Chương 285: Nụ hôn của ca ca nước cam (7)
Mèo Quên Thở
20/05/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
"Khụ khụ… …cái này… …"Thỏ trắng nhìn bộ dạng xấu hổ của Trịnh Thành Tử liền ho khan hai tiếng, giả vờ như không để ý đến dáng vẻ lúc này của anh ấy, cô chẹp miệng nói: "Hóa ra nụ hôn của anh có vị nước cam à… …"
"… …" Cả người Trịnh Thành Tử như bị hóa đá.
"Ca ca nước cam?? Ca ca nước cam??" Thỏ trắng đưa tay khua khua trước mặt Thành Tử, mặc dù trong tình huống này câu nói đó có vẻ không hợp lý lắm, nhưng càng im lặng thì chẳng phải sẽ càng thêm xấu hổ hay sao??
"Anh… …anh đột nhiên nhớ tới còn để quên một ít đồ ở ký túc xá, chưa cầm theo nữa, anh về trước lấy nó một chút… …" Trịnh Thành Tử sững sờ một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần ấp úng nói được vài từ, rồi chạy mất.
"… …"
Thỏ trắng đứng im tại chỗ nháy nháy mắt, nhìn theo bóng lưng đang dần chạy về phía xa của Trịnh Thành Tử, hai tay bất giác đưa lên ôm lấy má của mình.
Ca ca nước cam đang chạy trốn vì xấu hổ ư!?
A! Trời ạ! Vừa rồi cô đã hôn ca ca nước cam rất mãnh liệt!!
Ngay lúc này cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ tay ghì chặt cặp má đang ngày một nóng bừng lên của mình, Trịnh Thành Tử vừa mới quay người chạy đi, vậy mà chỉ một lúc sau, bóng dáng đấy lại xuất hiện ngay trước mặt cô.
Thỏ trắng nãy giờ luôn cúi đầu, bỗng cảm thấy trước mặt như tối sầm lại, cô vô thức ngẩng đầu lên, thì đã bắt gặp ngay gương mặt tuấn tú với những đường nét vô cùng hoàn hảo của Trịnh Thành Tử ở ngay trước mặt mình, chỉ cách vài cm.
"Nước cam… …ca ca nước cam?" Thỏ trắng lúng túng, mở to đôi mắt đen láy long lanh của mình nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thành Tử, sau đó ấp úng hỏi: "Không phải ai về kí túc xá lấy đồ gì đó à, sao lại quay trở lại đây rồi?"
Trịnh Thành Tử không nói một lời nào, đôi mắt anh nhìn gương mặt ửng hồng của thỏ trắng không hề chớp mắt.
Thấy khuôn mặt trắng nõn nà của thỏ trắng ngày càng đỏ dần, anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đặt lên đôi môi của cô một nụ hôn, mềm mềm, ấm áp, cực kì chậm rãi mà rất tinh tế.
"A?" Thỏ trắng mở to cả hai mắt nhìn thẳng vào anh, không hiểu Thành Tử có ý gì.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thành Tử cũng khẽ mở liến nhìn nàng, chỉ một giây sau, anh đã dùng cả bàn tay dài trắng nõn của mình ra che ngay trước mắt thỏ trắng, trong chốc lát tất cả ánh sáng trước mắt cô đã bị dập tắt đi.
Thỏ trắng chỉ cảm thấy toàn bộ cảnh tượng ngay trước mắt mình lúc này là một màu đen, nhưng rồi trong khoảnh khắc tối tăm đó, một vật mềm mềm mà trơn nhẵn, nhẹ nhàng tách bờ môi của thỏ trắng ra, cạy mở hàm răng trắng tinh của cô, rồi chẳng chần chừ mà luồn lách vào trong miệng.
"Ca ca…..nước cam… …." Thỏ trắng còn chưa kịp mở miệng, đã ngay lập tức bị chặn lại từ bên trong.
Thành Tử sử dụng chiếc lưỡi rất uyển chuyển, nhẹ nhàng liếm, rồi sau đó mút từ từ.
Cả cơ thể thỏ trắng như có một dòng điện mạnh chạy qua, một tia sáng lóe lên trước mắt.
Chân thỏ trắng bây giờ đã mềm nhũn ra, không thể làm chủ được cơ thể của mình nữa, cả người cứ như vậy mà đổ ào xuống.
Loại cảm giác này… …giống như là đã từng được trải qua, nhưng so với cảm giác trong trí nhớ của cô lúc trước lại có chút mơ hồ hơ, cái cảm giác này làm lòng người thật khó mà đè nén được cảm xúc đang chực trào dâng.
Trịnh Thành Tử lúc này vươn dài cánh tay ôm chặt lấy eo của thỏ trắng, đỡ cả thân thể của cô dựa vào gốc cây ngô đồng.
Phía sau thỏ trắng là thân cây thô ráp, đè mạnh qua lớp quần áo mỏng của cô, chống đỡ cả tấm lưng của thỏ trắng, còn phía trước lại đối lập hoàn toàn, cơ thể của Thành Tử hoàn toàn áp sát, một thân thể rắn chắc mà mềm mại ấm áp đến khó tả, vòng tay rộng lớn cứ thế mà nâng đỡ, nhẹ nhàng âu yếm thỏ trắng.
Một làn gió chiều nhè nhẹ thổi qua, từng tia nắng còn sót lại chiếu xuyên thấu qua những tán lá cây mỏng, hình ảnh một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, cùng một cô gái mặc chiếc váy hồng bồng bềnh, cả hai hòa quyện đắm chìm trong cảm xúc, ôm hôn nhau say đắm quên hết đất trời, cảnh tượng này thực sự quá hoàn mỹ, đẹp đến nao lòng người.
"Khụ khụ… …cái này… …"Thỏ trắng nhìn bộ dạng xấu hổ của Trịnh Thành Tử liền ho khan hai tiếng, giả vờ như không để ý đến dáng vẻ lúc này của anh ấy, cô chẹp miệng nói: "Hóa ra nụ hôn của anh có vị nước cam à… …"
"… …" Cả người Trịnh Thành Tử như bị hóa đá.
"Ca ca nước cam?? Ca ca nước cam??" Thỏ trắng đưa tay khua khua trước mặt Thành Tử, mặc dù trong tình huống này câu nói đó có vẻ không hợp lý lắm, nhưng càng im lặng thì chẳng phải sẽ càng thêm xấu hổ hay sao??
"Anh… …anh đột nhiên nhớ tới còn để quên một ít đồ ở ký túc xá, chưa cầm theo nữa, anh về trước lấy nó một chút… …" Trịnh Thành Tử sững sờ một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần ấp úng nói được vài từ, rồi chạy mất.
"… …"
Thỏ trắng đứng im tại chỗ nháy nháy mắt, nhìn theo bóng lưng đang dần chạy về phía xa của Trịnh Thành Tử, hai tay bất giác đưa lên ôm lấy má của mình.
Ca ca nước cam đang chạy trốn vì xấu hổ ư!?
A! Trời ạ! Vừa rồi cô đã hôn ca ca nước cam rất mãnh liệt!!
Ngay lúc này cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ tay ghì chặt cặp má đang ngày một nóng bừng lên của mình, Trịnh Thành Tử vừa mới quay người chạy đi, vậy mà chỉ một lúc sau, bóng dáng đấy lại xuất hiện ngay trước mặt cô.
Thỏ trắng nãy giờ luôn cúi đầu, bỗng cảm thấy trước mặt như tối sầm lại, cô vô thức ngẩng đầu lên, thì đã bắt gặp ngay gương mặt tuấn tú với những đường nét vô cùng hoàn hảo của Trịnh Thành Tử ở ngay trước mặt mình, chỉ cách vài cm.
"Nước cam… …ca ca nước cam?" Thỏ trắng lúng túng, mở to đôi mắt đen láy long lanh của mình nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thành Tử, sau đó ấp úng hỏi: "Không phải ai về kí túc xá lấy đồ gì đó à, sao lại quay trở lại đây rồi?"
Trịnh Thành Tử không nói một lời nào, đôi mắt anh nhìn gương mặt ửng hồng của thỏ trắng không hề chớp mắt.
Thấy khuôn mặt trắng nõn nà của thỏ trắng ngày càng đỏ dần, anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đặt lên đôi môi của cô một nụ hôn, mềm mềm, ấm áp, cực kì chậm rãi mà rất tinh tế.
"A?" Thỏ trắng mở to cả hai mắt nhìn thẳng vào anh, không hiểu Thành Tử có ý gì.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thành Tử cũng khẽ mở liến nhìn nàng, chỉ một giây sau, anh đã dùng cả bàn tay dài trắng nõn của mình ra che ngay trước mắt thỏ trắng, trong chốc lát tất cả ánh sáng trước mắt cô đã bị dập tắt đi.
Thỏ trắng chỉ cảm thấy toàn bộ cảnh tượng ngay trước mắt mình lúc này là một màu đen, nhưng rồi trong khoảnh khắc tối tăm đó, một vật mềm mềm mà trơn nhẵn, nhẹ nhàng tách bờ môi của thỏ trắng ra, cạy mở hàm răng trắng tinh của cô, rồi chẳng chần chừ mà luồn lách vào trong miệng.
"Ca ca…..nước cam… …." Thỏ trắng còn chưa kịp mở miệng, đã ngay lập tức bị chặn lại từ bên trong.
Thành Tử sử dụng chiếc lưỡi rất uyển chuyển, nhẹ nhàng liếm, rồi sau đó mút từ từ.
Cả cơ thể thỏ trắng như có một dòng điện mạnh chạy qua, một tia sáng lóe lên trước mắt.
Chân thỏ trắng bây giờ đã mềm nhũn ra, không thể làm chủ được cơ thể của mình nữa, cả người cứ như vậy mà đổ ào xuống.
Loại cảm giác này… …giống như là đã từng được trải qua, nhưng so với cảm giác trong trí nhớ của cô lúc trước lại có chút mơ hồ hơ, cái cảm giác này làm lòng người thật khó mà đè nén được cảm xúc đang chực trào dâng.
Trịnh Thành Tử lúc này vươn dài cánh tay ôm chặt lấy eo của thỏ trắng, đỡ cả thân thể của cô dựa vào gốc cây ngô đồng.
Phía sau thỏ trắng là thân cây thô ráp, đè mạnh qua lớp quần áo mỏng của cô, chống đỡ cả tấm lưng của thỏ trắng, còn phía trước lại đối lập hoàn toàn, cơ thể của Thành Tử hoàn toàn áp sát, một thân thể rắn chắc mà mềm mại ấm áp đến khó tả, vòng tay rộng lớn cứ thế mà nâng đỡ, nhẹ nhàng âu yếm thỏ trắng.
Một làn gió chiều nhè nhẹ thổi qua, từng tia nắng còn sót lại chiếu xuyên thấu qua những tán lá cây mỏng, hình ảnh một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, cùng một cô gái mặc chiếc váy hồng bồng bềnh, cả hai hòa quyện đắm chìm trong cảm xúc, ôm hôn nhau say đắm quên hết đất trời, cảnh tượng này thực sự quá hoàn mỹ, đẹp đến nao lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.