Chương 85: Cha mẹ cũng muốn chơi game?
Na Thì Yên Hoa
03/06/2014
Mặc dù thị trưởng thành Hồng Hồ khuyên can hết lời, cuối cùng Diệp Từ vẫn chọn mua nhà ở khu vực xung quanh quảng trường nhỏ phía Tây. Khác với phía Đông tấc đất tấc vàng, nhà cửa ở vùng phía Tây giá cả rẻ vô cùng. Diệp Từ mua một hơi hơn mười cửa hàng mặt tiền vậy mà chỉ tốn hơn ba ngàn đồng vàng. Với số tiền này mà đến phía Đông, chỉ sợ cả một cửa hàng ở vị trí hơi tốt một chút cũng không mua nổi.
Dĩ nhiên Diệp Từ không dại mà làm chuyện lỗ vốn, cô vẫn nhớ rõ sau Tết âm lịch, game Vận Mệnh đã cho ra mắt một bản cập nhật khá lớn, nội dung chủ yếu là về vấn đề quy đổi tiền thật với tiền ảo trong trò chơi. Hiện giờ, chỉ có ngân hàng ở bốn thành phố lớn nhất của bốn đại lục mới có thể quy đổi tiền tệ, cho nên mỗi ngày lúc nào cũng trong tình trạng quá tải, sự bất tiện này dẫn đến lượng khiếu nại mà nhà phát hành game nhận được cũng tăng lên rất nhiều. Cho nên sau bản cập nhật ấy, các ngân hàng sẽ được phân bố đến nhiều thành phố khác nữa.
Mà vị trí ngân hàng của thành Hồng Hồ được xây dựng cũng chính tại quảng trường nhỏ phía Tây này.
Hiện tại, vì cấp bậc của người chơi đều đang tăng dần, vùng lân cận thành Hồng Hồ lại còn có không ít khoáng thạch và thảo dược, cộng thêm một số phó bản từ cấp 35 đến 75 rải rác khắp nơi, cho nên thành Hồng Hồ cũng dần dần náo nhiệt hơn trước. Tuy nó vẫn chưa phồn hoa được như thành Quan Quân hay thành Lục Châu, nhưng ít ra không còn cảnh "khỉ ho cò gáy" như ngày trước nữa.
Thị trưởng thành Hồng Hồ thấy Diệp Từ quyết tâm muốn mua nhà ở phía Tây, vẻ mặt có chút thất vọng. Sau khi giúp Diệp Từ làm xong thủ tục nhà đất, hắn ung dung nói: "Phía Tây Bắc xuất hiện thổ phỉ, ngươi có muốn đi kiểm tra không?"
Gần đây liên tục xảy ra nhiều chuyện làm Diệp Từ quên bẵng đi nhiệm vụ này. Cô trả lời qua loa vài câu rồi cầm khế ước nhà đất rời khỏi đại sảnh tòa thị chính.
Cô lên thuyền đi về phía Tây thành Hồng Hồ, lát sau đã đến quảng trường nhỏ. Hiện tại nơi này chỉ có một đài phun nước nhỏ sơ sài, xung quanh đấy là một nhóm NPC trẻ em mải mê nô đùa, trông rất vui vẻ. Những ngôi nhà quanh đài phun nước đều được phủ một lớp vải màu vàng đất, thật ra ban đầu không có mảnh vải này đâu, nó vốn chỉ là những ngôi nhà nhỏ như nhà dân thường, nơi nào có phủ vải nghĩa là đã có người mua nhưng vẫn chưa khai trương buôn bán. Khi nào chủ nhà muốn mở cửa kinh doanh chỉ cần đến tòa thị chính tìm kỹ sư xây dưng chọn bản thiết kế, nộp thêm một khoản tiền vàng là có thể bắt đầu buôn bán.
Còn đài phun nước nho nhỏ này, không lâu sau sẽ đổi thành ngân hàng, đến lúc đó lượng người lui đến khu vực này sẽ tăng mạnh, các cửa hiệu mặt tiền lân cận cũng làm ăn dễ dàng hơn. Khi ấy, người ở thành Đông cũng dần dà tề tựu cả về đây.
Tuy đã mua một dãy cửa hiệu mặt tiền ở đây, nhưng Diệp Từ tạm thời vẫn chưa có ý định mở cửa buôn bán. Thứ nhất là vì cô không có nhiều đồ đạc để lấy ra bán, thứ hai là cô không tìm được nhiều người thích hợp để quản lý việc bán buôn này. Cho nên cô quyết định cứ tạm thời để trống, đợi đến lúc ngân hàng được xây dựng xong rồi khai trương cũng không muộn.
Khi công hội Thiên Thiên Hướng Thượng giải quyết xong vấn đề phối hợp đoàn thể thì Tết âm lịch cũng âm thầm gõ cửa. Vì ba mẹ Bạch Mạch đang đi du lịch nước ngoài nên đợt Tết này anh chàng vẫn tiếp tục ở lại nhà Diệp Từ. Về phần Diệp Từ, có thể nói Tết âm lịch năm nay có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
Bởi vì, chẳng những cô có cơ hội trở lại quá khứ, có thể một lần nữa được chăm sóc cha mẹ, sửa chữa hết thảy những sai lầm ngày trước, mà quan trọng hơn, cô còn có thể bắt đầu mọi thứ lại một lần nữa. Chuông giao thừa vừa điểm, Bạch Mạch lập tức kéo Diệp Từ cùng cầu nguyện.
Nguyện vọng của Diệp từ rất đơn giản: Hy vọng sang năm vẫn có thể hạnh phúc giống như bây giờ.
Không cầu danh lợi to lớn, chỉ cần có cha mẹ, người thân, bạn bè bên cạnh.
Sủi cảo nóng hôi hổi được bưng lên, Diệp Từ và Bạch Mạch như hai con ma đói thi nhau hì hụp xử lý hết bát này đến bát khác, cả hai ăn đến nỗi lát sau đứng thẳng dậy để thở cũng không nổi. Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan ngồi bên cạnh ngắm nhìn hai đứa trẻ trước mặt vừa ăn vừa vui vẻ cười đùa, đột nhiên, Tả Tiểu Lan như nhớ ra điều gì, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào, môi cứ mấp mé muốn nói lại thôi.
Diệp Từ nhận ra Tả Tiểu Lan có lời muốn nói, vừa ợ vừa hỏi: "Mẹ có chuyện gì muốn nói sao?"
Tả Tiểu Lan nhăn nhó phân vân một hồi, cuối cùng đành kéo tay Diệp Nam Thiên, nói: "Để cha con nói cho con biết."
Diệp Nam Thiên trông cũng ngượng ngùng không kém vợ mình, liếc mắt nhìn Tả Tiểu Lan, sau đó nói thầm: "Chuyện này chuyện này... sao em lại bắt anh nói chứ?"
"Dì, dượng, hai người sao vậy, con thấy hình như có cái gì mờ ám ở đây nha." Bạch Mạch nhìn hai người, cười nói với vẻ mặt như muốn ăn đòn.
Nghe Bạch Mạch nói như vậy, hai người lớn lại càng bất đồng ý kiến, nhường qua đẩy lại, không ai chịu mở miệng. Cuối cùng Diệp Từ nhịn không được dứt khoát hỏi thẳng: "Có phải chuyện ba mẹ muốn nói với con là hai người định sinh cho con một đứa em nữa?”
"Con bé chết tiệt này, đừng nói lung tung." Diệp Từ vừa thể hiện xong vai đứa con thông minh hiểu chuyện, lập tức bị Tả Tiểu Lan gõ đầu một cái. Sau đó, bà ấp a ấp úng đứng dậy. Cuối cùng, rốt cuộc vẫn là Diệp Nam Thiên da mặt dày hơn, nói ra rõ ràng: "Thật ra cũng không có gì. Ba mẹ đã về hưu, ở nhà dưỡng lão nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. Ngày nào cũng thấy hai đứa chơi trò chơi, hình như rất thú vị. Hai đứa có thể dạy ba mẹ chơi được không?"
Diệp Từ và Bạch Mạch cùng quay đầu nhìn nhau, chưa kịp lên tiếng bày tỏ thái độ, Tả Tiểu Lan đã vội vàng khoát khoát tay: "Thôi thôi, ba mẹ chỉ hỏi vậy thôi. Ba mẹ biết đây là trò chơi của thanh niên trẻ tuổi. Lúc trẻ ba mẹ còn không chơi, bây giờ tự nhiên lại đi theo hai đứa chơi thì coi sao được."
"Sao lại không được?"Diệp Từ mỉm cười, cô không phải không đồng ý, mà là quá bất ngờ. Nếu là ngày trước, không đời nào ba mẹ muốn cùng chơi với cô, thậm chí đối với hai người họ, game Vận Mệnh này là thứ gắn liền với hai chữ ác mộng. Huống chi mười năm sau, Vận Mệnh không còn đơn thuần là một game online dùng để giải trí, nó đã trở thành một khái niệm riêng biệt, rất nhiều người vào đây kiếm tiền, và cũng không thiếu người vào để hưởng thụ.
Tóm lại, Vận Mệnh trong tương lai sẽ trở thành một dạng đầu tư vô hình lớn nhất trên thế giới, vô số tập đoàn kinh doanh lớn dồn dập đầu tư tiền vào nó, khiến nó trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống sinh hoạt bình thường của con người.
"Hiện giờ trong game cũng có không ít người lớn tuổi hơn cả ba mẹ đó." Diệp Từ nháy mắt với Bạch Mạch: "Không tin ba mẹ hỏi anh Bạch Mạch là biết."
"Đúng đúng, ở đại lục của tụi con còn có một công hội tên là Văn Phòng Ngã Tư Đường, các thành viên chủ lực toàn là người lớn tuổi như dì dượng thôi, thậm chí người lớn hơn cũng có luôn. Bọn họ tuy lớn tuổi nhưng ai nấy cũng đều chơi rất vui vẻ." Bạch Mạch hoàn toàn tán thành quyết định thuyết phục ba mẹ của Diệp Từ. Anh thậm chí còn có chút hâm mộ và ganh tị khi ba mẹ Diệp Từ có ý định tham gia trò chơi cùng với cô.
"Trong game đó có thể làm những gì?" Tả Tiểu Lan và Diệp Nam Thiên có thể nói là người lạc hậu ngay từ thời trẻ. Với tình hình game offline lẫn online xuất hiện đầy rẫy vậy mà hai người chưa từng chơi một trò nào, có thể xem là đặc biệt hiếm thấy.
"Đánh quái luyện cấp, làm nhiệm vụ, đánh nhau với người khác, buôn bán, đánh phó bản... Dì dượng muốn làm gì cũng được." Bạch Mạch dù bận giải thích nhưng tay vẫn không quên gắp thêm sủi cảo nhét vào mồm.
"Đánh nhau... dì dượng không thích." Tả Tiểu Lan lập tức lắc đầu, hai người họ bình thường đều thuộc dạng người hiền lành, đừng nói là đánh nhau, ngay cả cãi vả to tiếng cũng không có. "Thôi bỏ đi, dì thấy nó không hợp với dì dượng lắm..."
Diệp Từ mỉm cười xen vào: "Ba, mẹ, thật ra trong game đánh nhau luyện cấp chỉ là một khía cạnh thôi, ngoài nó ra vẫn còn rất nhiều hoạt động khác. Ví dụ như ba mẹ có thể ở trò chơi này phát triển niềm đam mê của mình. Mẹ nghĩ xem nhé, ba thích nấu ăn, hồi trước còn từng thi lấy bằng đầu bếp nghiệp dư, vậy thì ba có thể vào trò chơi mở quán ăn rồi. Còn mẹ thì lại thích may vá, mở một tiệm may cũng không phải ý tồi đúng không?"
"Chuyện này cũng được sao?" Tả Tiểu Lan và Diệp Nam Thiên nghe Diệp Từ nói xong, hai mắt đều sáng bừng lên.
"Hoàn toàn có thể. Nếu ba mẹ có thể làm ra đồ tốt không chừng còn có thể kiếm thêm tiền, thậm chí còn nhiều hơn lương hưu hiện giờ của ba mẹ nữa đó." Bạch Mạch đang nhai ngồm ngoàm cũng lên tiếng: "Dượng xem sủi cảo của dượng làm ngon thế này, vào trò chơi con đảm bảo bán đắt như tôm tươi."
Diệp Từ thấy ba mẹ mình càng lúc càng hưng phấn, khẽ cười, cũng chính ngay lúc này, cô bỗng nhiên nảy ra một ý kiến vô cùng hoàn hảo, đó là chuyển nhượng cho ba mẹ cô cửa hàng có vị trí tốt nhất ở thành Hồng Hồ để hai người họ thoải mái kinh doanh, họ đã khổ cực cả đời, giờ phút này cũng nên thoải mái đi tìm niềm vui trong cuộc sống, hơn nữa, được nhìn thấy ba mẹ vui vẻ, bản thân Diệp Từ cũng cảm thấy an ủi rất nhiều.
Đối với chuyện Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan muốn cùng chơi game với mình, Diệp Từ chỉ còn chờ quyết định cuối cùng của hai người họ, thế nên cả đêm cô ngủ ngon vô cùng. Có điều ba mẹ cô lại không được thảnh thơi như vậy.
Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan từ bị Diệp Từ thuyết phục đến tận sáng hôm sau lúc nào cũng trong trạng thái "chiến tranh giữa các vì sao". Nguyên nhân bởi vì hai người bất đồng quan điểm, một người muốn mở quán cơm, một người lại muốn mở tiệm may. Lúc dọn cơm sáng, Diệp Từ nhìn quầng thâm mắt của ba mẹ mình, cộng thêm cảnh tượng đấu võ mồm không ngớt, bật cười nói: "Thôi ba mẹ cứ mỗi người một nghề, đâu cần phải chọn giống hệt nhau."
"Không được, mẹ (ba) con phải phụ ba (mẹ)." Hai người đồng thanh đáp.
Diệp Từ nhún vai không nêu thêm ý kiến nữa, dù sao hai người họ nhất định cũng sẽ tìm được phương án giải quyết ổn thỏa theo cách của mình.
Tết đến, công hội Thiên Thiên Hướng Thượng tạm thời nghỉ ngơi không có hoạt động gì, số người online cũng ít đi rõ rệt, có điều đến giữa trưa sau mười hai giờ, phía nhà phát hành game có tổ chức một hoạt động chào mừng năm mới, cho nên tầm mười một giờ, số người online bắt đầu tăng mạnh, đại lục Larya lại một lần nữa trở về bầu không khí ồn ào náo nhiệt.
Nếu đã là hoạt động chào mừng Tết âm lịch, dĩ nhiên phải mang chút không khí ngày Tết rồi.
Hoạt động lần này gọi là Vũ Long Đại Chiến. Địa điểm tổ chức nằm ở thành phố lớn nhất của bốn đại lục. Ở đại lục phía Đông dĩ nhiên là thành Quan Quân rồi. Trước khi logout đón giao thừa, các hội viên Thiên Thiên Hướng Thượng cũng đã thống nhất sẽ tham dự sự kiện này cho nên Diệp Từ và Bạch Mạch vừa online đã lập tức chạy đến thành Quan Quân.
Thời điểm này tại thành Quan Quân vang dội tiếng chiêng tiếng trống, cờ đỏ bay phấp phới, pháo nổ rộn ràng, người đông nghìn nghịt.
Dĩ nhiên Diệp Từ không dại mà làm chuyện lỗ vốn, cô vẫn nhớ rõ sau Tết âm lịch, game Vận Mệnh đã cho ra mắt một bản cập nhật khá lớn, nội dung chủ yếu là về vấn đề quy đổi tiền thật với tiền ảo trong trò chơi. Hiện giờ, chỉ có ngân hàng ở bốn thành phố lớn nhất của bốn đại lục mới có thể quy đổi tiền tệ, cho nên mỗi ngày lúc nào cũng trong tình trạng quá tải, sự bất tiện này dẫn đến lượng khiếu nại mà nhà phát hành game nhận được cũng tăng lên rất nhiều. Cho nên sau bản cập nhật ấy, các ngân hàng sẽ được phân bố đến nhiều thành phố khác nữa.
Mà vị trí ngân hàng của thành Hồng Hồ được xây dựng cũng chính tại quảng trường nhỏ phía Tây này.
Hiện tại, vì cấp bậc của người chơi đều đang tăng dần, vùng lân cận thành Hồng Hồ lại còn có không ít khoáng thạch và thảo dược, cộng thêm một số phó bản từ cấp 35 đến 75 rải rác khắp nơi, cho nên thành Hồng Hồ cũng dần dần náo nhiệt hơn trước. Tuy nó vẫn chưa phồn hoa được như thành Quan Quân hay thành Lục Châu, nhưng ít ra không còn cảnh "khỉ ho cò gáy" như ngày trước nữa.
Thị trưởng thành Hồng Hồ thấy Diệp Từ quyết tâm muốn mua nhà ở phía Tây, vẻ mặt có chút thất vọng. Sau khi giúp Diệp Từ làm xong thủ tục nhà đất, hắn ung dung nói: "Phía Tây Bắc xuất hiện thổ phỉ, ngươi có muốn đi kiểm tra không?"
Gần đây liên tục xảy ra nhiều chuyện làm Diệp Từ quên bẵng đi nhiệm vụ này. Cô trả lời qua loa vài câu rồi cầm khế ước nhà đất rời khỏi đại sảnh tòa thị chính.
Cô lên thuyền đi về phía Tây thành Hồng Hồ, lát sau đã đến quảng trường nhỏ. Hiện tại nơi này chỉ có một đài phun nước nhỏ sơ sài, xung quanh đấy là một nhóm NPC trẻ em mải mê nô đùa, trông rất vui vẻ. Những ngôi nhà quanh đài phun nước đều được phủ một lớp vải màu vàng đất, thật ra ban đầu không có mảnh vải này đâu, nó vốn chỉ là những ngôi nhà nhỏ như nhà dân thường, nơi nào có phủ vải nghĩa là đã có người mua nhưng vẫn chưa khai trương buôn bán. Khi nào chủ nhà muốn mở cửa kinh doanh chỉ cần đến tòa thị chính tìm kỹ sư xây dưng chọn bản thiết kế, nộp thêm một khoản tiền vàng là có thể bắt đầu buôn bán.
Còn đài phun nước nho nhỏ này, không lâu sau sẽ đổi thành ngân hàng, đến lúc đó lượng người lui đến khu vực này sẽ tăng mạnh, các cửa hiệu mặt tiền lân cận cũng làm ăn dễ dàng hơn. Khi ấy, người ở thành Đông cũng dần dà tề tựu cả về đây.
Tuy đã mua một dãy cửa hiệu mặt tiền ở đây, nhưng Diệp Từ tạm thời vẫn chưa có ý định mở cửa buôn bán. Thứ nhất là vì cô không có nhiều đồ đạc để lấy ra bán, thứ hai là cô không tìm được nhiều người thích hợp để quản lý việc bán buôn này. Cho nên cô quyết định cứ tạm thời để trống, đợi đến lúc ngân hàng được xây dựng xong rồi khai trương cũng không muộn.
Khi công hội Thiên Thiên Hướng Thượng giải quyết xong vấn đề phối hợp đoàn thể thì Tết âm lịch cũng âm thầm gõ cửa. Vì ba mẹ Bạch Mạch đang đi du lịch nước ngoài nên đợt Tết này anh chàng vẫn tiếp tục ở lại nhà Diệp Từ. Về phần Diệp Từ, có thể nói Tết âm lịch năm nay có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
Bởi vì, chẳng những cô có cơ hội trở lại quá khứ, có thể một lần nữa được chăm sóc cha mẹ, sửa chữa hết thảy những sai lầm ngày trước, mà quan trọng hơn, cô còn có thể bắt đầu mọi thứ lại một lần nữa. Chuông giao thừa vừa điểm, Bạch Mạch lập tức kéo Diệp Từ cùng cầu nguyện.
Nguyện vọng của Diệp từ rất đơn giản: Hy vọng sang năm vẫn có thể hạnh phúc giống như bây giờ.
Không cầu danh lợi to lớn, chỉ cần có cha mẹ, người thân, bạn bè bên cạnh.
Sủi cảo nóng hôi hổi được bưng lên, Diệp Từ và Bạch Mạch như hai con ma đói thi nhau hì hụp xử lý hết bát này đến bát khác, cả hai ăn đến nỗi lát sau đứng thẳng dậy để thở cũng không nổi. Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan ngồi bên cạnh ngắm nhìn hai đứa trẻ trước mặt vừa ăn vừa vui vẻ cười đùa, đột nhiên, Tả Tiểu Lan như nhớ ra điều gì, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào, môi cứ mấp mé muốn nói lại thôi.
Diệp Từ nhận ra Tả Tiểu Lan có lời muốn nói, vừa ợ vừa hỏi: "Mẹ có chuyện gì muốn nói sao?"
Tả Tiểu Lan nhăn nhó phân vân một hồi, cuối cùng đành kéo tay Diệp Nam Thiên, nói: "Để cha con nói cho con biết."
Diệp Nam Thiên trông cũng ngượng ngùng không kém vợ mình, liếc mắt nhìn Tả Tiểu Lan, sau đó nói thầm: "Chuyện này chuyện này... sao em lại bắt anh nói chứ?"
"Dì, dượng, hai người sao vậy, con thấy hình như có cái gì mờ ám ở đây nha." Bạch Mạch nhìn hai người, cười nói với vẻ mặt như muốn ăn đòn.
Nghe Bạch Mạch nói như vậy, hai người lớn lại càng bất đồng ý kiến, nhường qua đẩy lại, không ai chịu mở miệng. Cuối cùng Diệp Từ nhịn không được dứt khoát hỏi thẳng: "Có phải chuyện ba mẹ muốn nói với con là hai người định sinh cho con một đứa em nữa?”
"Con bé chết tiệt này, đừng nói lung tung." Diệp Từ vừa thể hiện xong vai đứa con thông minh hiểu chuyện, lập tức bị Tả Tiểu Lan gõ đầu một cái. Sau đó, bà ấp a ấp úng đứng dậy. Cuối cùng, rốt cuộc vẫn là Diệp Nam Thiên da mặt dày hơn, nói ra rõ ràng: "Thật ra cũng không có gì. Ba mẹ đã về hưu, ở nhà dưỡng lão nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. Ngày nào cũng thấy hai đứa chơi trò chơi, hình như rất thú vị. Hai đứa có thể dạy ba mẹ chơi được không?"
Diệp Từ và Bạch Mạch cùng quay đầu nhìn nhau, chưa kịp lên tiếng bày tỏ thái độ, Tả Tiểu Lan đã vội vàng khoát khoát tay: "Thôi thôi, ba mẹ chỉ hỏi vậy thôi. Ba mẹ biết đây là trò chơi của thanh niên trẻ tuổi. Lúc trẻ ba mẹ còn không chơi, bây giờ tự nhiên lại đi theo hai đứa chơi thì coi sao được."
"Sao lại không được?"Diệp Từ mỉm cười, cô không phải không đồng ý, mà là quá bất ngờ. Nếu là ngày trước, không đời nào ba mẹ muốn cùng chơi với cô, thậm chí đối với hai người họ, game Vận Mệnh này là thứ gắn liền với hai chữ ác mộng. Huống chi mười năm sau, Vận Mệnh không còn đơn thuần là một game online dùng để giải trí, nó đã trở thành một khái niệm riêng biệt, rất nhiều người vào đây kiếm tiền, và cũng không thiếu người vào để hưởng thụ.
Tóm lại, Vận Mệnh trong tương lai sẽ trở thành một dạng đầu tư vô hình lớn nhất trên thế giới, vô số tập đoàn kinh doanh lớn dồn dập đầu tư tiền vào nó, khiến nó trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống sinh hoạt bình thường của con người.
"Hiện giờ trong game cũng có không ít người lớn tuổi hơn cả ba mẹ đó." Diệp Từ nháy mắt với Bạch Mạch: "Không tin ba mẹ hỏi anh Bạch Mạch là biết."
"Đúng đúng, ở đại lục của tụi con còn có một công hội tên là Văn Phòng Ngã Tư Đường, các thành viên chủ lực toàn là người lớn tuổi như dì dượng thôi, thậm chí người lớn hơn cũng có luôn. Bọn họ tuy lớn tuổi nhưng ai nấy cũng đều chơi rất vui vẻ." Bạch Mạch hoàn toàn tán thành quyết định thuyết phục ba mẹ của Diệp Từ. Anh thậm chí còn có chút hâm mộ và ganh tị khi ba mẹ Diệp Từ có ý định tham gia trò chơi cùng với cô.
"Trong game đó có thể làm những gì?" Tả Tiểu Lan và Diệp Nam Thiên có thể nói là người lạc hậu ngay từ thời trẻ. Với tình hình game offline lẫn online xuất hiện đầy rẫy vậy mà hai người chưa từng chơi một trò nào, có thể xem là đặc biệt hiếm thấy.
"Đánh quái luyện cấp, làm nhiệm vụ, đánh nhau với người khác, buôn bán, đánh phó bản... Dì dượng muốn làm gì cũng được." Bạch Mạch dù bận giải thích nhưng tay vẫn không quên gắp thêm sủi cảo nhét vào mồm.
"Đánh nhau... dì dượng không thích." Tả Tiểu Lan lập tức lắc đầu, hai người họ bình thường đều thuộc dạng người hiền lành, đừng nói là đánh nhau, ngay cả cãi vả to tiếng cũng không có. "Thôi bỏ đi, dì thấy nó không hợp với dì dượng lắm..."
Diệp Từ mỉm cười xen vào: "Ba, mẹ, thật ra trong game đánh nhau luyện cấp chỉ là một khía cạnh thôi, ngoài nó ra vẫn còn rất nhiều hoạt động khác. Ví dụ như ba mẹ có thể ở trò chơi này phát triển niềm đam mê của mình. Mẹ nghĩ xem nhé, ba thích nấu ăn, hồi trước còn từng thi lấy bằng đầu bếp nghiệp dư, vậy thì ba có thể vào trò chơi mở quán ăn rồi. Còn mẹ thì lại thích may vá, mở một tiệm may cũng không phải ý tồi đúng không?"
"Chuyện này cũng được sao?" Tả Tiểu Lan và Diệp Nam Thiên nghe Diệp Từ nói xong, hai mắt đều sáng bừng lên.
"Hoàn toàn có thể. Nếu ba mẹ có thể làm ra đồ tốt không chừng còn có thể kiếm thêm tiền, thậm chí còn nhiều hơn lương hưu hiện giờ của ba mẹ nữa đó." Bạch Mạch đang nhai ngồm ngoàm cũng lên tiếng: "Dượng xem sủi cảo của dượng làm ngon thế này, vào trò chơi con đảm bảo bán đắt như tôm tươi."
Diệp Từ thấy ba mẹ mình càng lúc càng hưng phấn, khẽ cười, cũng chính ngay lúc này, cô bỗng nhiên nảy ra một ý kiến vô cùng hoàn hảo, đó là chuyển nhượng cho ba mẹ cô cửa hàng có vị trí tốt nhất ở thành Hồng Hồ để hai người họ thoải mái kinh doanh, họ đã khổ cực cả đời, giờ phút này cũng nên thoải mái đi tìm niềm vui trong cuộc sống, hơn nữa, được nhìn thấy ba mẹ vui vẻ, bản thân Diệp Từ cũng cảm thấy an ủi rất nhiều.
Đối với chuyện Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan muốn cùng chơi game với mình, Diệp Từ chỉ còn chờ quyết định cuối cùng của hai người họ, thế nên cả đêm cô ngủ ngon vô cùng. Có điều ba mẹ cô lại không được thảnh thơi như vậy.
Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan từ bị Diệp Từ thuyết phục đến tận sáng hôm sau lúc nào cũng trong trạng thái "chiến tranh giữa các vì sao". Nguyên nhân bởi vì hai người bất đồng quan điểm, một người muốn mở quán cơm, một người lại muốn mở tiệm may. Lúc dọn cơm sáng, Diệp Từ nhìn quầng thâm mắt của ba mẹ mình, cộng thêm cảnh tượng đấu võ mồm không ngớt, bật cười nói: "Thôi ba mẹ cứ mỗi người một nghề, đâu cần phải chọn giống hệt nhau."
"Không được, mẹ (ba) con phải phụ ba (mẹ)." Hai người đồng thanh đáp.
Diệp Từ nhún vai không nêu thêm ý kiến nữa, dù sao hai người họ nhất định cũng sẽ tìm được phương án giải quyết ổn thỏa theo cách của mình.
Tết đến, công hội Thiên Thiên Hướng Thượng tạm thời nghỉ ngơi không có hoạt động gì, số người online cũng ít đi rõ rệt, có điều đến giữa trưa sau mười hai giờ, phía nhà phát hành game có tổ chức một hoạt động chào mừng năm mới, cho nên tầm mười một giờ, số người online bắt đầu tăng mạnh, đại lục Larya lại một lần nữa trở về bầu không khí ồn ào náo nhiệt.
Nếu đã là hoạt động chào mừng Tết âm lịch, dĩ nhiên phải mang chút không khí ngày Tết rồi.
Hoạt động lần này gọi là Vũ Long Đại Chiến. Địa điểm tổ chức nằm ở thành phố lớn nhất của bốn đại lục. Ở đại lục phía Đông dĩ nhiên là thành Quan Quân rồi. Trước khi logout đón giao thừa, các hội viên Thiên Thiên Hướng Thượng cũng đã thống nhất sẽ tham dự sự kiện này cho nên Diệp Từ và Bạch Mạch vừa online đã lập tức chạy đến thành Quan Quân.
Thời điểm này tại thành Quan Quân vang dội tiếng chiêng tiếng trống, cờ đỏ bay phấp phới, pháo nổ rộn ràng, người đông nghìn nghịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.