Quyển 3 - Chương 17: Khiêu Vũ
Vân Đạm Phong Khuynh
02/11/2016
Hiểu lầm trong chương này chủ yếu là do hai anh chị chưa hiểu nhau lắm, anh
thì quá cuồng nhiệt, chiếm hữu còn chị thì lãnh tình, sợ đau, sợ mất,
cũng như hai anh chị chưa hiểu tình yêu của mình sâu đậm tới đâu, chính
vì thế các bạn đừng ném đá ta nhé!!
Kim Chơn Na ung dung đứng trong sảnh tiệc, yên lặng nhìn ra một hướng, nhưng bất kì ai nhìn vào mắt cô cũng nhận ra, cô không nhìn bất cứ thứ gì mà cứ thẫn thờ đứng đó, như một tinh linh cô độc của thế gian này.
Có ai đã từng nói với bạn chưa? Tính cách của một người đàn ông rất khó để thay đổi!
Bạn có từng biết chưa? Dù một trì đùa trong tình yêu cũng có thể đem đến cái kết thảm trọng nhất! Mười tám năm trời, sống ở thế giới này, sống trong sự ngọt ngào anh dành cho cô mãi mãi không thay đổi, dường như, nó làm cho cô quên mất đi bản tính thật sự của anh, đào hoa, khó kiềm hãm.
Đôi khi, trong cuộc sống này, điều đau đớn nhất là bạn quá tin tưởng vào mình, có thể thay đổi người đó, nhưng kết cục lại không như bạn muốn, bạn bị ruồng bỏ, bị đá xuống vực sâu vô vọng nhất!
Cô đã tin anh, tin một ngày, nếu như có tình yêu, anh chỉ trung tình với một người, một người duy nhất, tình yêu của anh đối với cô, lẽ nào chỉ có vậy?
Nếu như anh có điều gì đó khó khăn, tình yêu của anh có thể rút lại đi, đừng đày đọa cô thêm nữa, tin vào tình yêu này làm cô đau khổ, cô không muốn chìm vào nó nữa! Hãy đi đi, Song Won Bin, tôi quá thất vọng về anh!
Nếu như lời anh nói, chỉ là một trò đùa, tôi xin chấp nhận! Nếu như anh nói tôi không kiên định với tình yêu, chưa đủ yêu anh, thì xin lỗi, tôi chính là như vậy đấy!
Cuộc đời Kim Chơn Na cô, sợ nhất là đau đớn khi đã có rồi lại mất đi! Nếu như thứ đồ nào đó không còn là của mình, cô sẽ từ bó. Cô không phải thánh nhân, tha thứ tất cả, cô càng không phải người thấu tình đạt lí, nhìn ra khi đó là trò đùa hay là thử thách của anh! Những gì anh làm cho cô, đủ để cho cô tan xương nát thịt, đau thấu tâm can!
Cho dù có là thử thách, cho dù không phải lời nói thật, cô cũng không tưởng tượng được, mình sẽ để yên! Cô thà từ bỏ chứ không để tình yêu của mình biến chất! Có lẽ cô và anh chưa thật sự hiểu nhau, tất cả nên dừng lại ở đây!
Kim Chơn Na kiên định bước ra ngoài, nhưng khi đang đi qua phía hồ b
ơi thì cô chợt khựng lại, quay người đi về phía Goo Jun Pyo và Gaem Jan Di đang nói chuyện. Dời đi, cũng nên tử biệt thì hơn!
Có lẽ cô không nên thúc đẩy tất cả, điều gì nên đến thì sẽ đến, hai người bọn họ là một đôi thì chắc chắn sẽ đến với nhau. Cô không thể thúc ép được, tình cảm, chợt đến rồi chợt đi, cũng có thể sẽ sâu sắc hoặc không!
Cô đã rõ ràng, chuyện tình cảm, nên dứt khoát thì hơn!
"Cái gì, em định rời khỏi Hàn Quốc? Vì sao?"
Kim Chơn Na lắc đầu, nói:
"Có thể em không hợp với nơi này, em không muốn ở lại đây nữa!"
Goo Jun Pyo kích động lên, định nói gì nữa, nhưng Kim Chơn Na đã nhanh chóng nói:
"Pyo, có thể là do tớ tưởng tượng, nhưng tình cảm của cậu đối với tớ, có lẽ cũng chỉ là tình cảm nhất thời mà thôi! Tớ muốn nói là, thực sự tớ chỉ coi cậu là người thân! Bên cậu có người tốt hơn tớ! Có ngày cậu sẽ hiểu ra ai thích hợp với cậu hơn!"
Goo Jun Pyo nhìn vành mắt hoe đỏ kích động của Chơn Na, không nói gì, một lúc sau cậu mới gượng cười, nói:
"Chơn Na, có thể cho tớ một cái ôm tạm biết không?"
Nói xong, Goo Jun Pyo đã tiến đến ôm lấy cô. Cậu mỉm cười, cúi đầu, định hôn vào trán cô nhưng đúng lúc này, Song Won Bin lại nhìn thấy.
Anh chạy đến, nhìn qua hai người đang ôm nhau, vội tách hai người ra và đấm Goo Jun Pyo một cú và thét lên:
"Cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Kim Chơn Na ngã xuống hồ bơi, và sự thật là cô không biết bơi! Cô không muốn nhớ gì cả, cô muốn quên đi hết, để sống, một cuộc sống mới. Không có tình yêu, không có đau khổ. Goo Jun Pyo mặc dù vô cùng sợ nước nhưng cũng lao xuống. Kết cục là Song Won Bin lao xuống cứu Kim Chơn Na, còn Goo Jun Pyo thì được gaem Jan Di cứu lên.
Ngày hôm sau, khi Song Won Bin vừa đi mua đồ ăn sáng về thì thấy Kim Chơn Na đã tỉnh dậy, anh vui mừng tiến tới, cười nói:
"Em tỉnh rồi sao?"
"Anh là ai? Sao anh dám tự tiện vào phòng tôi?"
Anh sửng sốt, nhìn qua thần sắc của Chơn Na, có vẻ như cô không nói dối mình! Vậy chuyện này.... Lúc này y tá đi tới, lễ phép nói:
"Anh Song, Kim chủ tịch cùng phu nhân có chuyện muốn gặp anh"
***
"Sự thật là Chơn Na chưa được thay tim vì không tỉm được trái tim phù hợp!"
"Hiện giờ thì khác, đã có trái tim vô cùng hợp với con bé! Nếu con bé muốn, ta sẽ cho nó về gặp cháu! Hiện tại nó đang trên máy bay rồi!"
Kim phu nhân nhìn Song Won Bin dời đi, đưa tờ giấy luôn dấu sau lưng mình ra, trên đó có viết triệu chứng bệnh.
Bệnh nhân Kim Chơn Na, mắc chứng mất trí có chọn lọc.
Kim phu nhân nhắm mắt, Song Won Bin, không phải tôi không cho cậu cơ hội mà con bé lựa chọn rời xa cậu! Con bé sẽ mãi mãi không nhớ ra cậu là ai, mãi mãi không cho phép cậu tổn thương nó một lần nữa!
Là cậu dùng tình cảm tổn thương nó, nó lựa chọn cho cậu làm vậy hay không, cậu hãy tự xem xét đi!!!!!!!!!
Kim Chơn Na ung dung đứng trong sảnh tiệc, yên lặng nhìn ra một hướng, nhưng bất kì ai nhìn vào mắt cô cũng nhận ra, cô không nhìn bất cứ thứ gì mà cứ thẫn thờ đứng đó, như một tinh linh cô độc của thế gian này.
Có ai đã từng nói với bạn chưa? Tính cách của một người đàn ông rất khó để thay đổi!
Bạn có từng biết chưa? Dù một trì đùa trong tình yêu cũng có thể đem đến cái kết thảm trọng nhất! Mười tám năm trời, sống ở thế giới này, sống trong sự ngọt ngào anh dành cho cô mãi mãi không thay đổi, dường như, nó làm cho cô quên mất đi bản tính thật sự của anh, đào hoa, khó kiềm hãm.
Đôi khi, trong cuộc sống này, điều đau đớn nhất là bạn quá tin tưởng vào mình, có thể thay đổi người đó, nhưng kết cục lại không như bạn muốn, bạn bị ruồng bỏ, bị đá xuống vực sâu vô vọng nhất!
Cô đã tin anh, tin một ngày, nếu như có tình yêu, anh chỉ trung tình với một người, một người duy nhất, tình yêu của anh đối với cô, lẽ nào chỉ có vậy?
Nếu như anh có điều gì đó khó khăn, tình yêu của anh có thể rút lại đi, đừng đày đọa cô thêm nữa, tin vào tình yêu này làm cô đau khổ, cô không muốn chìm vào nó nữa! Hãy đi đi, Song Won Bin, tôi quá thất vọng về anh!
Nếu như lời anh nói, chỉ là một trò đùa, tôi xin chấp nhận! Nếu như anh nói tôi không kiên định với tình yêu, chưa đủ yêu anh, thì xin lỗi, tôi chính là như vậy đấy!
Cuộc đời Kim Chơn Na cô, sợ nhất là đau đớn khi đã có rồi lại mất đi! Nếu như thứ đồ nào đó không còn là của mình, cô sẽ từ bó. Cô không phải thánh nhân, tha thứ tất cả, cô càng không phải người thấu tình đạt lí, nhìn ra khi đó là trò đùa hay là thử thách của anh! Những gì anh làm cho cô, đủ để cho cô tan xương nát thịt, đau thấu tâm can!
Cho dù có là thử thách, cho dù không phải lời nói thật, cô cũng không tưởng tượng được, mình sẽ để yên! Cô thà từ bỏ chứ không để tình yêu của mình biến chất! Có lẽ cô và anh chưa thật sự hiểu nhau, tất cả nên dừng lại ở đây!
Kim Chơn Na kiên định bước ra ngoài, nhưng khi đang đi qua phía hồ b
ơi thì cô chợt khựng lại, quay người đi về phía Goo Jun Pyo và Gaem Jan Di đang nói chuyện. Dời đi, cũng nên tử biệt thì hơn!
Có lẽ cô không nên thúc đẩy tất cả, điều gì nên đến thì sẽ đến, hai người bọn họ là một đôi thì chắc chắn sẽ đến với nhau. Cô không thể thúc ép được, tình cảm, chợt đến rồi chợt đi, cũng có thể sẽ sâu sắc hoặc không!
Cô đã rõ ràng, chuyện tình cảm, nên dứt khoát thì hơn!
"Cái gì, em định rời khỏi Hàn Quốc? Vì sao?"
Kim Chơn Na lắc đầu, nói:
"Có thể em không hợp với nơi này, em không muốn ở lại đây nữa!"
Goo Jun Pyo kích động lên, định nói gì nữa, nhưng Kim Chơn Na đã nhanh chóng nói:
"Pyo, có thể là do tớ tưởng tượng, nhưng tình cảm của cậu đối với tớ, có lẽ cũng chỉ là tình cảm nhất thời mà thôi! Tớ muốn nói là, thực sự tớ chỉ coi cậu là người thân! Bên cậu có người tốt hơn tớ! Có ngày cậu sẽ hiểu ra ai thích hợp với cậu hơn!"
Goo Jun Pyo nhìn vành mắt hoe đỏ kích động của Chơn Na, không nói gì, một lúc sau cậu mới gượng cười, nói:
"Chơn Na, có thể cho tớ một cái ôm tạm biết không?"
Nói xong, Goo Jun Pyo đã tiến đến ôm lấy cô. Cậu mỉm cười, cúi đầu, định hôn vào trán cô nhưng đúng lúc này, Song Won Bin lại nhìn thấy.
Anh chạy đến, nhìn qua hai người đang ôm nhau, vội tách hai người ra và đấm Goo Jun Pyo một cú và thét lên:
"Cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Kim Chơn Na ngã xuống hồ bơi, và sự thật là cô không biết bơi! Cô không muốn nhớ gì cả, cô muốn quên đi hết, để sống, một cuộc sống mới. Không có tình yêu, không có đau khổ. Goo Jun Pyo mặc dù vô cùng sợ nước nhưng cũng lao xuống. Kết cục là Song Won Bin lao xuống cứu Kim Chơn Na, còn Goo Jun Pyo thì được gaem Jan Di cứu lên.
Ngày hôm sau, khi Song Won Bin vừa đi mua đồ ăn sáng về thì thấy Kim Chơn Na đã tỉnh dậy, anh vui mừng tiến tới, cười nói:
"Em tỉnh rồi sao?"
"Anh là ai? Sao anh dám tự tiện vào phòng tôi?"
Anh sửng sốt, nhìn qua thần sắc của Chơn Na, có vẻ như cô không nói dối mình! Vậy chuyện này.... Lúc này y tá đi tới, lễ phép nói:
"Anh Song, Kim chủ tịch cùng phu nhân có chuyện muốn gặp anh"
***
"Sự thật là Chơn Na chưa được thay tim vì không tỉm được trái tim phù hợp!"
"Hiện giờ thì khác, đã có trái tim vô cùng hợp với con bé! Nếu con bé muốn, ta sẽ cho nó về gặp cháu! Hiện tại nó đang trên máy bay rồi!"
Kim phu nhân nhìn Song Won Bin dời đi, đưa tờ giấy luôn dấu sau lưng mình ra, trên đó có viết triệu chứng bệnh.
Bệnh nhân Kim Chơn Na, mắc chứng mất trí có chọn lọc.
Kim phu nhân nhắm mắt, Song Won Bin, không phải tôi không cho cậu cơ hội mà con bé lựa chọn rời xa cậu! Con bé sẽ mãi mãi không nhớ ra cậu là ai, mãi mãi không cho phép cậu tổn thương nó một lần nữa!
Là cậu dùng tình cảm tổn thương nó, nó lựa chọn cho cậu làm vậy hay không, cậu hãy tự xem xét đi!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.