Chương 15: Cô nương này thật thú vị, ta thích (1)
Vũ Thiên Vân
14/07/2024
[ Vương Đô, Chợ An Thành ]
Dân 1: bánh bao, bánh bao đây, mềm mềm, nóng nóng, thơm ngon đây mại dô, mại dô ah~
Dân 2: túi thơm đây, túi thơm chất lượng đây,...
Dân 3: dù che mưa che gió đây, dù đẹp đây...
[ Trong đám đông An Thiếu Kỳ cùng Vũ Thiên Vân đang dạo trên phố, cô nhìn trúng quầy trâm cài và ngọc bội bên đường ]
Vũ Thiên Vân: woaa~~ đẹp quá.
[ Cô nhìn trúng một cái trâm cài tóc ]
Lão bà bán trâm: Vị cô nương này thật là có nhãn quang, vừa nhìn đã nhìn trúng một chiếc trâm chất lượng nhất ở chỗ ta rồi.
Vũ Thiên Vân: Thật sao? Cái này bao tiền vậy bà chủ?
Lão Bà bán trâm: ây da,..cái này mắc lắm 10 lượng bạc.
Vũ Thiên Vân: Cái gì, một chiếc trâm đáng giá tận 10 lạng bạc lận?
[ Cô vuốt ve ngắm nhìn cây trâm ]
Vũ Thiên Vân: Thôi vậy bà lão, ta không mua nữa.
[ Đột nhiên cô chú ý đến một quầy bán bánh nướng đang có người cãi nhau ồn ào ]
Vũ Thiên Vân: Bên kia có chuyện gì vậy nhỉ? sao ồn ào thế?
[ Cô liền chạy qua đó, An Thiếu Kỳ nhìn theo thấy cô qua đó liền mua chiếc trâm vừa nảy bỏ vào áo và nhanh chóng qua đó cùng cô ]
[ Quầy bán bánh nướng ]
[ một nhóm người đang đánh một kẻ ăn mày ]
Ông chủ Bánh nướng: Tên ăn mày thối, dám trộm bánh của ta, ta cho ngươi chết.
[ cô bắt đại một người dân kế bên và hỏi ]
Vũ Thiên Vân: Này huynh đài, ở đây có chuyện gì vậy? sao họ lại đánh một tên ăn mày thế kia?
Vị Huynh đài nọ: À, là tên ăn mày đó trộm bánh của ông ta, nên ông ta sai người đánh hắn.
Vũ Thiên Vân: à à, cảm ơn huynh nha.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ cứ đánh thế kia hắn ta chết mất, chỉ vì vài cái bánh nướng thôi chết không đáng chút nào, thôi vậy lão nương mở lòng tốt giúp hắn vậy “.
[ Cô đứng ra nói ]
Vũ Thiên Vân: Ông chủ, hắn ta ăn trộm của người bao nhiêu cái bánh đều tính cho ta hết đi.
[ nghe vậy sắc mặt ông chủ bánh nướng liền thay đổi ]
Ông Chủ bánh nướng: 1 lượng bạc, hắn đã làm dơ hết bánh của ta rồi, nên phải đền toàn bộ ah.
[ cô nhìn ông chủ tiệm bánh nướng bằng ánh mắt ghét bỏ, xong rồi xoay qua nháy mắt với Vương gia biểu thị trả tiền, hắn ta liền trả ]
Ông Chủ bánh nướng: aha, vị cô nương này thật là hào phóng a. Vậy được, ta nể tình vị cô nương này sẽ tha cho ngươi một mạng, hừ...mau cút đi.
Ông Chủ tiệm bánh nướng: được rồi được rồi, hết chuyện rồi mọi người mau giải tán đi ha.
[ tên ăn mày thấy vậy liền vồ tới những chiếc bánh rơi trên đường rồi ôm lấy ôm để và lê lết thân đầy vết thương chạy đi nhanh nhất có thể ]
[ Vũ Thiên Vân lo lắng cũng đi theo tên ăn mày ]
Vũ Thiên Vân: nhìn kỹ thì vết thương của hắn nếu không được chữa trị kịp thời nhất định hắn ta sống không nổi.
[ An Thiếu Kỳ định đi theo nhưng đột nhiên trong gốc khuất có một bóng đen, hắn đi theo bóng đen đó ]
[ Vũ Thiên vân theo chân hắn vào một ngôi nhà bỏ hoang gần bìa rừng Thiên Lâm, Trong nhà có một người đang nằm ]
A Tứ: A la, a la à muội nhìn xem ta mang gì về cho muội nè, là bánh nướng mà muội thích ăn nhất đó, ca ca không gạt muội đúng không muội xem đi.
[ A tứ: thân phận chưa rõ, lưu lạc trong đám người di dân từ phía nam xuống, tuổi 20 ]
[ nữ hài tử đáp bằng giọng nói run run, yếu ớt không còn một chút sức lực, gương mặt trắng bệnh, miệng tím tái ]
A La: ca à, huynh lấy đâu ra tiền mà mua những thứ này?
[ A La, 18 tuổi là muội muội ruột của A tứ, thân phận chứ rõ ]
A La: ca
Dân 1: bánh bao, bánh bao đây, mềm mềm, nóng nóng, thơm ngon đây mại dô, mại dô ah~
Dân 2: túi thơm đây, túi thơm chất lượng đây,...
Dân 3: dù che mưa che gió đây, dù đẹp đây...
[ Trong đám đông An Thiếu Kỳ cùng Vũ Thiên Vân đang dạo trên phố, cô nhìn trúng quầy trâm cài và ngọc bội bên đường ]
Vũ Thiên Vân: woaa~~ đẹp quá.
[ Cô nhìn trúng một cái trâm cài tóc ]
Lão bà bán trâm: Vị cô nương này thật là có nhãn quang, vừa nhìn đã nhìn trúng một chiếc trâm chất lượng nhất ở chỗ ta rồi.
Vũ Thiên Vân: Thật sao? Cái này bao tiền vậy bà chủ?
Lão Bà bán trâm: ây da,..cái này mắc lắm 10 lượng bạc.
Vũ Thiên Vân: Cái gì, một chiếc trâm đáng giá tận 10 lạng bạc lận?
[ Cô vuốt ve ngắm nhìn cây trâm ]
Vũ Thiên Vân: Thôi vậy bà lão, ta không mua nữa.
[ Đột nhiên cô chú ý đến một quầy bán bánh nướng đang có người cãi nhau ồn ào ]
Vũ Thiên Vân: Bên kia có chuyện gì vậy nhỉ? sao ồn ào thế?
[ Cô liền chạy qua đó, An Thiếu Kỳ nhìn theo thấy cô qua đó liền mua chiếc trâm vừa nảy bỏ vào áo và nhanh chóng qua đó cùng cô ]
[ Quầy bán bánh nướng ]
[ một nhóm người đang đánh một kẻ ăn mày ]
Ông chủ Bánh nướng: Tên ăn mày thối, dám trộm bánh của ta, ta cho ngươi chết.
[ cô bắt đại một người dân kế bên và hỏi ]
Vũ Thiên Vân: Này huynh đài, ở đây có chuyện gì vậy? sao họ lại đánh một tên ăn mày thế kia?
Vị Huynh đài nọ: À, là tên ăn mày đó trộm bánh của ông ta, nên ông ta sai người đánh hắn.
Vũ Thiên Vân: à à, cảm ơn huynh nha.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ cứ đánh thế kia hắn ta chết mất, chỉ vì vài cái bánh nướng thôi chết không đáng chút nào, thôi vậy lão nương mở lòng tốt giúp hắn vậy “.
[ Cô đứng ra nói ]
Vũ Thiên Vân: Ông chủ, hắn ta ăn trộm của người bao nhiêu cái bánh đều tính cho ta hết đi.
[ nghe vậy sắc mặt ông chủ bánh nướng liền thay đổi ]
Ông Chủ bánh nướng: 1 lượng bạc, hắn đã làm dơ hết bánh của ta rồi, nên phải đền toàn bộ ah.
[ cô nhìn ông chủ tiệm bánh nướng bằng ánh mắt ghét bỏ, xong rồi xoay qua nháy mắt với Vương gia biểu thị trả tiền, hắn ta liền trả ]
Ông Chủ bánh nướng: aha, vị cô nương này thật là hào phóng a. Vậy được, ta nể tình vị cô nương này sẽ tha cho ngươi một mạng, hừ...mau cút đi.
Ông Chủ tiệm bánh nướng: được rồi được rồi, hết chuyện rồi mọi người mau giải tán đi ha.
[ tên ăn mày thấy vậy liền vồ tới những chiếc bánh rơi trên đường rồi ôm lấy ôm để và lê lết thân đầy vết thương chạy đi nhanh nhất có thể ]
[ Vũ Thiên Vân lo lắng cũng đi theo tên ăn mày ]
Vũ Thiên Vân: nhìn kỹ thì vết thương của hắn nếu không được chữa trị kịp thời nhất định hắn ta sống không nổi.
[ An Thiếu Kỳ định đi theo nhưng đột nhiên trong gốc khuất có một bóng đen, hắn đi theo bóng đen đó ]
[ Vũ Thiên vân theo chân hắn vào một ngôi nhà bỏ hoang gần bìa rừng Thiên Lâm, Trong nhà có một người đang nằm ]
A Tứ: A la, a la à muội nhìn xem ta mang gì về cho muội nè, là bánh nướng mà muội thích ăn nhất đó, ca ca không gạt muội đúng không muội xem đi.
[ A tứ: thân phận chưa rõ, lưu lạc trong đám người di dân từ phía nam xuống, tuổi 20 ]
[ nữ hài tử đáp bằng giọng nói run run, yếu ớt không còn một chút sức lực, gương mặt trắng bệnh, miệng tím tái ]
A La: ca à, huynh lấy đâu ra tiền mà mua những thứ này?
[ A La, 18 tuổi là muội muội ruột của A tứ, thân phận chứ rõ ]
A La: ca
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.