Chương 48: Thiên phú đỉnh cấp
Độc Hành Giả
19/12/2019
“ Ngươi có lẽ đã đắc ý hơi sớm, khởi điểm càng thấp càng có tính
khiêu chiến, trong vòng một năm hắn nhất định sẽ khiến ngươi nhìn bằng
con mắt khác”. Trường Khánh nói như chém đinh chặt sắt vô cùng dứt khoát thế nhưng những trưởng lão khác lại không cho là đúng, bọn họ cho rằng
Trường Khánh chỉ đang cố chống chế mà thôi.
“ Nếu hắn ta có thể tham gia thí luyện đệ tử trung tâm một năm sau, Hải Triều ta nhất định sẽ tặng hắn một phần đại lễ”.
“ Quân tử nhất ngôn, Vậy tại hạ chờ nhận đại lễ của trưởng lão rồi”. Trường Khánh vẫn chưa kịp đáp trả thì Lâm Phong đã nhanh chóng cướp lời.
“ Thật là ngông cuồng” - toàn bộ mọi người có mặt trong hội trường đều tỏ ra xem thường trước thái độ tự tin thái quá của Lâm phong.
“ Ta xem ngươi có khả năng đó hay không”. Hải Triều nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt vô cùng xem thường rồi nhanh chóng rời khỏi, những người tham gia thí luyện vẫn chưa xứng để hắn đặt vào mắt, còn nhân tố bí ẩn Lâm Phong hắn ta cho rằng mình đã nhìn thấu toàn bộ, cục diện của cuộc đại tái đệ tử trung tâm một năm sau sẽ không có sự thay đổi nào, hắn cũng không nhất thiết ở lại làm gì nữa.
“ Các vị ở lại mạnh khỏe, ta còn có việc không tiện phụng bồi”, Hải triều nói xong liền nhanh chóng rời khỏi. Các trưởng lão nhìn nhau rồi không ai bảo ai đều tiếp bước Hải Triều chỉ riêng Hoàng Quân vẫn còn nán lại, đối với hắn thì thực lực cũng chưa đánh giá hết tiềm năng của một người, ít nhất phải xem hắn có thiên phú về thuộc tính tiên thiên chân khí hay không cũng chưa muộn.
Sau phần thí luyện của Lâm Phong những thí sinh khác cũng bắt đầu phần thi của mình, có kinh nghiệm của người đầu tiên nên bọn họ đều tỏ ra rất thật thà không để phát sinh bất kỳ một tình huống phạm quy nào. Nếu lúc đầu những người này ai cũng tỏ ra xem thường Lâm Phong thì sau khi chính mình thực hiện thí luyện bọn họ mới hiểu được mình thật sự đang nằm ở đâu.
Lý Hiển Linh, 16 tuổi, Luyện tạng trung kỳ, loại.
Mao Trạch Tây, 15 tuổi, Luyện tạng đỉnh phong, hợp cách, đãi ngộ cấp 6.
Triệu Văn Trác, 16 tuổi, Luyện khí sơ kỳ, miễn cưởng hợp cách, đãi ngộ cấp 7.
Thành Long, 17 tuổi, Luyện tạng đỉnh phong, loại.
Loại
Loại
Loại
Loại
Loại…...
Miễn cưởng hợp cách
Hơn một nghìn người thí luyện vậy mà số người được đánh giá hợp cách và miễn cưởng hợp cách còn chưa đến 10 người, bất cứ ai đến tham gia thí luyện mà không nghĩ mình là thiên tài nhưng đến hôm nay bọn họ mới biết khoảng cách để mình được đánh giá là thiên tài trong những bang phái này là xa vời như thế nào, tuy còn nhiều nuối tiếc nhưng cơ hội chỉ có một lần nếu đã không hợp cách thì chỉ đành lẳng lặng trở về.
Sân thí luyện vốn không có một chổ trống nhưng bây giờ lại trở nên thưa thớt, Lâm Phong cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nếu như hắn không gặp được may mắn hơn người, đã từng trải qua cơ duyên chết đi sống lại tuyệt đối không có khả năng gia nhập Khai Sơn Phái, ngay cả tư cách tham gia thí luyện chắc hẳn cũng không có.
Không khí của buổi thí luyện vốn đang trầm lắng thì bất ngờ nổi lên một hồi xôn xao.
Trấn Thành, 16 tuổi, Luyện khí hậu kỳ, đánh giá ưu tú, được hưởng mức đãi ngộ cấp 3.
“Cái gì kia”- không biết là thiếu niên nào không giữ được bình tĩnh hét lớn lên, mồm chử O, mắt chữ A.
Lâm Phong cũng rất ngạc nhiên nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn việc xuất hiện một thiếu niên thiên tài cũng là chuyện hết sức bình thường.
“ Tư chất ưu tú, cũng không tệ”- Hoàng Quân chỉ đưa ra một đánh giá khá hời hợt, Trường Khánh lại tỏ ra rất thờ ơ xem ra một người được đánh giá là ưu tú cũng không quá hiếm gặp.
“ Thật ngưỡng mộ quá, có thể cho tại hạ làm quen được không”- Mao Trạch Tây bày ra vẻ mặt thân thiện khẽ chào Trấn Thành. Trấn Thành không hề bận tâm gì đến thái độ của Mao Trạch Tây, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, thái độ này không khác gì một cái tát đánh thẳng vào mặt của hắn khiến hắn tức đến đỏ mặt nhưng không thể làm gì.
Khi mọi người vẫn còn đang xôn xao, có một thiếu niên lặng lẽ tiến lên đài thí luyện rồi nhẹ nhàng không một chút vội vàng đấm thẳng vào vật thể trắc thí.
Boo..oo..ong, âm thanh trầm bổng vang lên như đánh thức mọi người khỏi cơn mê ngủ, rồi âm thanh máy móc chậm rãi vang lên “Khuếch mạch trung kỳ”.
Nếu như biểu hiện của Trấn Thành khiến mọi người ngạc nhiên thì biểu hiện của thiếu niên này lại làm cho mọi người kinh sợ, choáng váng ngay cả Hoàng Quân vốn biểu hiện lãnh đạm thì lúc này trong ánh mắt lại như bắn ra những tia lửa, thiếu niên này nhìn sao cũng không quá 16 tuổi nhưng thực lực đã đạt đến Khuếch mạch trung kỳ, điều này nói rằng hắn ta chắc chắn sẽ tiến vào Chân linh kỳ, Khai Sơn Phái sẽ lại xuất hiện một tuyệt đỉnh thiên tài, một cường giả chính hiệu, nếu nhận được hắn làm đệ tử tức là sẽ có một trợ lực sau này trên con đường danh vọng. Hải Triều ơi Hải Triều ! Xem như ngươi đã đánh mất một cơ hội quý giá, ta có lẽ cần phải cảm ơn Trường Khánh, nhờ hắn khiêu khích mà Hải Triều mới nhanh chóng rời khỏi như vậy.
Người được phân công giám sát thí luyện lúc này cũng đã hoàn toàn bối rối, trong cuộc đời hắn từng gặp qua nhiều người được xưng tụng là thiên tài nhưng đứng trước mặt tên nhóc này có lẽ đều sẽ cảm thấy hổ thẹn.
“Hứa Hồng Đạt, 15 tuổi, Khuếch mạch trung kỳ, thiên phú đỉnh cấp, hưởng đãi ngộ cấp 1” - người giám sát mặc dù đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình nhưng vẫn có thể thấy được sự khẩn trương trong lời nói.
Thiên phú đỉnh cấp, các thiếu niên tham gia thí luyện thật sự bị đả kích rồi, một Trấn Thành có thể khiến họ cảm thấy đố kị nhưng với Hồng Đạt chỉ có sự kính sợ mà thôi, cả quảng trường bất ngờ lại lâm vào tĩnh mịch đến lạ thường.
“ Hứa Hồng Đạt, ngươi có chịu nhận ta là sư phụ hay không? ”. Tiếng nói của Hồng Quân trưởng lão vẫn còn vang vọng nhưng ông ta đã xuất hiện ngay trước mặt của Hồng Đạt, dáng vẽ tiên phong đạo cốt, không hề gây ra một chút áp lực nào ngược lại còn tạo cho người xung quanh cảm giác gần gũi, muốn thân cận.
Hứa Hồng Đạt mặt đối mặt với Hồng Quân, hắn chẳng ngại ngần đối diện với ánh mắt của đối phương rồi dùng một điệu bộ không nhanh không chậm khẽ hành lễ: “Không biết vị cao nhân này là? ”
“ Ta chính là Tam trưởng lão của Khai Sơn Phái, Đường chủ Đan đường, không biết như vậy đã làm hài lòng tiểu hữu hay chưa?”, Hồng Quân vừa nói vừa âm thầm đánh giá Hồng Đạt, càng quan sát hắn lại càng vừa ý tên tiểu tử này.
“ Thật xin lỗi, ta không có hứng thú với việc luyện đan”, Hồng Đạt nói rồi liền quay lưng rời khỏi một cách dứt khoát.
Hồng Quân trưởng lão hoàn toàn bất ngờ với thái độ của Hồng Đạt. Hằn - một Đường chủ phá lệ thu nhận một đệ tử mới nhập môn, đây có thể xem như là một vinh hạnh vô cùng lớn ấy vậy mà hắn ta lại bị từ chối một cách dứt khoát đến như vậy. Hồng Quân vốn vẫn còn nhiều chiêu trò khác có thể câu dẫn tiểu hài tử này nhưng với điều kiện là tiểu tử này phải chịu nghe hắn nói hết, lúc này hắn chẳng cách nào mở miệng nói thêm điều gì, chẳng lẽ lại vứt hết mặt mũi đi năn nỉ ỉ ôi một đứa nhóc hay sao.
“ Người luyện đan cũng có đặc biệt của người luyện đan, nếu tiểu hữu thay đổi suy nghĩ tùy thời có thể đến Đan đường tìm ta”. Hồng Quân một lần nữa dùng phương pháp không ai biết nhanh chóng rời khỏi chỉ để lại tiếng nói vang vọng trong không trung mà thôi.
“ Ta nhất định sẽ ghi nhớ”. Hồng Đạt khẽ hành lễ rồi lặng lẽ trở về vị trí của mình thật khéo là vị trí của hắn lại rất gần vị trí của Lâm Phong
“ Thật ngại quá, nếu có thể ta rất muốn gọi ngươi một tiếng sư huynh”. Hồng Đạt chỉ buông ra một câu nói vu vơ nhưng vô tình khiến Lâm Phong trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Từ lúc nào một người được đánh giá miễn cưởng hợp cách có thể trở thành sư huynh của một thiên tài, điều này khiến mọi người nghi hoặc chỉ có Trường Khánh là tỏ ra có chút suy tư, một thiên tài khó tìm nhưng tâm tình lại có chút kiêu ngạo xem ra phải trải qua rèn dũa mới có thể trưởng thành.
Cuộc thí luyện sau đó lại được tiếp tục, số người được đánh giá hợp cách ít đến lạ thường, cũng chẳng còn ai có thể so sánh được với phong quang của tên yêu nghiệt Hứa Hồng Đạt, đến cuối cùng hơn một ngàn thiếu niên chỉ còn lại vẻn vẹn 16 người được đánh giá hợp cách tiếp tục trắc nghiệm thuộc tính.
Thuộc tính của một tu luyện giả chia làm nhiều loại trong đó bao gồm các hệ thuộc ngũ hành: kim, mộc, thổ, thủy, hỏa và các hệ ngoài ngũ hành như: phong, vũ, lôi, điện, quang minh, hắc ám, các yếu tố biến dị như: băng, nham thạch hoặc các yếu tố đặc thù như không gian, thời gian và còn rất nhiều loại thuộc tính khác. Mỗi thuộc tính lại được chia thành sáu cấp độ là phế phẩm, bình thường, ưu tú, thuần khiết, siêu việt và bản nguyên. Phẩm chất của thuộc tính tu luyện là bẩm sinh rất khó để có thể thay đổi được trừ khi có thiên tài địa bảo phù hợp với thuộc tính của bản thân mới có hi vọng cải thiện, phẩm chất thuộc tính tuy không quyết định đến tốc độ tu luyện nhưng lại quyết định năng lực bộc phát của người tu luyện, nếu ngươi sở hữu một thuộc tính thuần khiết thì trong cùng một cấp độ ngươi có thể dễ dàng đè ép một tên chỉ có phẩm chất bình thường, thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến.
“ Nếu hắn ta có thể tham gia thí luyện đệ tử trung tâm một năm sau, Hải Triều ta nhất định sẽ tặng hắn một phần đại lễ”.
“ Quân tử nhất ngôn, Vậy tại hạ chờ nhận đại lễ của trưởng lão rồi”. Trường Khánh vẫn chưa kịp đáp trả thì Lâm Phong đã nhanh chóng cướp lời.
“ Thật là ngông cuồng” - toàn bộ mọi người có mặt trong hội trường đều tỏ ra xem thường trước thái độ tự tin thái quá của Lâm phong.
“ Ta xem ngươi có khả năng đó hay không”. Hải Triều nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt vô cùng xem thường rồi nhanh chóng rời khỏi, những người tham gia thí luyện vẫn chưa xứng để hắn đặt vào mắt, còn nhân tố bí ẩn Lâm Phong hắn ta cho rằng mình đã nhìn thấu toàn bộ, cục diện của cuộc đại tái đệ tử trung tâm một năm sau sẽ không có sự thay đổi nào, hắn cũng không nhất thiết ở lại làm gì nữa.
“ Các vị ở lại mạnh khỏe, ta còn có việc không tiện phụng bồi”, Hải triều nói xong liền nhanh chóng rời khỏi. Các trưởng lão nhìn nhau rồi không ai bảo ai đều tiếp bước Hải Triều chỉ riêng Hoàng Quân vẫn còn nán lại, đối với hắn thì thực lực cũng chưa đánh giá hết tiềm năng của một người, ít nhất phải xem hắn có thiên phú về thuộc tính tiên thiên chân khí hay không cũng chưa muộn.
Sau phần thí luyện của Lâm Phong những thí sinh khác cũng bắt đầu phần thi của mình, có kinh nghiệm của người đầu tiên nên bọn họ đều tỏ ra rất thật thà không để phát sinh bất kỳ một tình huống phạm quy nào. Nếu lúc đầu những người này ai cũng tỏ ra xem thường Lâm Phong thì sau khi chính mình thực hiện thí luyện bọn họ mới hiểu được mình thật sự đang nằm ở đâu.
Lý Hiển Linh, 16 tuổi, Luyện tạng trung kỳ, loại.
Mao Trạch Tây, 15 tuổi, Luyện tạng đỉnh phong, hợp cách, đãi ngộ cấp 6.
Triệu Văn Trác, 16 tuổi, Luyện khí sơ kỳ, miễn cưởng hợp cách, đãi ngộ cấp 7.
Thành Long, 17 tuổi, Luyện tạng đỉnh phong, loại.
Loại
Loại
Loại
Loại
Loại…...
Miễn cưởng hợp cách
Hơn một nghìn người thí luyện vậy mà số người được đánh giá hợp cách và miễn cưởng hợp cách còn chưa đến 10 người, bất cứ ai đến tham gia thí luyện mà không nghĩ mình là thiên tài nhưng đến hôm nay bọn họ mới biết khoảng cách để mình được đánh giá là thiên tài trong những bang phái này là xa vời như thế nào, tuy còn nhiều nuối tiếc nhưng cơ hội chỉ có một lần nếu đã không hợp cách thì chỉ đành lẳng lặng trở về.
Sân thí luyện vốn không có một chổ trống nhưng bây giờ lại trở nên thưa thớt, Lâm Phong cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nếu như hắn không gặp được may mắn hơn người, đã từng trải qua cơ duyên chết đi sống lại tuyệt đối không có khả năng gia nhập Khai Sơn Phái, ngay cả tư cách tham gia thí luyện chắc hẳn cũng không có.
Không khí của buổi thí luyện vốn đang trầm lắng thì bất ngờ nổi lên một hồi xôn xao.
Trấn Thành, 16 tuổi, Luyện khí hậu kỳ, đánh giá ưu tú, được hưởng mức đãi ngộ cấp 3.
“Cái gì kia”- không biết là thiếu niên nào không giữ được bình tĩnh hét lớn lên, mồm chử O, mắt chữ A.
Lâm Phong cũng rất ngạc nhiên nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn việc xuất hiện một thiếu niên thiên tài cũng là chuyện hết sức bình thường.
“ Tư chất ưu tú, cũng không tệ”- Hoàng Quân chỉ đưa ra một đánh giá khá hời hợt, Trường Khánh lại tỏ ra rất thờ ơ xem ra một người được đánh giá là ưu tú cũng không quá hiếm gặp.
“ Thật ngưỡng mộ quá, có thể cho tại hạ làm quen được không”- Mao Trạch Tây bày ra vẻ mặt thân thiện khẽ chào Trấn Thành. Trấn Thành không hề bận tâm gì đến thái độ của Mao Trạch Tây, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, thái độ này không khác gì một cái tát đánh thẳng vào mặt của hắn khiến hắn tức đến đỏ mặt nhưng không thể làm gì.
Khi mọi người vẫn còn đang xôn xao, có một thiếu niên lặng lẽ tiến lên đài thí luyện rồi nhẹ nhàng không một chút vội vàng đấm thẳng vào vật thể trắc thí.
Boo..oo..ong, âm thanh trầm bổng vang lên như đánh thức mọi người khỏi cơn mê ngủ, rồi âm thanh máy móc chậm rãi vang lên “Khuếch mạch trung kỳ”.
Nếu như biểu hiện của Trấn Thành khiến mọi người ngạc nhiên thì biểu hiện của thiếu niên này lại làm cho mọi người kinh sợ, choáng váng ngay cả Hoàng Quân vốn biểu hiện lãnh đạm thì lúc này trong ánh mắt lại như bắn ra những tia lửa, thiếu niên này nhìn sao cũng không quá 16 tuổi nhưng thực lực đã đạt đến Khuếch mạch trung kỳ, điều này nói rằng hắn ta chắc chắn sẽ tiến vào Chân linh kỳ, Khai Sơn Phái sẽ lại xuất hiện một tuyệt đỉnh thiên tài, một cường giả chính hiệu, nếu nhận được hắn làm đệ tử tức là sẽ có một trợ lực sau này trên con đường danh vọng. Hải Triều ơi Hải Triều ! Xem như ngươi đã đánh mất một cơ hội quý giá, ta có lẽ cần phải cảm ơn Trường Khánh, nhờ hắn khiêu khích mà Hải Triều mới nhanh chóng rời khỏi như vậy.
Người được phân công giám sát thí luyện lúc này cũng đã hoàn toàn bối rối, trong cuộc đời hắn từng gặp qua nhiều người được xưng tụng là thiên tài nhưng đứng trước mặt tên nhóc này có lẽ đều sẽ cảm thấy hổ thẹn.
“Hứa Hồng Đạt, 15 tuổi, Khuếch mạch trung kỳ, thiên phú đỉnh cấp, hưởng đãi ngộ cấp 1” - người giám sát mặc dù đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình nhưng vẫn có thể thấy được sự khẩn trương trong lời nói.
Thiên phú đỉnh cấp, các thiếu niên tham gia thí luyện thật sự bị đả kích rồi, một Trấn Thành có thể khiến họ cảm thấy đố kị nhưng với Hồng Đạt chỉ có sự kính sợ mà thôi, cả quảng trường bất ngờ lại lâm vào tĩnh mịch đến lạ thường.
“ Hứa Hồng Đạt, ngươi có chịu nhận ta là sư phụ hay không? ”. Tiếng nói của Hồng Quân trưởng lão vẫn còn vang vọng nhưng ông ta đã xuất hiện ngay trước mặt của Hồng Đạt, dáng vẽ tiên phong đạo cốt, không hề gây ra một chút áp lực nào ngược lại còn tạo cho người xung quanh cảm giác gần gũi, muốn thân cận.
Hứa Hồng Đạt mặt đối mặt với Hồng Quân, hắn chẳng ngại ngần đối diện với ánh mắt của đối phương rồi dùng một điệu bộ không nhanh không chậm khẽ hành lễ: “Không biết vị cao nhân này là? ”
“ Ta chính là Tam trưởng lão của Khai Sơn Phái, Đường chủ Đan đường, không biết như vậy đã làm hài lòng tiểu hữu hay chưa?”, Hồng Quân vừa nói vừa âm thầm đánh giá Hồng Đạt, càng quan sát hắn lại càng vừa ý tên tiểu tử này.
“ Thật xin lỗi, ta không có hứng thú với việc luyện đan”, Hồng Đạt nói rồi liền quay lưng rời khỏi một cách dứt khoát.
Hồng Quân trưởng lão hoàn toàn bất ngờ với thái độ của Hồng Đạt. Hằn - một Đường chủ phá lệ thu nhận một đệ tử mới nhập môn, đây có thể xem như là một vinh hạnh vô cùng lớn ấy vậy mà hắn ta lại bị từ chối một cách dứt khoát đến như vậy. Hồng Quân vốn vẫn còn nhiều chiêu trò khác có thể câu dẫn tiểu hài tử này nhưng với điều kiện là tiểu tử này phải chịu nghe hắn nói hết, lúc này hắn chẳng cách nào mở miệng nói thêm điều gì, chẳng lẽ lại vứt hết mặt mũi đi năn nỉ ỉ ôi một đứa nhóc hay sao.
“ Người luyện đan cũng có đặc biệt của người luyện đan, nếu tiểu hữu thay đổi suy nghĩ tùy thời có thể đến Đan đường tìm ta”. Hồng Quân một lần nữa dùng phương pháp không ai biết nhanh chóng rời khỏi chỉ để lại tiếng nói vang vọng trong không trung mà thôi.
“ Ta nhất định sẽ ghi nhớ”. Hồng Đạt khẽ hành lễ rồi lặng lẽ trở về vị trí của mình thật khéo là vị trí của hắn lại rất gần vị trí của Lâm Phong
“ Thật ngại quá, nếu có thể ta rất muốn gọi ngươi một tiếng sư huynh”. Hồng Đạt chỉ buông ra một câu nói vu vơ nhưng vô tình khiến Lâm Phong trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Từ lúc nào một người được đánh giá miễn cưởng hợp cách có thể trở thành sư huynh của một thiên tài, điều này khiến mọi người nghi hoặc chỉ có Trường Khánh là tỏ ra có chút suy tư, một thiên tài khó tìm nhưng tâm tình lại có chút kiêu ngạo xem ra phải trải qua rèn dũa mới có thể trưởng thành.
Cuộc thí luyện sau đó lại được tiếp tục, số người được đánh giá hợp cách ít đến lạ thường, cũng chẳng còn ai có thể so sánh được với phong quang của tên yêu nghiệt Hứa Hồng Đạt, đến cuối cùng hơn một ngàn thiếu niên chỉ còn lại vẻn vẹn 16 người được đánh giá hợp cách tiếp tục trắc nghiệm thuộc tính.
Thuộc tính của một tu luyện giả chia làm nhiều loại trong đó bao gồm các hệ thuộc ngũ hành: kim, mộc, thổ, thủy, hỏa và các hệ ngoài ngũ hành như: phong, vũ, lôi, điện, quang minh, hắc ám, các yếu tố biến dị như: băng, nham thạch hoặc các yếu tố đặc thù như không gian, thời gian và còn rất nhiều loại thuộc tính khác. Mỗi thuộc tính lại được chia thành sáu cấp độ là phế phẩm, bình thường, ưu tú, thuần khiết, siêu việt và bản nguyên. Phẩm chất của thuộc tính tu luyện là bẩm sinh rất khó để có thể thay đổi được trừ khi có thiên tài địa bảo phù hợp với thuộc tính của bản thân mới có hi vọng cải thiện, phẩm chất thuộc tính tuy không quyết định đến tốc độ tu luyện nhưng lại quyết định năng lực bộc phát của người tu luyện, nếu ngươi sở hữu một thuộc tính thuần khiết thì trong cùng một cấp độ ngươi có thể dễ dàng đè ép một tên chỉ có phẩm chất bình thường, thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.