Chương 59: Tổng chỉ huy chẳng biết chuyện gì
Na Thì Yên Hoa
28/02/2014
Lại nói tiếp vấn đề của Diệp Từ, nhiệm vụ mỗi ngày của cô thật ra cũng không gọi là nhiều, dù lịch trình kín mít, nhưng không phải phó bản nào cô cũng đánh, đa số cô chỉ dẫn đội lần lượt đánh tám loại phó bản cấp độ khó một lần là nghỉ.
Song, làm việc vì mình và làm việc vì người khác là hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược, đừng nói là Diệp Từ, ngay cả Lưu Sướng cũng cảm thấy nuốt không trôi, từ lúc cô nàng gom được đủ bộ trang bị đã bắt đầu có ác cảm với chuyện đánh phó bản, nếu không phải vì lý do phải rèn luyện kỹ thuật, e là cô đã bỏ của chạy lấy người rồi.
Sau khi ba bốn ngày đánh liên tục, Diệp Từ online chợt phát hiện mình đã trở thành tổng chỉ huy chiến đấu của công hội, hơn nữa còn được phép vào nhà kho của công hội, nơi mà lẽ ra chỉ có hội trưởng và phó hội trưởng mới được quyền vào.
Nếu như nói công việc đánh phó bản liên tục mấy ngay nay của cô là cách Thiết Huyết Chiến Mâu kìm chân cô lại, để cô không có thời gian đi đánh phó bản với người ngoài. Vậy thì chuyện hôm nay rõ ràng là một hành động mua chuộc lòng người.
Tổng chỉ huy chiến đấu là chức vụ gì? Có thể nói đây là lãnh tụ về mặt chiến đấu lẫn tinh thần của công hội, đồng thời cũng là một người có khả năng kích thích sự phát triển của công hội nữa. Vị trí này thông thường nếu không phải của người chỉ huy chính thì cũng là một nhân vật trâu bò, trong đoàn chiến, người này luôn là tiêu điểm tập trung sự chú ý của tất cả mọi người.
Còn quyền được tự do sử dụng kho hàng là quyền lợi tối cao nhất của công hội.
Kho hàng là nơi cất giữ đồ đạc, chiến lợi phẩm của công hội, từ trang bị đến nguyên liệu, sách kỹ năng... tất cả đều là đồ cao cấp.
Đừng nói là công hội lớn như Thiết Huyết Chiến Mâu, dù là một công hội nhỏ với quy mô hơn trăm người thì kho hàng vẫn là nơi cực kỳ quan trọng. Cho nên bình thường nó chỉ cho phép hội trưởng hoặc phó hội trưởng ra vào mà thôi, những người còn lại chỉ có thể ở bên ngoài mà thèm chảy nước miếng.
Hiện giờ Thiên Sơn Tà Dương và Linh Hào Tỳ Sương lại giao cho mình quyền mà cả Khổng Tước Lam cũng không có, dạng lấy lòng này không phải ai cũng dám làm.
"Công Tử, mới online à?" Thiên Sơn Tà Dương trước giờ rất hiếm khi liên lạc với Diệp Từ, nay lại chủ động, ngược lại khá làm Diệp Từ tò mò.
"Ừm."
"Tôi nghe Tỳ Sương bảo cô đang luyện kỹ năng sống, một mình luyện nhất định rất vất vả, nên tôi vừa thăng quyền để cô có thể vào kho hàng của công hội, cô thiếu gì cần gì cứ dùng thoải mái." Thiên Sơn Tà Dương cười cười nói, tỏ vẻ mình rất hào phóng.
"Như thế không tốt lắm, mấy thứ này đều do mọi người vất vả lắm mới có được." Ăn của người ta thì phải làm cho người ta, Diệp Từ dĩ nhiên hiểu đạo lý này. Vừa đánh vừa xoa, Diệp Từ dĩ nhiên cũng biết. Bây giờ Thiết Huyết Chiến Mâu đưa đến cho cô một cái bánh ngọt, cái bánh ngọt này dù ngon thế nào Diệp Từ cũng sẽ không đụng đến.
"Không sao đâu, mọi người đều là người một nhà, đừng khách sáo như thế." Thiên Sơn Tà Dương cười nói, giọng điệu nghe có vẻ rất thoải mái, Diệp Từ thầm nghĩ, nếu giữa họ không bị ràng buộc bởi mối quan hệ lợi ích này, hắn cũng có thể xem là một người đáng để làm bạn, chỉ tiếc họ không thể nào vượt qua được hai chữ lợi ích kia.
"Dù là trang bị hay dược liệu, cô cần thứ gì cứ lấy thoải mái.
Diệp Từ thật sự không muốn mình và Thiên Sơn Tà Dương có thêm rắc rối gì nữa, dù sao cho cô quyền là chuyện của họ, dùng hay không là chuyện của cô. Nghĩ thế, cô liền lập tức nói thẳng vào vấn đề: "Thiên Sơn, anh đổi người khác làm tổng chỉ huy chiến đấu đi, tôi không hợp. Tôi chỉ mới vào Thiết Huyết Chiến Mâu, càng không phải người cống hiến nhiều nhất, tôi làm tổng chỉ huy thật không hợp tình cũng chẳng hợp lý."
"Ai bảo cô không có cống hiến, ba lần thủ sát, hai lần ngũ giáp, chuyện này đâu phải ai cũng làm được."
"Đấy là nhờ sự phối hợp của mọi người, vận mệnh là trò chơi tập thể, muốn đánh hạ phó bản cần có sự cố gắng của cả đội, ở đây không tồn tại chủ nghĩa anh hùng. Có lẽ biểu hiện của tôi tốt hơn họ một chút nhưng tôi chỉ làm đúng bổn phận của một thành viên trong đội, tôi tin nếu không có tôi thì Thiết Huyết Chiến Mâu cũng vẫn giành được thủ sát. Nếu chỉ vì thế mà giao chức tổng chỉ huy này cho tôi, thật sự là không thích hợp." Nói một câu dễ nghe không mất miếng thịt nào, tâng bốc một chút cũng sẽ chẳng chết ai, Diệp Từ chậm rãi nói, mỗi câu đều bình thường nhưng lại bày tỏ rõ ràng ý muốn từ chối của mình.
Thiên Sơn Tà Dương dĩ nhiên làm sao bỏ qua dễ dàng như vậy, hai người thông minh nói chuyện với nhau đều biết lúc nào nên tiến và khi nào nên lui, tạm thời ngầm hiểu không nên tranh luận vấn đề này thêm nữa.
"Thiên Sơn, có chuyện rồi." Trong lúc hai người họ đang đùn đẩy, Thiên Sơn Tà Dương bỗng nhận được tin nhắn của Linh Hào Tỳ Sương.
"Chuyện gì?"
"Đội số một và đội số hai hôm nay đi đánh Hoang Sa Hạt đụng phải người của Đại Đường, có chút xung đột, giờ đang đánh nhau." Linh Hào Tỳ Sương dừng một chút, nói tiếp: "Mình nghĩ quá nửa là do Đạm Tử và Thiên Khỏa đang bất mãn chuyện bổ nhiệm tổng quản lý, tuy hai người họ không nói gì nhưng tâm trạng không tốt lắm, thế nên mới bùng nổ với phía Đại Đường."
Thiên Sơn Tà Dương lầu bầu chửi thề mấy câu, sau đó mới dặn dò: "Gọi họ về, hiện giờ chúng ta vẫn chưa đấu được với Đại Đường, ngày mốt còn phải khai hoang Phế Tích Rét Lạnh, đừng lãng phí sức lực vô ích."
"Mình nói rồi nhưng bọn họ không nghe."
Lần này Thiên Sơn Tà Dương thực sực nổi giận, cuối cùng hắn quyết định đích thân đến xem một chút, nên không tiếp tục quấy rầy Diệp Từ nữa, trực tiếp dẫn đội tinh anh đến bình nguyên Sa Lạp.
Khi Diệp Từ biết Thiết Huyết Chiến Mâu đánh nhau với Đại Đường thì cuộc chiến đã qua giai đoạn nóng bỏng nhất lâu lắm rồi.
Đại Đường không hổ danh là công hội đứng thứ hai của đại lục phía Đông, dù chưa lấy được thủ sát nhưng thực lực tổng thể tương đối cao, thực lực ẩn tàng rất mạnh, chỉ cần tổng chỉ huy gọi một tiếng, người đến tiếp viện liên miên không ngừng.
Còn Thiết Huyết Chiến Mâu tuy là một công hội mạnh nhưng chỉ mới được thành lập mấy tháng thôi, chiến đấu được một thời gian liền lục đục nội bộ, ban đầu mạnh thì có mạnh nhưng đến khi số người Đại Đường càng lúc càng đến nhiều thì bại trận liên miên. Cuối cùng Thiên Sơn Tà Dương phải dùng đến hạ sách kêu gọi phát DKP ở kênh công hội thì tình hình mới khởi sắc trở lại.
Nếu trận chiến này thắng thì thứ hạng của Thiết Huyết Chiến Mâu nhất định sẽ tăng lên mấy bậc, còn nếu thua thì không những mất mặt mà cấp bậc hiện tại cũng chưa chắc có thể giữ được.
Dưới tình huống ấy, Thiên Sơn Tà Dương bất kể giá nào cũng phải cố chống đỡ.
"Ơ này, công hội của anh và công hội của em đánh nhau kìa, sao bên anh ầm ầm mà bên em không có tin tức gì thế?" Mạch Thủy Thâm vừa làm xong nhiệm vụ hàng ngày về đến thành Hồng Hồ, tình cờ gặp Diệp Từ vừa nhận nhiệm vụ chuẩn bị ra ngoài, thuận miệng hỏi.
Diệp Từ sững người.
Thiết Huyết Chiến Mâu và Đại Đường đánh nhau? Lúc nào thế? Mới nửa tiếng trước cô còn nói chuyện với Thiên Sơn Tà Dương mà, có nghe hắn nhắc gì chuyện này đâu? Có khi nào là tin đồn nhảm không?
Thật ra Diệp Từ không biết chuyện này cũng phải thôi, cô đã chặn kênh công hội từ lâu rồi, bây giờ dù công hội có sập mà không có người nào báo với cô, chắc chắn cô cũng sẽ không biết.
"Chuyện lúc nào thế?"
"Hơn một tiếng trước." Mạch Thủy Thâm ngẫm nghĩ một lát, hỏi tiếp: "Sao thế? Em không tham gia à?"
Vấn đề này Diệp Từ vẫn chưa suy nghĩ kỹ, vì thế hỏi ngược lại: "Còn anh? Anh cũng không tham gia à?"
Mạch Thủy Thâm lắc đầu như cái trống bỏi, anh chàng cầm Kiếm Bối Chi Giá giơ lên, nói: "Vất vả lắm anh mới cộng đủ điểm sức mạnh để dụng nó, giờ tham gia cái đấy làm gì. Mà công hội đánh nhau có dùng tiểu xảo gì đâu, toàn lấy thịt đè người, lỡ xui anh chết rớt cái tấm khiênn này thì biết làm sao đây?"
"Không có tiền công, em không đi." Diệp Từ trầm ngâm một lúc mới trả lời Mạch Thủy Thâm. Đây là câu trả lời cô đã cẩn thận cân nhắc, công hội này với cô vốn chẳng có cái gọi là trung thành, dạng hỗn chiến này không cần sự góp vui của cô.
Thêm nữa là chuyện của cô với Du Du Phi Vân lần trước chỉ mới tạm giải quyết, hắn ta có lẽ vì e sợ chuyện nhà trọ Hoa Viên nên mới không gây sự với mình, hôm nay mình tham gia chẳng phải là tự làm mình khó chịu sao?
Tổng hợp các thứ lại, dĩ nhiên Diệp Từ sẽ chọn không đi.
Hai bang hội đánh nhau vì những chuyện vớ vẩn thế này đúng là chẳng có ý nghĩa. Vì chút sĩ diện mà khiến công hội bị tổn thương gân cốt, hao tài tốn của, Đại Đường tuy là công hội lớn, nhưng phía sau cũng có người bơm tiền, có ai muốn tiền của mình bị vứt ra cửa sổ như thế đâu? Thiết Huyết Chiến Mâu cũng vậy.
Khi cuộc chiến mới nổ ra, cả hai công hội đều liều mạng gọi người, nhìn như muốn không chết không thôi, nhưng khi những thành viên chủ lực lần lượt hi sinh thì bọn họ cũng bắt đầu lui binh, kế đó chỉ cho những thành viên bình thường của công hội xông lên mà thôi.
Dạng hỗn chiến này thứ không cần thiết nhất chính là thao tác, chỉ cần liều mạng là được. Có điều những thành viên bình thường không phải ai cũng ngu, đặc biệt là những người xui xẻo bị rơi trang bị, bọn họ mắng chửi ầm trời, đến lúc này thì cuộc chiến đã bắt đầu có dấu hiệu kết thúc.
Lúc Diệp Từ chú ý đến chuyện này thì đôi bên chỉ còn mắng chửi nhau trên kênh thế giới mà thôi.
Kênh thế giới kia muốn gửi một tin phải trả 100 đồng vàng, số tiền này đối với thời điểm hệ thống trao đổi tiền tệ chưa được đưa vào sử dụng đúng là một con số không nhỏ, cho nên hai bên chửi vài câu rồi cũng im lặng không lãng phí tiền của nữa.
Tuy lần đánh nhau này tổn thất khá lớn nhưng kết quả Thiết Huyết Chiến Mâu đánh ngang tay với Đại Đường, cộng thêm những bài tuyên truyền họ đăng trên diễn đàn trước đó, sĩ khí của Thiết Huyết Chiến Mâu có thể nói là bùng nổ mạnh mẽ, cũng coi như đáng giá. Đương nhiên, phía Đại Đường cũng không yếu thế, các bài viết của họ trên diễn đàn cũng không kém Thiết Huyết Chiến Mâu là bao, có điều những chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Chiến đấu với người ngoài xong, lại đến phiên loạn chiến bên trong.
Diệp Từ thân là tổng chỉ huy chiến đấu vậy mà từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, chuyện này đã làm nhóm chủ lực của đội số một và đội số hai tức giận không thôi, cuối cùng bùng nổ một cuộc tranh luận dữ dội với Thiên Sơn Tà Dương ngay trong phòng họp. Linh Hào Tỳ Sương mấy lần lên tiếng muốn điều hòa không khí nhưng đều không có kết quả, cuối cùng dưới sức ép của hai đội số một số hai, chức vị tổng chỉ huy của Diệp Từ đã bị phế bỏ.
Khi Diệp Từ nhận được thông báo của hệ thống cũng là lúc cô đang đi đến chỗ hẹn gặp Minh Nguyệt Tinh. Sau đó cũng không có ai giải thích cho cô vì sao, thân làm tổng chỉ huy vậy mà từ đầu đến cuối Diệp Từ như đi trong sương mù, lên không biết mà xuống cũng không hay.
Có điều cô không quan tâm chuyện này lắm, dù sao cô vốn không hề có ý định sẽ làm tổng chỉ huy. Mãi một lát sau, Linh Hào Tỳ Sương mới gửi tin nhắn cho cô: "Công Tử, ngày mốt đánh Phế Tích Rét Lạnh, cô là chỉ huy thứ ba, đầu tiên để Đạm Tử và Thiên Khỏa chỉ huy trước, nếu họ không xong thì giao cho cô."
Song, làm việc vì mình và làm việc vì người khác là hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược, đừng nói là Diệp Từ, ngay cả Lưu Sướng cũng cảm thấy nuốt không trôi, từ lúc cô nàng gom được đủ bộ trang bị đã bắt đầu có ác cảm với chuyện đánh phó bản, nếu không phải vì lý do phải rèn luyện kỹ thuật, e là cô đã bỏ của chạy lấy người rồi.
Sau khi ba bốn ngày đánh liên tục, Diệp Từ online chợt phát hiện mình đã trở thành tổng chỉ huy chiến đấu của công hội, hơn nữa còn được phép vào nhà kho của công hội, nơi mà lẽ ra chỉ có hội trưởng và phó hội trưởng mới được quyền vào.
Nếu như nói công việc đánh phó bản liên tục mấy ngay nay của cô là cách Thiết Huyết Chiến Mâu kìm chân cô lại, để cô không có thời gian đi đánh phó bản với người ngoài. Vậy thì chuyện hôm nay rõ ràng là một hành động mua chuộc lòng người.
Tổng chỉ huy chiến đấu là chức vụ gì? Có thể nói đây là lãnh tụ về mặt chiến đấu lẫn tinh thần của công hội, đồng thời cũng là một người có khả năng kích thích sự phát triển của công hội nữa. Vị trí này thông thường nếu không phải của người chỉ huy chính thì cũng là một nhân vật trâu bò, trong đoàn chiến, người này luôn là tiêu điểm tập trung sự chú ý của tất cả mọi người.
Còn quyền được tự do sử dụng kho hàng là quyền lợi tối cao nhất của công hội.
Kho hàng là nơi cất giữ đồ đạc, chiến lợi phẩm của công hội, từ trang bị đến nguyên liệu, sách kỹ năng... tất cả đều là đồ cao cấp.
Đừng nói là công hội lớn như Thiết Huyết Chiến Mâu, dù là một công hội nhỏ với quy mô hơn trăm người thì kho hàng vẫn là nơi cực kỳ quan trọng. Cho nên bình thường nó chỉ cho phép hội trưởng hoặc phó hội trưởng ra vào mà thôi, những người còn lại chỉ có thể ở bên ngoài mà thèm chảy nước miếng.
Hiện giờ Thiên Sơn Tà Dương và Linh Hào Tỳ Sương lại giao cho mình quyền mà cả Khổng Tước Lam cũng không có, dạng lấy lòng này không phải ai cũng dám làm.
"Công Tử, mới online à?" Thiên Sơn Tà Dương trước giờ rất hiếm khi liên lạc với Diệp Từ, nay lại chủ động, ngược lại khá làm Diệp Từ tò mò.
"Ừm."
"Tôi nghe Tỳ Sương bảo cô đang luyện kỹ năng sống, một mình luyện nhất định rất vất vả, nên tôi vừa thăng quyền để cô có thể vào kho hàng của công hội, cô thiếu gì cần gì cứ dùng thoải mái." Thiên Sơn Tà Dương cười cười nói, tỏ vẻ mình rất hào phóng.
"Như thế không tốt lắm, mấy thứ này đều do mọi người vất vả lắm mới có được." Ăn của người ta thì phải làm cho người ta, Diệp Từ dĩ nhiên hiểu đạo lý này. Vừa đánh vừa xoa, Diệp Từ dĩ nhiên cũng biết. Bây giờ Thiết Huyết Chiến Mâu đưa đến cho cô một cái bánh ngọt, cái bánh ngọt này dù ngon thế nào Diệp Từ cũng sẽ không đụng đến.
"Không sao đâu, mọi người đều là người một nhà, đừng khách sáo như thế." Thiên Sơn Tà Dương cười nói, giọng điệu nghe có vẻ rất thoải mái, Diệp Từ thầm nghĩ, nếu giữa họ không bị ràng buộc bởi mối quan hệ lợi ích này, hắn cũng có thể xem là một người đáng để làm bạn, chỉ tiếc họ không thể nào vượt qua được hai chữ lợi ích kia.
"Dù là trang bị hay dược liệu, cô cần thứ gì cứ lấy thoải mái.
Diệp Từ thật sự không muốn mình và Thiên Sơn Tà Dương có thêm rắc rối gì nữa, dù sao cho cô quyền là chuyện của họ, dùng hay không là chuyện của cô. Nghĩ thế, cô liền lập tức nói thẳng vào vấn đề: "Thiên Sơn, anh đổi người khác làm tổng chỉ huy chiến đấu đi, tôi không hợp. Tôi chỉ mới vào Thiết Huyết Chiến Mâu, càng không phải người cống hiến nhiều nhất, tôi làm tổng chỉ huy thật không hợp tình cũng chẳng hợp lý."
"Ai bảo cô không có cống hiến, ba lần thủ sát, hai lần ngũ giáp, chuyện này đâu phải ai cũng làm được."
"Đấy là nhờ sự phối hợp của mọi người, vận mệnh là trò chơi tập thể, muốn đánh hạ phó bản cần có sự cố gắng của cả đội, ở đây không tồn tại chủ nghĩa anh hùng. Có lẽ biểu hiện của tôi tốt hơn họ một chút nhưng tôi chỉ làm đúng bổn phận của một thành viên trong đội, tôi tin nếu không có tôi thì Thiết Huyết Chiến Mâu cũng vẫn giành được thủ sát. Nếu chỉ vì thế mà giao chức tổng chỉ huy này cho tôi, thật sự là không thích hợp." Nói một câu dễ nghe không mất miếng thịt nào, tâng bốc một chút cũng sẽ chẳng chết ai, Diệp Từ chậm rãi nói, mỗi câu đều bình thường nhưng lại bày tỏ rõ ràng ý muốn từ chối của mình.
Thiên Sơn Tà Dương dĩ nhiên làm sao bỏ qua dễ dàng như vậy, hai người thông minh nói chuyện với nhau đều biết lúc nào nên tiến và khi nào nên lui, tạm thời ngầm hiểu không nên tranh luận vấn đề này thêm nữa.
"Thiên Sơn, có chuyện rồi." Trong lúc hai người họ đang đùn đẩy, Thiên Sơn Tà Dương bỗng nhận được tin nhắn của Linh Hào Tỳ Sương.
"Chuyện gì?"
"Đội số một và đội số hai hôm nay đi đánh Hoang Sa Hạt đụng phải người của Đại Đường, có chút xung đột, giờ đang đánh nhau." Linh Hào Tỳ Sương dừng một chút, nói tiếp: "Mình nghĩ quá nửa là do Đạm Tử và Thiên Khỏa đang bất mãn chuyện bổ nhiệm tổng quản lý, tuy hai người họ không nói gì nhưng tâm trạng không tốt lắm, thế nên mới bùng nổ với phía Đại Đường."
Thiên Sơn Tà Dương lầu bầu chửi thề mấy câu, sau đó mới dặn dò: "Gọi họ về, hiện giờ chúng ta vẫn chưa đấu được với Đại Đường, ngày mốt còn phải khai hoang Phế Tích Rét Lạnh, đừng lãng phí sức lực vô ích."
"Mình nói rồi nhưng bọn họ không nghe."
Lần này Thiên Sơn Tà Dương thực sực nổi giận, cuối cùng hắn quyết định đích thân đến xem một chút, nên không tiếp tục quấy rầy Diệp Từ nữa, trực tiếp dẫn đội tinh anh đến bình nguyên Sa Lạp.
Khi Diệp Từ biết Thiết Huyết Chiến Mâu đánh nhau với Đại Đường thì cuộc chiến đã qua giai đoạn nóng bỏng nhất lâu lắm rồi.
Đại Đường không hổ danh là công hội đứng thứ hai của đại lục phía Đông, dù chưa lấy được thủ sát nhưng thực lực tổng thể tương đối cao, thực lực ẩn tàng rất mạnh, chỉ cần tổng chỉ huy gọi một tiếng, người đến tiếp viện liên miên không ngừng.
Còn Thiết Huyết Chiến Mâu tuy là một công hội mạnh nhưng chỉ mới được thành lập mấy tháng thôi, chiến đấu được một thời gian liền lục đục nội bộ, ban đầu mạnh thì có mạnh nhưng đến khi số người Đại Đường càng lúc càng đến nhiều thì bại trận liên miên. Cuối cùng Thiên Sơn Tà Dương phải dùng đến hạ sách kêu gọi phát DKP ở kênh công hội thì tình hình mới khởi sắc trở lại.
Nếu trận chiến này thắng thì thứ hạng của Thiết Huyết Chiến Mâu nhất định sẽ tăng lên mấy bậc, còn nếu thua thì không những mất mặt mà cấp bậc hiện tại cũng chưa chắc có thể giữ được.
Dưới tình huống ấy, Thiên Sơn Tà Dương bất kể giá nào cũng phải cố chống đỡ.
"Ơ này, công hội của anh và công hội của em đánh nhau kìa, sao bên anh ầm ầm mà bên em không có tin tức gì thế?" Mạch Thủy Thâm vừa làm xong nhiệm vụ hàng ngày về đến thành Hồng Hồ, tình cờ gặp Diệp Từ vừa nhận nhiệm vụ chuẩn bị ra ngoài, thuận miệng hỏi.
Diệp Từ sững người.
Thiết Huyết Chiến Mâu và Đại Đường đánh nhau? Lúc nào thế? Mới nửa tiếng trước cô còn nói chuyện với Thiên Sơn Tà Dương mà, có nghe hắn nhắc gì chuyện này đâu? Có khi nào là tin đồn nhảm không?
Thật ra Diệp Từ không biết chuyện này cũng phải thôi, cô đã chặn kênh công hội từ lâu rồi, bây giờ dù công hội có sập mà không có người nào báo với cô, chắc chắn cô cũng sẽ không biết.
"Chuyện lúc nào thế?"
"Hơn một tiếng trước." Mạch Thủy Thâm ngẫm nghĩ một lát, hỏi tiếp: "Sao thế? Em không tham gia à?"
Vấn đề này Diệp Từ vẫn chưa suy nghĩ kỹ, vì thế hỏi ngược lại: "Còn anh? Anh cũng không tham gia à?"
Mạch Thủy Thâm lắc đầu như cái trống bỏi, anh chàng cầm Kiếm Bối Chi Giá giơ lên, nói: "Vất vả lắm anh mới cộng đủ điểm sức mạnh để dụng nó, giờ tham gia cái đấy làm gì. Mà công hội đánh nhau có dùng tiểu xảo gì đâu, toàn lấy thịt đè người, lỡ xui anh chết rớt cái tấm khiênn này thì biết làm sao đây?"
"Không có tiền công, em không đi." Diệp Từ trầm ngâm một lúc mới trả lời Mạch Thủy Thâm. Đây là câu trả lời cô đã cẩn thận cân nhắc, công hội này với cô vốn chẳng có cái gọi là trung thành, dạng hỗn chiến này không cần sự góp vui của cô.
Thêm nữa là chuyện của cô với Du Du Phi Vân lần trước chỉ mới tạm giải quyết, hắn ta có lẽ vì e sợ chuyện nhà trọ Hoa Viên nên mới không gây sự với mình, hôm nay mình tham gia chẳng phải là tự làm mình khó chịu sao?
Tổng hợp các thứ lại, dĩ nhiên Diệp Từ sẽ chọn không đi.
Hai bang hội đánh nhau vì những chuyện vớ vẩn thế này đúng là chẳng có ý nghĩa. Vì chút sĩ diện mà khiến công hội bị tổn thương gân cốt, hao tài tốn của, Đại Đường tuy là công hội lớn, nhưng phía sau cũng có người bơm tiền, có ai muốn tiền của mình bị vứt ra cửa sổ như thế đâu? Thiết Huyết Chiến Mâu cũng vậy.
Khi cuộc chiến mới nổ ra, cả hai công hội đều liều mạng gọi người, nhìn như muốn không chết không thôi, nhưng khi những thành viên chủ lực lần lượt hi sinh thì bọn họ cũng bắt đầu lui binh, kế đó chỉ cho những thành viên bình thường của công hội xông lên mà thôi.
Dạng hỗn chiến này thứ không cần thiết nhất chính là thao tác, chỉ cần liều mạng là được. Có điều những thành viên bình thường không phải ai cũng ngu, đặc biệt là những người xui xẻo bị rơi trang bị, bọn họ mắng chửi ầm trời, đến lúc này thì cuộc chiến đã bắt đầu có dấu hiệu kết thúc.
Lúc Diệp Từ chú ý đến chuyện này thì đôi bên chỉ còn mắng chửi nhau trên kênh thế giới mà thôi.
Kênh thế giới kia muốn gửi một tin phải trả 100 đồng vàng, số tiền này đối với thời điểm hệ thống trao đổi tiền tệ chưa được đưa vào sử dụng đúng là một con số không nhỏ, cho nên hai bên chửi vài câu rồi cũng im lặng không lãng phí tiền của nữa.
Tuy lần đánh nhau này tổn thất khá lớn nhưng kết quả Thiết Huyết Chiến Mâu đánh ngang tay với Đại Đường, cộng thêm những bài tuyên truyền họ đăng trên diễn đàn trước đó, sĩ khí của Thiết Huyết Chiến Mâu có thể nói là bùng nổ mạnh mẽ, cũng coi như đáng giá. Đương nhiên, phía Đại Đường cũng không yếu thế, các bài viết của họ trên diễn đàn cũng không kém Thiết Huyết Chiến Mâu là bao, có điều những chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Chiến đấu với người ngoài xong, lại đến phiên loạn chiến bên trong.
Diệp Từ thân là tổng chỉ huy chiến đấu vậy mà từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, chuyện này đã làm nhóm chủ lực của đội số một và đội số hai tức giận không thôi, cuối cùng bùng nổ một cuộc tranh luận dữ dội với Thiên Sơn Tà Dương ngay trong phòng họp. Linh Hào Tỳ Sương mấy lần lên tiếng muốn điều hòa không khí nhưng đều không có kết quả, cuối cùng dưới sức ép của hai đội số một số hai, chức vị tổng chỉ huy của Diệp Từ đã bị phế bỏ.
Khi Diệp Từ nhận được thông báo của hệ thống cũng là lúc cô đang đi đến chỗ hẹn gặp Minh Nguyệt Tinh. Sau đó cũng không có ai giải thích cho cô vì sao, thân làm tổng chỉ huy vậy mà từ đầu đến cuối Diệp Từ như đi trong sương mù, lên không biết mà xuống cũng không hay.
Có điều cô không quan tâm chuyện này lắm, dù sao cô vốn không hề có ý định sẽ làm tổng chỉ huy. Mãi một lát sau, Linh Hào Tỳ Sương mới gửi tin nhắn cho cô: "Công Tử, ngày mốt đánh Phế Tích Rét Lạnh, cô là chỉ huy thứ ba, đầu tiên để Đạm Tử và Thiên Khỏa chỉ huy trước, nếu họ không xong thì giao cho cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.