mẹ khắp nơi.
"À..." Mẹ thỏ trắng thở dài rồi ngồi xổm xuống, đưa tay chỉ vào cửa, "Con thấy trời mưa ngoài không?"
"Dạ! Con thấy ạ." Thỏ trắng gật đầu. "Vì trời mưa như vậy trong một thời gian dài. Con không thể đi ra ngoài chơi với ca ca nước cam của con được."
"Bố của bạn đang ở khu vực quân sự, mà thời tiết ở đấy còn mưa lớn hơn ở đây.
Mẹ thỏ trắng nghĩ một hồi rồi tiếp tục giải thích "Nếu thời tiết mưa quá lớn thì mực nước ở những dòng sông, hồ nước đó sẽ dâng lên và khi nước dâng lên mặt đất thì sẽ bị lụt, con có hiểu không? "
"Chà... nếu vậy thì nước sẽ nhấn chìm những con đường ư." Thỏ trắng chớp mắt và gật đầu như kiểu cô bé đã hiểu hơn phần nào.
"Con nói vậy đúng rồi nhưng ở nơi gần bố con làm việc thì nước dâng lên rất cao, có nhiều phải đi ra ngoài đường thì nước cao lên gần như lên gần đầu."
"Wow... chẳng lẽ nó sẽ thành một hồ bơi ư?" thỏ trắng bất ngờ với những điều mẹ kể.
"Ồ... nói như con cũng đúng" mẹ thỏ trắng gật đầu và tiếp tục: "Nhưng không phải ai cũng sẽ bơi, vì vậy bố con có nhiệm vụ sẽ cứu những người bị mắc kẹt. Khi nào bố con xong việc thì bố có thể về nhà. "
"À..." Thỏ trắng có lẽ đã hiểu những gì bố mình đang làm rồi đáp lại "Vậy thì nhiệm vụ của bố là để cứu người khác phải không mẹ?"
"Đúng rồi." Mẹ thỏ trắng vuốt đầu thỏ trắng với vẻ hài lòng.
Mưa to như vậy thì... Khi nào nó mới dừng lại chứ?
Nhìn những hạt mưa không rơi, thỏ trắng chỉ mong rằng hết mưa thật nhanh.
Vào ngày 25 tháng 6, mức thủy triều ở sông Dương Tử ở tỉnh Giang Tô đã vượt quá mức cảnh báo.
Tại trạm Nam Kinh, mực nước thủy triều cao 9,9m vào ngày 6 tháng 7.
Mực nước tăng nhanh còn hệ thống thoát nước của sông nội địa bị tắc nghẽn, và tình hình lũ lụt ngày càng nghiêm trọng.
Từ cuối tháng 7 đến giữa tháng 9, do lũ lụt liên tục ở thượng nguồn sông Dương Tử trong bảy đỉnh lũ liên tiếp và sự hội tụ của các nhánh sông giữa dòng, Nam Kinh là nơi có mức thủy triều cao nhất là 10,14m vào ngày 29 tháng 7, đứng thứ hai trong lịch sử và kéo dài 17 ngày trên 10m.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, mưa liên tục nhưng thỉnh thoảng lại có hai ngày thời tiết đẹp. Nhưng mưa lại xuất hiện sau đó và thậm chí thời tiết còn xấu hơn và mưa nhiều nơi hơn.
Thỏ trắng thỉnh thoảng nhìn thấy những quân nhân trong tin tức thời sự trên tivi một vài lần. Những người quân nhân mang những bộ đồng phục quân đội và vác bao cát trên vai. Tất cả các khuôn mặt của các anh quân nhân đều dính bùn, nước thì cao đến nửa người. Nhưng mọi người vẫn hùng dũng với tư thế thẳng cùng nhau cố gắng giúp đỡ người dân.
"Mẹ ơi, con vừa thấy bố ở trên tivi!" Thỏ trắng chạy vào bếp và kéo tạp dề của mẹ rồi kéo cô ấy vào phòng khách để theo dõi tin tức.
Trong bản tin phát sóng, tin tức về những người lính chiến đấu chống lũ ở tuyến đầu của trận lụt khủng khiếp nhất được phát đầu tiên, mẹ và thỏ trắng đợi một lúc để nhìn xem bố ở đâu...
Thỏ trắng quay đầu lại nhìn đôi mắt của mẹ đang nhìn chằm chằm màn hình tivi. Khuôn mặt của mẹ đầy sự mong đợi và lo lắng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.