Chương 278: Thật điên rồ (6)
Mèo Quên Thở
13/05/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đi, nói nhanh đi, đừng làm mất thời gian nữa, mau nói cho chúng tớ biết em gái này năm nay học cấp mấy, bao nhiêu tuổi rồi??" Lâm Khải ngừng cười, giả bộ làm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Trịnh Thành Tử hỏi.
"… …" Trịnh Thành Tử rốt cục không nhịn được liền lườm đám bạn một cái, rồi ôm vai thỏ trắng quay người đi.
"Ôi, lớp trưởng Trịnh, cậu đừng đi, đứng lại giới thiệu cho chúng tớ biết chút chút về tiểu muội muội đáng yêu này đi… …" Vương Uy và hai người còn lại vội vàng đuổi theo sát Thành Tử, không ngừng lải nhải: " Nếu thật sự đây là bạn gái cậu, thì hãy hôn một cái chứng minh cho bọn tớ thấy đi!! Đã lâu như vậy chưa được gặp mặt nhau mà đến một cái ôm hôn nồng nhiệt cũng không có à! Không phải là chúng tớ không tin cậu, mà tiểu muội muội này tuổi còn nhỏ như vậy, thì cậu làm sao có thể… …"
Nghe đến đây, Trịnh Thành Tử đột nhiên dừng bước, yên lặng quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, ba cậu bạn cùng phòng lúc này chả khác gì ba chú ruồi, nãy giờ cứ mải vo ve bên tai, anh lập tức cúi người, nâng cằm của thỏ trắng lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại nhỏ nhắn đó một nụ hôn, sau đó nắm tay cô ấy, tiếp tục đi về phía trước.
"Cậu làm sao có thể… …hôn vào miệng muội muội… …" Vương Uy không thể tin vào mắt mình, lắp bắp nói.
Ngay cả Lâm Khải và Trương Vũ Phi cũng bị cảnh tượng ngay trước mắt mình làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Một lúc sau.
Lâm Khải hét lớn một tiếng: " Là thật sao! Cậu ấy đúng là đã chạm vào miệng của muội muội đó!!"
"Trời ơi! Thật điên rồ!!" Trương Vũ Phi chậc lưỡi rồi lắc đầu thở dài một hơi: "Không thể tin được, lớp trưởng Trịnh của chúng ta, vì để chứng minh cho bạn bè thấy mình đã có bạn gái, liền làm liều đến ngay cả em gái mình cũng có thể hôn, thế gian này có chuyện gì là cậu ta không dám làm cơ chứ?"
"Thôi đi, chỉ là hôn nhẹ em gái của mình có gì không bình thường cơ chứ." Vương Uy khuôn mặt đầy vẻ khinh thường nhìn hai người bọn họ nói: " Tớ trước kia đối với em gái còn thân hơn nữa, nếu cậu ấy có bản lĩnh, thì đứng ngay trước mặt chúng ta hôn cô ấy thật lâu đi!!"
"Phụt ——!" Trương Vũ Phi lập tức bị câu nói ấy làm cho giật mình, "Cái gì mà hôn thật lâu chứ, mới nhìn cảnh lúc nãy thôi mà tớ đã thấy phát rồ lên rồi, tớ đoán cậu ấy cũng chỉ dám hôn nhẹ để cho chúng ta thấy và để chúng ta im miệng lại, nhưng mà… …đáng tiếc cậu ấy lại không biết, nam sinh bọn mình đều chăm chỉ học tập, nghiên cứu, với một vốn trí thức khá uyên thâm, tớ bắt đầu hoài nghi về việc Trịnh Thành Tử căn bản không hề có bạn gái."
"Tớ cũng cảm thấy như vậy đấy." Vương Uy đồng tình gật đầu.
"Ai da, đừng có đứng đây mà cảm thấy thế này cảm thấy thế kia nữa, hai người kia đã đi xa rồi, mau đuổi theo đi!" Lâm Khải nhìn về phía thỏ trắng và Trịnh Thành Tử đã đi xa, vội vã giục hai người bạn của mình.
Thỏ trắng bị Trịnh Thành Tử nắm tay đi thẳng về phía trước, trái tim nhỏ bé của cô lại không thể nằm yên trong lồng ngực, đập mỗi lúc một nhanh.
Vừa, vừa, vừa rồi… …
Ca ca nước cam trước mắt bao nhiêu người như vậy đã trực tiếp hôn mình??
Trời ạ.. …lúc đấy còn chưa kịp phản ứng, mãi cho đến lúc đi xa như vậy rồi tinh thần mới hồi phục chút xíu.
Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Thành Tử công khai giới thiệu cô là bạn gái trước mặt nhiều người như vậy… …chỉ vài phút sau đó, anh ấy lại hôn cô ngay trước mặt họ… …
Gương mặt trắng nõn nà của thỏ trắng, bây giờ đã ửng hồng, ánh mắt cứ đảo liên tục, không biết nên nhìn đi chỗ nào mới đúng.
Gió thổi làm những tán lá cây ngô đồng đung đưa, tạo ra tiếng xào xạc, ánh nắng ban trưa chiếu xuống hàng cây hai bên sân trường làm thành những bóng râm, khung cảnh lúc này thật đẹp, nắng như đang nhảy nhót hòa quyện với gió trên những tán lá.
Thỏ trắng lén quay đầu nhìn lên gương mặt tuấn tú của Thành Tử, cô đã vô tình bắt gặp khuôn mặt đẹp trai đó cũng đang ửng lên những tia đỏ nhàn nhạt.
"Đi, nói nhanh đi, đừng làm mất thời gian nữa, mau nói cho chúng tớ biết em gái này năm nay học cấp mấy, bao nhiêu tuổi rồi??" Lâm Khải ngừng cười, giả bộ làm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Trịnh Thành Tử hỏi.
"… …" Trịnh Thành Tử rốt cục không nhịn được liền lườm đám bạn một cái, rồi ôm vai thỏ trắng quay người đi.
"Ôi, lớp trưởng Trịnh, cậu đừng đi, đứng lại giới thiệu cho chúng tớ biết chút chút về tiểu muội muội đáng yêu này đi… …" Vương Uy và hai người còn lại vội vàng đuổi theo sát Thành Tử, không ngừng lải nhải: " Nếu thật sự đây là bạn gái cậu, thì hãy hôn một cái chứng minh cho bọn tớ thấy đi!! Đã lâu như vậy chưa được gặp mặt nhau mà đến một cái ôm hôn nồng nhiệt cũng không có à! Không phải là chúng tớ không tin cậu, mà tiểu muội muội này tuổi còn nhỏ như vậy, thì cậu làm sao có thể… …"
Nghe đến đây, Trịnh Thành Tử đột nhiên dừng bước, yên lặng quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, ba cậu bạn cùng phòng lúc này chả khác gì ba chú ruồi, nãy giờ cứ mải vo ve bên tai, anh lập tức cúi người, nâng cằm của thỏ trắng lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại nhỏ nhắn đó một nụ hôn, sau đó nắm tay cô ấy, tiếp tục đi về phía trước.
"Cậu làm sao có thể… …hôn vào miệng muội muội… …" Vương Uy không thể tin vào mắt mình, lắp bắp nói.
Ngay cả Lâm Khải và Trương Vũ Phi cũng bị cảnh tượng ngay trước mắt mình làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Một lúc sau.
Lâm Khải hét lớn một tiếng: " Là thật sao! Cậu ấy đúng là đã chạm vào miệng của muội muội đó!!"
"Trời ơi! Thật điên rồ!!" Trương Vũ Phi chậc lưỡi rồi lắc đầu thở dài một hơi: "Không thể tin được, lớp trưởng Trịnh của chúng ta, vì để chứng minh cho bạn bè thấy mình đã có bạn gái, liền làm liều đến ngay cả em gái mình cũng có thể hôn, thế gian này có chuyện gì là cậu ta không dám làm cơ chứ?"
"Thôi đi, chỉ là hôn nhẹ em gái của mình có gì không bình thường cơ chứ." Vương Uy khuôn mặt đầy vẻ khinh thường nhìn hai người bọn họ nói: " Tớ trước kia đối với em gái còn thân hơn nữa, nếu cậu ấy có bản lĩnh, thì đứng ngay trước mặt chúng ta hôn cô ấy thật lâu đi!!"
"Phụt ——!" Trương Vũ Phi lập tức bị câu nói ấy làm cho giật mình, "Cái gì mà hôn thật lâu chứ, mới nhìn cảnh lúc nãy thôi mà tớ đã thấy phát rồ lên rồi, tớ đoán cậu ấy cũng chỉ dám hôn nhẹ để cho chúng ta thấy và để chúng ta im miệng lại, nhưng mà… …đáng tiếc cậu ấy lại không biết, nam sinh bọn mình đều chăm chỉ học tập, nghiên cứu, với một vốn trí thức khá uyên thâm, tớ bắt đầu hoài nghi về việc Trịnh Thành Tử căn bản không hề có bạn gái."
"Tớ cũng cảm thấy như vậy đấy." Vương Uy đồng tình gật đầu.
"Ai da, đừng có đứng đây mà cảm thấy thế này cảm thấy thế kia nữa, hai người kia đã đi xa rồi, mau đuổi theo đi!" Lâm Khải nhìn về phía thỏ trắng và Trịnh Thành Tử đã đi xa, vội vã giục hai người bạn của mình.
Thỏ trắng bị Trịnh Thành Tử nắm tay đi thẳng về phía trước, trái tim nhỏ bé của cô lại không thể nằm yên trong lồng ngực, đập mỗi lúc một nhanh.
Vừa, vừa, vừa rồi… …
Ca ca nước cam trước mắt bao nhiêu người như vậy đã trực tiếp hôn mình??
Trời ạ.. …lúc đấy còn chưa kịp phản ứng, mãi cho đến lúc đi xa như vậy rồi tinh thần mới hồi phục chút xíu.
Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Thành Tử công khai giới thiệu cô là bạn gái trước mặt nhiều người như vậy… …chỉ vài phút sau đó, anh ấy lại hôn cô ngay trước mặt họ… …
Gương mặt trắng nõn nà của thỏ trắng, bây giờ đã ửng hồng, ánh mắt cứ đảo liên tục, không biết nên nhìn đi chỗ nào mới đúng.
Gió thổi làm những tán lá cây ngô đồng đung đưa, tạo ra tiếng xào xạc, ánh nắng ban trưa chiếu xuống hàng cây hai bên sân trường làm thành những bóng râm, khung cảnh lúc này thật đẹp, nắng như đang nhảy nhót hòa quyện với gió trên những tán lá.
Thỏ trắng lén quay đầu nhìn lên gương mặt tuấn tú của Thành Tử, cô đã vô tình bắt gặp khuôn mặt đẹp trai đó cũng đang ửng lên những tia đỏ nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.