Chương 42: ÂM MƯU
Vũ Thiên Vân
31/07/2024
[ Vũ Gia, Vương Đô, An Quốc ]
[ Trong Sảnh mẹ con Mạc Thị khóc vang hết cả lên, Vũ Túc vừa về thấy vậy chạy vào trong xem xét tình hình]
Vú Túc: Đây..đây là có chuyện gì đây?
[ Thấy Vũ Túc về hai mẹ con Mạc Thị liền khóc lớn hơn, nằm đòi sống đòi chết Vũ Túc thấy thế liền đỡ hai mẹ con Mạc Thị dậy hỏi chuyện ] 2)
Mạc Ánh Hồng: Ta khổ quá mà, ây da, trời ơi huhu, con gái của chồng đánh mẹ và em gái của nó kìa trời ơiiii, ông trời ơii huhu ta không muốn sống nữa.
Vũ Thanh Liên: Mẹ à huhu, cha à tỷ tỷ thật quá đáng, đánh con thì thôi đi còn...còn đánh cả mẹ con đó là bất hiếu ah huhu.
Vũ Túc: lý nào lại thế chứ, nó thật to gan mà, là ta đã quá sơ ý để mắc bẫy của nó. hừ, đúng là không ra gì mà, dám dối trên gạc dưới con nha đầu đó ta nhất định sẽ tìm cách trừng trị nó một phen.
[ Vũ Túc đỡ Mạc Ánh Hồng và Vũ Thanh Liên đứng dậy ]
Vũ Túc : Nào, đứng dậy đi, phu nhân của ta, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng ha.
Mạc Ánh Hồng: huhu, thiếp thân đa tạ lão gia làm chủ, mong lão gia đừng quá làm khó Vân Nhi dù sao con bé cũng còn nhỉ a~, hơn nữa lại còn thân với Vương Gia như vậy chúng ta không động nổi đâu a huhu.
Vũ Túc: nó dám đánh nàng ra nông nổi này mà nàng còn cầu xin cho nó, nàng đúng là một người mẹ tốt mà. Nàng yên tâm ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng. Nàng và Liên Nhi đều bị thương như này rồi, ta đi mời đại phu cho nàng và Liên Nhi, nàng đợi một chút ha.
Mạc Anh Hồng: Dạ, lão gia
[ Vũ Túc chạy đi mời đại phu trong sảnh còn mỗi hai mẹ con Mạc Thị, bà ta ngừng khóc, gương mặt liền trở nên đầy mưu mô. Vũ Thanh Liên đứng dậy mặt khó chịu hỏi]
Vũ Thanh Liên: Mẹ à, chúng ta bị ả Vũ Thiên Vân kia đánh như thế, cả cha bị lừa đi còn biết chúng ta gặp nguy, tại sao phía bên tổ mẫu không có động tĩnh gì thế kia? không lẽ là tổ mẫu không biết hay bị ả Vũ Thiên Vân che mắt ngăn cản rồi ?
Mạc Ánh Hồng: Hừ, Liên Nhi à, không phải là bà ta không biết, mà là bà ta biết mà cố tình làm ngơ.
Vũ Thanh Liên: Làm ngơ sao? tại sao chứ?
Mạc Ánh Hồng: Từ trước tới giờ bà ta ghét ta và con vì ta xuất thân thanh lâu, bà ta rất yêu quý Vũ Thiên Vân vì cô ta là con của Khương Thị. Mà khi xưa Khương Thị là con của gia tộc hiển hách. Cho nên bà ta thiên vị cô ta, coi ta và con như cái gai trong mắt, như đầy tớ trong nhà. Lúc trước thì ta có thể nhịn, nhưng bây giờ ta đã nhịn đủ rồi, Nếu bà ta đã muốn giả mù giả điếc như vậy, thì ta sẽ cho bà ta được như ý nguyện.
Vũ Thanh Liên: Mẹ à, mẹ định làm gì thế?
Mạc Ánh Hồng: Cho bà ta sống không bằng chết..ahahaha.
[ Mạc Ánh Hồng cười gian xảo, gương mặt toác lên một tia sát khí, Vũ Thanh Liên nhìn thấy cũng có vài phần khiếp sợ]
[ CHUYỂN CẢNH]
[ Nam Thanh Vương Phủ, Vương Đô, An Quốc]
[ Hậu Viện Nam Thanh Vương Phủ]
[ Vũ Thiên Vân đang ngồi giặc đồ, xung quanh cô toàn là đồ dơ của tất cả người trong phủ hôm nay, hơn 20 thau đồ, Vũ Thiên Vân vừa dùng cây giặc vừa lèm bèm chửi]
Vũ Thiên Vân: Tên khốn kiếp An Thiếu Kỳ, tên khó ưa, ngươi lại phạt lão nương ta giặc cả đống đồ thúi này, cả đóng thể kia biết chừng nào mới xong đây ah~ số ta khổ quá, người ta xuyên không thì làm đại tiểu thư quyền quý, không thì công chúa, tệ thì cũng được quý nhân giúp đỡ, còn ta thì gặp tên mặt lạnh tanh tính tình sáng nắng chiều mưa như hắn ta, sơ hở làm hắn phật ý thôi có khi hắn lấy luôn cả mạng lúc nào không hay. 39
[ Cô vừa nói tay thì vẫn cứ giặc đồ ]
Vũ Thiên Vân: haiz da~ ngày tháng sao này của ta làm sao mà sống đây a~, ta nhất định phải trở thành người giàu có nhất ở đây, ta sẽ dùng tiền đè chết tên khốn An Thiếu Kỳ hahaha
[ Trong hành lang An Thiếu Kỳ đứng một góc đã nghe hết những gì cô nói, có phần hiểu phần không, nhưng gương mặt hắn không mấy vui vẻ vì bị cô chửi]
Nội tâm An Thiếu Kỳ." Tiểu Hồ Ly này đúng là không biết phép tắc mà, ta xấu
tính khó ưa như cô ta nói hồi nào chứ?"
[ An Thiếu Kỳ định bước ra thì đột nhiên hắn dừng lại nhìn phía cửa Hạ Trác Quân đã đi đến tươi cười chào hỏi Vũ Thiên Vân, An Thiếu Kỳ thấy thế đứng một bên quan sát]
Hạ Trác Quân: Vẫn Nhi cô nương, lâu rồi không gặp!
[ Vũ Thiên Vân ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Trác Quân Đang tươi cười đến gần chỗ cô ]
Vũ Thiên Vân: Sao ngài lại ở đây ?[ Hạ Trác Quân ngồi xuống cạnh cô ]
Hạ Trác Quân: ta đến thăm cô, sẵn tiện dẫn cô đi dạo phố vui chơi, cô đi cùng ta nhé?
[ Vũ Thiên Vân tỏ ra vẻ chán nảnh
Vũ Thiên Vân: Haiz~~ đi không được ngài tự mình đi đi.
Hạ Trác Quân: Vì sao cô không đi?
[ Hạ Trác Quân nhìn đống đồ xung quanh ]
Hạ Trác Quân: Cô bị An Thiếu Kỳ phạt sao?
Vũ Thiên Vân: haiz~ đúng vậy.
[ Trong Sảnh mẹ con Mạc Thị khóc vang hết cả lên, Vũ Túc vừa về thấy vậy chạy vào trong xem xét tình hình]
Vú Túc: Đây..đây là có chuyện gì đây?
[ Thấy Vũ Túc về hai mẹ con Mạc Thị liền khóc lớn hơn, nằm đòi sống đòi chết Vũ Túc thấy thế liền đỡ hai mẹ con Mạc Thị dậy hỏi chuyện ] 2)
Mạc Ánh Hồng: Ta khổ quá mà, ây da, trời ơi huhu, con gái của chồng đánh mẹ và em gái của nó kìa trời ơiiii, ông trời ơii huhu ta không muốn sống nữa.
Vũ Thanh Liên: Mẹ à huhu, cha à tỷ tỷ thật quá đáng, đánh con thì thôi đi còn...còn đánh cả mẹ con đó là bất hiếu ah huhu.
Vũ Túc: lý nào lại thế chứ, nó thật to gan mà, là ta đã quá sơ ý để mắc bẫy của nó. hừ, đúng là không ra gì mà, dám dối trên gạc dưới con nha đầu đó ta nhất định sẽ tìm cách trừng trị nó một phen.
[ Vũ Túc đỡ Mạc Ánh Hồng và Vũ Thanh Liên đứng dậy ]
Vũ Túc : Nào, đứng dậy đi, phu nhân của ta, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng ha.
Mạc Ánh Hồng: huhu, thiếp thân đa tạ lão gia làm chủ, mong lão gia đừng quá làm khó Vân Nhi dù sao con bé cũng còn nhỉ a~, hơn nữa lại còn thân với Vương Gia như vậy chúng ta không động nổi đâu a huhu.
Vũ Túc: nó dám đánh nàng ra nông nổi này mà nàng còn cầu xin cho nó, nàng đúng là một người mẹ tốt mà. Nàng yên tâm ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng. Nàng và Liên Nhi đều bị thương như này rồi, ta đi mời đại phu cho nàng và Liên Nhi, nàng đợi một chút ha.
Mạc Anh Hồng: Dạ, lão gia
[ Vũ Túc chạy đi mời đại phu trong sảnh còn mỗi hai mẹ con Mạc Thị, bà ta ngừng khóc, gương mặt liền trở nên đầy mưu mô. Vũ Thanh Liên đứng dậy mặt khó chịu hỏi]
Vũ Thanh Liên: Mẹ à, chúng ta bị ả Vũ Thiên Vân kia đánh như thế, cả cha bị lừa đi còn biết chúng ta gặp nguy, tại sao phía bên tổ mẫu không có động tĩnh gì thế kia? không lẽ là tổ mẫu không biết hay bị ả Vũ Thiên Vân che mắt ngăn cản rồi ?
Mạc Ánh Hồng: Hừ, Liên Nhi à, không phải là bà ta không biết, mà là bà ta biết mà cố tình làm ngơ.
Vũ Thanh Liên: Làm ngơ sao? tại sao chứ?
Mạc Ánh Hồng: Từ trước tới giờ bà ta ghét ta và con vì ta xuất thân thanh lâu, bà ta rất yêu quý Vũ Thiên Vân vì cô ta là con của Khương Thị. Mà khi xưa Khương Thị là con của gia tộc hiển hách. Cho nên bà ta thiên vị cô ta, coi ta và con như cái gai trong mắt, như đầy tớ trong nhà. Lúc trước thì ta có thể nhịn, nhưng bây giờ ta đã nhịn đủ rồi, Nếu bà ta đã muốn giả mù giả điếc như vậy, thì ta sẽ cho bà ta được như ý nguyện.
Vũ Thanh Liên: Mẹ à, mẹ định làm gì thế?
Mạc Ánh Hồng: Cho bà ta sống không bằng chết..ahahaha.
[ Mạc Ánh Hồng cười gian xảo, gương mặt toác lên một tia sát khí, Vũ Thanh Liên nhìn thấy cũng có vài phần khiếp sợ]
[ CHUYỂN CẢNH]
[ Nam Thanh Vương Phủ, Vương Đô, An Quốc]
[ Hậu Viện Nam Thanh Vương Phủ]
[ Vũ Thiên Vân đang ngồi giặc đồ, xung quanh cô toàn là đồ dơ của tất cả người trong phủ hôm nay, hơn 20 thau đồ, Vũ Thiên Vân vừa dùng cây giặc vừa lèm bèm chửi]
Vũ Thiên Vân: Tên khốn kiếp An Thiếu Kỳ, tên khó ưa, ngươi lại phạt lão nương ta giặc cả đống đồ thúi này, cả đóng thể kia biết chừng nào mới xong đây ah~ số ta khổ quá, người ta xuyên không thì làm đại tiểu thư quyền quý, không thì công chúa, tệ thì cũng được quý nhân giúp đỡ, còn ta thì gặp tên mặt lạnh tanh tính tình sáng nắng chiều mưa như hắn ta, sơ hở làm hắn phật ý thôi có khi hắn lấy luôn cả mạng lúc nào không hay. 39
[ Cô vừa nói tay thì vẫn cứ giặc đồ ]
Vũ Thiên Vân: haiz da~ ngày tháng sao này của ta làm sao mà sống đây a~, ta nhất định phải trở thành người giàu có nhất ở đây, ta sẽ dùng tiền đè chết tên khốn An Thiếu Kỳ hahaha
[ Trong hành lang An Thiếu Kỳ đứng một góc đã nghe hết những gì cô nói, có phần hiểu phần không, nhưng gương mặt hắn không mấy vui vẻ vì bị cô chửi]
Nội tâm An Thiếu Kỳ." Tiểu Hồ Ly này đúng là không biết phép tắc mà, ta xấu
tính khó ưa như cô ta nói hồi nào chứ?"
[ An Thiếu Kỳ định bước ra thì đột nhiên hắn dừng lại nhìn phía cửa Hạ Trác Quân đã đi đến tươi cười chào hỏi Vũ Thiên Vân, An Thiếu Kỳ thấy thế đứng một bên quan sát]
Hạ Trác Quân: Vẫn Nhi cô nương, lâu rồi không gặp!
[ Vũ Thiên Vân ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Trác Quân Đang tươi cười đến gần chỗ cô ]
Vũ Thiên Vân: Sao ngài lại ở đây ?[ Hạ Trác Quân ngồi xuống cạnh cô ]
Hạ Trác Quân: ta đến thăm cô, sẵn tiện dẫn cô đi dạo phố vui chơi, cô đi cùng ta nhé?
[ Vũ Thiên Vân tỏ ra vẻ chán nảnh
Vũ Thiên Vân: Haiz~~ đi không được ngài tự mình đi đi.
Hạ Trác Quân: Vì sao cô không đi?
[ Hạ Trác Quân nhìn đống đồ xung quanh ]
Hạ Trác Quân: Cô bị An Thiếu Kỳ phạt sao?
Vũ Thiên Vân: haiz~ đúng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.