Chương 91: Quyết đấu
Na Thì Yên Hoa
23/06/2014
"Xin chào, ta là Công Tử U." Diệp Từ đứng trước mặt người nọ tươi cười nói, cánh tay đưa ra một cách tự nhiên.
Đối phương là một tinh linh dáng người cao ráo, cũng có mái tóc màu bạc như Diệp Từ, có điều đôi mắt lại màu đen, đen như Hắc Diệu thạch, bình thường rất hiếm có người chơi tộc tinh linh lại phối màu mắt như vậy lắm.
Đối với hành động bắt tay chào của Diệp Từ, hắn hơi sững người một chút, nhưng sau đó lại nheo mắt nhìn chăm chú nữ thợ săn tộc tinh linh kia. Ánh mắt hắn sắc như dao, đâm thẳng vào Diệp Từ không chút dè dặt, nếu như người bình thường đến bắt chuyện người ta lại bị đối phương nhìn bằng ánh mắt soi mói như vậy đã xấu hổ rụt tay về rồi.
Nhưng Diệp Từ lại không có như vậy, cô vẫn mỉm cười để tay như cũ, thoải mái đón nhận ánh mắt khiêu khích của đối phương, không hề có dấu hiệu nhượng bộ.
Cuối cùng đôi tai dài nhô lên của đôi phương cũng hơi nhúc nhích, khóe môi thoáng hiện nụ cười như có như không. Hắn nhẹ nhàng vương tay ra bắt lấy bàn tay của Diệp Từ, giọng nói đầy từ tính, vô cùng êm tai nhẹ nhàng vang lên: "Xin chào, ta là Lưu Niên."
Lưu Niên.
Đúng vậy, đây chính là Lưu Niên.
Là Lưu Niên, thợ săn tài ba đã đánh bại Diệp Từ một cách triệt để, đợi đến lúc cô quay về báo thù lại không tìm thấy hắn đâu nữa.
Mãi đến giờ cô mới biết, hóa ra hắn là người của Thế Kỷ Mới.
Diệp Từ không cách nào diễn tả được tâm trạng của cô lúc ban nãy khi nhìn thấy hắn, hưng phấn có, kích động có, nhưng nhiều nhất vẫn là nhiệt huyết sôi trào, đây chính là cái gọi là cứ tưởng đã vào đường cùng, cuối cùng lại tìm thấy một lối ra sao?
Trận chiến với người này khi xưa đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu đậm, nay tìm được làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này chứ?
Diệp Từ rút tay về, lập tức gửi cho Lưu Niên một lời mời quyết đấu. Event lần này không có phép mang vũ khí vào cũng chứng tỏ nơi này không được tự do đánh nhau, nhưng giờ kết thúc rồi không biết đã có thể quyết đâu được chưa nữa.
"Công Tử U gửi đến bạn yêu cầu quyết đấu."
Trong game Vận Mệnh có rất nhiều hình thức PK, ví dụ như ở cùng liên minh, vậy thì chỉ cần chuyển sang trạng thái đồ sát là có thể tấn công đối phương, hoặc không thì cũng có thể sử dụng loại quyết đấu này, còn một dạng nữa là khác liên minh, vậy thì thoải mái rồi, cứ thấy là đánh thôi.
Có điều tình huống hiện giờ có chút đặc biệt, tuy Diệp Từ và Lưu Niên thuộc hai liên minh đối lập nhưng đứng trong sảnh nhận giải, tên người nào cũng là màu xanh biếc (biểu thị trạng thái không thể tấn công), dưới tình huống như vậy, chỉ có duy nhất hình thức quyết đấu là phù hợp.
Yêu cầu quyết đầu bất ngờ xuất hiện khiến Lưu Niên không khỏi nheo mắt ngẫm nghĩ, hắn nhận ra nữ thợ săn này. Cô nàng rất nổi tiếng ở đại lục phía Đông, không chỉ thế, những video ghi lại thao tác của cô ầy cũng được tải lên đầy trên diễn đàn, rất nhiều thợ săn xem mà hâm mộ không thôi.
Lưu Niên không giống Diệp Từ, trước giờ hắn luôn lặng lẽ ở trong đội ngũ, nhưng như thế không có nghĩa là hắn không mạnh Có điều hiện giờ đây không phải là vấn đề chính, trọng điểm của chuyện này là trong công hội Thế Kỷ Mới không phải có mỗi mình hắn là thợ săn, cho dù nữ thợ săn này muốn khoe tài cũng không thể nhắm ngay hắn được, rốt cuộc còn có nguyên nhân gì sao?
"Tại sao lại tìm ta quyết đấu?" Lưu Niên không vội đồng ý, cũng không gấp gáp từ chối. Hắn nhìn thẳng vào nữ thợ săn với gương mặt trẻ tuổi, đâu đó còn thoáng nét trẻ con, nhưng ánh mắt lại vô cùng cứng rắng và nghiêm túc, thẳng thắng hỏi: "Thế Kỷ Mới có rất nhiều thợ săn, cô muốn tìm đối thủ, lựa chọn tốt hơn vẫn còn không ít."
"Bởi vì bọn họ không phải Lưu Niên." Diệp Từ nhếch môi đáp.
Câu trả lời này... Lưu Niên nhướng mày, trả lời như vậy làm sao người ta có đường từ chối nữa.
Lưu Niên nhấn chọn đồng ý.
Sau đó ngay lập tức có một cột cờ từ trên trời rớt xuống, ghim ở giữa hai người làm bụi đất bay tung trời.
Bầu không khí vốn đang trong trạng thái hòa bình tức khắc chuyển sang tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía lá cờ đang bay phấp phới trong gió.
Từ lúc cờ được cắm xuống đến khi trận đấu chính thức bắt đầu có năm giây chuẩn bị, ấy vậy mà nháy mắt sau khi ghim cờ, Diệp Từ và Lưu Niên đều cùng lùi về sau 20m, tốc độ lẫn hành động giống hệt nhau, nhanh chóng lẫn vào giữa đám người.
5, 4, 3, 2, bắt đầu.
Cùng lúc bắn tên, mũi tên được sử dụng đều là thuộc tính Băng, hành động giống nhau, di chuyển cũng y hệt, những người đứng xem ở bên ngoài nhìn cảnh này không hiểu sao lại có cảm giác ở giữa bọn họ có một chiếc gương khổng lồ và người này là bóng phản chiếu của người kia. Suy nghĩ này tuy quái lạ nhưng lại khá hợp lý, bởi người kia bất kể làm hành động gì, người đối diện cũng sẽ cùng lúc thực hiện y hệt, nếu không phải soi gương thì làm sao có thể có chuyện kỳ dị như vậy chứ.
Diệp Từ sững người.
Lưu Niên cũng sững sờ không kém.
Công kích mở màn quá giống nhau hiển nhiên đã khiến cả hai không chiếm được ưu thế gì.
Tuyệt đối không thể tiếp tục thế này.
Diệp Từ lập tức cất nỏ, mỉm cười cúi người xoay một vòng, nháy mắt biến mất vào giữa biển người. Lưu Niên cũng rất cung vào túi đồ đồng thời phóng thẳng về phía Diệp Từ với tốc độ nhanh khủng khiếp, bỗng nhiên hắn sững người lại, lấy cung tên ra giữa không trung rồi bắn thẳng vào đám đông bên dưới.
Tuy biết rõ trong thời gian quyết đấu những người đứng xem bên ngoài sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng những người bên ngoài ấy thấy Lưu Niên giơ cung bắn tên cũng hoảng hồn túa chạy tán loạn, nháy mắt người đang ẩn nấp bên trong là Diệp Từ cứ thế mà lộ ra ngoài.
Diệp Từ đang trong trạng thái ẩn thân, tuy không còn những người xung quanh nữa nhưng đúng lý vẫn vô phương bị pháp hiện, thế mà không hiểu tại sao ánh mắt của Lưu Niên tựa như hỏa nhãn kim tinh có thể thấy rõ người đang tàng hình vậy, hắn tiếp tục kéo tên bắn về phía Diệp Từ.
Diệp Từ vốn không nghĩ sẽ cử động, nhưng tên càng lúc càng bay đến gần nếu cô vẫn đứng yên ở đây thì chắc chắn sẽ bị bắn trúng. Lưu Niên từ đầu đến cuối vẫn chưa đổi tên, điều này có nghĩa nếu cô trúng đòn sẽ bị ảnh hưởng từ hàn băng tiễn, giảm 50 điểm tốc độ.
Thợ săn và thợ săn đấu với nhau, hơn thua chỉ ở duy nhất mặt tốc độ này, nếu bị giảm tốc độ thì chẳng khác nào đã thất bại 90% rồi. Cho nên Diệp Từ không do dự nữa, lách người tránh khỏi mũi tên băng đang vèo vèo bay đến.
Bụp bụp bụp, một hàng tên bắn cắm đều tăm tắp ngay chính vị trí Diệp Từ ẩn thân ban nãy, phía trên còn có cả một màn sương băng lượn lờ bao phủ nữa. Diệp Từ sau khi tránh thoát cũng chẳng thèm liếc mắt lại nhìn mà lập tức lùi nhanh về sau, cô đã bị dồn đến mức tự thoát khỏi trạng thái tàng hình, nếu cô là Lưu Niên thì nhất định sẽ nhân cơ hội này xử đẹp tại chỗ. Bản thân cô còn nghĩ như vậy thì làm sao một thợ săn nổi danh tàn nhẫn như Lưu Niên lại bỏ qua thời cơ tuyệt vời như thế này được.
Quả nhiên đúng ngay thời điểm Diệp Từ tăng tốc, một lớp tên mới liên tục cắm thẳng theo đường di chuyển về sau của cô. Thao tác cực nhanh, phản ứng cực nhạy, Diệp Từ thật sự nghi ngờ có khi nào mình đã bị người kia gắn rada lên người hay không.
Lưu Niên cũng lựa chọn giấu thông tin giống như cô nên cô không thể xem được chính xác cấp bậc của anh ta, nhưng theo tốc độ hành động và độ mạnh yếu khi tấn công, cộng thêm cả độ nhanh nhẹn thì cũng không quá khó để suy ra cấp bậc của anh ta không chênh lệch lắm so với cô.
Trong tình huống PK đồng cấp, trận đấu hiển nhiên sẽ quyết liệt hơn nhiều, mà lúc này hai người không chỉ cấp bậc xấp xỉ nhau mà còn thuộc cùng chức nghiệp nữa, thậm chí trang bị có khi cũng na ná nhau luôn. Trận đấu này trùng hợp bao gồm một loạt yếu tố như vậy thì làm sao có thể nhàm chán được, mấy người đứng xem bên ngoài hưng phấn đến mức nhìn cứ tưởng như đang ngồi trong rạp xem phim chiến đấu kỹ xảo Hollywood vậy.
Đám đông thành viên của mấy đội vào chung kết không biết đã tản ra sạch sẽ từ bao giờ mà lúc này trong sảnh trao giải chỉ còn mỗi hai thợ săn đang đấu với nhau vô cùng kịch liệt.
"Ai ui, thế này mới gọi là video kỹ thuật kinh điển của thợ săn chứ!" Thủy Nguyệt Vô Thương vừa ghi hình lại trận đấu, vừa cầm ống nhòm chăm chú theo dõi trận đấu giữa sân.
"Thủy Nguyệt, người kia có thể đánh ngang tay với Công Tử U sao? Anh ta là ai thế?" Phiêu Phiêu Diêu Diêu cũng đang cầm ống nhòm nhìn, tiếp tục thắc mắc: "Bọn họ đều rất mạnh phải không?"
Phiêu Phiêu Diêu Diêu chỉ có thể xem là một nửa game thủ thông thường, kiến thức của cô nàng về PVP có thể xem là mù tịt hoàn toàn, PVE thì miễn cưỡng lắm mới tham gia được, giờ đứng đây cầm ống nhòm xem người ta đánh nhau nhưng đối với cô, hai người ấy đánh đấm thì cứ là đánh đấm, chẳng phân biệt được trận đánh ấy có gì đặc sắc cả. Mà từ trước đến giờ trong mắt cô Diệp Từ là một cao thủ, cao thủ thật sự, thế nhưng người kia...
"Mạnh, dĩ nhiên là rất mạnh." cùng là thợ săn hiển nhiên Thủy Nguyệt Vô Thương càng dễ nhìn thấy những vấn đề người ngoài không chú ý đến, hắn chậc chậc mấy cái nói tiếp: "Trời ạ, đấu thế này mới gọi là quyết đấu chứ, hiện giờ cấp bậc của bọn họ vẫn còn thấp mà đã thế rồi, nếu trên 100 cấp không biết sẽ thế nào đây, trời ơi nhất định sẽ vô cùng vô cùng đặc sắc."
"Anh cũng là thợ săn mà, bọn họ đều giỏi hơn anh sao?" Phiêu Phiêu Diêu Diêu nhíu mày, nhìn ông chồng mình kìa, hừ hừ.
"Anh và hai người họ làm sao xếp cùng một bậc được?" Thủy Nguyệt Vô Thương không hề cảm thấy xấu hổ khi nhận mình không bằng người, thậm chí còn muốn hát bài ca ngợi khen người ta nữa, hắn thấy Phiêu Phiêu Diêu Diêu nhìn mình với vẻ mặt 'bó tay' mới bồi thêm một câu: "Bọn họ rất mạnh." Sau đó vừa tiếp tục theo dõi trận đấu vừa nói: "Anh cũng phải cố gắng thêm nữa, anh muốn được trở thành một thợ săn giỏi như hai người họ."
Trận đấu bên kia tiếp tục kéo dài với tình trạng ăn miếng trả miếng cực kỳ quyết liệt, bốn phút đã trôi qua, hai người đều đã bị đánh tuột nửa cột máu nhưng vẫn không có ai có thu hoạch được gì to tác.
Thời gian quyết đấu mặc định là 5 phút, nếu sau 5 phút vẫn chưa phân thắng bại thì hệ thống sẽ tự phán quyết hai người hòa nhau.
Lưu Niên đã hoàn toàn nghiêm túc quyết đấu, thực ra trận đấu bắt đầu được một phút thì hắn đã thật sự chăm chú rồi. Hóa ra xem video và đấu thật là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, trong video, từng chiêu thức của nữ thợ săn ấy đều mang một vẻ đẹp rực rỡ tráng lệ, khác biệt hoàn toàn với những kỹ năng một kích diệt gọn như hắn vẫn thường dùng.
Hắn vốn cho rằng những kỹ năng hoa lệ như vậy chỉ làm đẹp thôi, chủ yếu là trang chí chứ chẳng mạnh mẽ gì, nhưng hôm nay được thử tận mắt mới biết các game thủ của đại lục phía Đông tôn sùng nữ thợ săn này không hẳn là không có nguyên do.
Đúng thật, kỹ thuật của cô ta rất đẹp, nhưng muốn miêu tả chính xác gì phải nói là bên trong cái đẹp ấy ẩn chứa luồng sát khí lạnh lẽo vô cùng...
Đối phương là một tinh linh dáng người cao ráo, cũng có mái tóc màu bạc như Diệp Từ, có điều đôi mắt lại màu đen, đen như Hắc Diệu thạch, bình thường rất hiếm có người chơi tộc tinh linh lại phối màu mắt như vậy lắm.
Đối với hành động bắt tay chào của Diệp Từ, hắn hơi sững người một chút, nhưng sau đó lại nheo mắt nhìn chăm chú nữ thợ săn tộc tinh linh kia. Ánh mắt hắn sắc như dao, đâm thẳng vào Diệp Từ không chút dè dặt, nếu như người bình thường đến bắt chuyện người ta lại bị đối phương nhìn bằng ánh mắt soi mói như vậy đã xấu hổ rụt tay về rồi.
Nhưng Diệp Từ lại không có như vậy, cô vẫn mỉm cười để tay như cũ, thoải mái đón nhận ánh mắt khiêu khích của đối phương, không hề có dấu hiệu nhượng bộ.
Cuối cùng đôi tai dài nhô lên của đôi phương cũng hơi nhúc nhích, khóe môi thoáng hiện nụ cười như có như không. Hắn nhẹ nhàng vương tay ra bắt lấy bàn tay của Diệp Từ, giọng nói đầy từ tính, vô cùng êm tai nhẹ nhàng vang lên: "Xin chào, ta là Lưu Niên."
Lưu Niên.
Đúng vậy, đây chính là Lưu Niên.
Là Lưu Niên, thợ săn tài ba đã đánh bại Diệp Từ một cách triệt để, đợi đến lúc cô quay về báo thù lại không tìm thấy hắn đâu nữa.
Mãi đến giờ cô mới biết, hóa ra hắn là người của Thế Kỷ Mới.
Diệp Từ không cách nào diễn tả được tâm trạng của cô lúc ban nãy khi nhìn thấy hắn, hưng phấn có, kích động có, nhưng nhiều nhất vẫn là nhiệt huyết sôi trào, đây chính là cái gọi là cứ tưởng đã vào đường cùng, cuối cùng lại tìm thấy một lối ra sao?
Trận chiến với người này khi xưa đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu đậm, nay tìm được làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này chứ?
Diệp Từ rút tay về, lập tức gửi cho Lưu Niên một lời mời quyết đấu. Event lần này không có phép mang vũ khí vào cũng chứng tỏ nơi này không được tự do đánh nhau, nhưng giờ kết thúc rồi không biết đã có thể quyết đâu được chưa nữa.
"Công Tử U gửi đến bạn yêu cầu quyết đấu."
Trong game Vận Mệnh có rất nhiều hình thức PK, ví dụ như ở cùng liên minh, vậy thì chỉ cần chuyển sang trạng thái đồ sát là có thể tấn công đối phương, hoặc không thì cũng có thể sử dụng loại quyết đấu này, còn một dạng nữa là khác liên minh, vậy thì thoải mái rồi, cứ thấy là đánh thôi.
Có điều tình huống hiện giờ có chút đặc biệt, tuy Diệp Từ và Lưu Niên thuộc hai liên minh đối lập nhưng đứng trong sảnh nhận giải, tên người nào cũng là màu xanh biếc (biểu thị trạng thái không thể tấn công), dưới tình huống như vậy, chỉ có duy nhất hình thức quyết đấu là phù hợp.
Yêu cầu quyết đầu bất ngờ xuất hiện khiến Lưu Niên không khỏi nheo mắt ngẫm nghĩ, hắn nhận ra nữ thợ săn này. Cô nàng rất nổi tiếng ở đại lục phía Đông, không chỉ thế, những video ghi lại thao tác của cô ầy cũng được tải lên đầy trên diễn đàn, rất nhiều thợ săn xem mà hâm mộ không thôi.
Lưu Niên không giống Diệp Từ, trước giờ hắn luôn lặng lẽ ở trong đội ngũ, nhưng như thế không có nghĩa là hắn không mạnh Có điều hiện giờ đây không phải là vấn đề chính, trọng điểm của chuyện này là trong công hội Thế Kỷ Mới không phải có mỗi mình hắn là thợ săn, cho dù nữ thợ săn này muốn khoe tài cũng không thể nhắm ngay hắn được, rốt cuộc còn có nguyên nhân gì sao?
"Tại sao lại tìm ta quyết đấu?" Lưu Niên không vội đồng ý, cũng không gấp gáp từ chối. Hắn nhìn thẳng vào nữ thợ săn với gương mặt trẻ tuổi, đâu đó còn thoáng nét trẻ con, nhưng ánh mắt lại vô cùng cứng rắng và nghiêm túc, thẳng thắng hỏi: "Thế Kỷ Mới có rất nhiều thợ săn, cô muốn tìm đối thủ, lựa chọn tốt hơn vẫn còn không ít."
"Bởi vì bọn họ không phải Lưu Niên." Diệp Từ nhếch môi đáp.
Câu trả lời này... Lưu Niên nhướng mày, trả lời như vậy làm sao người ta có đường từ chối nữa.
Lưu Niên nhấn chọn đồng ý.
Sau đó ngay lập tức có một cột cờ từ trên trời rớt xuống, ghim ở giữa hai người làm bụi đất bay tung trời.
Bầu không khí vốn đang trong trạng thái hòa bình tức khắc chuyển sang tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía lá cờ đang bay phấp phới trong gió.
Từ lúc cờ được cắm xuống đến khi trận đấu chính thức bắt đầu có năm giây chuẩn bị, ấy vậy mà nháy mắt sau khi ghim cờ, Diệp Từ và Lưu Niên đều cùng lùi về sau 20m, tốc độ lẫn hành động giống hệt nhau, nhanh chóng lẫn vào giữa đám người.
5, 4, 3, 2, bắt đầu.
Cùng lúc bắn tên, mũi tên được sử dụng đều là thuộc tính Băng, hành động giống nhau, di chuyển cũng y hệt, những người đứng xem ở bên ngoài nhìn cảnh này không hiểu sao lại có cảm giác ở giữa bọn họ có một chiếc gương khổng lồ và người này là bóng phản chiếu của người kia. Suy nghĩ này tuy quái lạ nhưng lại khá hợp lý, bởi người kia bất kể làm hành động gì, người đối diện cũng sẽ cùng lúc thực hiện y hệt, nếu không phải soi gương thì làm sao có thể có chuyện kỳ dị như vậy chứ.
Diệp Từ sững người.
Lưu Niên cũng sững sờ không kém.
Công kích mở màn quá giống nhau hiển nhiên đã khiến cả hai không chiếm được ưu thế gì.
Tuyệt đối không thể tiếp tục thế này.
Diệp Từ lập tức cất nỏ, mỉm cười cúi người xoay một vòng, nháy mắt biến mất vào giữa biển người. Lưu Niên cũng rất cung vào túi đồ đồng thời phóng thẳng về phía Diệp Từ với tốc độ nhanh khủng khiếp, bỗng nhiên hắn sững người lại, lấy cung tên ra giữa không trung rồi bắn thẳng vào đám đông bên dưới.
Tuy biết rõ trong thời gian quyết đấu những người đứng xem bên ngoài sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng những người bên ngoài ấy thấy Lưu Niên giơ cung bắn tên cũng hoảng hồn túa chạy tán loạn, nháy mắt người đang ẩn nấp bên trong là Diệp Từ cứ thế mà lộ ra ngoài.
Diệp Từ đang trong trạng thái ẩn thân, tuy không còn những người xung quanh nữa nhưng đúng lý vẫn vô phương bị pháp hiện, thế mà không hiểu tại sao ánh mắt của Lưu Niên tựa như hỏa nhãn kim tinh có thể thấy rõ người đang tàng hình vậy, hắn tiếp tục kéo tên bắn về phía Diệp Từ.
Diệp Từ vốn không nghĩ sẽ cử động, nhưng tên càng lúc càng bay đến gần nếu cô vẫn đứng yên ở đây thì chắc chắn sẽ bị bắn trúng. Lưu Niên từ đầu đến cuối vẫn chưa đổi tên, điều này có nghĩa nếu cô trúng đòn sẽ bị ảnh hưởng từ hàn băng tiễn, giảm 50 điểm tốc độ.
Thợ săn và thợ săn đấu với nhau, hơn thua chỉ ở duy nhất mặt tốc độ này, nếu bị giảm tốc độ thì chẳng khác nào đã thất bại 90% rồi. Cho nên Diệp Từ không do dự nữa, lách người tránh khỏi mũi tên băng đang vèo vèo bay đến.
Bụp bụp bụp, một hàng tên bắn cắm đều tăm tắp ngay chính vị trí Diệp Từ ẩn thân ban nãy, phía trên còn có cả một màn sương băng lượn lờ bao phủ nữa. Diệp Từ sau khi tránh thoát cũng chẳng thèm liếc mắt lại nhìn mà lập tức lùi nhanh về sau, cô đã bị dồn đến mức tự thoát khỏi trạng thái tàng hình, nếu cô là Lưu Niên thì nhất định sẽ nhân cơ hội này xử đẹp tại chỗ. Bản thân cô còn nghĩ như vậy thì làm sao một thợ săn nổi danh tàn nhẫn như Lưu Niên lại bỏ qua thời cơ tuyệt vời như thế này được.
Quả nhiên đúng ngay thời điểm Diệp Từ tăng tốc, một lớp tên mới liên tục cắm thẳng theo đường di chuyển về sau của cô. Thao tác cực nhanh, phản ứng cực nhạy, Diệp Từ thật sự nghi ngờ có khi nào mình đã bị người kia gắn rada lên người hay không.
Lưu Niên cũng lựa chọn giấu thông tin giống như cô nên cô không thể xem được chính xác cấp bậc của anh ta, nhưng theo tốc độ hành động và độ mạnh yếu khi tấn công, cộng thêm cả độ nhanh nhẹn thì cũng không quá khó để suy ra cấp bậc của anh ta không chênh lệch lắm so với cô.
Trong tình huống PK đồng cấp, trận đấu hiển nhiên sẽ quyết liệt hơn nhiều, mà lúc này hai người không chỉ cấp bậc xấp xỉ nhau mà còn thuộc cùng chức nghiệp nữa, thậm chí trang bị có khi cũng na ná nhau luôn. Trận đấu này trùng hợp bao gồm một loạt yếu tố như vậy thì làm sao có thể nhàm chán được, mấy người đứng xem bên ngoài hưng phấn đến mức nhìn cứ tưởng như đang ngồi trong rạp xem phim chiến đấu kỹ xảo Hollywood vậy.
Đám đông thành viên của mấy đội vào chung kết không biết đã tản ra sạch sẽ từ bao giờ mà lúc này trong sảnh trao giải chỉ còn mỗi hai thợ săn đang đấu với nhau vô cùng kịch liệt.
"Ai ui, thế này mới gọi là video kỹ thuật kinh điển của thợ săn chứ!" Thủy Nguyệt Vô Thương vừa ghi hình lại trận đấu, vừa cầm ống nhòm chăm chú theo dõi trận đấu giữa sân.
"Thủy Nguyệt, người kia có thể đánh ngang tay với Công Tử U sao? Anh ta là ai thế?" Phiêu Phiêu Diêu Diêu cũng đang cầm ống nhòm nhìn, tiếp tục thắc mắc: "Bọn họ đều rất mạnh phải không?"
Phiêu Phiêu Diêu Diêu chỉ có thể xem là một nửa game thủ thông thường, kiến thức của cô nàng về PVP có thể xem là mù tịt hoàn toàn, PVE thì miễn cưỡng lắm mới tham gia được, giờ đứng đây cầm ống nhòm xem người ta đánh nhau nhưng đối với cô, hai người ấy đánh đấm thì cứ là đánh đấm, chẳng phân biệt được trận đánh ấy có gì đặc sắc cả. Mà từ trước đến giờ trong mắt cô Diệp Từ là một cao thủ, cao thủ thật sự, thế nhưng người kia...
"Mạnh, dĩ nhiên là rất mạnh." cùng là thợ săn hiển nhiên Thủy Nguyệt Vô Thương càng dễ nhìn thấy những vấn đề người ngoài không chú ý đến, hắn chậc chậc mấy cái nói tiếp: "Trời ạ, đấu thế này mới gọi là quyết đấu chứ, hiện giờ cấp bậc của bọn họ vẫn còn thấp mà đã thế rồi, nếu trên 100 cấp không biết sẽ thế nào đây, trời ơi nhất định sẽ vô cùng vô cùng đặc sắc."
"Anh cũng là thợ săn mà, bọn họ đều giỏi hơn anh sao?" Phiêu Phiêu Diêu Diêu nhíu mày, nhìn ông chồng mình kìa, hừ hừ.
"Anh và hai người họ làm sao xếp cùng một bậc được?" Thủy Nguyệt Vô Thương không hề cảm thấy xấu hổ khi nhận mình không bằng người, thậm chí còn muốn hát bài ca ngợi khen người ta nữa, hắn thấy Phiêu Phiêu Diêu Diêu nhìn mình với vẻ mặt 'bó tay' mới bồi thêm một câu: "Bọn họ rất mạnh." Sau đó vừa tiếp tục theo dõi trận đấu vừa nói: "Anh cũng phải cố gắng thêm nữa, anh muốn được trở thành một thợ săn giỏi như hai người họ."
Trận đấu bên kia tiếp tục kéo dài với tình trạng ăn miếng trả miếng cực kỳ quyết liệt, bốn phút đã trôi qua, hai người đều đã bị đánh tuột nửa cột máu nhưng vẫn không có ai có thu hoạch được gì to tác.
Thời gian quyết đấu mặc định là 5 phút, nếu sau 5 phút vẫn chưa phân thắng bại thì hệ thống sẽ tự phán quyết hai người hòa nhau.
Lưu Niên đã hoàn toàn nghiêm túc quyết đấu, thực ra trận đấu bắt đầu được một phút thì hắn đã thật sự chăm chú rồi. Hóa ra xem video và đấu thật là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, trong video, từng chiêu thức của nữ thợ săn ấy đều mang một vẻ đẹp rực rỡ tráng lệ, khác biệt hoàn toàn với những kỹ năng một kích diệt gọn như hắn vẫn thường dùng.
Hắn vốn cho rằng những kỹ năng hoa lệ như vậy chỉ làm đẹp thôi, chủ yếu là trang chí chứ chẳng mạnh mẽ gì, nhưng hôm nay được thử tận mắt mới biết các game thủ của đại lục phía Đông tôn sùng nữ thợ săn này không hẳn là không có nguyên do.
Đúng thật, kỹ thuật của cô ta rất đẹp, nhưng muốn miêu tả chính xác gì phải nói là bên trong cái đẹp ấy ẩn chứa luồng sát khí lạnh lẽo vô cùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.