Chương 51: May quá, vừa đúng hơn ngươi một cấp đãi ngộ
Độc Hành Giả
25/12/2019
Lâm Phong có chút giật mình khi mình chính là người tham gia thí luyện kế
tiếp nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc mà thôi, hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Trái ngược với phong thái bá đạo của Trấn Thành, Lâm Phong
lại tỏ ra rất nhàn nhã và từ tốn không hề tỏ ra chút gấp gáp nào.
“ Theo ngươi thấy, Lâm phong có mấy phần cơ hội để giành chiến thắng”, một thiếu niên cảm thấy tò mò.
“ Rất khó, Trấn Thành được hưởng đãi ngộ cấp 5 trong khi Lâm Phong ở phần thi thứ nhất chỉ nhận được đãi ngộ cấp 7, muốn chiến thắng hắn phải lấy được đánh giá đỉnh cấp, ngươi nghĩ hắn có thể hay sao?” - một thiếu niên khác tiếp lời.
“ Ta thấy cũng chưa hẳn là không có cơ hội, ngươi nhìn xem biểu hiện của Lâm Phong không phải hắn ta vẫn đang rất bình tĩnh đó sao. Nhất định đã có cách đối phó” - Mao Trạch Tây tuy rằng ngoài miệng tỏ ra tin tưởng Lâm Phong nhưng thực chất trong lòng lại cho rằng kết quả đã định, đã vô phương chiến thắng trong cuộc cá cược này.
Lâm Phong tiến đến sàn đấu sau đó cúi người hành lễ với Giang Nam: “ Mong trưởng lão chỉ giáo”.
Giang Nam cũng chấp tay hành lễ với Lâm Phong: “ Ngươi chính là đệ tử của Trường Khánh sư thúc nên chỉ cần gọi ta một tiếng sư huynh là được, tuy nhiên ta cũng sẽ không vì chút quan hệ này mà nương tay nên ngươi hãy chuẩn bị sẳn sàng đi ”.
Lâm phong trong lòng cũng đang không ngừng suy tính, hắn ta biết người giám sát này nhất định sẽ không có ý nhường nhịn nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp khác mà thôi.
“ Xin hỏi Giang sư huynh nếu như ta chưa ra đòn thì vẫn chưa tính là bắt đầu khảo thí đúng hay không ”.
“ Tất nhiên là không tính” - Giang Nam quả quyết. “ Tuy nhiên nếu ngươi cứ chần chờ không tham gia khảo thí thì sau một chung trà ta sẽ tống khứ ngươi khỏi sân thí luyện để nhường chổ cho người khác, kết quả thí luyện sẽ được đánh giá là đãi ngộ cấp 7”.
“ Cảm ơn Giang sư huynh đã cho biết ta nhất định sẽ chú ý” - Lâm Phong nói xong cũng không chần chờ mà ngay lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu nhưng hắn cũng chẳng vội vàng tấn công mà đang tiến vào trạng thái xúc thế. Tiên thiên chân khí từ não hải thế như thác lũ nhanh chóng theo các đường kinh mạch đổ xô tiến về rồi hội tụ tại cánh tay phải. Cánh tay phải của hắn lúc này được phủ lên một màu xanh trông rất quỷ dị, nó bắt đầu từ nắm tay dần kéo dài lên cổ tay rồi đến khuỷu tay và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại
“ Là Thốn quyền sao, tên tiểu tử này đúng là rất thông minh, để khắc phục được nhược điểm của Thốn quyền là thời gian vận công kéo dài hắn đã cố tình gài ta vào thế khó nhưng để xem ngươi làm sao khắc phục được yếu điểm chết người của Thốn quyền” - Giang Nam âm thầm đánh giá.
Thốn quyền vốn là một chiêu thức bất nhập lưu, chỉ dành cho những người tán tu không môn không phái, nó được xem là gân gà trong giới tu luyện vì nó có hai yếu điểm lớn. Thứ nhất thời gian vận khí quá dài và không được gián đoạn trong khoảng thời gian vận khí lại không thể sử dụng tiên thiên chân khí như vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chổ chết mặc cho người ta chà đạp. Yếu điểm thứ hai và cũng là yếu điểm chết người nhất của Thốn quyền chính là phạm vi sát thương quá hẹp, chỉ cần một cái lách người tránh né đối thủ hoàn toàn có thể vô hiệu hóa đòn tấn công này, chiêu thức này chỉ có thể phát huy ưu thế của nó trong tình trạng đánh lén bất ngờ mà thôi còn trong một cuộc đấu công khai như thế này lại không đáng lo chút nào.
“ Nè ngươi còn định đứng đó tới khi nào chứ hả” Trấn thành cảm thấy khó chịu khi Lâm phong vẫn cứ mãi đứng một chổ không hề động đậy.
“ Thời gian một chung trà sắp kết thúc, nếu ngươi còn không chịu ra đòn tức là phạm quy, ngươi sẽ bị đánh giá ưu đãi cấp độ 7”, Giang Nam lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Phong khẻ nhếch mày, hắn vẫn đang chú tâm hết sức vào chiêu thức của mình, cánh tay hắn toàn bộ đã biến thành màu xanh. Tiên thiên chân khí cũng đã bị rút cạn nhưng hắn chưa có ý định dừng lại.
“ Mau tụ lại cho ta” Lâm phong ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, không ai có thể thấy khuôn mặt hắn như thế nào đằng sau cái mặt nạ bằng sắt ấy, mọi người chỉ thấy cả cơ thể hắn đang run lên bần bật, màu xanh từ trên cánh tay đang co rút lại bằng một tốc độ rất nhanh, toàn bộ tiên thiên chân khí đang được nén lại vào nắm tay.
“ Hắn ta điên rồi, dám nén toàn bộ chân khí vào nắm tay không sợ nó nổ tung hay sao” Một thiếu niên cảm thấy sợ hải trước sự điên cuồng của Lâm phong, hắn ta không dám đối diện với cảnh tượng này nên quay mặt đi nơi khác.
Nắm tay của Lâm Phong nhanh chóng phồng to lên, màu xanh trên nắm tay ngày càng đậm đặc có một ít đã chuyển sang màu đen.
“ Nếu 5 giây nữa ngươi vẫn chưa ra tay là đã qua thời gian quy định được xem như phạm quy. Một..”, Giang Nam cũng hoàn toàn bất ngờ với sự điên cuồng của Lâm Phong, theo hắn thấy cánh tay kia của Lâm Phong sắp đến giới hạn chịu đựng nếu cứ để mặc hắn ta tiếp tục kéo dài thì nhất định sẽ dẫn đến rối loạn chân khí lâm vào cảnh tay hủy, người vong nên trong vòng 5 giây nữa hắn nhất định sẽ ra tay ngăn cản.
Hai…, Giang Nam tiếp tục đếm.
Ba….
Bốn….
Giang Nam vừa định ra tay ngăn cản thì Lâm Phong bất ngờ hành động, hắn ta tiến thẳng về phía Giang Nam bằng tốc độ rất nhanh rồi tung ra một cú đấm thẳng vào ngực đối thủ.
Giang Nam có chút giật mình nhưng chút chiêu trò này, lại thế nào làm khó được hắn, mũi chân hắn đạp nhẹ xuống sàn đẩy cơ thể khẽ chếch về bên phải thoát khỏi tầm đánh của Lâm Phong. Trên môi hắn vẫn treo một nụ cười đầy đắc ý vì hắn ta biết sau khi tung một chiêu này Lâm Phong sẽ cũng như đèn cạn dầu mà thôi, nhưng khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên cứng đờ vì hình như hắn đã bỏ qua một chi tiết gì đó, dường như khi nãy Lâm Phong đã đánh hắn bằng tay trái.
“ Nguy rồi…” Giang Nam biết rằng mình đã trúng kế rồi sát chiêu thực sự vẫn còn nằm ở phía sau, từ phía sau một đòn Thốn Quyền cải tiến của Lâm Phong với khí thế không chết không thôi đang giáng thẳng xuống lưng hắn, lúc này muốn né tránh xem ra đã trễ.
“ Thuẩn Hóa Thạch Bì” , Giang Nam nhanh chóng vận chuyển Tiên thiên chân khí tạo thành một lớp thạch thuẩn che phủ phần lưng của mình.
Bang….. âm thanh va chạm vang lên, bụi mù che phủ đi tầm nhìn của mọi người. Sau một thoáng trên sân đấu trở nên rõ ràng hơn, Giang Nam vẫn đứng vững ở giữa sân đấu còn Lâm Phong đã đổ gục trên sàn đấu.
“ Chỉ trách ta đã quá xem thường đối thủ mà thôi”, Giang Nam khẻ thở dài rồi dõng dạc tuyên bố: “ Lâm Phong hoàn thành thí luyện, được hưởng đãi ngộ cấp 1, đãi ngộ cuối cùng cấp 4”.
“ Hắn ta thật sự đã làm được” Mao Trạch Tây cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Ánh mắt của tất cả thiếu niên trên sân thí luyện đều nhìn về phía sân Thí luyện mà không nói nên lời.
Trường Khánh lúc này đã xuất hiện trên sàn thí luyện, đỡ Lâm Phong đứng dậy.
“ Sư phụ, ta đã làm được. Ta không làm ngài mất mặt chứ.”
“ Xem như đạt yêu cầu” Trường Khánh tỏ ra rất thờ ơ nhưng thực chất trong lòng hắn lại cảm thấy rất tự hào về Lâm Phong.
“ Đa tạ Giang sư huynh đã hạ thủ lưu tình” Lâm Phong cố gắng gượng người tới trước hành lễ với Giang Nam.
“ Tất cả là do năng lực của ngươi mà thôi” Giang Nam khẽ lắc đầu.
Vì tình trạng sức khỏe của Lâm Phong đã suy kiệt nên Trường Khánh quyết định đưa hắn trở lại Độc đường tĩnh dưỡng, trên đường đi các thiếu niên đều nép sang hai bên nhường cho hai người một con đường.
“ Chờ một chút”. Lâm Phong ra hiệu cho Trường Khánh dừng lại trước mặt Trấn Thành.
“ Thật may quá, vừa đúng hơn ngươi một cấp đãi ngộ”. Lâm phong nở một nụ cười đầy đắc ý.
Trấn thành vốn rất tự tin vào năng lực của mình nhưng lúc này hắn lại tỏ ra lúng túng trước sự chấp vấn của Lâm Phong: Ta…ta….
“ Ta cũng không cần lời xin lỗi của ngươi, chỉ mong ngươi sau này sẽ cẩn trọng hơn trong lời nói của mình”. Lâm Phong vừa nói vừa xoay người rời khỏi để mặc Trấn Thành vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó.
Buổi thí luyện thực chiến sau đó rất nhanh lại tiếp tục, có thành tích của Lâm Phong làm nguồn khích lệ các thiếu niên khác đều có biểu hiện rất tốt đặc biệt là Hứa Hồng Đạt. Trong phần thi của mình, Hứa Hồng Đạt hoàn toàn không hề yếu thế trước Giang Nam thậm chí đôi lúc còn chiếm thế thượng phong kết cục Giang nam buộc phải tăng thực lực lên đến Khuếch mạch đỉnh phong mới giành được chiến thắng nhận được đãi ngộ cuối cùng cấp 1, Hứa Hồng Đạt trở thành người thứ 3 có thể nhận được mức đãi ngộ cấp 1 sau khi kết thúc phần thí luyện nhập môn của Khai Sơn phái 200 năm qua.
“ Theo ngươi thấy, Lâm phong có mấy phần cơ hội để giành chiến thắng”, một thiếu niên cảm thấy tò mò.
“ Rất khó, Trấn Thành được hưởng đãi ngộ cấp 5 trong khi Lâm Phong ở phần thi thứ nhất chỉ nhận được đãi ngộ cấp 7, muốn chiến thắng hắn phải lấy được đánh giá đỉnh cấp, ngươi nghĩ hắn có thể hay sao?” - một thiếu niên khác tiếp lời.
“ Ta thấy cũng chưa hẳn là không có cơ hội, ngươi nhìn xem biểu hiện của Lâm Phong không phải hắn ta vẫn đang rất bình tĩnh đó sao. Nhất định đã có cách đối phó” - Mao Trạch Tây tuy rằng ngoài miệng tỏ ra tin tưởng Lâm Phong nhưng thực chất trong lòng lại cho rằng kết quả đã định, đã vô phương chiến thắng trong cuộc cá cược này.
Lâm Phong tiến đến sàn đấu sau đó cúi người hành lễ với Giang Nam: “ Mong trưởng lão chỉ giáo”.
Giang Nam cũng chấp tay hành lễ với Lâm Phong: “ Ngươi chính là đệ tử của Trường Khánh sư thúc nên chỉ cần gọi ta một tiếng sư huynh là được, tuy nhiên ta cũng sẽ không vì chút quan hệ này mà nương tay nên ngươi hãy chuẩn bị sẳn sàng đi ”.
Lâm phong trong lòng cũng đang không ngừng suy tính, hắn ta biết người giám sát này nhất định sẽ không có ý nhường nhịn nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp khác mà thôi.
“ Xin hỏi Giang sư huynh nếu như ta chưa ra đòn thì vẫn chưa tính là bắt đầu khảo thí đúng hay không ”.
“ Tất nhiên là không tính” - Giang Nam quả quyết. “ Tuy nhiên nếu ngươi cứ chần chờ không tham gia khảo thí thì sau một chung trà ta sẽ tống khứ ngươi khỏi sân thí luyện để nhường chổ cho người khác, kết quả thí luyện sẽ được đánh giá là đãi ngộ cấp 7”.
“ Cảm ơn Giang sư huynh đã cho biết ta nhất định sẽ chú ý” - Lâm Phong nói xong cũng không chần chờ mà ngay lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu nhưng hắn cũng chẳng vội vàng tấn công mà đang tiến vào trạng thái xúc thế. Tiên thiên chân khí từ não hải thế như thác lũ nhanh chóng theo các đường kinh mạch đổ xô tiến về rồi hội tụ tại cánh tay phải. Cánh tay phải của hắn lúc này được phủ lên một màu xanh trông rất quỷ dị, nó bắt đầu từ nắm tay dần kéo dài lên cổ tay rồi đến khuỷu tay và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại
“ Là Thốn quyền sao, tên tiểu tử này đúng là rất thông minh, để khắc phục được nhược điểm của Thốn quyền là thời gian vận công kéo dài hắn đã cố tình gài ta vào thế khó nhưng để xem ngươi làm sao khắc phục được yếu điểm chết người của Thốn quyền” - Giang Nam âm thầm đánh giá.
Thốn quyền vốn là một chiêu thức bất nhập lưu, chỉ dành cho những người tán tu không môn không phái, nó được xem là gân gà trong giới tu luyện vì nó có hai yếu điểm lớn. Thứ nhất thời gian vận khí quá dài và không được gián đoạn trong khoảng thời gian vận khí lại không thể sử dụng tiên thiên chân khí như vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chổ chết mặc cho người ta chà đạp. Yếu điểm thứ hai và cũng là yếu điểm chết người nhất của Thốn quyền chính là phạm vi sát thương quá hẹp, chỉ cần một cái lách người tránh né đối thủ hoàn toàn có thể vô hiệu hóa đòn tấn công này, chiêu thức này chỉ có thể phát huy ưu thế của nó trong tình trạng đánh lén bất ngờ mà thôi còn trong một cuộc đấu công khai như thế này lại không đáng lo chút nào.
“ Nè ngươi còn định đứng đó tới khi nào chứ hả” Trấn thành cảm thấy khó chịu khi Lâm phong vẫn cứ mãi đứng một chổ không hề động đậy.
“ Thời gian một chung trà sắp kết thúc, nếu ngươi còn không chịu ra đòn tức là phạm quy, ngươi sẽ bị đánh giá ưu đãi cấp độ 7”, Giang Nam lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Phong khẻ nhếch mày, hắn vẫn đang chú tâm hết sức vào chiêu thức của mình, cánh tay hắn toàn bộ đã biến thành màu xanh. Tiên thiên chân khí cũng đã bị rút cạn nhưng hắn chưa có ý định dừng lại.
“ Mau tụ lại cho ta” Lâm phong ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, không ai có thể thấy khuôn mặt hắn như thế nào đằng sau cái mặt nạ bằng sắt ấy, mọi người chỉ thấy cả cơ thể hắn đang run lên bần bật, màu xanh từ trên cánh tay đang co rút lại bằng một tốc độ rất nhanh, toàn bộ tiên thiên chân khí đang được nén lại vào nắm tay.
“ Hắn ta điên rồi, dám nén toàn bộ chân khí vào nắm tay không sợ nó nổ tung hay sao” Một thiếu niên cảm thấy sợ hải trước sự điên cuồng của Lâm phong, hắn ta không dám đối diện với cảnh tượng này nên quay mặt đi nơi khác.
Nắm tay của Lâm Phong nhanh chóng phồng to lên, màu xanh trên nắm tay ngày càng đậm đặc có một ít đã chuyển sang màu đen.
“ Nếu 5 giây nữa ngươi vẫn chưa ra tay là đã qua thời gian quy định được xem như phạm quy. Một..”, Giang Nam cũng hoàn toàn bất ngờ với sự điên cuồng của Lâm Phong, theo hắn thấy cánh tay kia của Lâm Phong sắp đến giới hạn chịu đựng nếu cứ để mặc hắn ta tiếp tục kéo dài thì nhất định sẽ dẫn đến rối loạn chân khí lâm vào cảnh tay hủy, người vong nên trong vòng 5 giây nữa hắn nhất định sẽ ra tay ngăn cản.
Hai…, Giang Nam tiếp tục đếm.
Ba….
Bốn….
Giang Nam vừa định ra tay ngăn cản thì Lâm Phong bất ngờ hành động, hắn ta tiến thẳng về phía Giang Nam bằng tốc độ rất nhanh rồi tung ra một cú đấm thẳng vào ngực đối thủ.
Giang Nam có chút giật mình nhưng chút chiêu trò này, lại thế nào làm khó được hắn, mũi chân hắn đạp nhẹ xuống sàn đẩy cơ thể khẽ chếch về bên phải thoát khỏi tầm đánh của Lâm Phong. Trên môi hắn vẫn treo một nụ cười đầy đắc ý vì hắn ta biết sau khi tung một chiêu này Lâm Phong sẽ cũng như đèn cạn dầu mà thôi, nhưng khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên cứng đờ vì hình như hắn đã bỏ qua một chi tiết gì đó, dường như khi nãy Lâm Phong đã đánh hắn bằng tay trái.
“ Nguy rồi…” Giang Nam biết rằng mình đã trúng kế rồi sát chiêu thực sự vẫn còn nằm ở phía sau, từ phía sau một đòn Thốn Quyền cải tiến của Lâm Phong với khí thế không chết không thôi đang giáng thẳng xuống lưng hắn, lúc này muốn né tránh xem ra đã trễ.
“ Thuẩn Hóa Thạch Bì” , Giang Nam nhanh chóng vận chuyển Tiên thiên chân khí tạo thành một lớp thạch thuẩn che phủ phần lưng của mình.
Bang….. âm thanh va chạm vang lên, bụi mù che phủ đi tầm nhìn của mọi người. Sau một thoáng trên sân đấu trở nên rõ ràng hơn, Giang Nam vẫn đứng vững ở giữa sân đấu còn Lâm Phong đã đổ gục trên sàn đấu.
“ Chỉ trách ta đã quá xem thường đối thủ mà thôi”, Giang Nam khẻ thở dài rồi dõng dạc tuyên bố: “ Lâm Phong hoàn thành thí luyện, được hưởng đãi ngộ cấp 1, đãi ngộ cuối cùng cấp 4”.
“ Hắn ta thật sự đã làm được” Mao Trạch Tây cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Ánh mắt của tất cả thiếu niên trên sân thí luyện đều nhìn về phía sân Thí luyện mà không nói nên lời.
Trường Khánh lúc này đã xuất hiện trên sàn thí luyện, đỡ Lâm Phong đứng dậy.
“ Sư phụ, ta đã làm được. Ta không làm ngài mất mặt chứ.”
“ Xem như đạt yêu cầu” Trường Khánh tỏ ra rất thờ ơ nhưng thực chất trong lòng hắn lại cảm thấy rất tự hào về Lâm Phong.
“ Đa tạ Giang sư huynh đã hạ thủ lưu tình” Lâm Phong cố gắng gượng người tới trước hành lễ với Giang Nam.
“ Tất cả là do năng lực của ngươi mà thôi” Giang Nam khẽ lắc đầu.
Vì tình trạng sức khỏe của Lâm Phong đã suy kiệt nên Trường Khánh quyết định đưa hắn trở lại Độc đường tĩnh dưỡng, trên đường đi các thiếu niên đều nép sang hai bên nhường cho hai người một con đường.
“ Chờ một chút”. Lâm Phong ra hiệu cho Trường Khánh dừng lại trước mặt Trấn Thành.
“ Thật may quá, vừa đúng hơn ngươi một cấp đãi ngộ”. Lâm phong nở một nụ cười đầy đắc ý.
Trấn thành vốn rất tự tin vào năng lực của mình nhưng lúc này hắn lại tỏ ra lúng túng trước sự chấp vấn của Lâm Phong: Ta…ta….
“ Ta cũng không cần lời xin lỗi của ngươi, chỉ mong ngươi sau này sẽ cẩn trọng hơn trong lời nói của mình”. Lâm Phong vừa nói vừa xoay người rời khỏi để mặc Trấn Thành vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó.
Buổi thí luyện thực chiến sau đó rất nhanh lại tiếp tục, có thành tích của Lâm Phong làm nguồn khích lệ các thiếu niên khác đều có biểu hiện rất tốt đặc biệt là Hứa Hồng Đạt. Trong phần thi của mình, Hứa Hồng Đạt hoàn toàn không hề yếu thế trước Giang Nam thậm chí đôi lúc còn chiếm thế thượng phong kết cục Giang nam buộc phải tăng thực lực lên đến Khuếch mạch đỉnh phong mới giành được chiến thắng nhận được đãi ngộ cuối cùng cấp 1, Hứa Hồng Đạt trở thành người thứ 3 có thể nhận được mức đãi ngộ cấp 1 sau khi kết thúc phần thí luyện nhập môn của Khai Sơn phái 200 năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.