Chương 7: Thể hiện tài năng
Vũ Thiên Vân
14/07/2024
[ Vương Đô, Nam Thanh Vương Phủ ]
[ Trong Phòng Khách ]
[ Mộc tiên sinh đang chẩn mạch cho Khương thị, cả đám người đang chăm chú đứng quan sát ]
Mộc Tiên Sinh: Hừm... vị phu nhân này mạch tượng hỗn loạn, tim nhập nhanh, rất có thể đang bị tâm bệnh, hơn nữa cả người đầy vết thương đang bị nhiễm trùng, nếu không xử lí kịp thời thì e là khó mà qua khỏi đêm nay.
[ Mộc tiên sinh Mộc Vãn Ôn, 56 Tuổi, là một trong những vị thần y nổi tiếng khắp thiên hạ, tính tình cổ quái, tuy lớn tuổi nhưng võ công thâm sâu khó lường, Đặc biệt chỉ nghe lời một mình An Thiếu Kỳ ]
[ cô sốt ruột hỏi ]
Vũ Thiên Vân: tiên sinh à vậy ông có cách nào để cứu bà ấy không?
Mộc Vãn Ôn: cách thì có nhưng mà...hơi khó.
Vũ Thiên Vân: ông cứ việc nói thử xem?
Mộc Vãn Ôn: hiện tại, tâm bệnh của bà ấy tạm thời cứ để qua một bên từ từ chữa sao, quan trọng nhất bây giờ là cứu sống bà ấy, những vết thương hở trên người bà ấy sẽ gây nhiễm trùng nặng nên bắt buộc phải khâu lại, muốn khâu vết thương lại tuyệt đối không phải chuyện dễ, cần phải có kỹ thuật thật cao nếu không sẽ làm cho vết thương của bệnh nhân nặng thêm và cần phải có một loại thuốc cực kỳ quý hiếm và đắc tiền để giảm đau cầm máu là Bạch Trảo.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ khâu vết thương thì mình có thể, vì trước đây mình làm cho bệnh nhân ở bệnh viện ít nhiều cũng có kinh nghiệm rồi, còn về thuốc đông y thời cổ đại mình không rành lắm,.. nhưng mà thôi khâu vết thương trước đã, có gì thuốc mình sẽ hỏi vị tiên sinh kia để ngài ấy kê đơn. Tạm thời giữ tính mạng của mẹ thân chủ đã”
[ cô nhìn mộc tiên sinh và nói ]
Vũ Thiên Vân: tiên sinh à, vết thương ta có thể khâu, nhưng ta có một vài thứ muốn mượn của ngài, không biết được không ạ?
[ Mộc tiên sinh tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cô rồi lại liếc nhìn An Thiếu Kỳ ]
Mộc Tiên Sinh: ngươi sao...? đến cả lão phu học hỏi cả đời người cũng chưa từng dám may một vết thương nào, cô học từ đâu mà dám cả gan đòi may, đây là mạng người đó, cô không đùa nổi đâu...
Vũ Thiên Vân: ông cứ chờ mà xem.
[ Vương gia tiến tới bảo ]
An Thiếu Kỳ: cô có chắc là mình làm được không đấy?
Vũ Thiên Vân: ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu bà ấy bằng được.
[ An Thiếu kỳ nhìn Mộc Tiên sinh khẽ gật đầu, thấy vậy ông ấy liền lấy những thứ cô cần dùng đưa cho cô ]
Vũ Thiên Vân: đa tạ, Mộc tử huynh đệ, có thể làm phiền huynh lấy giúp ta một ít nước nóng, một bình rượu một cây nến lớn, một miếng vải sạch, một ít chỉ may, một cây dao không?
[ Mộc tử ngơ ngát nhìn An Thiếu kỳ ]
An Thiếu Kỳ: đi đi, sẵn tiện vào kho lấy Bạch Trảo cho cô ấy dùng luôn.
Mộc Tử: vâng.
Vũ Thiên Vân: đa tạ ngài.
An Thiếu Kỳ: không cần đa tạ, ta không cho không cô đâu, sau này cô cứ từ từ làm ở phủ trả nợ ta.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ cái tên này có cần tính toán vậy không...ta còn tưởng kaf hắn rủ lòng trắc ẩn cho ta chứ,...haizz thôi kệ đi cứu người trước đã”
[ Sau khi Mộc Tử lấy đồ về cô liền nhanh chóng dùng khăn lau sạch sẽ bụi quanh vùng vết thương bị rách dài và sâu nhất, chỉ thấy cô tay chân quơ vài đường miệng vết thương nhanh chóng được khép lại ]
[ ba tiếng sau ]
Vũ Thiên Vân: Phù~ cuối cùng cũng xong.
[ Mộc Tiên Sinh với vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ khen ]
Mộc Vãn Ôn: kỹ thuật tinh xảo, tay chân nhanh nhẹn này ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, cô học ở đâu mà tuyệt như vậy?
[ An Thiếu Kỳ cũng nhìn cô với vẻ mặc kinh ngạc, hiếu kì ]
[ Cô hơi lúng túng giải thích ]
Vũ Thiên Vân: à..ờm..haha ta chỉ dựa vào kỹ thuật may vá đồ rồi áp dụng lên thôi, chứ cũng không phải kỹ thuật gì cao siêu như ông nghĩ đâu.
An Thiếu Kỳ: ổh... thật vậy sao?
Vũ Thiên Vân: ờm...đúng vậy.
Mộc Vãn Ôn: ừ nhỉ, sao lão phu không nghĩ ra chứ... kỹ thuật may vá y phục nếu biến đổi một chút rồi áp dụng lên may vết thương là được rồi hahahaha...đúng đúng ta phải ra phường thêu học hỏi thêm mới được, sao ta không suy nghĩ ra cách này nhỉ, nha đầu, nhờ cô mà ta đã được khai sáng, hôm khác ta nhất định sẽ đến hỏi thăm cô...haha. Vương gia, nếu ở đây không còn chuyện gì nữa ta đi đây.
[ Nói rồi Mộc Vãn Ôn xoay lưng đi ra cửa ]
Vũ Thiên Vân: đợi một chút.
Mộc Vãn Ôn: còn chuyện gì nữa sao?
Vũ Thiên Vân: àh, làm phiền tiên sinh có thể kê cho mẫu thân ta một đơn thuốc không? hiện tại bà ấy vẫn chưa tỉnh, nên ta có chút lo lắng.
Mộc Vãn Ôn: ầy da..nhém chút lão phu lại quên mất,..hahaha cô xem cái trí nhớ của ta này, đụng tí là quên, được rồi. Cô đợi một tí ta kê cho mẫu thân cô một đơn thuốc ha.
Vũ Thiên Vân: làm phiền tiên sinh rồi
Mộc Vãn ôn: ây da không có gì. Ta cũng chỉ nể mặt vương gia nên mới kê đơn thôi.
[ Mộc tiên sinh đi lại bàn nhanh chóng kê một đơn thuốc ]
[ An Thiếu Kỳ ngoắc tay ra hiệu cho Mộc Phi ghé sát ]
An Thiếu Kỳ: ngươi đi điều tra xem, rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ta mất trí nhớ, còn trở nên kì lạ như vậy.
Mộc Phi: Vâng
Mộc Vãn Ôn: đây, cô cứ sắc thuốc theo đơn này cho bà ấy uống chừng nữa tháng là khỏi.
Vũ Thiên Vân: đa tạ ngài.
[ Mộc Vãn Ôn rời đi, cô xoay qua nhìn An Thiếu Kỳ cười, hắn dường như hiểu cô muốn gì ]
An Thiếu Kỳ: Mộc Tử, ngươi đi ra quầy thuốc bốc thuốc cho cô ấy đi.
Mộc Tử: vâng
[ Cô nhìn hắn cười tươi ]
An Thiếu Kỳ: àh đừng hiểu lầm, sau này cô phải làm ở đây trả nợ cho ta đó.
[ Nói rồi hắn rời đi ]
Vũ Thiên Vân: Xía...cái tên chết bầm ta đánh chết ngươi, đợi sau này ta giàu rồi sẽ dùng tiền đè chết ngươiiii.
[ Trong Phòng Khách ]
[ Mộc tiên sinh đang chẩn mạch cho Khương thị, cả đám người đang chăm chú đứng quan sát ]
Mộc Tiên Sinh: Hừm... vị phu nhân này mạch tượng hỗn loạn, tim nhập nhanh, rất có thể đang bị tâm bệnh, hơn nữa cả người đầy vết thương đang bị nhiễm trùng, nếu không xử lí kịp thời thì e là khó mà qua khỏi đêm nay.
[ Mộc tiên sinh Mộc Vãn Ôn, 56 Tuổi, là một trong những vị thần y nổi tiếng khắp thiên hạ, tính tình cổ quái, tuy lớn tuổi nhưng võ công thâm sâu khó lường, Đặc biệt chỉ nghe lời một mình An Thiếu Kỳ ]
[ cô sốt ruột hỏi ]
Vũ Thiên Vân: tiên sinh à vậy ông có cách nào để cứu bà ấy không?
Mộc Vãn Ôn: cách thì có nhưng mà...hơi khó.
Vũ Thiên Vân: ông cứ việc nói thử xem?
Mộc Vãn Ôn: hiện tại, tâm bệnh của bà ấy tạm thời cứ để qua một bên từ từ chữa sao, quan trọng nhất bây giờ là cứu sống bà ấy, những vết thương hở trên người bà ấy sẽ gây nhiễm trùng nặng nên bắt buộc phải khâu lại, muốn khâu vết thương lại tuyệt đối không phải chuyện dễ, cần phải có kỹ thuật thật cao nếu không sẽ làm cho vết thương của bệnh nhân nặng thêm và cần phải có một loại thuốc cực kỳ quý hiếm và đắc tiền để giảm đau cầm máu là Bạch Trảo.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ khâu vết thương thì mình có thể, vì trước đây mình làm cho bệnh nhân ở bệnh viện ít nhiều cũng có kinh nghiệm rồi, còn về thuốc đông y thời cổ đại mình không rành lắm,.. nhưng mà thôi khâu vết thương trước đã, có gì thuốc mình sẽ hỏi vị tiên sinh kia để ngài ấy kê đơn. Tạm thời giữ tính mạng của mẹ thân chủ đã”
[ cô nhìn mộc tiên sinh và nói ]
Vũ Thiên Vân: tiên sinh à, vết thương ta có thể khâu, nhưng ta có một vài thứ muốn mượn của ngài, không biết được không ạ?
[ Mộc tiên sinh tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cô rồi lại liếc nhìn An Thiếu Kỳ ]
Mộc Tiên Sinh: ngươi sao...? đến cả lão phu học hỏi cả đời người cũng chưa từng dám may một vết thương nào, cô học từ đâu mà dám cả gan đòi may, đây là mạng người đó, cô không đùa nổi đâu...
Vũ Thiên Vân: ông cứ chờ mà xem.
[ Vương gia tiến tới bảo ]
An Thiếu Kỳ: cô có chắc là mình làm được không đấy?
Vũ Thiên Vân: ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu bà ấy bằng được.
[ An Thiếu kỳ nhìn Mộc Tiên sinh khẽ gật đầu, thấy vậy ông ấy liền lấy những thứ cô cần dùng đưa cho cô ]
Vũ Thiên Vân: đa tạ, Mộc tử huynh đệ, có thể làm phiền huynh lấy giúp ta một ít nước nóng, một bình rượu một cây nến lớn, một miếng vải sạch, một ít chỉ may, một cây dao không?
[ Mộc tử ngơ ngát nhìn An Thiếu kỳ ]
An Thiếu Kỳ: đi đi, sẵn tiện vào kho lấy Bạch Trảo cho cô ấy dùng luôn.
Mộc Tử: vâng.
Vũ Thiên Vân: đa tạ ngài.
An Thiếu Kỳ: không cần đa tạ, ta không cho không cô đâu, sau này cô cứ từ từ làm ở phủ trả nợ ta.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ cái tên này có cần tính toán vậy không...ta còn tưởng kaf hắn rủ lòng trắc ẩn cho ta chứ,...haizz thôi kệ đi cứu người trước đã”
[ Sau khi Mộc Tử lấy đồ về cô liền nhanh chóng dùng khăn lau sạch sẽ bụi quanh vùng vết thương bị rách dài và sâu nhất, chỉ thấy cô tay chân quơ vài đường miệng vết thương nhanh chóng được khép lại ]
[ ba tiếng sau ]
Vũ Thiên Vân: Phù~ cuối cùng cũng xong.
[ Mộc Tiên Sinh với vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ khen ]
Mộc Vãn Ôn: kỹ thuật tinh xảo, tay chân nhanh nhẹn này ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, cô học ở đâu mà tuyệt như vậy?
[ An Thiếu Kỳ cũng nhìn cô với vẻ mặc kinh ngạc, hiếu kì ]
[ Cô hơi lúng túng giải thích ]
Vũ Thiên Vân: à..ờm..haha ta chỉ dựa vào kỹ thuật may vá đồ rồi áp dụng lên thôi, chứ cũng không phải kỹ thuật gì cao siêu như ông nghĩ đâu.
An Thiếu Kỳ: ổh... thật vậy sao?
Vũ Thiên Vân: ờm...đúng vậy.
Mộc Vãn Ôn: ừ nhỉ, sao lão phu không nghĩ ra chứ... kỹ thuật may vá y phục nếu biến đổi một chút rồi áp dụng lên may vết thương là được rồi hahahaha...đúng đúng ta phải ra phường thêu học hỏi thêm mới được, sao ta không suy nghĩ ra cách này nhỉ, nha đầu, nhờ cô mà ta đã được khai sáng, hôm khác ta nhất định sẽ đến hỏi thăm cô...haha. Vương gia, nếu ở đây không còn chuyện gì nữa ta đi đây.
[ Nói rồi Mộc Vãn Ôn xoay lưng đi ra cửa ]
Vũ Thiên Vân: đợi một chút.
Mộc Vãn Ôn: còn chuyện gì nữa sao?
Vũ Thiên Vân: àh, làm phiền tiên sinh có thể kê cho mẫu thân ta một đơn thuốc không? hiện tại bà ấy vẫn chưa tỉnh, nên ta có chút lo lắng.
Mộc Vãn Ôn: ầy da..nhém chút lão phu lại quên mất,..hahaha cô xem cái trí nhớ của ta này, đụng tí là quên, được rồi. Cô đợi một tí ta kê cho mẫu thân cô một đơn thuốc ha.
Vũ Thiên Vân: làm phiền tiên sinh rồi
Mộc Vãn ôn: ây da không có gì. Ta cũng chỉ nể mặt vương gia nên mới kê đơn thôi.
[ Mộc tiên sinh đi lại bàn nhanh chóng kê một đơn thuốc ]
[ An Thiếu Kỳ ngoắc tay ra hiệu cho Mộc Phi ghé sát ]
An Thiếu Kỳ: ngươi đi điều tra xem, rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ta mất trí nhớ, còn trở nên kì lạ như vậy.
Mộc Phi: Vâng
Mộc Vãn Ôn: đây, cô cứ sắc thuốc theo đơn này cho bà ấy uống chừng nữa tháng là khỏi.
Vũ Thiên Vân: đa tạ ngài.
[ Mộc Vãn Ôn rời đi, cô xoay qua nhìn An Thiếu Kỳ cười, hắn dường như hiểu cô muốn gì ]
An Thiếu Kỳ: Mộc Tử, ngươi đi ra quầy thuốc bốc thuốc cho cô ấy đi.
Mộc Tử: vâng
[ Cô nhìn hắn cười tươi ]
An Thiếu Kỳ: àh đừng hiểu lầm, sau này cô phải làm ở đây trả nợ cho ta đó.
[ Nói rồi hắn rời đi ]
Vũ Thiên Vân: Xía...cái tên chết bầm ta đánh chết ngươi, đợi sau này ta giàu rồi sẽ dùng tiền đè chết ngươiiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.