Quyển 2 - Chương 20
Vân Đạm Phong Khuynh
06/04/2016
Nghe bác sĩ Na nói xong, tất cả mọi người vui mừng. Song Won Bin lại nói:
“Không thể chữa trị ở trong nước sao?”
“Song thiếu gia, không thể được ạ! Bệnh tình của Kim tiểu thư đã vô cùng nguy cấp rồi! tuy là không nên di chuyển nhiều nhưng mà trái tim kia còn không nên di truyển nhiều hơn!”
Bác sĩ Na làm đúng theo chức trách của một y bác sĩ, kính cẩn nói. Goo Jun Pyo vừa nghe xong liền phát khùng, này không nhìn thấy ta cảnh báo hay sao? Dám làm phản a~~
Yi Jung nhìn vậy, biết là Goo thiếu gia đang ghi hận vị bác sĩ công chính liêm minh này, thôi, nghe lời con nhóc lợn ỉn kia (chính là chị Ga eul đấy ak), làm người tốt một lần:
“Này, người ta chỉ muốn tốt cho Chơn Na muội muội thôi mak!”
Goo Jun Pyo biết là vậy nhưng tính tình ngạo mạn của Goo thiếu gia cũng được dịp bùng phát nên thật sự không có quan tâm ai đúng ai sai. Nhưng mà, để tốt cho Chơn Na,…
Vậy cũng không sai nhưng cậu lại không muốn xa Chơn Na a~. Làm sao đây???
Song Won Bin cũng thật rối rắm, muốn Kim Chơn Na ở lại nhưng cũng thật muốn cô lành bệnh. Thế nên trầm mặc không nói.
Còn Ha Jea Kyung và Jun Ji Hoo thì không biết nói gì hơn, lặng im.
Lúc này ba Kim đang đỡ Kim mụ lại trầm giọng quyết định:
“Ta sẽ đưa Chơn Na qua Mĩ, cả Kim gia cũng sang đó luôn nhưng mà đến khi con bé điều dưỡng lại khỏe mạnh thì chúng ta sẽ quay về!”
Tại sao lại phải là điều dưỡng khỏe mạnh? Biết bao giờ thì mới có thể trở về a?? thật là, chủ tịch Kim gương mặt nghiêm túc như thế này cũng là hiếm có, ai lại dám cãi lại cơ chứ?
“Bao giờ thì cả nhà đi a~?”
Ha Jea Kyung nhẹ nhàng hỏi. Kim cha mới suy nghĩ, sau đó nói:
“Này đây, Chơn Na sẽ bay chuyến bay sớm nhất. còn ta cùng phu nhân thu xếp xong cũng sẽ đi.”
*************
Song Won Bin buồn bã bước vào phòng học của nhóm F4, hôm nay là Chơn Na sang Mĩ rồi nhưng mà cậu không có dũng cảm đi đưa tiễn cô. Hôm qua, khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô sau cửa kính bệnh viện cậu đã không kìm lòng được muốn chạy ngay đến ôm cô vào lòng rồi.
Song Won Bin ngồi xuống bàn học của Kim Chơn Na, nhìn từng thứ thuộc về cô nhưng sau đó rất nhanh chóng nhìn thấy một quấn sổ tay.
Nhìn nhìn, trong quấn sổ nhật kí nhỏ màu đen nhỏ nhỏ. Cậu mở ra, nhìn nhìn một lúc liền phì cười. haha, tâm trạng u ám của Song Won Bin nhanh chóng bay cho sạch bách. Cái quái gì vậy chứ?
Này là Chơn Na đang vẽ vẽ, mấy cái hình vô cùng buồn cười của 5 người bọn họ. thêm cả một tấm ảnh có đầy đủ F4, Kim Chơn Na, Chu Ga Eul, Ha Jea Kyung và cả một cô gái tóc ngắn vô cùng cá tính.
Những nét vẽ cuối cùng thì chỉnh chu nhưng mà hầu hết đều là những nét nghệch ngoạc của cô. Chơn Na thanh minh: “Người ta học Luật và Kinh tế mà! Đâu có theo chuyên nghành hội họa a~”
Cuối cuốn sổ còn ghi ghi chép chép vài chữ xấu đến không đỡ nổi:
“Ha ha, cứ đợi đó, ngày người thương ‘định mệnh’ của Goo Jun Pyo xuất hiện, tớ sẽ về góp vui. Chắc là sắp phải đi rồi, đừng buồn hé hé!!!!!”
Trên trán Song Won Bin chảy ra mấy vạch đen sì. Yi Jung đúng lúc này lại đi vào, nhìn thấy nụ cười trên mặt Song Won Bin, mặt ngạc nhiên tới mức có thể nhét cả quả trứng vào miệng:
“Này, Won Bin, cậu không buồn hay sao??”
Song Won Bin dấu quấn số đi, cười hờ hững:
“đi rồi ak?”
“Umk,! Nhưng sao cậu không đi tiễn?”
“sẽ chóng về thôi!”
“cái gì cơ?”
“Không có gì! Thôi, đi về nào!”
Cuộc đối thoại không đâu vào đâu thật sự làm người ta đau cả đầu. mà lúc này lại có điện thoại của Yi Jung vang lên.
“Đại ca! hôm qua Tả hộ pháp của JP định mang người đi quyết đấu với chúng ta nhưng không biết vì sao lại rút quân ạ!”
Song Won Bin cười cười không để tâm:
“Nước sông không phạm nước giếng! Mặc kệ họ!”
“Không thể chữa trị ở trong nước sao?”
“Song thiếu gia, không thể được ạ! Bệnh tình của Kim tiểu thư đã vô cùng nguy cấp rồi! tuy là không nên di chuyển nhiều nhưng mà trái tim kia còn không nên di truyển nhiều hơn!”
Bác sĩ Na làm đúng theo chức trách của một y bác sĩ, kính cẩn nói. Goo Jun Pyo vừa nghe xong liền phát khùng, này không nhìn thấy ta cảnh báo hay sao? Dám làm phản a~~
Yi Jung nhìn vậy, biết là Goo thiếu gia đang ghi hận vị bác sĩ công chính liêm minh này, thôi, nghe lời con nhóc lợn ỉn kia (chính là chị Ga eul đấy ak), làm người tốt một lần:
“Này, người ta chỉ muốn tốt cho Chơn Na muội muội thôi mak!”
Goo Jun Pyo biết là vậy nhưng tính tình ngạo mạn của Goo thiếu gia cũng được dịp bùng phát nên thật sự không có quan tâm ai đúng ai sai. Nhưng mà, để tốt cho Chơn Na,…
Vậy cũng không sai nhưng cậu lại không muốn xa Chơn Na a~. Làm sao đây???
Song Won Bin cũng thật rối rắm, muốn Kim Chơn Na ở lại nhưng cũng thật muốn cô lành bệnh. Thế nên trầm mặc không nói.
Còn Ha Jea Kyung và Jun Ji Hoo thì không biết nói gì hơn, lặng im.
Lúc này ba Kim đang đỡ Kim mụ lại trầm giọng quyết định:
“Ta sẽ đưa Chơn Na qua Mĩ, cả Kim gia cũng sang đó luôn nhưng mà đến khi con bé điều dưỡng lại khỏe mạnh thì chúng ta sẽ quay về!”
Tại sao lại phải là điều dưỡng khỏe mạnh? Biết bao giờ thì mới có thể trở về a?? thật là, chủ tịch Kim gương mặt nghiêm túc như thế này cũng là hiếm có, ai lại dám cãi lại cơ chứ?
“Bao giờ thì cả nhà đi a~?”
Ha Jea Kyung nhẹ nhàng hỏi. Kim cha mới suy nghĩ, sau đó nói:
“Này đây, Chơn Na sẽ bay chuyến bay sớm nhất. còn ta cùng phu nhân thu xếp xong cũng sẽ đi.”
*************
Song Won Bin buồn bã bước vào phòng học của nhóm F4, hôm nay là Chơn Na sang Mĩ rồi nhưng mà cậu không có dũng cảm đi đưa tiễn cô. Hôm qua, khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô sau cửa kính bệnh viện cậu đã không kìm lòng được muốn chạy ngay đến ôm cô vào lòng rồi.
Song Won Bin ngồi xuống bàn học của Kim Chơn Na, nhìn từng thứ thuộc về cô nhưng sau đó rất nhanh chóng nhìn thấy một quấn sổ tay.
Nhìn nhìn, trong quấn sổ nhật kí nhỏ màu đen nhỏ nhỏ. Cậu mở ra, nhìn nhìn một lúc liền phì cười. haha, tâm trạng u ám của Song Won Bin nhanh chóng bay cho sạch bách. Cái quái gì vậy chứ?
Này là Chơn Na đang vẽ vẽ, mấy cái hình vô cùng buồn cười của 5 người bọn họ. thêm cả một tấm ảnh có đầy đủ F4, Kim Chơn Na, Chu Ga Eul, Ha Jea Kyung và cả một cô gái tóc ngắn vô cùng cá tính.
Những nét vẽ cuối cùng thì chỉnh chu nhưng mà hầu hết đều là những nét nghệch ngoạc của cô. Chơn Na thanh minh: “Người ta học Luật và Kinh tế mà! Đâu có theo chuyên nghành hội họa a~”
Cuối cuốn sổ còn ghi ghi chép chép vài chữ xấu đến không đỡ nổi:
“Ha ha, cứ đợi đó, ngày người thương ‘định mệnh’ của Goo Jun Pyo xuất hiện, tớ sẽ về góp vui. Chắc là sắp phải đi rồi, đừng buồn hé hé!!!!!”
Trên trán Song Won Bin chảy ra mấy vạch đen sì. Yi Jung đúng lúc này lại đi vào, nhìn thấy nụ cười trên mặt Song Won Bin, mặt ngạc nhiên tới mức có thể nhét cả quả trứng vào miệng:
“Này, Won Bin, cậu không buồn hay sao??”
Song Won Bin dấu quấn số đi, cười hờ hững:
“đi rồi ak?”
“Umk,! Nhưng sao cậu không đi tiễn?”
“sẽ chóng về thôi!”
“cái gì cơ?”
“Không có gì! Thôi, đi về nào!”
Cuộc đối thoại không đâu vào đâu thật sự làm người ta đau cả đầu. mà lúc này lại có điện thoại của Yi Jung vang lên.
“Đại ca! hôm qua Tả hộ pháp của JP định mang người đi quyết đấu với chúng ta nhưng không biết vì sao lại rút quân ạ!”
Song Won Bin cười cười không để tâm:
“Nước sông không phạm nước giếng! Mặc kệ họ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.