Chương 109: Ai? Em
Na Thì Yên Hoa
12/12/2015
Diệp Từ vừa nhìn thấy bài viết liền không nhịn được mà
bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không được đọc những bài viết ác ý về mình,
dường như sau khi trùng sinh, sinh mệnh của cô được tẩy rửa thì lý lịch
của cô cũng không còn xuất hiện những vết bẩn nào nữa. Nhớ ngày xưa, hầu như lúc nào trên diễn đàn cũng có bài viết nguyền rủa cô, lâu quá không thấy cũng có chút cảm giác 'nhớ nhung', lần này không biết có thể xem
là 'gặp lại người quen cũ' hay không nhỉ?
Từng câu từng chữ trong bài viết cho Diệp Từ thấy vô cùng rõ ràng người gửi bài là một kẻ không hề đơn giản. Trong tất cả những sự kiện người nọ nhắc đến, trừ việc trộm đồ ra đều là sự thật, chẳng qua bọn họ sắp xếp lại thứ tự và thay đổi quá trình một chút, thế là câu chuyện đã biến đổi theo một chiều hướng khác hoàn toàn.
Không biết con người tài hoa viết nên kịch bản hấp dẫn này là ai đây? Thiên Sơn Tà Dương? Linh Hào Tỳ Sương? Hay Khổng Tước Lam? Hoặc cũng có thể là một người Diệp Từ không hề quen biết. Diệp Từ nhìn lướt bài viết này thêm một lát rồi tắt đi. Thật không hiểu những chuyện thế này có gì thích thú, một thời gian thôi thì đâu lại vào đấy, chuyện gì cũng sẽ như gió thổi mây trôi, cuốn hết thành quá khứ.
Diệp Từ trèo ra khỏi máy game, xung quanh thực yên tĩnh, Bạch Mạch có lẽ vẫn còn trong trò chơi, ba mẹ cô thì chắc đã đưa Đàm Phá Lãng đi ra ngoài bỏ mặc hai đứa mê game ở nhà rồi. Cô nhấc chân bước về phía ban công, trèo lên, vắt vẻo ngồi bên trên, cảnh đêm thành phố đèn đuốc sáng trưng cùng bầu không khí tươi mát đột nhiên mang đến cho cô cảm giác cuộc sống hiện giờ thật quá tốt đẹp, bình lặng và ấm cúng.
Làn gió đêm lành lạnh thổi đến phà vào từng lỗ chân lông của cô, kích thích lớp dây thần kinh bên dưới, nhờ đó mà đầu óc cô vốn còn nhập nhằng giữa trò trơi và cuộc sống thoáng tỉnh táo hơn hẳn.
"Em có nhảy anh cũng không gọi 120 giúp em đâu." Sau lưng cô vang lên một giọng nói bình thản.
Diệp Từ quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch Mạch không biết từ lúc nào đã đến đứng cạnh cửa ra ban công, tựa người nhìn cô mỉm cười như có như không. Cô cũng cười theo, nói: "Sao vô tình thế? Thấy em ngã trước mắt không cứu cũng phải gọi cho người khác cứu chứ, anh đúng là đồ nhẫn tâm."
Bạch Mạch nhếch môi cười, bước đến cạnh Diệp Từ, đưa tay vào túi quần lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho cô: "Hút không?"
Diệp Từ nhìn điếu thuốc trắng kẹp giữa hai ngón tay thon dài của Bạch Mạch, ngẫm nghĩ một chút rồi cầm lấy. Cô quay sang nhìn Bạch Mạch thuần thục châm thuốc, hỏi: "Bình thường anh hay hút thuốc lắm à?"
"Không đâu, nhưng em không thấy bây giờ nếu em cầm thêm một điếu thuốc nữa thì không phải cảnh tượng càng thêm thê lương sao? Cái này người ta gọi là đạo cụ linh tinh gì đấy." Bạch Mạch đúng là khó ưa, câu nào cũng đầy vẻ châm chọc như muốn đâm dao chi chít lên người cô.
"Anh thấy em đáng thương sao?" Diệp Từ hơi khó hiểu, hỏi.
"Em cho người ta một cảm giác rất đáng thương." Bạch Mạch lại tiếp tục nói thẳng vào thực tế.
Diệp Từ nhướng mày, giơ tay vỗ mạnh mấy cái vào sau ót của Bạch Mạch: "Anh mới đáng thương, cả nhà anh đều đáng thương."
"Cả nhà anh đều đáng thương không phải cũng có em ở trong đó sao?" Bạch Mạch không chút yếu thế đáp thẳng vào mặt Diệp Từ, Diệp Từ cũng nhận ra mình nói nhầm, lườm anh mình một cái rồi bước xuống quay vào nhà.
"Này, Thiên Sơn Tà Dương hận em lắm sao?"
"Chắc thế." Diệp Từ nhún vai đáp, cái này làm sao cô biết được, cô cũng đâu phải con giun trong bụng hắn.
"Giờ em định giải quyết thế nào?" Bạch Mạch tựa lưng vào ban công, quay đầu nhìn Diệp Từ, gương mặt cô dưới ánh đèn không hề có chút cảm xúc nào, nhưng Diệp Từ càng bình tĩnh trái lại Bạch Mạch lại càng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Từ là một người không thích bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, những chuyện cô đang phải đối mặt bất kể với người nào cũng đều là một gánh nặng, một mối nguy hiểm tai bay vạ gió, chắc chắn không có người nào cảm thấy thoải mái với nó được.
Diệp Từ quay sang nhìn thẳng vào Bạch Mạch nói: "Nếu em bảo bây giờ em muốn vào diễn đàn viết bài thanh minh, anh nghĩ có ai tin không?"
"Em bị điên à? Giờ đi giải thích khác nào giấu đầu hở đuôi, dù em không có làm thì người ta cũng sẽ không tin em." Bạch Mạch phà ra một vòng khói, từ tốn trả lời, chuyện này đúng là rất khó giải quyết, giải thích thì không ai nghe, nhưng nếu cứ im lặng thì khác nào phải chịu uất ức mà nuốt vào chậu nước bẩn này.
Diệp Từ lại cười nói: "Dĩ nhiên em biết giải thích là cách giải quyết ngu xuẩn nhất."
"Vậy em còn..."
"Em chỉ muốn biết người khác có phải cũng nghĩ giống em hay không thôi." Diệp Từ ngắt lời Bạch Mạch, sau đó đưa điếu thuốc vẫn còn cầm trên tay cho Bạch Mạch:" Trả anh này, em không cần mấy thứ đạo cụ tăng thêm không khí này đâu."
Bạch Mạch chợt nắm chặt lấy tay Diệp Từ, hỏi với giọng lo lắng: "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Diệp Từ lắc đầu, cô đương nhiên không có chuyện gì, hiện giờ cô chỉ bận suy nghĩ xem nên làm như thế nào, làm sao lại có chuyện gì được. Cô rút tay khỏi tay Bạch Mạch, nhìn anh mình cười nói: "Ba mẹ em sắp về rồi, họ mà thấy anh hút thuốc coi chừng mai ba mẹ anh gọi sang mắng anh chết luôn."
Bạch Mạch thấy Diệp Từ không muốn nói đành thôi không hỏi nữa, anh quay đầu về phía ban công rít thêm hai hơi thuôc mới lên tiếng: "Này."
"Sao?" Diệp Từ quay đầu lại nhìn, lúc này Bạch Mạch đang quay lưng về phía cô, cảnh đêm mờ ảo, làn khói thuốc lượn lờ giữa không trung, thoạt nhìn anh đã có chút dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành.
"Bất kể em quyết định như thế nào, bất kế em muốn làm cái gì, đừng quên nói với anh một tiếng. Anh ngoài là hội trưởng, còn là anh trai của em."
Diệp Từ mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, Bạch Mạch vẫn còn sống, thật tốt, thật sự rất tốt.
"Em biết rồi." Diệp Từ vừa đáp vừa bước tiếp về phía phòng mình, lát sau bỗng nhiên cô lại lên tiếng: "Anh giúp em chuẩn bị chút rượu vang đi."
"Hở?" Bạch Mạch giật mình quay đầu lại nhìn Diệp Từ, không hiểu tại làm sao câu chuyện bất ngờ chuyển sang rượu vang nữa.
"Dùng làm đạo cụ." Diệp Từ cũng không nói thêm gì nữa, bước nhanh vào phòng, đóng cửa chuẩn bị đi ngủ. Để lại Bạch Mạch ở ban công ngơ ngác không biết rượu vang lại có thể dùng làm đạo cụ cho tình huống gì?
Màn đêm phũ kín mọi ngõ ngách, phối hợp với nó là một bầu không khí tĩnh lặng, mọi âm thanh dường như đều ngừng lại, chờ ánh mặt trời xuất hiện mới lại tiếp tục vang lên.
Ngày hôm sau quả nhiên thời tiết vô cùng tốt, mới sáng thôi đã đủ thổi bừng sức sống cho tất cả mọi người. Giữa lúc Diệp Từ vẫn còn đang vùi đầu vào chăn, tay ôm lấy gối hít thở đều đều thì cánh cửa phòng cô vang lên tiếng đập đùng đùng kèm theo tiếng gào to của Bạch Mạch: "Diệp Từ, Diệp Từ, dậy nhanh, mở cửa nhanh."
Không lâu sau lại tiếp tục vang lên tiếng của Tả Tiểu Lan: "Gào cái gì đấy? Mới sáng sớm đã có chuyện gì rồi? Bạch Mạch con dư hơi thừa sức thì xuống đây giúp dì nấu cơm."
Bạch Mạch lập lức lắc đầu: "Không không, con có chuyện gấp cần tìm Diệp Từ."
"Vậy con gọi tiếp đi, nó ngủ là như chết rồi."
Kế đó quả thật tiếng đập cửa lại tiếp tục ầm ầm vang lên, Diệp Từ chui đầu trong chăn dù có quyết tâm không thức dậy nhưng cũng không thể chịu nổi việc bị làm phiền liên tục thế này, cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Bạch Mạch rỗi hơi này không biết bắt người khác thức dậy vào lúc sáng sớm giữa thời tiết lạnh như thế này chính là tra tấn sao?
Bạch Mạch hết sức kiên nhẫn hết đập lại gõ, cuối cùng Diệp Từ vì cảm thấy lo lắng cho cánh cửa của phòng mình, quyết định ngồi dậy mở cửa. Khi Bạch Mạch bước vào, không ngờ sau lưng còn có cái đuôi Đàm Phá Lãng. Diệp Từ che miệng ngáp dài, chui lên giường trùm chăn nằm tiếp, hừ hừ, trời rét căm căm, mỗi bộ đồ ngủ thật là lạnh mà, đáng ghét.
"Diệp Từ, có chuyện lớn rồi." Bạch Mạch kéo ghế đến cạnh giường Diệp Từ, bắt đầu nắm lấy vai cô mà lay, cố gắng khiến em mình tỉnh táo lại.
"Chuyện gì." Diệp Từ rõ ràng không có ý hợp tác.
"Kho hàng của Thiết Huyết Chiến Mâu bị cướp sạch rồi, không còn gì hết." Bạch Mạch còn chưa kịp trả lời, Đàm Phá Lãng đứng bên cạnh đã lên tiếng trước. Ban nãy Bạch Mạch đập cửa ầm ầm cũng đã làm cậu giật mình tỉnh dậy, sau đó mơ mơ màng màng nhìn thấy trang web trên máy tính mà Bạch Mạch vừa xem ban nãy, nhờ thế cũng đã biết rõ chuyện lớn này.
"Ờ ờ..." Diệp Từ vùng vằng đẩy tay Bạch Mạch ra, hiển nhiên không chút hứng thú với thông tin hai người kia vừa nói.
Bạch Mạch bật cười: "Hiện giờ đám Thiết Huyết Chiến Mâu đều như muốn phát điên rồi, bọn họ lại viết thêm mấy bài nhưng giờ còn ai chịu tin nữa, kể cả đám hôm qua bán tín bán nghi hôm nay cũng bắt đầu nghi ngờ rồi."
"Thế không phải rất tốt sao?"
"Ừ, dĩ nhiên là tốt." Bạch Mạch gãi đầu, anh cảm thấy phản ứng của Diệp Từ có gì đó là lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào, Đàm Phá Lãng nghiêng đầu nhìn Diệp Từ đang chui đầu trong chăn, nói: "Phản ứng của chị thật kỳ quái."
"Hở?" Diệp Từ nheo mắt nhìn cậu bé.
"Em nghe nói hôm qua chị bị bọn chúng đổ oan, hôm nay bọn chúng bị như thế đã gián tiếp giúp chị rửa oan rồi, sao chị lại không có phản ứng gì hết?" Đàm Phá Lãng tuy còn bé nhưng khả năng quan sát lại vô cùng tinh tế, cậu nhóc không mất bao lâu đã nhìn ra được điểm bất thường trong phản ứng của Diệp Từ.
"Có gì đâu mà lạ, chuyện này chị biết lâu rồi." Diệp Từ bị hai người họ làm phiền không sao ngủ tiếp được nữa đành phải ngồi dậy.
"Ai nói em biết?" Lần này đến lượt hai người họ bị làm bất ngờ, bọn họ biết tin đã sớm lắm rồi, làm sao Diệp Từ lại biết trước bọn họ được?
Diệp Từ không đáp, chỉ đứng dậy bước đến trước bàn trang điểm, cầm lược lên chải đầu, từ tốn nói: "Hai người có muốn biết chuyện này là do ai làm không?"
"Ai?"
"Em." Diệp Từ quay đầu lại, nhìn hai người trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên một chút.
"Em/chị?" Cả Bạch Mạch lẫn Đàm Phá Lãng đều bất ngờ há to miệng.
"Trước giờ nhịn nhục không phải là tính cách của em. Bọn họ bảo em trộm kho hàng của bọn họ, chuyện này em vốn không thể giải thích, nếu cứ im lặng như thế chẳng phải em sẽ thành con ngốc gánh tội oan sao? Đã vậy thì cứ làm thôi, kiểu gì lưng cũng đeo tội rồi."
"Em... làm sao em cướp kho hàng của Thiết Huyết Chiến Mâu được?" Câu hỏi này hiện là vấn đề mà cả hai anh em Bạch Mạch tha thiết muốn biết nhất.
Việc này muốn nói phải quay ngược thời gian về thời điểm cách đó không lâu...
Hôm trước Diệp Từ đi ngủ rất sớm, trước khi ngủ cô cầm đồng hồ báo thức lên hẹn giờ vào lúc 2 giờ sáng. Thông thường từ 1h đêm đến 4h sáng là khoảng thời gian con người ngủ say nhất, đây cũng là thời điểm con người cảm thấy mệt mỏi nhất trong ngày, đồng thời cũng là lúc phòng ngự của con người yếu ớt nhất.
Tuy game Vận Mệnh được khởi động thông qua máy game, nhưng kiểu gì thì máy game cũng không thể thay đổi được thói quen sinh lý của con người. Cho nên đúng giờ cài đặt, Diệp Từ thức dậy rời giường mở máy vào game.
Mọi ngày Diệp Từ vì muốn giữ sức khỏe tốt nên không bao giờ chơi game sau 12h đêm, thời điểm giữa khuya trong trò chơi cực kỳ yên tĩnh, thậm chí trong công hội Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không còn bất cứ người nào online, tất cả đều đã logout đi ngủ hết rồi...
Từng câu từng chữ trong bài viết cho Diệp Từ thấy vô cùng rõ ràng người gửi bài là một kẻ không hề đơn giản. Trong tất cả những sự kiện người nọ nhắc đến, trừ việc trộm đồ ra đều là sự thật, chẳng qua bọn họ sắp xếp lại thứ tự và thay đổi quá trình một chút, thế là câu chuyện đã biến đổi theo một chiều hướng khác hoàn toàn.
Không biết con người tài hoa viết nên kịch bản hấp dẫn này là ai đây? Thiên Sơn Tà Dương? Linh Hào Tỳ Sương? Hay Khổng Tước Lam? Hoặc cũng có thể là một người Diệp Từ không hề quen biết. Diệp Từ nhìn lướt bài viết này thêm một lát rồi tắt đi. Thật không hiểu những chuyện thế này có gì thích thú, một thời gian thôi thì đâu lại vào đấy, chuyện gì cũng sẽ như gió thổi mây trôi, cuốn hết thành quá khứ.
Diệp Từ trèo ra khỏi máy game, xung quanh thực yên tĩnh, Bạch Mạch có lẽ vẫn còn trong trò chơi, ba mẹ cô thì chắc đã đưa Đàm Phá Lãng đi ra ngoài bỏ mặc hai đứa mê game ở nhà rồi. Cô nhấc chân bước về phía ban công, trèo lên, vắt vẻo ngồi bên trên, cảnh đêm thành phố đèn đuốc sáng trưng cùng bầu không khí tươi mát đột nhiên mang đến cho cô cảm giác cuộc sống hiện giờ thật quá tốt đẹp, bình lặng và ấm cúng.
Làn gió đêm lành lạnh thổi đến phà vào từng lỗ chân lông của cô, kích thích lớp dây thần kinh bên dưới, nhờ đó mà đầu óc cô vốn còn nhập nhằng giữa trò trơi và cuộc sống thoáng tỉnh táo hơn hẳn.
"Em có nhảy anh cũng không gọi 120 giúp em đâu." Sau lưng cô vang lên một giọng nói bình thản.
Diệp Từ quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch Mạch không biết từ lúc nào đã đến đứng cạnh cửa ra ban công, tựa người nhìn cô mỉm cười như có như không. Cô cũng cười theo, nói: "Sao vô tình thế? Thấy em ngã trước mắt không cứu cũng phải gọi cho người khác cứu chứ, anh đúng là đồ nhẫn tâm."
Bạch Mạch nhếch môi cười, bước đến cạnh Diệp Từ, đưa tay vào túi quần lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho cô: "Hút không?"
Diệp Từ nhìn điếu thuốc trắng kẹp giữa hai ngón tay thon dài của Bạch Mạch, ngẫm nghĩ một chút rồi cầm lấy. Cô quay sang nhìn Bạch Mạch thuần thục châm thuốc, hỏi: "Bình thường anh hay hút thuốc lắm à?"
"Không đâu, nhưng em không thấy bây giờ nếu em cầm thêm một điếu thuốc nữa thì không phải cảnh tượng càng thêm thê lương sao? Cái này người ta gọi là đạo cụ linh tinh gì đấy." Bạch Mạch đúng là khó ưa, câu nào cũng đầy vẻ châm chọc như muốn đâm dao chi chít lên người cô.
"Anh thấy em đáng thương sao?" Diệp Từ hơi khó hiểu, hỏi.
"Em cho người ta một cảm giác rất đáng thương." Bạch Mạch lại tiếp tục nói thẳng vào thực tế.
Diệp Từ nhướng mày, giơ tay vỗ mạnh mấy cái vào sau ót của Bạch Mạch: "Anh mới đáng thương, cả nhà anh đều đáng thương."
"Cả nhà anh đều đáng thương không phải cũng có em ở trong đó sao?" Bạch Mạch không chút yếu thế đáp thẳng vào mặt Diệp Từ, Diệp Từ cũng nhận ra mình nói nhầm, lườm anh mình một cái rồi bước xuống quay vào nhà.
"Này, Thiên Sơn Tà Dương hận em lắm sao?"
"Chắc thế." Diệp Từ nhún vai đáp, cái này làm sao cô biết được, cô cũng đâu phải con giun trong bụng hắn.
"Giờ em định giải quyết thế nào?" Bạch Mạch tựa lưng vào ban công, quay đầu nhìn Diệp Từ, gương mặt cô dưới ánh đèn không hề có chút cảm xúc nào, nhưng Diệp Từ càng bình tĩnh trái lại Bạch Mạch lại càng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Từ là một người không thích bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, những chuyện cô đang phải đối mặt bất kể với người nào cũng đều là một gánh nặng, một mối nguy hiểm tai bay vạ gió, chắc chắn không có người nào cảm thấy thoải mái với nó được.
Diệp Từ quay sang nhìn thẳng vào Bạch Mạch nói: "Nếu em bảo bây giờ em muốn vào diễn đàn viết bài thanh minh, anh nghĩ có ai tin không?"
"Em bị điên à? Giờ đi giải thích khác nào giấu đầu hở đuôi, dù em không có làm thì người ta cũng sẽ không tin em." Bạch Mạch phà ra một vòng khói, từ tốn trả lời, chuyện này đúng là rất khó giải quyết, giải thích thì không ai nghe, nhưng nếu cứ im lặng thì khác nào phải chịu uất ức mà nuốt vào chậu nước bẩn này.
Diệp Từ lại cười nói: "Dĩ nhiên em biết giải thích là cách giải quyết ngu xuẩn nhất."
"Vậy em còn..."
"Em chỉ muốn biết người khác có phải cũng nghĩ giống em hay không thôi." Diệp Từ ngắt lời Bạch Mạch, sau đó đưa điếu thuốc vẫn còn cầm trên tay cho Bạch Mạch:" Trả anh này, em không cần mấy thứ đạo cụ tăng thêm không khí này đâu."
Bạch Mạch chợt nắm chặt lấy tay Diệp Từ, hỏi với giọng lo lắng: "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Diệp Từ lắc đầu, cô đương nhiên không có chuyện gì, hiện giờ cô chỉ bận suy nghĩ xem nên làm như thế nào, làm sao lại có chuyện gì được. Cô rút tay khỏi tay Bạch Mạch, nhìn anh mình cười nói: "Ba mẹ em sắp về rồi, họ mà thấy anh hút thuốc coi chừng mai ba mẹ anh gọi sang mắng anh chết luôn."
Bạch Mạch thấy Diệp Từ không muốn nói đành thôi không hỏi nữa, anh quay đầu về phía ban công rít thêm hai hơi thuôc mới lên tiếng: "Này."
"Sao?" Diệp Từ quay đầu lại nhìn, lúc này Bạch Mạch đang quay lưng về phía cô, cảnh đêm mờ ảo, làn khói thuốc lượn lờ giữa không trung, thoạt nhìn anh đã có chút dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành.
"Bất kể em quyết định như thế nào, bất kế em muốn làm cái gì, đừng quên nói với anh một tiếng. Anh ngoài là hội trưởng, còn là anh trai của em."
Diệp Từ mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, Bạch Mạch vẫn còn sống, thật tốt, thật sự rất tốt.
"Em biết rồi." Diệp Từ vừa đáp vừa bước tiếp về phía phòng mình, lát sau bỗng nhiên cô lại lên tiếng: "Anh giúp em chuẩn bị chút rượu vang đi."
"Hở?" Bạch Mạch giật mình quay đầu lại nhìn Diệp Từ, không hiểu tại làm sao câu chuyện bất ngờ chuyển sang rượu vang nữa.
"Dùng làm đạo cụ." Diệp Từ cũng không nói thêm gì nữa, bước nhanh vào phòng, đóng cửa chuẩn bị đi ngủ. Để lại Bạch Mạch ở ban công ngơ ngác không biết rượu vang lại có thể dùng làm đạo cụ cho tình huống gì?
Màn đêm phũ kín mọi ngõ ngách, phối hợp với nó là một bầu không khí tĩnh lặng, mọi âm thanh dường như đều ngừng lại, chờ ánh mặt trời xuất hiện mới lại tiếp tục vang lên.
Ngày hôm sau quả nhiên thời tiết vô cùng tốt, mới sáng thôi đã đủ thổi bừng sức sống cho tất cả mọi người. Giữa lúc Diệp Từ vẫn còn đang vùi đầu vào chăn, tay ôm lấy gối hít thở đều đều thì cánh cửa phòng cô vang lên tiếng đập đùng đùng kèm theo tiếng gào to của Bạch Mạch: "Diệp Từ, Diệp Từ, dậy nhanh, mở cửa nhanh."
Không lâu sau lại tiếp tục vang lên tiếng của Tả Tiểu Lan: "Gào cái gì đấy? Mới sáng sớm đã có chuyện gì rồi? Bạch Mạch con dư hơi thừa sức thì xuống đây giúp dì nấu cơm."
Bạch Mạch lập lức lắc đầu: "Không không, con có chuyện gấp cần tìm Diệp Từ."
"Vậy con gọi tiếp đi, nó ngủ là như chết rồi."
Kế đó quả thật tiếng đập cửa lại tiếp tục ầm ầm vang lên, Diệp Từ chui đầu trong chăn dù có quyết tâm không thức dậy nhưng cũng không thể chịu nổi việc bị làm phiền liên tục thế này, cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Bạch Mạch rỗi hơi này không biết bắt người khác thức dậy vào lúc sáng sớm giữa thời tiết lạnh như thế này chính là tra tấn sao?
Bạch Mạch hết sức kiên nhẫn hết đập lại gõ, cuối cùng Diệp Từ vì cảm thấy lo lắng cho cánh cửa của phòng mình, quyết định ngồi dậy mở cửa. Khi Bạch Mạch bước vào, không ngờ sau lưng còn có cái đuôi Đàm Phá Lãng. Diệp Từ che miệng ngáp dài, chui lên giường trùm chăn nằm tiếp, hừ hừ, trời rét căm căm, mỗi bộ đồ ngủ thật là lạnh mà, đáng ghét.
"Diệp Từ, có chuyện lớn rồi." Bạch Mạch kéo ghế đến cạnh giường Diệp Từ, bắt đầu nắm lấy vai cô mà lay, cố gắng khiến em mình tỉnh táo lại.
"Chuyện gì." Diệp Từ rõ ràng không có ý hợp tác.
"Kho hàng của Thiết Huyết Chiến Mâu bị cướp sạch rồi, không còn gì hết." Bạch Mạch còn chưa kịp trả lời, Đàm Phá Lãng đứng bên cạnh đã lên tiếng trước. Ban nãy Bạch Mạch đập cửa ầm ầm cũng đã làm cậu giật mình tỉnh dậy, sau đó mơ mơ màng màng nhìn thấy trang web trên máy tính mà Bạch Mạch vừa xem ban nãy, nhờ thế cũng đã biết rõ chuyện lớn này.
"Ờ ờ..." Diệp Từ vùng vằng đẩy tay Bạch Mạch ra, hiển nhiên không chút hứng thú với thông tin hai người kia vừa nói.
Bạch Mạch bật cười: "Hiện giờ đám Thiết Huyết Chiến Mâu đều như muốn phát điên rồi, bọn họ lại viết thêm mấy bài nhưng giờ còn ai chịu tin nữa, kể cả đám hôm qua bán tín bán nghi hôm nay cũng bắt đầu nghi ngờ rồi."
"Thế không phải rất tốt sao?"
"Ừ, dĩ nhiên là tốt." Bạch Mạch gãi đầu, anh cảm thấy phản ứng của Diệp Từ có gì đó là lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào, Đàm Phá Lãng nghiêng đầu nhìn Diệp Từ đang chui đầu trong chăn, nói: "Phản ứng của chị thật kỳ quái."
"Hở?" Diệp Từ nheo mắt nhìn cậu bé.
"Em nghe nói hôm qua chị bị bọn chúng đổ oan, hôm nay bọn chúng bị như thế đã gián tiếp giúp chị rửa oan rồi, sao chị lại không có phản ứng gì hết?" Đàm Phá Lãng tuy còn bé nhưng khả năng quan sát lại vô cùng tinh tế, cậu nhóc không mất bao lâu đã nhìn ra được điểm bất thường trong phản ứng của Diệp Từ.
"Có gì đâu mà lạ, chuyện này chị biết lâu rồi." Diệp Từ bị hai người họ làm phiền không sao ngủ tiếp được nữa đành phải ngồi dậy.
"Ai nói em biết?" Lần này đến lượt hai người họ bị làm bất ngờ, bọn họ biết tin đã sớm lắm rồi, làm sao Diệp Từ lại biết trước bọn họ được?
Diệp Từ không đáp, chỉ đứng dậy bước đến trước bàn trang điểm, cầm lược lên chải đầu, từ tốn nói: "Hai người có muốn biết chuyện này là do ai làm không?"
"Ai?"
"Em." Diệp Từ quay đầu lại, nhìn hai người trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên một chút.
"Em/chị?" Cả Bạch Mạch lẫn Đàm Phá Lãng đều bất ngờ há to miệng.
"Trước giờ nhịn nhục không phải là tính cách của em. Bọn họ bảo em trộm kho hàng của bọn họ, chuyện này em vốn không thể giải thích, nếu cứ im lặng như thế chẳng phải em sẽ thành con ngốc gánh tội oan sao? Đã vậy thì cứ làm thôi, kiểu gì lưng cũng đeo tội rồi."
"Em... làm sao em cướp kho hàng của Thiết Huyết Chiến Mâu được?" Câu hỏi này hiện là vấn đề mà cả hai anh em Bạch Mạch tha thiết muốn biết nhất.
Việc này muốn nói phải quay ngược thời gian về thời điểm cách đó không lâu...
Hôm trước Diệp Từ đi ngủ rất sớm, trước khi ngủ cô cầm đồng hồ báo thức lên hẹn giờ vào lúc 2 giờ sáng. Thông thường từ 1h đêm đến 4h sáng là khoảng thời gian con người ngủ say nhất, đây cũng là thời điểm con người cảm thấy mệt mỏi nhất trong ngày, đồng thời cũng là lúc phòng ngự của con người yếu ớt nhất.
Tuy game Vận Mệnh được khởi động thông qua máy game, nhưng kiểu gì thì máy game cũng không thể thay đổi được thói quen sinh lý của con người. Cho nên đúng giờ cài đặt, Diệp Từ thức dậy rời giường mở máy vào game.
Mọi ngày Diệp Từ vì muốn giữ sức khỏe tốt nên không bao giờ chơi game sau 12h đêm, thời điểm giữa khuya trong trò chơi cực kỳ yên tĩnh, thậm chí trong công hội Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không còn bất cứ người nào online, tất cả đều đã logout đi ngủ hết rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.