Chương 17: Cô nương này thật thú vị, ta thích (3)
Vũ Thiên Vân
14/07/2024
[ Bìa Rừng Thiên Lâm, An Quốc ]
[ Có một đoàn xe đang đi, nhìn rất trang trọng, trong kiệu có một người đang ngồi màn che bay phất phớ thoát ẩn hiện, trong rất ma mị ]
[ Một người cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn đột nhiên hô dừng lại, hắn ta lùi lại sao chiếc xe ngựa có người đàn ông đang ngồi, hắn cung kính bảo ]
Tử Điệp: điện hạ, chúng ta đã qua được rừng rậm Thiên Lâm của An Quốc rồi, hiện tại trời cũng gần tối, người và ngựa của chúng ta đi cả ngày cũng đã mệt mỏi rồi, có nên tìm chỗ nào dừng chân nghỉ một chút không?
[ Tử Điệp: 23 tuổi, cận vệ thân cận của Thái Tử Đại Hạ ]
Hạ Trác Quân: ừm.
[ Hạ Trác Quân: 25 tuổi, Thái Tử của nước Đại Hạ, Tính cách hoạt bát, cởi mở,túc trí đa mưu, được người dân Đại Hạ yêu quý vì 15 tuổi đã có công dẹp loạn Hải Tặc Biển phía Nam, cứu tế dân nghèo ]
[ Nói rồi Tử Điệp thúc ngựa tiếng về phía trước ]
Tử Điệp: Các huynh đệ, mọi người đi cả ngày đã mệt rồi, chúng ta tìm một nơi nghỉ mát rồi đi tiếp
[ Hắn nói vừa dứt câu, đột nhiên trên không xuất hiện một đám hắc y nhân bao vây đoàn xe, khoảng tầm ba mươi tên hắc y nhân, làm cho những con ngựa hoảng sợ đồng loạt kêu lên ]
Hạ Trác Quân: Tử Điệp, bên ngoài có chuyện gì vậy?
[ Tử Điệp lùi lại bên cạnh Hạ Trác Quân ]
Tử Điệp: Điện Hạ, chúng ta gặp mai phục rồi.
Hạ Trác Quân: Ồh~
Hăc Y Nhân: Nạp mạng đi.
[ Cả đám hắc y nhân xông đến định giết Hạ Trác Quân, nhưng bị thuộc hạ của Hạ Trác Quân chặn lại, khung cảnh đánh nhau rất hỗn loạn ]
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Bìa rừng Thiên Lâm, An Quốc ]
Vũ Thiên Vân: là lá la la la~~ ây da, nhặt bao nhiêu đây củi chắc cũng đủ dùng rồi, trời cũng sắp tối rồi, thôi về trước đã kẻo Tiểu tứ và Tiểu La lạnh chết mất.
[ Vũ Thiên Vân định về nhưng nghe gần đó có tiếng đánh nhau, tò mò bèn đi qua đó, cô nhìn thấy trên đất toàn máu, có vài xác chết nằm trên đất và một đám người đang đánh nhau kịch liệt ]
Vũ Thiên Vân: ôi trời đất, đánh nhau kịch tính thật ah,..
[ Cô nhìn phía kế bên có một hắc y nhân đang cầm cung tên nhắm bắn về phía ngưòi ngồi trong xe, cô không nghĩ nhiều liền chạy ra vứt bó củi chặn mũi lên lại ]
[ Hạ Trác Quân nhìn thấy ]
[ Cô liền bị một đám hắc y nhân tưởng là đồng bọn của Hạ Trác Quân liền xông tới giết cô ]
Vũ Thiên Vân: êy không phải chứ...
[ Cô dùng võ công mèo cào học được ở thời hiện đại đánh chúng trở tay không kịp ]
Nội tâm Vũ Thiên Vân:“ Chết tiệt, mình tự nhiên lại chạy ra làm gì bây giờ dính một mớ phiền phức này chứ, đúng là não ta tàn mất rồi mà. Không được cứ thế này ta sẽ bị giết mất, phải làm sao đây...?”
[ Hạ Trác Quân nhìn Võ công kì dị của cô thấy hơi bất ngờ ]
Hạ Trác Quân: thú vị ah~ Cô nương này Bản Điện Hạ thích.
[ Một hắc y nhân khác từ phía sao định đâm cô, Hạ Trác Quân thấy vậy liền gọi Tử Điệp cứu ]
Hạ Trác Quân: Cứu vị tiểu mỹ nhân đó cho ta.
Tử Điệp: Vâng!
[ Sau một vài chiêu Tử Điệp đã hạ được vài tên hắc y nhân tấn công cô, binh lính của Hạ Trác Quân cũng bắt được vài tên hắc y nhân còn sống, số còn lại đã bị giết chết ]
[ Cô tò mò nhìn Hạ Trác Quân sau tấm màn mờ ảo trên xe ]
Hạ Trác Quân: đa tạ cô nương đã đỡ thay ta mũi tên. Không biết Cô nương tên là gì? Có thể cho tại hạ xin tên để dễ bề báo đáp không?
Vũ Thiên Vân: àh vị Huynh đài này khách sáo rồi, ta Họ Vũ Tên là Thiên Vân, tự Nhi. Ta chỉ vô tình đi ngang qua,thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ mà thôi, cũng không có chuyện gì to tát, hơn nữa vừa nảy thuộc hạ huynh cũng đã cứu lại ta một mạng rồi, xem như chúng ta huề nhau, nếu đã không còn chuyện gì thì ta xin phép cáo lui ha.
[ Nói rồi cô đi một mạch không quay đầu, hắn nhìn cô cười thích thú ]
Hạ Trác Quân: Tử Điệp, ngươi tra vị Vân Nhi cô nương này cho ta.
Tử Điệp: Vâng!
Hạ Trác Quân: Còn nữa, đem những tên này về thẩm vấn. Vừa đến An Quốc đã gặp nhiều chuyện thú vị vậy rồi, đặc biệt là vị cô nương đó...hừm...thú vị. Đi thôi.
Tử Điệp: Vâng điện hạ, đi thôi các huynh đệ.
[ Đoàn xe đi tiếp ]
[ Có một đoàn xe đang đi, nhìn rất trang trọng, trong kiệu có một người đang ngồi màn che bay phất phớ thoát ẩn hiện, trong rất ma mị ]
[ Một người cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn đột nhiên hô dừng lại, hắn ta lùi lại sao chiếc xe ngựa có người đàn ông đang ngồi, hắn cung kính bảo ]
Tử Điệp: điện hạ, chúng ta đã qua được rừng rậm Thiên Lâm của An Quốc rồi, hiện tại trời cũng gần tối, người và ngựa của chúng ta đi cả ngày cũng đã mệt mỏi rồi, có nên tìm chỗ nào dừng chân nghỉ một chút không?
[ Tử Điệp: 23 tuổi, cận vệ thân cận của Thái Tử Đại Hạ ]
Hạ Trác Quân: ừm.
[ Hạ Trác Quân: 25 tuổi, Thái Tử của nước Đại Hạ, Tính cách hoạt bát, cởi mở,túc trí đa mưu, được người dân Đại Hạ yêu quý vì 15 tuổi đã có công dẹp loạn Hải Tặc Biển phía Nam, cứu tế dân nghèo ]
[ Nói rồi Tử Điệp thúc ngựa tiếng về phía trước ]
Tử Điệp: Các huynh đệ, mọi người đi cả ngày đã mệt rồi, chúng ta tìm một nơi nghỉ mát rồi đi tiếp
[ Hắn nói vừa dứt câu, đột nhiên trên không xuất hiện một đám hắc y nhân bao vây đoàn xe, khoảng tầm ba mươi tên hắc y nhân, làm cho những con ngựa hoảng sợ đồng loạt kêu lên ]
Hạ Trác Quân: Tử Điệp, bên ngoài có chuyện gì vậy?
[ Tử Điệp lùi lại bên cạnh Hạ Trác Quân ]
Tử Điệp: Điện Hạ, chúng ta gặp mai phục rồi.
Hạ Trác Quân: Ồh~
Hăc Y Nhân: Nạp mạng đi.
[ Cả đám hắc y nhân xông đến định giết Hạ Trác Quân, nhưng bị thuộc hạ của Hạ Trác Quân chặn lại, khung cảnh đánh nhau rất hỗn loạn ]
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Bìa rừng Thiên Lâm, An Quốc ]
Vũ Thiên Vân: là lá la la la~~ ây da, nhặt bao nhiêu đây củi chắc cũng đủ dùng rồi, trời cũng sắp tối rồi, thôi về trước đã kẻo Tiểu tứ và Tiểu La lạnh chết mất.
[ Vũ Thiên Vân định về nhưng nghe gần đó có tiếng đánh nhau, tò mò bèn đi qua đó, cô nhìn thấy trên đất toàn máu, có vài xác chết nằm trên đất và một đám người đang đánh nhau kịch liệt ]
Vũ Thiên Vân: ôi trời đất, đánh nhau kịch tính thật ah,..
[ Cô nhìn phía kế bên có một hắc y nhân đang cầm cung tên nhắm bắn về phía ngưòi ngồi trong xe, cô không nghĩ nhiều liền chạy ra vứt bó củi chặn mũi lên lại ]
[ Hạ Trác Quân nhìn thấy ]
[ Cô liền bị một đám hắc y nhân tưởng là đồng bọn của Hạ Trác Quân liền xông tới giết cô ]
Vũ Thiên Vân: êy không phải chứ...
[ Cô dùng võ công mèo cào học được ở thời hiện đại đánh chúng trở tay không kịp ]
Nội tâm Vũ Thiên Vân:“ Chết tiệt, mình tự nhiên lại chạy ra làm gì bây giờ dính một mớ phiền phức này chứ, đúng là não ta tàn mất rồi mà. Không được cứ thế này ta sẽ bị giết mất, phải làm sao đây...?”
[ Hạ Trác Quân nhìn Võ công kì dị của cô thấy hơi bất ngờ ]
Hạ Trác Quân: thú vị ah~ Cô nương này Bản Điện Hạ thích.
[ Một hắc y nhân khác từ phía sao định đâm cô, Hạ Trác Quân thấy vậy liền gọi Tử Điệp cứu ]
Hạ Trác Quân: Cứu vị tiểu mỹ nhân đó cho ta.
Tử Điệp: Vâng!
[ Sau một vài chiêu Tử Điệp đã hạ được vài tên hắc y nhân tấn công cô, binh lính của Hạ Trác Quân cũng bắt được vài tên hắc y nhân còn sống, số còn lại đã bị giết chết ]
[ Cô tò mò nhìn Hạ Trác Quân sau tấm màn mờ ảo trên xe ]
Hạ Trác Quân: đa tạ cô nương đã đỡ thay ta mũi tên. Không biết Cô nương tên là gì? Có thể cho tại hạ xin tên để dễ bề báo đáp không?
Vũ Thiên Vân: àh vị Huynh đài này khách sáo rồi, ta Họ Vũ Tên là Thiên Vân, tự Nhi. Ta chỉ vô tình đi ngang qua,thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ mà thôi, cũng không có chuyện gì to tát, hơn nữa vừa nảy thuộc hạ huynh cũng đã cứu lại ta một mạng rồi, xem như chúng ta huề nhau, nếu đã không còn chuyện gì thì ta xin phép cáo lui ha.
[ Nói rồi cô đi một mạch không quay đầu, hắn nhìn cô cười thích thú ]
Hạ Trác Quân: Tử Điệp, ngươi tra vị Vân Nhi cô nương này cho ta.
Tử Điệp: Vâng!
Hạ Trác Quân: Còn nữa, đem những tên này về thẩm vấn. Vừa đến An Quốc đã gặp nhiều chuyện thú vị vậy rồi, đặc biệt là vị cô nương đó...hừm...thú vị. Đi thôi.
Tử Điệp: Vâng điện hạ, đi thôi các huynh đệ.
[ Đoàn xe đi tiếp ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.